Tu Diệp Vân có một giấc mộng, một giấc mộng kỳ quái, hoặc nên nói… Là một giấc mộng không hợp thời đại.
Hắn mộng thấy một nữ tử đang sinh sản, trong miệng không ngừng gọi hai chữ ‘Hoàng Thượng’. Tu Diệp Vân nghĩ, Hoàng Thượng này, nên không phải là chỉ Hoàng Thượng ở cổ đại chứ?
Lúc này, một nam nhân oai hùng đi đến, trên đầu nam nhân có vài sợi bạc, nhưng ánh mắt vẫn lợi hại hữu thần. Hắn cầm tay nữ tử, ôn nhu an ủi, “Ái phi, không sợ, có trẫm ở bên ngươi.” Tiếp theo, nam nhân nói với ngự y bên cạnh muốn lớn nhỏ đều bình an.
Nữ nhân thống khổ cau mày, vào một khắc khi nam nhân cầm lấy tay, mày thoáng giãn ra một ít.
Cuối cùng, nữ nhân tựa hồ dùng thêm sức, sinh hài tử ra. Ngự y tiếp đỡ lấy hài tử, tát một cái lên mông hài tử.
“Ô oa ——!” Tiếng khóc anh nhi đánh vỡ không khí khẩn trương này.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, lại là một tiểu hoàng tử.” Ngự y ôm hài tử, cung kính nói với nam nhân.
Nam nhân vui vẻ tiếp nhận hài tử, ôm lấy nhìn. Tựa hồ là bởi được cha mình ôm, anh nhi mở mắt.
Tu Diệp Vân vừa thấy, một đôi mâu tử màu rám nắng, cực kỳ giống Lãnh Quân Bạch…
Tu Diệp Vân ngồi bật dậy, thở phì phò. Lấy tay lau mặt, hắn không ngừng lắc đầu cười khổ. Thế nào lại có giấc mộng kỳ quái như vậy? Sao có thể… Ngay cả thấy đôi mắt của anh hài cũng nghĩ tới Lãnh Quân Bạch.
Mỗi một đêm tĩnh mịch vắng vẻ, tưởng niệm càng thêm tràng giang đại hải.
Tu Diệp Vân nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hai giờ sáng.
Rõ ràng có thể ngủ thẳng đến hừng đông, lại bị một cơn mộng bừng tỉnh, hơn nữa lại không ngủ lại được. Tu Diệp Vân thở dài, mở đèn, khoác thêm áo, đi ra cửa phòng.
Đành ra ngoài dạo một chút. Chỉ cần không bị người bắt gặp, sẽ không bị coi như kẻ tâm thần nửa đêm vật vờ trên đường. Tu Diệp Vân nhẹ nhàng xuống lầu, không tính đánh thức Trần bá.
Mở cửa nhà, Tu Diệp Vân ngẩn người, một người đứng trước cửa, nghe thấy tiếng mình mở cửa liền quay đầu lại. “Minh Tuyết? Ngươi sao lại ở đây?”
“Ta… Ta…” Minh Tuyết tựa hồ không nghĩ tới Tu Diệp Vân sẽ xuất hiện vào lúc này, nửa ngày không nói nên lời.
Tu Diệp Vân nhìn người trước mắt, mặc y sam mỏng manh dài chưa đến đầu gối, chân cũng chỉ mang dép lê. Gió bên ngoài không ngừng thổi, Minh Tuyết co rúm lại chà xát cánh tay mình.
“Có chuyện gì?” Tu Diệp Vân hỏi. Trễ như vậy còn đên đây, có lẽ là có chuyện gì trọng yếu?
Ngày lạnh như thế, không cho ta vào ngồi một chút sao? Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân, đột nhiên rất muốn hỏi như vậy, nhưng chính y cũng rõ ràng, những lời này không thể hỏi. Kỳ thật, y đã như vậy vài ngày, nhìn Tu Diệp Vân cùng phụ hoàng, Tu Trạch Vũ bên nhau đều vui vẻ như vậy, y cũng muốn cùng Tu Diệp Vân trò chuyện, có điều vào ban ngày không dám đi tìm Tu Diệp Vân, thật vất vả đợi đến tối, lại không có dũng khí.
Mỗi lần nằm trên giường, phát hiện mình không ngừng tưởng niệm Tu Diệp Vân, mới lại lần nữa cố lấy dũng khí tới nhà Lãnh phó hiệu trưởng.
Chỉ là, người có đôi khi lại kỳ quái như vậy. Thường thường càng đến gần người mình muốn thấy, phần dũng khí liền càng ngày càng ít, lời muốn nói cũng nghẹn ở yết hầu, không nói ra được. Tới cửa nhà rồi, vốn trăm phần trăm dũng khí, giờ lại chẳng còn mấy phần.
Bởi vậy, mỗi ngày Minh Tuyết đều đến đứng ở cửa, không gõ cửa, nhưng cũng không ly khai. Có đôi khi đứng mười mấy phút sẽ trở về, có đôi khi lại đứng đến rạng sáng, thái dương nổi lên.
Hôm nay, lại đứng ở cửa ngẩn người, lập tức quên thời gian. Lại không nghĩ rằng, người mình ngày đêm mong nhớ, lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Không nói lời nào? Nghĩa là không có việc gì?” Tu Diệp Vân thấy Minh Tuyết chỉ nhìn mình chằm chằm, lại nửa ngày chẳng nói chữ nào, không khỏi có chút mất kiên nhẫn, tâm tình vốn định đi ra ngoài ‘tản bộ’ cũng không có. “Ngươi còn không nói lời nào, ta liền đóng cửa.” Tu Diệp Vân nói, giọng điệu có chút uy hiếp.
“Đừng… Đừng đóng cửa.” Nghe thấy Tu Diệp Vân nói vậy, Minh Tuyết liền mở miệng, “Diệp Vân, ta… Ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút, thật sự chỉ như thế thôi, đừng… Đừng đuổi ta đi.”
“Chỉ cần không đuổi ngươi đi là được?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân, ánh mắt tràn ngập khát vọng.
“Vậy được rồi, ngươi tiếp tục ở đó đi, ta đóng cửa.” Nói xong, Tu Diệp Vân liền đóng cửa lại.
Ngoài cửa Minh Tuyết cúi đầu, cảm giác hôm nay… thực lạnh.
Tu Diệp Vân trở lại phòng, trong lòng một trận phiền táo. Hiện giờ Minh Tuyết đứng ở cửa, hắn ngay cả cánh cửa cũng không muốn bước ra. Hắn không muốn lại thấy Minh Tuyết, một chút cũng không muốn. Cho dù chuyện Minh Tuyết làm cũng đã qua lâu như vậy, nhưng hắn cũng tuyệt đối không có khả năng rộng lượng coi như không có gì xảy ra.
Quên chuyện này, không có nghĩa là tha thứ.
Không còn bạo lực đối với Minh Tuyết giống ban đầu, không có nghĩa là hắn chấp nhận hết thảy mọi chuyện Minh Tuyết làm.
Tuy rằng, mọi người thường thường nói, có lẽ ngươi làm bao nhiêu chuyện tốt, người khác đều không nhất định sẽ nhớ rõ, nhưng nếu ngươi làm chuyện xấu, có thể mãi mãi bị người khác đặt trong lòng.
Có điều, Tu Diệp Vân cảm thấy bản thân vẫn thực công bằng, hắn không phải nhìn không thấy những chuyện Minh Tuyết làm vì mình. Chỉ là, chuyện y làm, làm sao có thể bù lại sai lầm trước kia?
Tu Diệp Vân lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp về Minh Tuyết.
Sáng sớm hôm sau, Tu Diệp Vân tỉnh lại phát hiện bên ngoài đổ mưa. Tu Diệp Vân thực không thích mưa, luôn cảm thấy không khí tràn ngập ẩm ướt, cảm giác dính dính hồ hồ, khiến cả người không thoải mái.
Rửa mặt xong, Tu Diệp Vân đi xuống lầu, Trần bá sớm đã chuẩn bị tốt điểm tâm. Ngồi ở trên ghế, nghe ngoài phòng tí tách hạt mưa, trong đầu Tu Diệp Vân đột nhiên nhảy ra bóng dáng của Minh Tuyết.
Tu Diệp Vân buông điểm tâm trong tay, đến trước cửa. Do dự một hồi, vẫn là mở cửa.
Tu Diệp Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết nên nói cái gì. Minh Tuyết nằm trên mặt đất, y phục trên người sớm đã bị mưa ướt nhẹp. Mái tóc hắc sắc bởi ẩm ướt mà rối tung, phần lớn phủ trên mặt Minh Tuyết, khiến cho Minh Tuyết thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Tu Diệp Vân nhíu mày, “Trần bá, lấy khăn tắm lại đây.”
Chỉ chốc lát sau, Trần bá liền đưa cho Tu Diệp Vân một cái khăn tắm màu trắng. Tu Diệp Vân mở khăn tắm, sau đó đi ra, nhẹ nhàng dùng khăn tắm khoát lên người Minh Tuyết. “Ngươi đây là…” Còn chưa nói xong, Tu Diệp Vân liền phát hiện Minh Tuyết đã hôn mê.
Bất đắc dĩ, Tu Diệp Vân dùng khăn tắm bao lấy Minh Tuyết, sau đó ôm người lên. Trong nháy mắt đó, Tu Diệp Vân lại nhíu mày. Thể trọng Minh Tuyết so với lúc y còn trong hình thái thiếu niên không hơn kém bao nhiêu.
Ôm người vào phòng, Tu Diệp Vân nhìn trường kỷ trước mắt, đặt người lên, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm.
“Diệp Vân thiếu gia, này…” Trần bá nhìn Minh Tuyết trên trường kỷ, không biết nên xử lý như thế nào, “Cần đổi y phục cho y không?” Trần bá thử hỏi.
“Không cần.” Tu Diệp Vân nói, “Hắn tự làm tự chịu, tự mình chuốc lấy khổ.”
Khi Tu Diệp Vân cơm nước xong, Minh Tuyết hơi hơi mở mắt, chống tay ngồi dậy, trên người còn ẩm ướt, làm y cảm thấy dị thường âm lãnh. Thấy trên người mình còn bọc khăn tắm, Minh Tuyết nắm thật chặt khăn tắm.
“Tỉnh?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Diệp Vân…”
“Tỉnh thì trở về đi.” Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết, “Về sau đừng đến đây nữa, nếu sinh bệnh, ta không đảm đương nổi trách nhiệm.” Ném lại những lời này, Tu Diệp Vân liền chuẩn bị lên lầu.
“Diệp Vân!” Thấy Tu Diệp Vân nói như vậy, Minh Tuyết lập tức rời ghế, sau đó chạy đến bên Tu Diệp Vân, bắt lấy tay hắn, “Đừng đi…”
Tu Diệp Vân quay đầu lại, nhìn nhìn bàn tay đang giữ lấy mình, không có biểu tình gì.
Minh Tuyết tựa hồ ý thức được Tu Diệp Vân khó chịu, lập tức buông tay.
Tu Diệp Vân xoay người, tiếp tục lên lầu, kết quả, Minh Tuyết cũng đi theo. Đi hết bậc thang, Tu Diệp Vân lại quay đầu lại, “Ngươi đi theo ta làm gì?” Nói chuyện lại đồng thời phát hiện trên mặt Minh Tuyết đỏ ửng bất thường.
“Ta… Ta… Diệp Vân, đừng vừa nhìn thấy ta liền bỏ đi như vậy, được không…”
“Không thể.”
“Ta… Diệp…” Minh Tuyết còn chưa nói hết, liền ngất đi.
Dù rằng Tu Diệp Vân không muốn quản Minh Tuyết, nhưng lại không thể để cho Minh Tuyết lăn từ cầu thang xuống, dù sao, người nọ cũng là một hoàng tử. Vì thế, chỉ có thể đưa tay đỡ lấy người, có điều hậu quả sau đó là, chính mình cũng theo Minh Tuyết cùng lăn xuống dưới.
“Diệp Vân thiếu gia!” Trần bá nghe thấy tiếng vang lớn, lập tức ra xem chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới lại thấy Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết nằm dưới chân cầu thang.
Trần bá tiến lên nâng Tu Diệp Vân dậy, “Diệp Vân thiếu gia, ngươi không sao chứ?”
Tu Diệp Vân đứng lên, hoạt động gân cốt, phát hiện không có trở ngại gì, “Ta không sao, nhưng hắn thì có.” Tu Diệp Vân chỉ chỉ Minh Tuyết trên mặt đất, “Hình như là phát sốt.”
“Kia… Diệp Vân thiếu gia ngươi xem nên như thế nào…”
Tu Diệp Vân ôm lấy Minh Tuyết, sau đó tính bế vào phòng mình, nhưng vừa tới cửa phòng, lại ngừng lại, “Trần bá, tùy tiện tìm một phòng, ta muốn đưa hắn vào đó.”
Gian phòng của mình, là phòng của Lãnh Quân Bạch, sao có thể cho ‘ngoại nhân’ tiến vào?
“Vâng.” Trần bá nhanh chóng tìm phòng sạch sẽ, sau đó giúp Tu Diệp Vân đem Minh Tuyết an trí hảo.
“Tìm chút dược, làm hắn nhanh hạ sốt đi.”
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Khi Minh Tuyết tỉnh lại, loáng thoáng cảm thấy có người đang chiếu cố mình. Dùng sức mà nhu nhu mắt, mới phát hiện người nọ là quản gia nhà Lãnh phó hiệu trưởng, Trần bá.
Minh Tuyết có chút thất vọng, vốn tưởng rằng… Người nọ chính là Tu Diệp Vân.
“Khụ khụ…” Minh Tuyết há miệng thở dốc, không nghĩ tới lại ho khan.
“Minh Tuyết điện hạ, ngài tỉnh?” Trần bá nghe thấy tiếng ho của Minh Tuyết, mới phát hiện người này đã mở mắt.
Minh Tuyết gật gật đầu, “Cám ơn ngươi, Trần bá.”
“Không cần cám ơn, là Diệp Vân thiếu gia bảo ta chiếu cố ngài, nếu ngài tỉnh, ta liền đi thông tri cho Diệp Vân thiếu gia.” Nói xong, Trần bá đứng lên ra khỏi phòng.
Là Tu Diệp Vân bảo Trần bá chiếu cố mình sao? Minh Tuyết nghĩ đến đó, mặc dù… y biết đó chẳng qua là Tu Diệp Vân đối với một người bình thường cũng quan tâm như vậy thôi, nhưng trong lòng… Vẫn hơi có chút ngọt ngào.
“Ta vẫn nói câu kia, tỉnh thì trở về đi.” Bị Trần bá gọi tới, Tu Diệp Vân tựa ở cạnh cửa, nhìn Minh Tuyết tựa hồ đang mỉm cười, vô tình bỏ xuống một câu.
Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân, ngọt ngào nho nhỏ trong lòng kia nhất thời bị đánh bay không còn sót lại chút gì. Đúng là y không có lý do gì để ở lại đây.
Nơi này, là nhà Lãnh phó hiệu trưởng, có đôi khi, Minh Tuyết cảm thấy, nơi đây thật giống như là cấm địa trong lòng Tu Diệp Vân, chỉ có hắn có thể đi vào, mà người khác, chỉ cần tới gần một bước, sẽ làm cho Tu Diệp Vân nhíu mày.
Nhất là, người này còn là bản thân mình.
Có lẽ, ở Tu Diệp Vân trong mắt, Lãnh phó hiệu trưởng là chính là phần thuần khiết nhất trong lòng hắn, mà bản thân, chính là phần dơ bẩn nhất. Bởi vậy, hắn căn bản sẽ không hy vọng một kẻ như vậy xuất hiện trong nhà Lãnh phó hiệu trưởng.
Minh Tuyết xuống giường, còn phát sốt, đầu thậm chí khó chịu vựng vựng hồ hồ, làm cho cước bộ của Minh Tuyết có chút không xong. Trên người mặc chính là y phục sạch sẽ Trần bá chuẩn bị cho y, lại chẳng thể cho y một tia ấm áp. Ra khỏi chăn, nhìn Tu Diệp Vân, không khí chung quanh thực lạnh lẽo.
Minh Tuyết đi vài bước, dựa vào tường, sợ bản thân không cẩn thận chân nhuyễn. Khi xuống lầu, cũng đỡ vào tay vịn, để tránh té xuống. Từng bước một, giống như hài tử đang học đi đường, đi rất chậm, cũng không vững.
Tu Diệp Vân ở sau lưng nhìn Minh Tuyết, thân mình người nọ, cho dù trưởng thành, vẫn có vẻ thực gầy yếu. Y phục Trần bá chuẩn bị cảm giác có chút lớn, mặc trên người Minh Tuyết, có cảm giác rộng thùng thình. Nếu y cứ như vậy đi ra ngoài, phỏng chừng gió thổi vào, khẳng định sẽ đông lạnh đi.
Thế nhưng, Tu Diệp Vân không tính gọi người nọ lại, sau đó cấp phủ cho người nọ y phục chắn gió.
Bởi vì, đã không còn quan hệ gì, không phải sao?
Mất thật lớn khí lực, Minh Tuyết rốt cục dười tình huống không té xỉu, thuận lợi xuống hết cầu thang. Chỉ là, tâm cũng theo từng bậc thang, một chút lại một chút trầm xuống.
Biết rõ Tu Diệp Vân sẽ không gọi mình lại, còn chờ mong cái gì? Minh Tuyết đi tới cửa, sau đó hướng Trần bá gật gật đầu, mở cửa, mưa đã tạnh, gió lại không hề yếu đi, có lẽ, không lâu nữa sẽ có mưa nữa.
Đi ra ngoài, Minh Tuyết ôm thân mình, lạnh quá.
“Minh Tuyết điện hạ.”
Minh Tuyết thấy người quỳ trước mặt mình, cư nhiên là thị vệ trong điện mình. “Sao ngươi lại tới đây?” Minh Tuyết có chút kinh ngạc.
“Tu Diệp Vân cho chúng ta biết ngài bị bệnh, gọi chúng ta tới đón ngài trở về.”
Minh Tuyết nhìn thị vệ cầm trên tay một kiện áo gió, phía sau là xe ngựa.
Minh Tuyết ngẩng đầu, nhìn tòa nhà phía sau, sau đó để thị vệ thay mình mặc thêm áo, tiến vào xe ngựa. Ngồi bên trong xe ngựa, gió bị cản bên ngoài, hơn nữa mặc thêm kiện y phục, Minh Tuyết cảm thấy ấm áp hơn.
Xe ngựa thực rộng, nhưng chỉ có mình Minh Tuyết ngồi bên trong. Vì thế, y liền nằm xuống. Nghe tiếng bánh xe ‘lộc cộc lộc cộc’, mí mắt Minh Tuyết nặng trịch.
Diệp Vân cho người tới đón mình, rốt cuộc là còn quan tâm mình, hay bởi vì… Hắn căn bản không muốn thấy mình nữa, muốn để mình nhanh chóng rời khỏi phạm vi tầm mắt hắn?
Minh Tuyết lắc đầu, lừa gạt mình cũng tốt, coi như, là Tu Diệp Vân còn quan tâm mình đi. Dù rằng, y biết sống trong ảo tưởng là không đúng, nhưng ít nhất cũng để y có quyền lợi mà ảo tưởng.
Minh Tuyết nhắm mắt lại. Sắp tới, không nên đi tìm Tu Diệp Vân nữa, bằng không sẽ làm Tu Diệp Vân càng ngày càng hận mình. Đừng để Tu Diệp Vân thấy phiền, đừng để bản thân làm việc khiến người khác phiền táo.
Tự nói với mình như vậy, có điều Minh Tuyết không ngờ rằng, vài ngày sau, khi y nhìn thấy Tu Diệp Vân, thực sự muốn khóc, khi y thấy… bộ dáng Tu Diệp Vân lúc đó.
_________________