Từ khi Tu Diệp Vân thanh tỉnh tới nay, đã bị treo giữa không trung không ngừng đánh. Nhìn Liệt Diễm phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, hắn hiểu rõ, Liệt Thương nhất định là đã chết, mà bản thân trở thành hung thủ.
Dược của Duẫn Phàm khiến năng lực hắn hoàn toàn biến mất, căn bản không có cơ hội phản kháng. Hiện giờ lại bị đánh không ngừng, ngay cả nói cũng không nói ra được.
Thật sự là bi kịch, người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời. Hiện giờ, Tu Diệp Vân ngay cả một cơ hội biện giải cho mình không có.
Không rõ Liệt Diễm tại sao lại xuất hiện, không phải theo Cần Trạch đi tìm Vân Na sao? Chẳng lẽ Vân Na thông đồng với Duẫn Phàm? Nghĩ đến Duẫn Phàm, Tu Diệp Vân không biết nên nghĩ thế nào, vì cái gì một đám đều thích đóng kịch trước mặt mình? Minh Tuyết như thế, Duẫn Phàm cũng như thế.
Trước kia không tiếp xúc nhiều với Duẫn Phàm, nhưng từ khi biết người này là đệ đệ mình, bản thân vẫn đối với y tốt lắm, không nghĩ tới, cũng là một hồi âm mưu?
Là Tu Diệp Vân hắn quá dễ lừa, hay những người đó đóng quá đạt? Tu Diệp Vân lắc đầu, không nên trách người khác, muốn trách thì trách chính mình.
Nói cái gì yêu mình là thật sự… Tu Diệp Vân cười khổ, giọng điệu này ai không biết ca chứ? Ta yêu ngươi, nhưng ta không thể không giết ngươi, không thể không lừa ngươi! Mẹ nó, thật dễ nghe! Còn thật vĩ đại! Quả thực là kinh thiên địa quỷ thần khiếp…
Hiện giờ, bản thân bị roi quật thương tích đầy mình, bị các loại hình cụ tra tấn không phải xương gãy thì là bật máu không thì là da tróc thịt bong, đây là cái Duẫn Phàm ngươi gọi là yêu?
Nga nga… Ta đã biết, ngươi chung quy không đành lòng giết ta, cho nên để Liệt Diễm tới giết ta? Ngươi mượn đao ai không mượn lại đi mượn của Liệt Diễm? Nga nga… Ta lại biết, ngươi không biết Liệt Diễm sẽ tra tấn ta như vậy, Tu Diệp Vân có chút không cam lòng.
Sớm biết sẽ đụng phải Liệt Diễm, ta đây tình nguyện bị ngươi một đao chém chết, so ra vẫn tốt hơn hiện tại ở đây nhận đủ loại tra tấn!
Con mẹ nó đi chết đi! Nếu Tu Diệp Vân có thể kêu thành tiếng, vậy nhất định sẽ gào lên như kẻ tâm thần.
“Hừ! Tu Diệp Vân, ngươi vẫn không nói lời nào?” Liệt Diễm nhìn Tu Diệp Vân bị tra tấn, mượn Tu Diệp Vân để cân bằng hận ý trong lòng. Trong mắt y, là vì Cần Trạch thích mình mới làm Vân Na lừa mình, là Cần Trạch quan hệ với Vân Na mới để cho Vân Na sau lưng mình sinh ra Tu Diệp Vân, là Cần Trạch ép mình làm chuyện này, hết thảy hết thảy đều là do Cần Trạch! Y trị không được Cần Trạch, chẳng lẽ còn trị không được kẻ giống Cần Trạch như đúc, thậm chí là mang huyết mạch của Cần Trạch, Tu Diệp Vân này sao? “Nghe nói Tu Trạch Vũ vẫn náo loạn đòi vào, ngươi nói, ta có nên cho vào không?”
Nghe thấy tên Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân đột nhiên ngẩng đầu, ‘cho y vào, đừng thương tổn y’, Tu Diệp Vân há miệng, lại chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn đến cực điểm, giống một con mãnh thú bị thương.
“Ngươi nói cái gì?” Liệt Diễm vờ nghe không hiểu, kỳ thật xem khẩu hình khi phát âm, cũng đại khái hiểu được ý tứ của Tu Diệp Vân, nhưng y chính là muốn tra tấn ý chí Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân vừa rồi ngẩng đầu đã hao phí rất nhiều khí lực, hiện giờ bắt hắn lặp lại lần nữa, căn bản xuất không ra lực.
Liệt Diễm cười cười, tháo đoạn dây xích, Tu Diệp Vân ngã xuống mặt đất.
Thao mẹ ngươi! Xương cốt muốn đứt lìa! Tu Diệp Vân ở trong lòng hò hét.
“Ta cho hắn tiến vào, ta thật muốn nhìn, hắn sẽ làm cái gì?” Nói xong, Liệt Diễm quát ra cửa, “Thả người vào!”
Chỉ chốc lát sau, Tu Trạch Vũ liền chạy vào, trong tay còn mang theo hộp bánh ngọt.
“Liệt Diễm, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi tra tấn hắn như vậy?” Tu Trạch Vũ vừa thấy Tu Diệp Vân trên mặt đất, lập tức sụp đổ. Tu Diệp Vân trừ bỏ da trên mặt coi như hoàn hảo, trên người, quả thực khó coi.
“Đừng vội. Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, Tu Diệp Vân căn bản không phải con của ngươi, hắn là hài tử của Cần Trạch, căn bản là tên tạp chủng!” Liệt Diễm nói như thế, “Ngươi không phải chán ghét Cần Trạch sao? Chẳng lẽ ngươi vì muốn giữ lại tên tạp chủng này mà đối nghịch với ta?”
“Hắn không phải con ta? Hắn không phải con ta… Hắn không phải con ta…” Tu Trạch Vũ ngây người, không ngừng lặp lại những lời này. Đột nhiên, y cười ha hả, “Ha ha ha ha ha! Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ta ước gì hắn không phải con ta!” Như vậy, có thể danh chính ngôn thuận nói thích, như vậy, có thể làm rất nhiều việc bản thân muốn làm! Như vậy, cho dù làm nũng cáu kỉnh, cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên! Thật tốt a? Thật tốt a…
“Tu Trạch Vũ ngươi điên rồi!”
“Liệt Diễm, nếu hắn là hài tử của Cần Trạch, người làm vậy với hắn, sẽ không hối hận?” Tu Trạch Vũ mang theo bánh ngọt đi đến bên cạnh Tu Diệp Vân, đưa lưng về phía Liệt Diễm ngồi xổm xuống, chỉ có giờ khắc này, y mới dám khóc lên, mới dám đem mặt yếu đuối của mình toàn bộ phát tiết ra, túm lấy y phục của Tu Diệp Vân, nước mắt Tu Trạch Vũ không ngừng rơi, Diệp Vân, mở mắt nhìn ta đi, ta làm bánh ngọt ngon nhất, ngon nhất nhất, ngươi mở mắt nhìn xem…
“Ta hối hận? Ta hối hận cái gì? Ba ngày sau, Tu Diệp Vân sẽ chịu Thiên đao hình, hiện tại đánh một trận, cũng để cho hắn khi đó bớt chút thống khổ.” Liệt Diễm chẳng hề để ý nói.
Cái gì? Tu Trạch Vũ khựng lại. Thiên đao hình, chính là Thiên đao hình… Đem người cột vào giá treo, sau đó bị ngàn vạn phiến phi đao đâm tới, cuối cùng đổ máu mà chết? Tu Trạch Vũ quay đầu lại, ngay cả nước mắt cũng quên lau, “Ngươi muốn giết hắn? Liệt Diễm, ta thấy ngươi mới là kẻ điên đi! Ngươi sẽ hối hận, đợi khi Cần Trạch trở về, ngươi sẽ hối hận!”
“Ngươi có ý gì?” Nghe Tu Trạch Vũ luôn miệng kêu tên Cần Trạch, Liệt Diễm một trận phiền táo, luôn cảm thấy, có chuyện gì đó mình không dự đoán được sắp xảy ra.
“Ta có ý gì chính ngươi hiểu được!” Tu Trạch Vũ đứng lên, rất nhanh chạy khỏi nhà lao, “Diệp Vân, ta nhất định sẽ cứu ngươi, ta nhất định sẽ cứu ngươi, cho dù là Thiên đao hình, ta cũng sẽ không cho ngươi chết!”
Nếu Tu Diệp Vân nhìn được ánh mắt kiên định của y, có lẽ sẽ khen y thành thục đi, đáng tiếc, Tu Diệp Vân nhìn không thấy.
“Đánh,đánh cho ta, tiếp tục đánh!” Liệt Diễm phiền táo hạ lệnh.
Vì thế, Tu Diệp Vân một lần nữa bị cột chắc, lại trở lại không trung. Mắt Tu Diệp Vân hơi hơi mở ra, nhìn nhìn hộp bánh ngọt trên đất, trong lòng cười khổ. Tu Trạch Vũ, ngươi… ngu ngốc, bánh ngọt mang đến, cũng không uy ta ăn, còn đem nước mắt tích trên vết thương của ta, ta chẳng lẽ không biết đau sao?
Cứ như vậy bị treo đánh, thẳng đến tối, thẳng đến… Liệt Diễm cũng mệt mỏi. Tu Diệp Vân mới được buông xuống. Hắn không biết trong bóng đêm này, nếu ngủ, bản thân có thể chết luôn hay không. Không chừng thật sự ngủ mãi mãi luôn cũng tốt.
Thế nhưng, trên người… đau như vậy, đau đến, Tu Diệp Vân cũng không dám tưởng tượng miệng vết thương trên người thành ra cái dạng gì.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Minh Tuyết điện hạ, xin đừng làm khó dễ chúng ta.”
“Các ngươi… Các ngươi còn muốn dội nước muối lên người Tu Diệp Vân? Không được!”
Tu Diệp Vân mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy những lời này, không đợi hắn tự hỏi rõ ràng tình huống hiện tại, liền có một người lao tới chặn trước hắn, nhưng cơ thể vẫn cảm giác được đau đớn kịch liệt, là những nơi người nọ chắn không tới, đang bị nước muối ‘ăn mòn’.
Tu Diệp Vân mở to mắt, nhìn người chắn hộ mình, cư nhiên là Minh Tuyết.
“Minh Tuyết điện hạ, xin ngài đừng như vậy, ngài làm như vậy, chúng ta không thể công đạo.”
“Các ngươi không được… Không được làm như vậy!” Minh Tuyết nói xong, mới tỉ mỉ nhìn Tu Diệp Vân, sau đó, bắt đầu yên lặng chảy nước mắt, đem toàn bộ nước mắt tích trên miệng vết thương của Tu Diệp Vân.
Bọn thị vệ thấy Minh Tuyết không làm quá lên, chỉ không ngừng khóc, nên cũng không tới ngăn trở, có điều bọn họ không biết chính là, Minh Tuyết đang dùng nước mắt của mình thay Tu Diệp Vân trị thương.
Minh Tuyết thật sự muốn khóc, bởi vậy, nhất cử lưỡng tiện, còn có thể giúp Tu Diệp Vân chữa thương. Dù Minh Tuyết cũng biết rõ ràng, chỉ dựa vào một chút nước mắt căn bản không tạo nên tác dụng gì.
Nhưng, trước mắt y cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Kéo Minh Tuyết điện hạ ra cho ta.” Nhưng vào lúc này, Liệt Diễm xuất hiện, vừa thấy Minh Tuyết đang khóc, liền nhìn thấu ý tưởng của Minh Tuyết.
Bọn thị vệ nghe lệnh Liệt Diễm. Huống hồ Liệt Diễm lại là quốc vương, bởi vậy, đều tiến lên chấp hành nhiệm vụ.
“Buông!” Minh Tuyết dùng ma pháp đánh bay bọn thị vệ, sau đó nhìn Liệt Diễm, “Liệt Diễm bệ hạ, ta không rõ, ngài vì sao phải tra tấn Tu Diệp Vân như thế!”
“Giết con ta, lý do đó còn chưa đủ?”
“Ngài thật sự điều tra rõ ràng chuyện này? Nói không chừng đây là có người vu oan giá họa!” Minh Tuyết nói, sau đó toàn bộ thân thể che trước mặt Tu Diệp Vân, sợ hãi Tu Diệp Vân lại bị thương tổn.
“Ta không thấy phán đoán của mình có chỗ nào sai.” Liệt Diễm nói như thế, “Minh Tuyết điện hạ, ngươi không cần van cầu vô ích.”
Gặp Liệt Diễm không lay chuyển được, Minh Tuyết khẽ cắn môi, “Ta sẽ không để cho ngươi hại Tu Diệp Vân.”
“Nga? Năng lực của ngươi… cao hơn ta sao?” Liệt Diễm nói xong, vung tay lên, mặt Minh Tuyết liền lệch về một bên, cư nhiên là bị cách không ăn một cái tát.
Minh Tuyết quay đầu, khóe miệng tràn ra một dòng đỏ tươi, “Ngài… Chỉ là một vương của đại lục này, khụ khụ… Ngài… Không có quyền dụng hình riêng.” Minh Tuyết khụ khụ, phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhìn ra cái gì đây sao?” Liệt Diễm lấy ra một thứ gì đó.
Minh Tuyết ngẩng đầu, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, cư nhiên là thủ dụ của Minh Tinh phụ hoàng y, trên đó còn có con dấu tượng trưng cho quyền lực của Minh Tinh, nói rõ trong khoảng thời gian này thân thể không khoẻ, đem hết thảy quyền lợi chuyển giao cho Liệt Diễm, kể cả việc xử lý Tu Diệp Vân.
“Ta làm sao biết thứ này là thực hay giả?” Minh Tuyết không tin, tuy rằng phụ hoàng đã hai tháng không có động tĩnh gì, có thể thật sự sinh bệnh, nhưng phụ hoàng sao có thể mặc Liệt Diễm tùy ý xử lý chuyện này!
“Minh Tuyết điện hạ, ngươi sao lại ngốc như vậy? Ngươi có thể tự mình đến hỏi hắn a?”
Nghe những lời này, Minh Tuyết nhíu mày, “Không được, ta không đi, ta không thể để ngươi hại Tu Diệp Vân, tuyệt đối không được! Ta sẽ không rời khỏi nhà lao!”
“Ta đây cũng chỉ có thể… đuổi ngươi ra ngoài.” Nói xong, dưới ánh mắt Liệt Diễm, bọn thị vệ liền xông lên đi đem Minh Tuyết kéo ra ngoài. Có điều đám thị vệ sao có thể là đối thủ của Minh Tuyết? Vừa rồi bị Minh Tuyết đánh bay ra ngoài, hiện giờ muốn chạm tới Minh Tuyết còn có chút sợ. Minh Tuyết dùng ma pháp phản kháng, bọn họ lại không thể ngăn cản, lại một lần nữa người ngã ngựa đổ.
“Một đám phế vật!” Liệt Diễm nói xong, đứng lên, cầm lấy bả vai Minh Tuyết quăng người ra ngoài.
Minh Tuyết chung quy đánh không lại Liệt Diễm, y tuy rằng năng lực cường đại, nhưng vẫn không hơn được cha mình cùng Liệt Diễm, bả vai đau đớn kịch liệt, Minh Tuyết cảm thấy khí lực toàn thân đều không còn.
“Đi ra ngoài.” Liệt Diễm uy hiếp nói.
“Hừ! Không biết Liệt Diễm bệ hạ ngài vì sao đột nhiên trở lại? A… Ta biết rồi, nhất định là Vân Na công chúa chọn Cần Trạch không chọn ngươi! Ha ha, ngươi mới là phế vật chân chính, ngay cả nữ nhân của mình cũng quản không nổi! A ——!” Minh Tuyết nghe thấy ‘rắc ’ vài tiếng, bả vai càng thêm đau đớn hơn vừa rồi, cư nhiên bị Liệt Diễm bóp nát xương bả vai.
Nháy mắt, Minh Tuyết thoát lực, cả người lung lay, nhưng y cố chịu đựng, không để mình té xuống.
“Không cần… Thương tổn… Hắn…”
“Diệp Vân…” Minh Tuyết cả kinh, vừa rồi, Tu Diệp Vân nói chuyện.
“Nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời!” Liệt Diễm nói.
“Minh Tuyết…” Tu Diệp Vân dùng hết khí lực toàn thân, “Ngoan…”
“Diệp Vân ——!” Không nghĩ tới nghe thấy lời Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết chẳng những không đi ra, ngược lại giãy dụa càng thêm lợi hại, giống như kẻ tâm thần bị kích động.
Bởi vì, còn nhớ bản thân trước kia làm nũng với Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân sẽ sờ sờ đầu mình, an ủi nói một tiếng ‘ngoan’.
“Diệp Vân…”
“Không cần…” Tu Diệp Vân vốn định lặp lại lần nữa ‘đừng thương tổn hắn’, nhưng chung quy không có khí lực, hắn cảm thấy bản thân không chết, đã thực là vạn hạnh.
“Minh Tuyết điện hạ, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đi ra ngoài, bằng không, ta sẽ khiến Tu Diệp Vân càng khó sống.”
Nghe Liệt Diễm nói, nhìn nhìn lại Tu Diệp Vân đã rơi vào hôn mê, Minh Tuyết khẽ cắn môi, rời khỏi nhà tù.
Liệt Diễm bước tới cạnh Tu Diệp Vân, dùng chân đá mặt Tu Diệp Vân nghiêng qua một bên, sau đó nhìn… Nhìn khuôn mặt kia tràn đầy mỏi mệt, Liệt Diễm đột nhiên không muốn tra tấn nữa. Bởi vì, khuôn mặt kia, so với Cần Trạch thực giống nhau như đúc.
Liệt Diễm đột nhiên ngồi trở lại trên ghế, không có động tĩnh.
Còn nhớ trước kia, mình và Vân Na bên nhau, Cần Trạch mỗi ngày nhìn mình bằng ánh mắt bất hòa, bản thân còn nói hắn thích Vân Na, thì ra, hắn thích lại chính là mình.
Lại nhớ lần đó, Cần Trạch uống rượu say, cường thượng mình, kỳ thật sau lại ngẫm lại, bản thân sở dĩ hận Cần Trạch, không phải bởi hắn đã làm chuyện như vậy, mà là vì Vân Na đòi chia tay.
Mà mấy ngày trước, Vân Na nói mình ti tiện, Cần Trạch cư nhiên hung hăng tát Vân Na hai bàn tay, trong lòng mình không có sự thương tiếc đối với Vân Na, mà là đại khoái nhân tâm đối với hành động của Cần Trạch.
Hiện giờ, nhìn gương mặt giống Cần Trạch như đúc này, Liệt Diễm có chút mê mang.
Nếu, Cần Trạch biết Tu Diệp Vân bị tra tấn, sẽ như thế nào?
Nếu, Cần Trạch biết mình dùng Thiên đao hình xử tử Tu Diệp Vân, lại sẽ như thế nào?
“Bệ hạ.” Đang lúc Liệt Diễm trầm tư, một tên thị vệ bước vào nhà lao, đánh gãy suy nghĩ của y.
“Sao?”
“Đây là chữ ký dân chúng ở Vũ Phong đại lục hy vọng không xử tử Tu Diệp Vân.” Thị vệ đem quyển trục trình lên.
Liệt Diễm mở ra, Ti Kha, Bạch Kim Ngọc, Tu Trạch Vũ, Minh Tuyết… Còn có rất nhiều người, y lại không có tâm tư nhìn nữa. Trong đầu chỉ nghĩ, người này cư nhiên lại giống hệt Cần Trạch người gặp người thích! Đột nhiên, lửa giận bùng lên.
“Bệ hạ, quyết định của ngài?” Thị vệ thật cẩn thận hỏi quyết định của Liệt Diễm.
“Đúng hạn hành hình.” Liệt Diễm mặt không chút thay đổi nói. Sau đó nói với Tu Diệp Vân, “Hôm nay đã qua ngày mới, qua một ngày nữa, liền là tử kỳ của ngươi.”
Tu Diệp Vân giật giật ngón tay, không có đáp lại.
Một ngày rất nhanh liền trôi qua. Sau khi Minh Tuyết đi, rốt cuộc không tới nữa, nghe nói Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc cũng tới, nhưng bị chặn ngoài ‘cánh cửa’, Tu Trạch Vũ cũng không có tin tức, không biết đang làm gì.
Ngày đó y từng nói phải cứu Tu Diệp Vân, không biết, một mình có nghĩ được biện pháp không.
Sự tình về Tu Diệp Vân gây xôn xao dư luận, rất nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, tỷ như những người qua đường. Cũng có người ước gì mau hành hình, tỷ như Liệt Diễm. Mà còn lại, người lo lắng muốn chết cũng có.
Rất nhanh, ngày liền sáng, thời điểm Tu Diệp Vân bị người tha lên, phá lệ thanh tỉnh. Hôm nay, hắn sẽ chết, có thể không tỉnh táo sao? Bị áp giải tới pháp trường, sau đó bị người buộc lên giá treo, toàn bộ quá trình, toàn thân hệt như thi thể không xương, bất kể làm gì đều không có phản kháng, cũng vô pháp làm ra biểu tình gì.
Hắn nhìn dưới đài, đột nhiên muốn cười. Cư nhiên có nhiều người tới xem mình chết như vậy. Người không quen biết… chiếm hơn phân nửa. Tu Diệp Vân nhìn quét bốn phía, Tu Trạch Vũ không ở đây, Minh Tuyết bị người của Liệt Diễm dùng đao ngăn lại, không thể đi tới, chỉ có thể lo lắng nhìn mình.
Liệt Diễm, Liệt Diễm đâu? Tu Diệp Vân tìm kiếm Liệt Diễm, lại tìm thấy y đang ngồi trên đài ngang tầm với mình. Thai đài đối diện với giá treo của mình, mà Liệt Diễm, đang ngồi trên thai đài đối diện đó, còn ôm lấy một người…
Vì cái gì…
Lại là Minh Tinh…
Tuy rằng, vẻ mặt của y, thống khổ như vậy, ánh mắt của y, long lanh ngấn lệ…