Theo sách sử ghi lại, nơi này sớm đã được thống nhất, hơn nữa quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, mà quốc gia thống nhất khối đại lục này, chính là nơi bản thân đang ngốc ở đây, Tiên Diệp quốc. Bình thường, mấy tiểu quốc phụ thuộc sẽ đưa tới các loại cống phẩm, trừ bỏ muốn giữ yên địa vị cho quốc gia mình, trọng yếu hơn là, hiến cho thần linh của Tiên Diệp quốc.
Đó… cũng là cái thượng đế gì đó nam nhân kia từng nói với Tu Diệp Vân.
Nghe nói, Tiên Diệp quốc thị là hậu duệ của Tiên tộc, mà Tiên tộc, truyền thuyết kể lại, chính là các tiên nhân thời cổ xưa phạm vào thiên quy nên bị biếm hạ phàm, ở nhân gian lao dịch đến năm trăm năm, sau đó lại đầu thai chuyển thế, tái thế vi tiên. Bọn họ có thể sử dụng pháp thuật, vào thời điểm quan trọng có thể trợ giúp mình và người khác. Lúc ấy, bọn họ vừa mới bị biếm, ở thế gian, đối mặt rất nhiều chuyện đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp). Sau đó, nhờ một vị thần tiên họ Diệp dẫn dắt bọn họ hoàn thành từng kiện từng kiện nhiệm vụ.
Lúc sau, Ngọc Đế hạ lệnh cho bọn họ tự thành một quốc gia, thống nhất thiên hạ, mà họ Diệp liền thành người đứng đầu quốc gia bọn họ. Do thân phận của bọn họ khác với phàm nhân, nhưng lại không tính là thần tiên. Bởi vậy, mọi người xưng thủ lĩnh làm Thượng đế, gọi quốc gia này là Tiên Diệp quốc, coi như là tổng hợp lại phẩm chất đặc biệt của bọn họ trong cái tên đó.
Trong năm trăm năm, bọn họ phải phụ trách xử lý mọi tranh chấp, còn phụ trách sinh sản hậu đại. Thế nhưng, bọn họ kinh ngạc phát hiện, đời thứ nhất của bọn họ, cũng không có được năng lực của bọn họ, tỷ như đơn giản nhất là pháp thuật. Bọn họ thực lo lắng, không biết xảy ra chuyện gì, cũng đoán rằng có phải bọn họ lại làm sai cái gì khiến Ngọc Đế thu hồi pháp thuật hay không. Qua tới đời thứ mười, hậu đại của bọn họ kết hợp cùng hậu đại của phàm nhân lại có được toàn bộ năng lực của bọn họ. Vì thế, trải qua quan sát, sách sử ghi lại, Tiên Diệp quốc, cách mười thế hệ sẽ xuất hiện một thế hệ có huyết mạch gần nhất với Tiên tộc, hơn nữa một thế hệ này, sẽ trường sinh bất tử. Đồng thời, cũng chỉ có hoàng đế của thế hệ này, mới được xưng là Thượng đế. Mà những thế hệ không kế thừa huyết mạch, chủ yếu phụ trách truyền thừa, khiến dòng máu Tiên tộc kéo dài, sinh ra tân hậu đại.
Mỗi một Thượng đế, đều có nghĩa vụ thống trị quốc gia năm trăm năm, tương đương với thời gian Ngọc Đế trừng phạt bọn họ lao dịch, còn sau đó đi nơi nào, không ai biết, có người nói, bọn họ giống như Tiên tộc cổ, đầu thai chuyển thế làm thần tiên. Có người lại nói, bọn họ trực tiếp cưỡi mây lướt gió về thiên giới.
Mà nam nhân Tu Diệp Vân nhận thức, chính là Thượng đế của thế hệ này, hiện giờ đã thống trị đại lục gần hai trăm năm. Tu Diệp Vân ngẩn người, thì ra, người này tuổi không mấy nhỏ a.
Tu Diệp Vân lật lật gia phả, rất nhanh liền tìm được tên của nam nhân.
Diệp Hoài Hâm. Tu Diệp Vân khẽ thích ý, nếu lát nữa kêu tên của y, coi y còn có thể bảo trì trấn định, mặt không chút thay đổi hay không!
Vì thế, đến buổi tối. Tu Diệp Vân lặng lẽ phiêu vào ngự thư phòng. Quả nhiên, thấy Diệp Hoài Hâm đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương. Tu Diệp Vân bay tới trước mặt Diệp Hoài Hâm, sau đó đem mặt kề sát vào mặt y.
Diệp Hoài Hâm ngẩng đầu, đối diện Tu Diệp Vân, “Chuyện gì?”
“Ta… Đến cám ơn dù giấy dầu đặc biệt của ngươi a…” Nói xong, Tu Diệp Vân lộ ra biểu tình mê đắm, “Tiểu Hâm Hâm…” Sau đó, liền cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Diệp Hoài Hâm.
“Làm càn!” Diệp Hoài Hâm vỗ bàn, “Tục danh của ta ngươi có thể kêu sao!”
Tu Diệp Vân nhìn mặt Diệp Hoài Hâm, có chút thất vọng. Người này, trừ bỏ thanh âm đề cao một chút, trên mặt, thế nào lại vẫn biểu tình như cũ, không chút thay đổi?
“Ân. Hình như là không dễ nghe lắm, vậy, ta liền gọi ngươi là Hoài Hâm đi.” Gọi Tiểu Hâm Hâm, nghe lại mới để ý, quá buồn nôn.
“Không thể.” Diệp Hoài Hâm nghiêm mặt nói, “Lão công, đừng có khinh người quá đáng, trẫm là Hoàng Thượng, đây là cấp bậc lễ nghĩa.”
Bằng một câu ‘lão công’ của Diệp Hoài Hâm, Tu Diệp Vân khóe miệng nhếch nhếch. Cẩn thận suy nghĩ một chút, mình gọi y Hoàng Thượng, y gọi mình lão công, tính thế nào cũng là Diệp Hoài Hâm chịu thiệt, cho nên, dù sao gọi tên này Diệp Hoài Hâm cũng không ‘biến sắc’, không kêu thì không kêu.
Chỉ là, đã biết tên mà không kêu, thực mất tự nhiên.
“Được rồi, ta không gọi.” Thanh âm run rẩy, bởi vì rất muốn cười.
Diệp Hoài Hâm vừa lòng gật gật đầu. Sau đó, ngự thư phòng lại khôi phục im lặng như trước. Chỉ còn lại Tu Diệp Vân một mình một góc không ngừng run run. Không có biện pháp, chỉ cần vừa nghĩ tới một nam nhân vẻ mặt đứng đắn gọi mình là lão công, Tu Diệp Vân liền nhịn không được.
Thật vất vả ngưng cười, Tu Diệp Vân lại cảm thấy quá mức im lặng, vì thế, “Hoàng Thượng, ngươi vì cái gì mỗi ngày đều không đi lâm hạnh phi tử này?”
“Vì sao phải lâm hạnh?”
“Làm Hoàng Thượng, đương nhiên phải thường xuyên tới hậu cung, sau đó lưu lại hậu đại.”
“Mười năm trước trẫm đã có một nhi tử, làm gì thêm nữa? Về phần nó tương lai có mấy nhi tử, đó là chuyện của nó.” Diệp Hoài Hâm ngẩng đầu, “Hơn nữa, không đi lâm hạnh, hậu cung cũng sẽ im lặng chút.”
Nghe Diệp Hoài Hâm nói như vậy, Tu Diệp Vân cũng có thể hiểu được Diệp Hoài Hâm vài phần, dù sao, hậu cung mà, ở nơi nào lại không đấu đá nhau? Dù bước vào có trong sáng đến đâu, cũng sẽ vì tranh sủng mà biến thành xấu xa, người này không đi hậu cung, không cho bất luận kẻ nào có được cơ hội sủng ái, liền ít đi chút tai họa.
Diệp Hoài Hâm là Thượng Đế, phải chấp chính năm trăm năm, còn quản lý toàn bộ đại lục, bởi vậy, đại khái không muốn sinh thêm nhiều thị phi.
“Ta có thể hiểu được.” Tu Diệp Vân gật gật đầu, bất quá, “Kia… phi tử đã sinh nhi tử cho ngươi, chẳng phải là cái gai trong thịt của tất cả nữ nhân trong hậu cung sao?”
“Phi tử kia không phải nữ tử quan thế gia, chẳng qua là một thôn nữ thôi, nàng sanh hài tử ra, liền hương tiêu ngọc vẫn.” Diệp Hoài Hâm cũng không ngẩng đầu lên, giải thích với Tu Diệp Vân.”Về phần hài tử, trẫm bảo hộ nó tốt lắm, trên người nó đeo bùa hộ mệnh, chỉ cần có chuyện, trẫm liền biết ngay.”
Thì ra là thế. Không thể tưởng được, người này chuẩn bị thực đầy đủ, bởi vậy, đám nữ nhân hậu cung kia phòng chừng muốn ngoan tâm cũng không có cơ hội.
Đang lúc này, một nữ tử nùng trang diễm mạt (trang điểm đậm) đẩy cửa vào, “Hoàng Thượng…”
Tu Diệp Vân run run, chữ ‘thượng’ còn muốn ngân dài.
“Chuyện gì.” Diệp Hoài Hâm cũng không ngẩng đầu lên.
“Nô tì vì Hoàng Thượng hầm canh, để Hoàng Thượng bổ thân mình.” Nữ nhân kia nói xong, đem bát canh đặt lên bàn. Sau đó đi đến bên người Diệp Hoài Hâm, cả người dựa sát vào y.
Tu Diệp Vân cười lạnh, cũng thật duyên dáng a. Nhìn nhìn lại Diệp Hoài Hâm, tiểu mặt than này không có chút phản ứng nào, quy củ nhìn tấu chương. Qua một lát, y ngẩng đầu, nhíu mày, “Ngươi vì sao còn chưa đi?”
Nữ tử xấu hổ đứng dậy, “Hoàng Thượng, ngài đã mấy trăm năm không có tới phòng nô tì.”
“A ha ha ha ha ha ha ha…” Tu Diệp Vân nhịn không được, bật cười, mấy trăm năm? Hóa ra là một ‘đệ thập hệ’ a, có thể mệnh dài trăm tuổi. Tu Diệp Vân nghĩ như vậy, không khỏi lại run rẩy, nữ nhân này, lại ‘lão’ như vậy… Chẳng biết tại sao, Diệp Hoài Hâm ‘lão’ như vậy hắn có thể nhận, mà nữ nhân này, thực khiến hắn ghê tởm.
“Ra ngoài.” Diệp Hoài Hâm phun ra hai chữ. Lập tức, trong phòng im lặng. Nữ tử không cam lòng nhìn nhìn Diệp Hoài Hâm, sau đó rời đi.
Tu Diệp Vân vừa muốn nói gì, lại thấy có người đẩy cửa tiến vào. Tu Diệp Vân cả kinh, người này to gan như vậy, ngay cả cửa cũng dám không gõ? Tu Diệp Vân nhìn phía cửa, chỉ thấy một vị nữ tử, bưng chút điểm tâm tiến vào. Tu Diệp Vân ngẩn người, nữ tử này khá xinh đẹp, hơn nữa vừa thấy còn thấy bộ dáng cực kỳ đơn thuần. Cũng không có cảm giác đặc biệt kiều mỵ, ngược lại là dạng hoạt bát sáng sủa. Mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn thập phần yêu cười.
Người như vậy, cũng là phi tử hậu cung?
Tu Diệp Vân quay đầu nhìn Diệp Hoài Hâm, sau đó thiếu chút nữa rớt cằm. Diệp Hoài Hâm thế nhưng nở nụ cười, tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng mà, độ cung ở khóe miệng kia cũng không phải là giả, nụ cười này, khiến y cả người thoạt nhìn đều ôn nhu.
“Vận Nhi, sao ngươi lại tới đây?” Chỉ thấy Diệp Hoài Hâm buông vật trong tay, ôn nhu hỏi.
“Hoàng đế biểu ca!” Nữ tử được gọi là Vận Nhi đem vật trong tay đặt lên bàn, “Ta tiến cung thăm dì, vừa vặn ngủ không được, biết biểu ca nhất định không ngủ, liền làm chút điểm tâm cho ngươi.”
“Vận Nhi vẫn nên nhanh đi nghỉ đi, đã trễ thế này, nếu bị người khác nhìn thấy lại đàm tiếu.”
Vận Nhi cười, “Biểu ca đừng nói như vậy, ta ngày mốt đã thành hôn cùng Hoài Lệ, đến xem biểu ca của mình còn không được sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của Vận Nhi đô lên, bộ dạng không vui.
Hoài Lệ? Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, người này hình như là nhị đệ của Diệp Hoài Hâm —— Diệp Hoài Lệ. Nhìn nhìn Diệp Hoài Hâm, người này… Hình như là ngẩn người, Tu Diệp Vân nhìn xem Vận Nhi, nhìn nhìn lại người trước mắt, hay là… Vận Nhi là người trong lòng của Diệp Hoài Hâm?
“Thành hôn… Thì ra Vân Nhi ngày mốt liền thành hôn.” Diệp Hoài Hâm cười cười, “Xem ta bận rộn quá, đều đã quên.” Nói xong, cầm lấy điểm tâm Vận Nhi bưng tới, “Hảo hảo hảo, biểu ca không đuổi ngươi đi.” Nói xong, Diệp Hoài Hâm cắn một miếng, “Tay nghề Vận Nhi có tiến bộ, không phải vì sắp thành gia lập thất chứ?”
“Biểu ca!” Vận Nhi xấu hổ đỏ mặt, dậm chân, “Không thèm nghe ngươi nói nữa.” Sau đó liền rời khỏi ngự thư phòng.
Diệp Hoài Hâm nhìn Vận Nhi rời đi, điểm tâm trong tay cũng buông xuống. Yên lặng bất động.
“Ách…” Tu Diệp Vân mặt nhăn mày nhíu, “Nếu thích, vì cái gì không thú nàng?” Có một số việc không cần hỏi, nhìn bộ dạng Diệp Hoài Hâm đối xử với Vận Nhi như vậy, ngay cả ‘trẫm’ cũng không dùng trực tiếp xưng ‘ta’, cũng đủ biết tình huống thế nào.
“Nếu thú, trẫm nhất định độc sủng nàng, nếu là độc sủng, nàng nhất định ứng phó không nổi chuyện hậu cung, chắc chắn sẽ bị tổn thương. Mà trẫm thống trị toàn bộ đại lục, có thể nào thời thời khắc khắc đãi ở bên nàng? Nếu trẫm bảo hộ không được nàng, vì sao không đem nàng giao cho một người đáng tin.” Diệp Hoài Hâm lại khôi phục mặt than cùng cực, “May mắn, bọn họ lưỡng tình tương duyệt.”
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ bĩu môi, không thèm nhắc lại, được rồi… Hắn cũng nói không nên lời, hắn thật sự không biết làm thế nào an ủi cái người mặt không chút thay đổi này.
“Lão công, nếu mệt mỏi, liền rời đi đi, trẫm không cần quỷ bồi.”
Cái gì? Tu Diệp Vân tức giận, người này thế nhưng ghét bỏ mình, “Này, ngươi có ý gì? A… Từ từ, ta cũng chưa nói muốn ở cùng ngươi, còn có, ngươi…” Tu Diệp Vân đột nhiên ngừng, hắn nhìn Diệp Hoài Hâm, trong mắt người nọ dấu không được tia ủ rũ, Tu Diệp Vân nhíu mày, “Ta xem… Nên rời đi chính là ngươi đi, rõ ràng mệt muốn chết đi.”
“Không thể.” Diệp Hoài Hâm không để ý tới Tu Diệp Vân quan tâm, tiếp tục phê tấu chương.
“Thần kinh…” Tu Diệp Vân nói thầm một tiếng. Sau đó cũng không nói nữa, lại bay tới bên cửa sổ ngắm ánh trăng.
Không biết qua bao lâu, Tu Diệp Vân nghe thấy Diệp Hoài Hâm nói, “Ngươi tựa hồ đang nghĩ tới ai đó.”
“Cái gì?”
“Ngày hôm qua thấy ngươi ghé vào cửa sổ ngủ, ngươi ngắm trăng?”
“Ta nghĩ đến người trọng yếu.”
“Ta rất ít như vậy.” Tựa hồ bị Vận Nhi tới tác động, Diệp Hoài Hâm hiếm khi nhiều lời như vậy, “Mỗi lần trăng rằm, đều nhớ tới Vận Nhi. Vận Nhi trước đây, thích cầm bồn (chậu) hứng ánh trăng trong nước, sau đó nói với ta, nàng lớn lên nhất định phải gả cho ta, sau đó sinh thiệt nhiều đứa nhỏ, cùng đứa nhỏ ngắm trăng.”
“Nga?” Tu Diệp Vân cười cười, “Nữ tử này thực khờ dại.”
“Đáng tiếc, chúng ta chung quy không thể ở bên nhau.” Diệp Hoài Hâm lắc đầu.
“Ngươi thật ra rất thích nàng.” Tu Diệp Vân nói.
“Bằng cái gì thấy được?”
“Khó bắt gặp ngươi lộ ra biểu tình khác.” Tu Diệp Vân chọn mi.
Nghe lời Tu Diệp Vân nói, Diệp Hoài Hâm lại trầm mặc, trở về thư trác, thổi tắt nến, cũng không nói gì với Tu Diệp Vân, liền tự mình đi ra ngoài.
Tu Diệp Vân vốn định theo sau, kết quả mới vừa ra cửa, liền bị một cổ lực lôi kéo đi, sau đó từ quang minh đến hắc ám, lại từ hắc ám đến quang minh. Tu Diệp Vân thở phì phò, vừa định chửi ầm lên, liền thấy Tức Vũ đứng trước mặt mình, “Tức Vũ?”
“Thi thể đã tìm về.” Tức Vũ chỉ chỉ giường phía sau.
Tu Diệp Vân nhìn theo, trên giường có… ba cỗ thi thể? Tu Diệp Vân phiêu qua, một khối là của mình, một khối là Minh Tuyết, còn có một khối.. “Đây là có chuyện gì?” Tu Diệp Vân chỉ vào thi thể thứ ba trên giường, sao lại là Tu Trạch Vũ? Đừng nói với hắn là Tu Trạch Vũ tự sát a.
Tức Vũ thở dài, “Ta nói ra, ngươi đừng kích động a, cẩn thận lệ khí.”
Tu Diệp Vân gật gật đầu.
“Ngày ngươi bị hành hình, Tu Trạch Vũ dùng linh thể của hắn thay ngươi đỡ đao, sau đó linh thể trở về, mọi vết thương nhất nhất phản ánh lên thực thể, không ai cứu hắn, hắn liền… như vậy.” Tức Vũ nói, “Thời điểm ta đi trộm xác thể, ba người các ngươi là táng cùng một chỗ.”
Thì ra là thế. Tu Diệp Vân trầm mặc, thì ra vật thể màu vàng trong suốt ngày đó, chính là linh thể của Tu Trạch Vũ. Tu Trạch Vũ sợ đau như vậy, thế nhưng… thế nhưng lại vì mình chắn Thiên đao hình. Y rốt cuộc nghĩ cái gì chứ! Chết tiệt! Tu Diệp Vân trong lòng nói không nên lời là cảm động hay đau lòng, chỉ biết là, Tu Trạch Vũ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, làm cho hắn cực kỳ tức giận! Nhìn từng vết thương trên thi thể, Tu Diệp Vân quả thực đau tới cực điểm.
Thế nhưng, Tu Diệp Vân tức giận đồng thời cũng cảm thấy vô lực, sinh khí có ích lợi gì? Hiện giờ đã thành cái bộ dạng này, ngay cả muốn đụng vào thi thể bọn họ cũng làm không được, có khác gì kẻ nhu nhược vô dùng chứ.
“Còn có, Tu Diệp Vân, Minh Tinh hắn mang thai, đứa nhỏ là của ngươi.”
“Này hết thảy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tu Diệp Vân cảm thấy đầu có chút đau.
“Theo ta hiểu biết, ngươi kỳ thật là hài tử của Cần Trạch cùng Vân Na, bởi vậy, sau khi Liệt Diễm biết chân tướng mới hận ngươi như vậy. Chuyện Minh Tinh có thể mang thai bị Liệt Diễm biết, bởi vậy đã bị áp chế.”
“Kia Duẫn Phàm…”
“Hắn thật sự là đệ đệ của ngươi, nhưng là đồng mẫu dị phụ.”
“Không được… Ta phải đi về!” Tu Diệp Vân lớn tiếng nói, “Ta phải về xem Minh Tinh, hắn hiện tại không có ai bên người, lại hoài thai, khẳng định chống đỡ không được!” Mình là hài tử của ai đều không trọng yếu, quan trọng là …, Minh Tinh hiện tại, nhất định cực kỳ suy yếu!
Nếu như mình không quay về, đây chẳng phải là giống như Liệt Diễm, vào thời điểm y khổ sở nhất mà bỏ mặc y?
“Thực xin lỗi.” Tức Vũ lộ vẻ khó xử.”Ta chỉ sợ, không có biện pháp cho ngươi trở về.”
“Làm sao vậy?”
“Kỳ thật, ta làm việc này, đều là làm lén, kết quả, bị Ngọc Đế phát hiện. Lão hiện tại phong ấn toàn bộ năng lực của ta, hiện giờ, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi tìm được thi thể, mà ngay cả cho ngươi hoàn hồn cũng không làm được.”
“Ngươi… Ngươi không sao chứ.” Tu Diệp Vân có chút áy náy, dù sao người nọ là vì giúp mình.
“Này, ta nghĩ như vậy.” Tức Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, “Ngươi về chỗ ở hiện tại đi, sau đó, ta nhờ người hỗ trợ đem thi thể của ngươi hoàn nguyên thành bộ dáng bình thường, hai cỗ thi thể kia cũng khẳng định biến thành phiêu phiêu lượng lượng, sau đó bảo tồn hảo.”
“Sau đó thì sao?” Mình rốt cuộc còn phải chờ bao lâu? Tu Diệp Vân sốt ruột, dù sao, Minh Tinh mang thai, chuyện này hắn không thể không để ở trong lòng. Hiện giờ bản thân không thể quay về, hắn chỉ có thể cầu khẩn, Ti Kha có thể chiếu cố hảo, còn có… hy vọng Minh Tinh, có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Sau đó, chờ qua một thời gian ngắn, Ngọc Đế hết giận, ta đi hướng lão cầu tình, thuyết minh ngọn nguồn sự tình, nói không chừng, lão sẽ trả lại năng lực cho ta, nếu vẫn không được, ta nhờ cha ta đi, nếu không đi, chúng ta liền nghĩ biện pháp khác.” Nói xong, Tức Vũ đưa cho Tu Diệp Vân một cái dây chuyền, “Này, ngươi chỉ cần ấn điểm đỏ ở giữa sau đó dùng nó nói chuyện ta có thể nghe thấy, vạn nhất có chuyện gì, cứ gọi ta.”
Tu Diệp Vân tiếp nhận dây chuyền, đeo lên người, sau đó cảm kích nhìn Tức Vũ, “Cám ơn ngươi.”
“Ai… Có gì phải tạ ơn? Chúng ta chính là đồng hương khó gặp a!” Tức Vũ cảm thán.
Tu Diệp Vân gật gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy thực có lỗi với người đồng hương này, dù sao, trừ bỏ quan hệ đồng hương, bọn họ không thân chẳng quen, hơn nữa, Tức Vũ còn có sáu bảy vị tiểu thụ, hiện giờ, vì giúp mình mà thần lực hoàn toàn biến mất, phỏng chừng bản thân sẽ bị bọn họ hận chết. Ai…
“Tốt lắm, ta liền trở về. Ngươi cũng cần phải trở về.” Nói xong, Tức Vũ giơ tay lên, Tu Diệp Vân liền bay xa.
“Này! Ngươi không phải nói ngươi không còn năng lực nào sao?” Tu Diệp Vân kêu to.
“Ta đây ít nhất còn năng lực đưa ngươi trở về đi.” Tức Vũ giải thích.
Có điều Tu Diệp Vân đã không nghe được nữa, bởi vì, hắn đã về tới thư phòng. Không có biện pháp, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ đi tới Bàn Long điện, nhìn bên trong tối như mực, phỏng chừng Diệp Hoài Hâm đã ngủ rồi. Tu Diệp Vân không đẩy cửa, trực tiếp tiến vào.
Sau đó, chợt nghe thanh âm trầm thấp của Diệp Hoài Hâm truyền vào tai, “Lão công, ngươi đã trở lại.”
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó trong bóng đêm gật gật đầu.