Vì để Diệp Hoài Hâm an ổn ngủ, Tu Diệp Vân vẫn ngồi đó không nhúc nhích, ngồi lâu cảm thấy thắt lưng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hắn sợ vừa động, tiểu mặt than liền tỉnh, tiểu mặt than vừa tỉnh, vậy cũng không được nhìn thụy nhan hiếm gặp này.
Có điều, đại khái là vì bình thường ngủ không sâu, Diệp Hoài Hâm lúc này cũng không ngủ say, tới bữa tối liền tự động tỉnh lại.
“Lão công, ngươi chưa đi sao.” Đây là câu đầu tiên Diệp Hoài Hâm nói sau khi tỉnh lại.
Tu Diệp Vân giật giật, hồi lâu không nói gì. Ngươi nói… Bản thân vất vả làm đệm người cho y lâu như vậy, sau khi y tỉnh lại lại trả về một câu như vậy?
“Ngươi thực hy vọng ta đi?”
“Cũng vậy…” Diệp Hoài Hâm thản nhiên nói, sau đó truyền bữa tối.
“Ta đi rồi, sẽ rất nhớ ngươi…” Tu Diệp Vân ‘đáng thương hề hề’ nhìn Diệp Hoài Hâm, cảm thấy tràng khí của mình đang đuối dần, đương nhiên, đó là vì hắn bất đắc dĩ đã đạt tới cảnh giới.
“Trẫm hẳn sẽ không nhớ ngươi, không sao hết, ngươi đi đi.” Diệp Hoài Hâm ngồi thẳng tắp.
Tu Diệp Vân có xúc động muốn phát hỏa, ngươi nói… tiểu mặt than này thế nào trừ bỏ mặt than còn não than tâm than toàn thân đều than chứ? Y sao lại không thể ‘bình thường’ một chút chứ? Y còn tiếp tục như thế, Tu Diệp Vân sẽ tinh thần thác loạn!
Cảm giác độ ấm trong phòng tựa hồ giảm xuống, Diệp Hoài Hâm sửa sang hảo dung nhan, sau đó nhìn Tu Diệp Vân hỏi, “Lão công, ngươi đang sinh khí?”
“Ta không phải sinh khí… Ta đã tức chết rồi… Diệp Hoài Hâm, ngươi cứ nói đi, ngươi ước gì ta chết luôn đi phải không? Ngươi cần gì luôn làm ta bực bội chứ? Ta hôm nay nói luôn, ta thích ngươi, được rồi đi? Đừng nói ta nói ra ngươi mới hiểu chứ? Ngươi cả ngày bày cái mặt than này cho đại thần con dân ngươi xem là tốt rồi, đừng bày ra trước mắt ta!”
So với Tu Diệp Vân đang kích động, Diệp Hoài Hâm hiển nhiên bình tĩnh hơn, chỉ là ngôn ngữ của y, tựa hồ chẳng chút phù hợp với biểu tình trên mặt, “Có nhiều người nghĩ tới ngươi như vậy, còn cần trẫm nhớ ngươi làm gì?”
“Nhưng ngươi là người ta thích, ngươi không nhớ ta, chẳng lẽ ta muốn buồn bực còn không được?”
“Trẫm chỉ cảm thấy, ngươi không cần phải … vì suy nghĩ của trẫm mà buồn bực.” Diệp Hoài Hâm ngồi trước giường, hai tay đặt trên đùi, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hai bàn tay đang siết lấy nhau.
Đương nhiên, Tu Diệp Vân luôn luôn tinh mắt vào thời khắc mấu chốt, hắn chớp mi, sau đó nói, “Hoàng Thượng, ta nói tay ngài… nắm chặt như vậy làm gì? Còn tư thế ngồi…” Giống như tiểu tức phụ đang lo lắng khẩn trương, hai tay vô thức nắm chặt.
“Lão công, ngươi đừng chọc giận trẫm.” Diệp Hoài Hâm nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, “Trẫm cảm thấy, ngươi đi để ý tới Tam đệ, Minh Tuyết, Tu Trạch Vũ, Minh Tinh mầy người nhớ tới ngươi là được rồi.”
Tu Diệp Vân ngẩn người, lúc này mới nhớ tới hắn từng kể những chuyện trước đây cho Diệp Hoài Hâm nghe, không thể tưởng được người này còn nhớ rõ ràng như vậy, ngay cả tên mấy người đều nhớ rõ, Tu Diệp Vân cười cười, rõ ràng là để ý tới mình, vì sao lại không chịu biểu hiện ra?
Lại tinh tế cân nhắc lời Diệp Hoài Hâm. Y nói mình không cần… vì suy nghĩ của y mà buồn bực, y nói mình nên để ý tới những người kia. Tu Diệp Vân nhíu mày, hắn có lẽ nên đổi phương pháp lý giải lời Diệp Hoài Hâm. Có lẽ giả thiết của hắn có chút lớn mật, nhưng lại đạt tới chân lý.
“Khụ khụ…” Tu Diệp Vân hắng giọng, sau đó ngồi xuống bên Diệp Hoài Hâm, “Hoàng Thượng, ta nói… Ý của ngài có phải, ngài cảm thấy phân lượng bản thân trong lòng ta cực kỳ thấp kém, cho nên không cần để ý tới suy nghĩ của ngươi, mà hẳn nên để ý tới người có địa vị đặc biệt cao trong lòng ta?” Tu Diệp Vân đợi Diệp Hoài Hâm trả lời, vì giả thiết kia… không phải lớn mật bình thường…
“Trẫm vì sao phải nghĩ như vậy?” Tiểu mặt than liếc mắt Tu Diệp Vân một cái, đột nhiên hỏi.
“Ách…” Để ta hảo hảo ngẫm lại, Tu Diệp Vân bĩu môi, “Ngươi nhất định là cảm thấy, bọn họ đã cùng ta đồng sinh đồng tử qua hoạn nạn, mà ngươi cái gì cũng chưa làm, cho nên, cảm thấy tự ti?” Tu Diệp Vân cảm thấy mình hôm nay trí tưởng tượng bay xa, lời vừa rồi của mình, so với YY còn càng YY…
“Ha hả…” Diệp Hoài Hâm khó có khi cười cười, có điều nụ cười biến mất cũng rất nhanh, “Lão công, trẫm vẫn cảm thấy ngươi thực ngốc, không thể tưởng được ngươi hôm nay lại thông minh một hồi.”
Những lời này quả thực khiến Tu Diệp Vân buồn vui đan xen. Vui chính là, bản thân đã nói đúng, buồn chính là, thì ra Diệp Hoài Hâm trừ bỏ cho mình là vô sỉ, còn cho mình thực ngốc, “Ngươi có thể nói dễ nghe một chút không?”
“Không thể.” Diệp Hoài Hâm đáp thực mau, cũng không cần tự hỏi, “Trẫm sẽ không nói mấy lời lấy lòng người.”
Tu Diệp Vân vừa định khen Diệp Hoài Hâm là hài tử thành thật, Diệp Hoài Hâm liền nói tiếp một câu.
“Trẫm luôn nói thật.”
Ngụ ý, trẫm nói ngươi thực ngốc, kia đó là thật sự…
Tu Diệp Vân khóe miệng không ngừng run rẩy, giống như sắp phát điên. Hắn lắc đầu, liền đổi đề tài, “Hoài Hâm, đừng tự ti, trong lòng ta, các ngươi đều ngang hàng, ta…”
“Trẫm không tự ti.” Diệp Hoài Hâm đánh gãy lời Tu Diệp Vân, “Thân thể trẫm đã cho ngươi, còn có cái gì phải tự ti.”
Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, đột nhiên cảm thấy khi nói chuyện với người này luôn cần phải hảo ngẫm lại hàm nghĩa trong đó, đại khái bởi vì là mặt than, Diệp Hoài Hâm biểu đạt cảm tình cho tới giờ đều không phải trực tiếp, hay hoặc là, quá trực tiếp khiến đầu óc người ta lập tức ngừng trệ, sau đó nghĩ đến phương diện khác, kỳ thật thường thường cũng chỉ đơn giản như vậy.
Tỷ như câu nói vừa rồi, giống như nữ tử cổ đại bình thường, nói với người lấy đi lần đầu tiên của nàng, nàng đã thuộc về hắn. Chỉ là những lời này từ miệng Diệp Hoài Hâm nói ra, lại nghe không ra chút tình nghĩa nào. Phải cẩn thận nghiền ngẫm, mới có thể hiểu được ý tứ trong đó.
Tu Diệp Vân thở dài, hắn rốt cuộc là gặp phải hạng người gì… Này… Tiểu mặt than…
“Đúng rồi, ta muốn đưa Lãnh Quân Bạch đi.”
Diệp Hoài Hâm dừng lại, nháy mắt nhíu mày, “Vì sao?”
“Bởi vì bên kia mới là nơi Lãnh Quân Bạch nên sống.”
“Đây cũng là nhà của Tam đệ.” Diệp Hoài Hâm kiên định nói, theo sau sóng mắt lưu chuyển, không biết suy nghĩ cái gì.
“Đây là chuyện ta đã sớm quyết định chuyện tình.” Tu Diệp Vân cũng thực kiên định, “Đó là nơi ta sống, ta không thể để Lãnh Quân Bạch một mình lưu lại chỗ này.”
“Cho nên…” Diệp Hoài Hâm dừng một chút, thanh âm có chút phập phồng, “Ngươi mang Tam đệ đi rồi, sẽ không trở lại, đúng không?” Âm cuối hơi hơi run, cuối cùng không phải câu trần thuật rập khuôn như bình thường nữa.
Tu Diệp Vân đột nhiên sửng sốt, hắn thật sự không nghĩ tới Diệp Hoài Hâm sẽ hỏi như vậy, mà hắn cũng quả thật lo lắng không chu toàn. Mọi người đều ở Linh Vực, Tiên Diệp quốc sẽ chỉ còn lại mình Diệp Hoài Hâm, người này vốn không thích nói chuyện, cũng không có bằng hữu nào, duy nhất khiến y nhiệt tâm là Vận Nhi đã thành thân, mà Lãnh Quân Bạch y quan tâm lại bị mình mang đi.
Y là vua một nước, cũng không phải tính cách như Minh Tinh, muốn nói đưa người này tới Linh Vực, là không có khả năng, y nhất định là lấy quốc gia làm đầu.
“Trẫm nói đúng phải không…” Diệp Hoài Hâm thấy Tu Diệp Vân nửa ngày không nói lời nào, nỉ non thành tiếng.
“Không phải… Không phải như thế!” Tu Diệp Vân nói, biểu tình cô đơn này của Diệp Hoài Hâm hắn chỉ thấy qua một lần, đó là khi Vận Nhi thành thân, giờ lại vì mình mà lộ ra biểu tình như vậy, hắn sao có thể nhẫn tâm? “Hoài Hâm, qua hai trăm năm nữa, chờ ngươi thoái vị, ta liền đón ngươi tới Linh Vực, cùng chúng ta chung sống, thế nào?”
“Thời điểm trẫm tại vị, ngươi sẽ không đến nữa sao?” Mặt Diệp Hoài Hâm như bình thường, chỉ là trong con ngươi có cái gì chớp động.
Tu Diệp Vân nhìn kỹ ánh mắt kia, vươn tay ôm Diệp Hoài Hâm, “Ta đương nhiên… sẽ thường xuyên tới thăm ngươi… Chỉ cần ngươi đừng ghét bỏ ta vô sỉ… Ha hả…” Nói xong, Tu Diệp Vân nắm lấy tay Diệp Hoài Hâm khoát lên ngang hông mình, làm hắn vừa lòng chính là, tay kia đặt lên rồi cũng không buông xuống.
Ở Tiên Diệp quốc mấy ngày, Tu Diệp Vân chuẩn bị quay về Linh Vực. Mang theo Lãnh Quân Bạch, Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ, ba người khi nghe có thể trở về đi đều đặc biệt vui vẻ, chỉ là Lãnh Quân Bạch có vẻ có chút không nỡ.
Tu Diệp Vân cũng hiểu được, dù sao Lãnh Quân Bạch ở nơi này sinh sống thời gian dài như vậy, nơi này cũng có rất nhiều quan tâm tới y.
“Đừng khổ sở, về sau nếu muốn trở lại, tùy thời đều có thể.” Tu Diệp Vân vỗ vỗ bả vai Lãnh Quân Bạch.
Lãnh Quân Bạch gật gật đầu, gắt gao dựa vào Tu Diệp Vân.
Thời điểm mấy người đi Diệp Hoài Hâm không xuất hiện, Tu Diệp Vân không nói gì, hắn hiểu được, Diệp Hoài Hâm cho dù đến khẳng định cũng sẽ không nói gì, tình cảm y muốn biểu đạt ngày đó cũng đã truyền đạt hết cho mình, cho dù lúc ấy chỉ có một mình mình, y lại biểu đạt mịt mờ như thế, hiện giờ nếu đến tiễn, Tu Diệp Vân căn bản không trông cậy y sẽ nói ra cái gì ‘ta chờ ngươi…’ linh tinh, bởi vậy, đối với Diệp Hoài Hâm không xuất hiện, đều nằm trong dự kiến của Tu Diệp Vân.
Có điều… Không sao hết, đợi Diệp Hoài Hâm thoái vị, Tu Diệp Vân sẽ không chút do dự kéo người tới Linh Vực. Cẩn thận nghĩ nghĩ, không chừng mấy Thượng đế trước căn bản không phải mất tích, kỳ thật là cùng lão bà chạy trốn đi.
Khi lên việt giới cơ, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch ngồi một chiếc, mà Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ một chiếc. Minh Tuyết hiện tại đặc biệt ngoan, cái gì cũng nghe Tu Diệp Vân, còn Tu Trạch Vũ, ban đầu còn náo loạn bắt bẻ, nói cái gì Tu Diệp Vân đón y tới Tiên Diệp quốc liền không chú ý tới y, có điều… Tu Diệp Vân cũng không trách Tu Trạch Vũ oán giận, từ khi Tu Trạch Vũ hồi hồn bị mình mang về Tiên Diệp quốc, hắn không phải ở bên Minh Tuyết thì là ở chỗ Lãnh Quân Bạch.
Nhưng mà… Cho dù như vậy, hắn cũng không thể quá mức dung túng người này, hiện giờ mới ngồi việt cơ giới liền nháo, về sau thì sao? Bởi vậy, Tu Diệp Vân ác tâm, bảo trì an bài đã định.
Tu Trạch Vũ tâm tính tiểu hài tử, làm ầm ĩ vài lần nhưng không náo loạn. Chỉ là ngồi trong việt cơ giới còn không an phận mà tranh cãi ầm ĩ vài lần mà thôi.
Trở lại Linh Vực, Tu Diệp Vân phân biệt tiễn ba người về phòng. Đưa người cuối cùng về tẩm cung chính là Tu Trạch Vũ, kết quả tới tẩm cung rồi người nọ nhất quyết không cho Tu Diệp Vân đi.
Gắt gao bám lấy cánh tay Tu Diệp Vân, nói cái gì cũng không chịu buông ra.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi đi xem Minh Tinh có phải không? Ngươi từ khi ta sống lại liền không thèm phản ứng lại ta, ở Tiên Diệp quốc ta không nói, bây giờ trở về đến đây ngươi cũng không để ý tới ta sao?”
“Minh Tinh mới vừa sinh hài tử không lâu, ta đương nhiên muốn đi chiếu cố hắn.” Tu Diệp Vân trấn an Tu Trạch Vũ đang kích động sắp ‘bay lên’, “Đừng nóng giận.”
“Hừ!” Tu Trạch Vũ xoay người, đưa lưng về phía Tu Diệp Vân, “Ngươi coi ta như tiểu hài tử sẽ không biết khổ sở có phải không?”
Tu Diệp Vân nghẹn lời, hắn trong khoảng thời gian này quả thật là sơ sót Tu Trạch Vũ. “Ta nên làm như thế nào?” Tu Diệp Vân ngẩn người một hồi, ngược lại đem chủ quyền giao cho Tu Trạch Vũ.
Tu Trạch Vũ lập tức vui vẻ, “Ân… Chờ… Chờ Minh Tinh thân thể tốt lên, ta… Ta muốn đi Mạt Huyễn đại lục! Ta muốn ăn Sắc mỳ hạnh phúc!”
Tu Diệp Vân cười cười, vốn tưởng người này sẽ đưa ra yêu cầu vô lý nào đó, không nghĩ tới, lại đơn giản như vậy, còn là… điều kiện sau khi Minh Tinh không cần tớ mình chiếu cố, Tu Diệp Vân mỉm cười gật đầu, “Ta đáp ứng ngươi.”
“Kia… Ta có thể đi xem bảo bối không?”
“Đương nhiên.”
Cũng không biết có phải bởi vì tràng khí tiểu hài tử giống ‘tiểu hài tử’ hay không, Tu Việt Tĩnh vừa nhìn thấy Tu Trạch Vũ liền bắt đầu kề cận y, cũng bất chấp ‘thân mẫu’ của mình, liên tiếp hướng vào lòng Tu Trạch Vũ mà chui, ngay cả Tu Việt Thanh bình thường an tĩnh, cũng thân thủ muốn Tu Trạch Vũ ôm một cái.
Tu Trạch Vũ gặp bọn nhỏ thích mình, y đương nhiên là vui vẻ, về phần Minh Tinh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nam tử cao lớn bị hai nhi tử quấn lấy, sau đó oa vào lòng Tu Diệp Vân.
Lại qua hơn một tháng, Minh Tinh đã hoàn toàn khôi phục sức sống, không còn mất tinh thân như lúc mới vừa sinh hài tử. Tu Diệp Vân nhìn cuộc sống mọi người đều khôi phục như thường, bởi vậy dự định lên việt giới cơ, tới Thú tộc.
Tộc nhân nơi này khi nhìn thấy Tu Diệp Vân tựa hồ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí một đám đều cúi người hành lễ, một bộ cung kính.
Tu Diệp Vân đặc biệt không thích người khác quỳ lạy mình, bởi vậy dọc đường đi đều cau mày, khiến cho những người đó muốn tới gần cũng không dám.
Đi một đoạn đường, Tu Diệp Vân kéo kéo một lão đầu nhi đang định hành lễ. Mặc dù ở Linh Vực lâu như vậy, nhưng lễ tiết kính lão yêu trẻ làm sao có thể quên chứ? Lúc trước những người đó bái đến bái đi còn chưa tính, hiện giờ một lão nhân đi đường còn cần chống gậy lại muốn hành lễ với mình, kia liền có chút nói không nổi.
“Lão nhân gia, xin hỏi tới hoàng cung đi thế nào?” Tu Diệp Vân vẻ mặt ôn hoà, nhưng lại khiến lão đầu nhi kia sợ hãi.
“Bệ hạ… Bệ hạ bớt giận, hướng… hướng bên kia…” Lão nhân vươn tay chỉ về một hướng. Từ khi Hưu Duẫn lên làm Nhiếp chính vương, toàn bộ người Thú tộc đều biết bộ dáng của Tu Diệp Vân, cũng biết Tu Diệp Vân là Vương. Vừa rồi Tu Diệp Vân luôn cau mày, tựa hồ bất mãn cái gì, lúc sau lại giữ lấy lão, lão đương nhiên hoảng sợ.
“Ách…” Tu Diệp Vân ngẩn người, “Cám ơn ngài.”
“Không dám… Không dám…” Lão nhân nói xong, vừa muốn quỳ xuống…
“Không cần…” Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó nhanh chóng dời đi. Nếu không đi, hắn hoài nghi lão nhân tùy thời có thể sợ tới mức tắt thở.
Trong hoàng cung, Hưu Duẫn vẫn ở tại tẩm cung của mình trước kia. Đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, Hưu Duẫn lên tiếng.
“Điện hạ, bệ hạ tới.” Một thị nữ cung kính nói.
Bệ hạ? Bệ hạ là… Hưu Duẫn đột nhiên nhảy dựng lên, rất nhanh liền chạy ra cửa.
Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời sáng lạn. Hưu Duẫn vừa đi ra, liền thấy một nam tử đứng trước cửa, ánh nắng chiếu trên mặt hắn cùng mái đầu bạc, quả nhiên là xinh đẹp, xinh đẹp đến chói mắt.
Đối với Huyết tinh linh luôn bị vây ơ nơi âm u như y mà nói, quả thực chính là hai thế giới.
Nam tử đột nhiên quay đầu lại, đối Hưu Duẫn cười cười, “Thế nào? Mới không gặp một thời gian, đã không nhận ra?”
Hưu Duẫn há miệng thở dốc, lại chỉ phát ra được âm tiết, “Ca…”
Tu Diệp Vân sải bước tới gần Hưu Duẫn, “Không phải nói muốn một đêm sao? Vậy là tối nay đi, chúng ta làm rõ ràng mọi chuyện.”
Hưu Duẫn tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, y chưa từng nghĩ tới Tu Diệp Vân là nói thật, nhưng mà khi Tu Diệp Vân đứng trước mặt mình nói những lời này, Hưu Duẫn mới biết, Tu Diệp Vân hắn không nói giỡn.
“Đừng sững sờ, đêm xuân ngắn ngủi không phải sao?” Tu Diệp Vân nói xong, đã lách qua Hưu Duẫn, đi thẳng vào phòng Hưu Duẫn.
Hưu Duẫn theo sau, y biết, tuy rằng đêm xuân Tu Diệp Vân nói cũng không phải như mình tưởng tượng, thế nhưng thấy Tu Diệp Vân đến, y vẫn vạn phần vui vẻ. Vào phòng, khóa cửa, “Ca…”
“Ta không muốn rối rắm thêm nữa.” Tu Diệp Vân mở miệng, “Ta tha thứ cho ngươi.” Tu Diệp Vân lại nói.
Hưu Duẫn kích động mở to hai mắt, “Ca…”
“Có điều, ngươi phải sống ở chỗ này.” Tu Diệp Vân nhìn ánh mắt Hưu Duẫn lập tức ảm đạm, tiếp tục nói, “Tuy rằng hai nước ký kết hiệp nghị, nhưng khó bảo toàn về sau không phát sinh chuyện gì đó, nếu ngươi làm Vương, như vậy… Ta tin tưởng ngươi.”
Hưu Duẫn cúi đầu. Kỳ thật, như vậy đã đủ thỏa mãn, Tu Diệp Vân nguyện ý tha thứ cho mình, đã là ngoài ý liệu. Nghĩ lại, Minh Tuyết điện hạ làm chuyện đó, tới lúc chết mới chiếm được tha thứ, mà mình, chẳng qua là trả giá bằng pháp lực, liền được Tu Diệp Vân tha thứ.
“Ta sẽ tới thăm ngươi, có điều ngươi không thể giống như trước, mỗi ngày đều ngốc bên cạnh ta.”
“Ta… Ta biết…”
“Hưu Duẫn, lúc này đây, ta tin ngươi, đừng làm cho ta thất vọng lần nữa, được không…”
“Hảo…” Hưu Duẫn kiên định đáp, cho dù thanh âm run rẩy lợi hại.
“Như vậy…” Tu Diệp Vân cười cười, liền thay đổi biểu tình. Không biết vì cái gì, nụ cười này, độ ấm trong phòng tựa hồ bay lên không ít.
“Ca?”
“Hiện tại… Thật đúng là đêm xuân ngắn ngủi nha …”
Hưu Duẫn ngẩn người, sau đó tựa hồ hiểu được cái gì. Nhìn Tu Diệp Vân từng bước tới gần, tâm Hưu Duẫn cũng theo đỏ nhảy loạn. Thẳng đến… thẳng đến hai người trán đụng trán, Hưu Duẫn mới giật mình hoàn hồn.
“Ngươi ngẩn người?” Tu Diệp Vân nhẹ giọng nói, cũng rất vừa lòng khi trong đôi mắt kia lý đều phản chiếu hình ảnh của mình.
Hưu Duẫn hấp hé miệng, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhu thuận dâng lên bản thân mình.
Ngày kế, Tu Diệp Vân thừa dịp Hưu Duẫn ngủ say liền rời đi, nhưng lưu lại một khối ngọc chạm trổ tinh mỹ. Đeo ngọc lên cổ Hưu Duẫn, Tu Diệp Vân chăm chú nhìn một lát, thay người dịch lại chăn.
Việt giới cơ vững vàng đáp xuống, Tu Diệp Vân ra khỏi việt giới cơ.
Có hai người ở kia đợi mình, nga… Không… Tu Diệp Vân nở nụ cười, không chỉ hai người.
Lãnh Quân Bạch cùng Minh Tinh đứng trước mặt mình, Minh Tuyết đứng ở chỗ khuất nhìn mình, Tu Trạch Vũ trốn ở trên cây mặt mất tự nhiên nắn nắn tay.
“Mọi người về sau hảo hảo ở chung… Nga…” Tu Diệp Vân phá hư cười nói.
Quả nhiên, Lãnh Quân Bạch lần đầu tiên bị Tu Diệp Vân làm cho không nói được gì, Minh Tinh cúi đầu đỏ mặt, về hai vị ở chỗ tối… Minh Tuyết xấu hổ gật gật đầu, giống bảo bối ngoan ngoãn, còn Tu Trạch Vũ nhận được ánh mắt Tu Diệp Vân, giật mình từ trên cây té xuống.
Tu Diệp Vân nhìn những người này, rốt cục hiểu được vì cái gì Tức Vũ lại có nhiều lão bà như vậy. Có đôi khi, có vài người, là vĩnh viễn không bỏ xuống được. Một khi đã như vậy… Kia… Liền thật vui vẻ ở bên nhau đi…
HOÀN CHÍNH VĂN