Linh Vực, Vũ Phong đại lục
Trong Lộ Vũ điện, Minh Tinh ôm chân, lui ở trên giường. Ánh mắt mở to, số lần chớp động phi thường ít, rõ ràng phản ứng có chút trì độn.
Ngón tay túm lấy y phục, vẫn chưa từn buông ra. Trên bàn bày đầy thức ăn tinh mỹ, còn có chén dược bổ thân, chỉ là đã sớm mất nhiệt khí, không biết đã đặt đó bao lâu.
Ti Kha nhìn nhìn Minh Tinh, lại dùng tay sờ sờ chén dược an thai mình tỉ mỉ sắc, không khỏi thở dài. Chén dược lạnh sẽ không có hiệu quả, hiện giờ, lại lãng phí một chén.
Này… Đã là chén thứ mấy? Ti Kha cũng nhớ không được. Nàng chỉ biết là, vì hài tử trong bụng Minh Tinh bệ hạ, nàng cùng Bạch Kim Ngọc ngày đêm không ngừng thay phiên ngao dược, nhưng kết quả lại tự tay mình đổ đi.
Tuy thành quả bản thân không ăn không ngủ mấy ngày làm ra bị lãng phí thực buồn bực, chính là nhìn Minh Tinh bệ hạ luôn u sầu như vậy khí nào cũng đều tiêu tan.
So với phần buồn bực này, nàng càng phiền lòng chính là Minh Tinh a!
Ngày đó Tu Diệp Vân chết, Minh Tinh hôn mê bất tỉnh. Cần Trạch kêu mình kiểm tra, lại được một kết luận khiếp sợ. Bệ hạ vĩ đại của bọn họ cư nhiên mang thai, hơn nữa, đã có một đoạn thời gian.
Trong thời gian mang thai thân thể Tinh linh sẽ trở nên dị thường suy yếu, thật không biết Minh Tinh làm thế nào chống đỡ lâu như vậy.
Khi bị Cần Trạch hỏi phụ thân hài tử là ai, không ai trả lời. Bởi vì mọi người cũng không biết, là ai có thể làm cho Minh Tinh mang thai. Có điều, Ti Kha vẫn ẩn ẩn có chút cảm giác.
Thừa dịp người khác không chú ý, Ti Kha dùng Hút Huyết trùng cắn Minh Tinh một hơi.
Hút Huyết trùng này, Ti Kha nhớ phi thường rõ ràng, Hút Huyết trùng số lượng nhiều, cũng không dễ bắt được, mà tác dụng của nó, trừ bỏ hút huyết, còn có phản ứng nếu máu hút được giống với máu lưu lại trong cơ thể nó. Nghe nói, thật lâu trước kia, mọi người lấy nó làm công cụ giám định thân tử, chỉ cần trùng cắn phụ thân một hơi, lại cắn mẫu thân hoài thai một hơi, nếu xác trùng đổi sắc đỏ, như vậy, liền chứng tỏ trong cơ thể nữ tử có một nơi, tồn tại máu giống như nam tử.
Hút Huyết trùng này là Ti Kha ngẫu nhiên nhặt được. Ngày đó Tu Diệp Vân tự sát, lúc nàng cứu Tu Diệp Vân thấy trùng này xuất hiện. Bởi vì lúc ấy Tu Diệp Vân máu chảy không ngừng, liền dụ nó tới, sau đó tham lam hút máu của Tu Diệp Vân. Sau lại bị Ti Kha phát hiện, liền túm được.
Lúc sau, trùng này cũng chưa cắn người khác. Hiện giờ, người thứ hai bị cắn, là Minh Tinh bệ hạ đang hoài thai. Mà xác Hút Huyết trùng, cũng chậm chậm biến đỏ.
Ti Kha kinh ngạc. Hài tử của bệ hạ, cư nhiên là của Tu Diệp Vân. Ti Kha không dám nói cho nhiều người, chỉ cho Cần Trạch biết, dù sao, hiện tại chân tướng rõ ràng, Cần Trạch là phụ thân của Tu Diệp Vân, mà Tu Diệp Vân, là nửa huyết thống Huyết Tinh linh cùng nửa huyết thống Tinh linh.
Đã không rảnh bận tâm chuyện Huyết Tinh linh, Ti Kha thân là y sư, có thể làm cũng chỉ là trước hết để cho Minh Tinh tỉnh lại. Chuyện này, để lại cho Cần Trạch cùng Liệt Diễm bệ hạ tranh cãi đi. Dù sao, hiện giờ ánh mắt Cần Trạch nhìn Liệt Diễm, giống như nhìn cừu nhân.
Minh Tinh sau tám ngày hôn mê cũng tỉnh lại. Chỉ là, sau khi tỉnh lại Minh Tinh cả người đều thay đổi. Phản ứng chậm chạp, thoạt nhìn có chút ngốc lăng.
Hơn nữa, từ khi tỉnh lại, Minh Tinh vẫn ngồi như vậy, không ăn, không ngủ. Ti Kha từng khuyên nhủ Minh Tinh, không vì cái gì khác, vì hài tử của Tu Diệp Vân, cũng nên yêu quý thân thể của chính mình.
Thế nhưng, Minh Tinh vẫn không chút phản ứng. Cũng bởi vậy, chén dược này y cũng không uống. Mới đầu, Ti Kha buông hết thảy lễ nghi quân thần, trực tiếp ép mở miệng Minh Tinh đổ dược vào, cuối cùng đều bị Minh Tinh phun ra. Sau đó, Ti Kha lại đổ nước, may mắn, Minh Tinh nguyện ý uống chút nước.
Có điều y vẫn không ăn cơm, thật không phải là biện pháp. Ti Kha suy nghĩ rất nhiều phương pháp, cũng không thể làm cho Minh Tinh ‘tỉnh’ lại, mà ngay cả cãi mắng nàng cũng làm, lại vẫn là phí công.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Hâm thức dậy, sắc mặt cực kỳ không tốt. Điều này cũng không có biện pháp, ai bảo đêm qua y uống nhiều như vậy? Vậy mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, Tu Diệp Vân cũng có chút bội phục, người này, phỏng chừng là che dấu quá sâu, lâu dần, trừ bỏ Vận Nhi không ai hay cái gì có thể làm y thay đổi cảm xúc.
Hiện giờ, rõ ràng không thoải mái, lại cũng không nói, lặp lại việc mỗi ngày.
“Lão công.” Diệp Hoài Hâm tạm thời cho lui cung nữ hầu hạ.
A? Tu Diệp Vân đột nhiên nghe thấy xưng hô này, có điểm không kịp phản ứng, sau mới nhớ tới đây là xưng hô mình nói với Diệp Hoài Hâm, “Làm sao vậy?”
“Đêm qua, trẫm nói rất nhiều đi.” Diệp Hoài Hâm nói, đây là câu trần thuật, “Cám ơn ngươi, vẫn luôn nghe ta nói.” Nói xong, y nhìn nhìn Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân giật mình, kỳ thật, hắn tối hôm qua, cũng không thể xem như là đang nghe người này nói chuyện đi, chỉ là, hắn mỗi ngày đều ‘chung sống một phòng’ cùng người này, cho dù không muốn nghe, cũng phải nghe a, hắn cũng không thể che lổ tai lại. Nhưng mà, chân chính làm cho Tu Diệp Vân khiếp sợ cũng không phải lời cảm tạ của người này, mà là…
Nếu không nhìn lầm, khóe miệng Diệp Hoài Hâm, có phải khi đang nhìn mình nó hơi nhếch nhếch lên, xuất hiện một độ cung không mấy rõ ràng?
Người này, có phải đang nở nụ cười? Tu Diệp Vân ngẩng đầu, cũng nhìn Diệp Hoài Hâm, lại phát hiện, mặt than kia thật sự đang cười, chỉ là, người bình thường chỉ sợ không thể nhận ra, “Ngươi…” Tu Diệp Vân thân thủ chỉ chỉ Diệp Hoài Hâm, muốn hỏi y thế nào lại nở nụ cười.
“Trẫm… là ngươi có thể chỉ trỏ?” Nụ cười biến mất, Diệp Hoài Hâm lại khôi phục mặt than như trước, lời nói cũng trở nên cường ngạnh lên.
Khóe miệng Tu Diệp Vân kéo kéo, được rồi, ta không chỉ. Buông tay, không khỏi hối hận vừa rồi xúc động đưa tay, bằng không, còn có thể xem nụ cười kia nhiều một chút a.
Bởi vì, mặt than này cười rộ lên, thật không tồi. Thực sự, cảm giác giống như nhìn thấy quá trình nung chảy sắt thép vậy. Đáng tiếc a… Thời gian quá ngắn.
Lúc sau, Diệp Hoài Hâm đi vào triều, Tu Diệp Vân phá lệ không đi theo quấy rối, mà mở dù trộm đi tìm nơi ở của Diệp Hoài Quân. Không hiểu sao nổi lên hứng thú với người này, Tu Diệp Vân nhất định phải trông thấy người này.
Có điều, muốn thấy cũng phải có thời gian. Diệp Hoài Quân bởi vì nguyên nhân thân thể, vẫn chưa xuất cung kiến phủ, mà lưu lại trong cung. Mà Tu Diệp Vân đối với hoàng cung này cũng chưa quen thuộc, hắn lại không thể hỏi bất luận kẻ nào, chỉ có thể tự mình đi tìm, chỉ là hy vọng, chỗ ở của Tam vương gia này có thể dễ thấy một chút… Hoặc là, thỉnh cầu thượng thiên ban cho hắn một cơ hội có thể ngâm tụng câu ‘đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’. (đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công)
Thực hiển nhiên, cơ hội này Tu Diệp Vân không nhận được đến.
Bởi vì, hắn cùng với Tam vương gia không chỉ không vô tình gặp được, phủ Tam vương gia này, cũng không thấy được.
Bất đắc dĩ, Tu Diệp Vân chỉ có thể cố gắng nhớ lại những nơi mình từng đi qua, sau đó, lượn qua hoàng cung một vòng, tiến hành truy quét.
Chỉ tiếc, nếu thật muốn làm như vậy, trong vòng một ngày căn bản làm không được. Hoàng cung lớn như vậy, muốn tìm một gian, trừ phi là thần tốc.
Có điều, Tu Diệp Vân cũng vẫn là có vận may, lúc sắc trời dần tối, có một cung điện có cái tên khiến cho hắn chú ý. Cung điện kia là… Diệp điện.
Diệp điện… Dạ điếm?
Cung điện bình thường tên đều là ba chữ đi, đây không chỉ có là hai chữ, còn cố tình đồng âm với dạ điếm. Tu Diệp Vân cười ha ha, dù sao, cũng không ai nghe thấy.
“Lão công, sao ngươi lại ở đây.”
Thanh âm lạnh như băng không mang theo cảm tình, còn gọi mình lão công. Trừ bỏ Diệp Hoài Hâm còn ai vào đây? Tu Diệp Vân quay đầu lại, thấy Diệp Hoài Hâm đứng phía sau mình, bên người không có ai. “Ta… muốn tìm xem chỗ ở của Tam vương gia, kết quả vừa lúc đến được đây.”
“Ngươi tới thực khéo, ta cũng đang muốn đi gặp Tam đệ. Ngươi liền cùng ta vào thôi.”
“Ách… Cái gì?” Tu Diệp Vân nhìn cung điện trước mắt mình, “Ngươi nói Diệp điện này, đó là…”
“Đúng vậy.” Diệp Hoài Hâm nói xong, đã bước vào trong rồi. “Tên điện này có chút quái dị, có điều, đó cũng là có nguyên nhân.” Nói xong, liền nhanh ngậm miệng.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.”
Thấy Diệp Hoài Hâm đến, các cung nữ đều quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ, đều đứng lên đi.” Diệp Hoài Hâm nói, “Tam vương gia đâu?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Tam vương gia đang ở ngoài hoa viên.” Cung nữ đáp, “Hôm nay thái dương không tồi, nô tỳ liền đẩy Tam vương gia ra hoa viên phơi nắng.”
Diệp Hoài Hâm nghe xong gật gật đầu, cũng không nói gì. Tu Diệp Vân đi theo Diệp Hoài Hâm, phát hiện Diệp điện này, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn bình thường, nhưng kiến tạo bên trong cũng cực kỳ hoa lệ. Thoạt nhìn như một hoàng cung thu nhỏ.
Nói vậy, tiên đế là thập phần sủng ái vị Tam vương gia này.
Diệp Hoài Hâm không để người ta đi theo, Tu Diệp Vân liền thừa dịp không người lén hỏi, “Tam vương gia rốt cuộc là nhân vật nào? Giống như được cưng chiều trong bàn tay a.”
“Tam đệ thuở nhỏ đã không thể nói không thể đi, thái độ làm người của phụ hoàng thập phần khai sáng, đối mỗi người đều ngang hàng. Tam đệ mặc dù có chút thiếu hụt, nhưng cũng không có chỗ nào làm cho người ta chán ghét, vì sao không cưng chiều?”
Được rồi. Tu Diệp Vân không nói gì, thế giới này, an bình hơn so với hắn tưởng tượng. Tựa hồ, cũng ít có vì ngôi vị hoàng đế mà phân tranh gì đó. Ít nhất, ở Tiên Diệp quốc ít có. Tu Diệp Vân tán thưởng một phen, không hổ là quốc gia có huyết thống Tiên tộc, ngay cả tính tình đều nhiễm điểm đạm mạc của thân tiên.
Như vậy cũng tốt, xem ra bản thân còn đi tới nơi thái bình thịnh thế.
“Tam đệ.”
Nghe thấy thanh âm của Diệp Hoài Hâm, Tu Diệp Vân thấy một nam tử ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía bọn họ. Nam tử kia hiển nhiên là nghe thấy Diệp Hoài Hâm gọi, y chuyển động bánh xe, sau đó chậm rãi đối mặt hai người. Bởi vì không thể nói chuyện, y cũng chỉ có thể đối với Diệp Hoài Hâm gật gật đầu.
Thấy gương mặt Diệp Hoài Quân, Tu Diệp Vân thật sự chấn kinh rồi.
Người này, cùng Lãnh Quân Bạch giống nhau như đúc, ánh mắt cũng đồng dạng màu rám nắng, trừ bỏ tóc biến thành hắc sắc, cái khác… cái khác đều giống nhau. Chỉ là, trên mặt của y không có biểu tình gì, khác với Diệp Hoài Hâm là lãnh ngạnh, Diệp Hoài Quân này, thoạt nhìn giống như búc bê sứ.
“Quân Bạch…” Tu Diệp Vân thốt ra.
Diệp Hoài Quân nhìn nhìn về phía Tu Diệp Vân, tựa hồ cảm giác được cái gì. Thế nhưng lại lập tức chuyển đầu, nhìn Diệp Hoài Hâm.
“Tam đệ, gần đây khỏe chứ? Ngày đó Hoài Lệ đại hôn, cũng chưa kịp thăm hỏi mấy câu.” Diệp Hoài Hâm quan tâm hỏi.
Chỉ thấy Diệp Hoài Quân chuyển bánh xe, sau đó nhìn về phía bàn đá. Trên mặt bàn bày giấy bút. Y cầm lấy bút, viết trên giấy nói: ta tốt lắm, tạ ơn hoàng huynh quan tâm.
Diệp Hoài Hâm gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai Diệp Hoài Quân, “Thật hy vọng chú định chi nhân của ngươi sớm đến, cũng tốt, để cho ta buông lỏng nỗi lo.”
Diệp Hoài Quân lắc đầu, lại viết nói: ta đã có người trong lòng.
“Nga?” Diệp Hoài Hâm giọng điệu hiển nhiên là kinh ngạc, “Là nữ tử nào có thể khiến Tam đệ ghi tạc trong lòng?”
Không phải nữ tử, là nam tử. Diệp Hoài Quân viết chữ thực đẹp.
“Là… Ai?” Diệp Hoài Hâm hỏi, tuy rằng không ít quan to quý nhân thu dưỡng nam sủng, thậm chí cũng có các tiểu quốc đưa tới nam phi, cũng có nam tử kết duyên. Nhưng mà, hiện giờ Tam đệ y, cũng có người thích, còn là nam tử, này… thật sự làm y kinh hãi.
Bị Diệp Hoài Hâm hỏi như thế, Diệp Hoài Quân cũng không e dè trả lời: không biết.
“Không biết?” Diệp Hoài Hâm nghĩ nghĩ, có lẽ, Tam đệ thẹn thùng? “Không muốn nói cũng không sao.”
Không, thật sự không biết, chỉ là trong lòng mơ hồ có cảm giác. Diệp Hoài Quân rất nhanh viết nói.
Diệp Hoài Hâm trầm mặc. Tam đệ nói như vậy, không chừng, còn thực không biết người mình thích là ai. Y nói, mơ hồ có cảm giác? Hay là… người có thể làm cho y có cảm giác, chính là chú định chi nhân? Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Hâm thán một hơi, đột nhiên có một loại dự cảm. Dị tộc nhân, cũng sắp xuất hiện.
Đột nhiên, trên bầu trời thái dương bị đám mây che khuất hào quang, trời còn đang nắng bỗng phủ đầy mây. Khí trời, biến hóa cũng thật nhanh.
“Tam đệ, trở về phòng đi thôi, gió lớn, cẩn thận lạnh.”
Diệp Hoài Quân gật gật đầu, xem như đáp ứng.
Thấy Diệp Hoài Quân nghe lời mình, Diệp Hoài Hâm cũng an tâm, sau đó xoay người ra khỏi hoa viên. Tu Diệp Vân không theo sau, mà phiêu đến gần Diệp Hoài Quân. Vừa rồi ngại vì Diệp Hoài Hâm ở đây, hắn không dễ tới gần, hiện giờ, hắn muốn cứ như vậy lẳng lặng ở chỗ này nhìn khuôn mặt này, để giải nổi khổ tương tư.
Có thể bởi vì trường kỳ ngốc ở trong phòng, làn da Diệp Hoài Quân có vẻ trắng nõn dị thường. Tu Diệp Vân cười cười, Lãnh Quân Bạch, tựa hồ so với y bình thường hơn một chút, thoạt nhìn không có kiểu bệnh trạng như Diệp Hoài Quân.
Nhìn nhìn lại mái đầu kia, Tu Diệp Vân vừa cười, nếu Lãnh Quân Bạch có tóc đen, trong cái bộ dạng này, thiếu phần đường hoàng, hơn phân tinh thuần.
“Quân Bạch… Quân Bạch…” Tuy rằng, Tu Diệp Vân biết người này chính là Diệp Hoài Quân, thế nhưng gương mặt kia thực quá giống, Tu Diệp Vân lại nhịn không được tưởng niệm.
Đúng vào lúc này, Diệp Hoài Quân đột nhiên vươn tay, sau đó hướng về phía Tu Diệp Vân sờ sờ, tựa như một người mù đang tìm kiếm vật gì đó mình không thấy.
Tu Diệp Vân cả kinh, thối lui về phía sau, kỳ thật, cho dù hắn bám lên người Diệp Hoài Quân, người này cũng sẽ không cảm giác được. Diệp Hoài Quân sờ soạng hồi lâu, không có kết quả, sau đó liền chuyển bánh xe trở về phòng.
Tu Diệp Vân nhìn cái bóng dáng kia, đầu óc một mảng hỗn loạn.
Nếu như có thể mỗi ngày nhìn thấy người này thì tốt rồi…