“Ngươi làm cái gì vậy?” Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh đang hắt nước như điên, không khỏi hỏi.
Minh Tinh ngẩng đầu, “Không, không có gì.” Y nói xong, lại đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, “Ngươi… Ngươi quay lưng đi.”
Tu Diệp Vân kỳ quái nhìn Minh Tinh một cái, vẫn quay lưng lại, kết quả lại nghe thấy tiếng hô hấp rất nhỏ, hắn nhịn không được lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt một cái, thì ra Minh Tinh đang thanh tẩy. “Hì hì…” Nhịn không được Tu Diệp Vân cư nhiên còn cười lên tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Minh Tinh cắn môi, mạnh mẽ rút ngón tay ra.
“Ngươi mỗi lần đều làm như vậy sao?”
“Không phải.” Đôi ngươi của Minh Tinh đột nhiên ảm đạm, “Trước kia… Hắn chưa bao giờ bắn vào ngoại trừ một lần có Minh Tuyết, hôm nay hình như hắn có chút hưng phấn, cho nên…” Minh Tinh dừng một chút, “Tóm lại ta không muốn nhận thống khổ sinh hài tử lần nữa.” Nói xong, lại bắt đầu thanh tẩy.
“Ngươi làm quá mạnh.” Tu Diệp Vân đột nhiên nói một câu.
“Cái gì?”
“Ta nói, tay ngươi lúc đi vào quá mạnh, như vậy đương nhiên sẽ đau, người khác đối xử với ngươi không tốt, ngươi hẳn nên đối tốt với chính mình một chút đi.” Người khác có thể chà đạp ngươi, thế nhưng ngươi không thể chà đạp chính mình.
“Chẳng lẻ không phải làm như vậy sao?”
“Ách…” Nghe Minh Tinh hỏi như vậy Tu Diệp Vân mới nhớ tới, Minh Tinh phỏng chừng chưa từng chạm qua nam nhân, trong hậu cung kia hẳn đều là nữ nhân, mà nam nhân duy nhất y chạm qua chỉ có mà Liệt Diễm, nên y chưa từng giúp người khác mà Liệt Diễm càng chưa từng giúp y, y không biết cũng đúng. “Không nên như vậy, ít nhất tay ngươi khi đi vào nên chậm một chút, một lần không được thì lui ra một chút sau đó lại xâm nhập, như vậy sẽ không quá đau.”
“Vậy ngươi đến chỉ cho ta?”
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, chớp mắt hai cái.
“Ta… Ta không phải ý đó, ta là nói dạy ta một chút sẽ tốt hơn.” Nói xong, y thấy Tu Diệp Vân còn thất thần, “Không… Không phải, chỉ là… Ngươi không phải vừa nói phải đối tốt với chính mình một chút sao?”
“Ân.” Tu Diệp Vân lên tiếng, cảm giác tiếng này có chút quỷ dị, khiến da đầu hắn run lên, “Vậy… là ta đi xuống hay ngươi đi lên?”
Minh Tinh cúi đầu nghĩ nghĩ, “Ngươi xuống đây đi, ta giờ đi lên không tốt lắm.”
Nghe Minh Tinh nói, Tu Diệp Vân thoát y phục, có điều khi hắn thoát hết còn có suy nghĩ việc thanh tẩy thân thể thì có gì để dạy, hơn nữa còn là hình thức một đối một mà học nữa.
“Ngươi nằm úp sấp đi.” Tu Diệp Vân nói, “Sau đó nâng mông lên.” Tu Diệp Vân thề, khi hắn nói những lời này diễn cảm trên mặt tuyệt đối là đứng đắn.
“Động tác này…” Minh Tinh nhíu nhíu mày nhưng vẫn làm theo, sau đó xoay đầu lại, “Ngươi làm đi, ta nhìn.”
“Thấy được sao?”
“Ân.”
Tu Diệp Vân chìa một ngón tay để lên mông Minh Tinh, vì mới vừa bị ‘khai phá’ lại vừa ngâm qua nước ấm, thoạt nhìn hồng hồng, giống như một đóa hoa nở rộ.
“Tu Diệp Vân, ngươi đang nhìn cái gì?”
“Không có gì, ta bắt đầu đây, ngươi xem kỹ đi.” Bị Minh Tinh hỏi, Tu Diệp Vân lập tức phục hồi tinh thần, sau đó đem ngón tay từng chút thâm nhập, làm thực ôn nhu, tóm lại tuyệt đối không để Minh Tinh cảm thấy thống khổ.
“Tuyệt không đau.”
“Đúng a.”
“Nhưng ngươi cũng lập tức xâm nhập? Có khác gì với ta.”
Cho nên mới nói, vốn đâu có gì phải học. Tu Diệp Vân phủ trán, vấn đề là có ôn nhu hay không a… Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân nhẹ nhàng cong ngón tay nhẹ nhàng khều khều, không lâu liền thấy một chút dịch thể bạch sắc hòa vào trong nước. “Tốt lắm.” Tu Diệp Vân nói xong, rút ngón tay ra.
“Ân…” Minh Tinh khẽ phì một tiếng, sau đó bất ngờ ngẩn đầu mặt lại đỏ ửng lên. Y che miệng, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Tu Diệp Vân.
“Ngươi làm sao vậy?”
Minh Tinh lắc lắc đầu, lui dần về phía sau.
“Ngươi phát sốt sao?”
Minh Tinh lại lắc đầu tiếp tục lui về phía sau, rốt cục bước hụt một bước lập tức chìm vào trong nước. Tu Diệp Vân vốn định đỡ người lên mới bước tới mấy bước. Minh Tinh trong nước đột nhiên chuột rút chỉ có thể mượn lực đứng lên, híp mắt, thấy có vật thể ở trước mắt liền vớ lấy.
Đợi đến khi đứng vững, Minh Tinh mở to mắt mới phát hiện y cùng Tu Diệp Vân bỗng dưng lại dán sát vào nhau.
“Ngươi vừa rồi túm trúng chân ta.” Tu Diệp Vân xấu hổ nói, lúc sau nghĩ nghĩ tình hình vừa rồi, lại không khỏi cười lên tiếng, “Tu Trạch Vũ cũng từng túm chân ta.” Đương nhiên là Tu Trạch Vũ nho nhỏ mê người kia.
“Vậy… Vậy sao?” Minh Tinh cũng cười cười lại lui về sau mấy bước, tách xa Tu Diệp Vân.
Lúc sau, Tu Diệp Vân rời khỏi Lộ Vũ điện, lúc đi còn đụng phải Tu Trạch Vũ trước cửa điện. Tu Diệp Vân cười chào hỏi, lại không nghĩ đến Tu Trạch Vũ lại dùng ánh mắt quét hắn từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng coi thường sự tồn tại của Tu Diệp Vân, đi vào, khi đi qua còn không quên đụng Tu Diệp Vân một cái.
Tu Diệp Vân buồn bực, hắn từ lúc nào lại trêu chọc người này vậy?
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Ngày hôm sau, Tinh Linh vương tuyên cáo thiên hạ việc Minh Tuyết mang thai, hơn nữa còn tổ chức đại yến hội. Trừ bỏ những người có địa vị thông thường, dân chúng bình thường cũng có thể tới chúc mừng.
Đêm đó, Minh Tuyết ngồi bên cạnh Tinh Linh vương, cười suy yếu, Tu Diệp Vân ngồi bên Minh Tuyết, thật sự không thể cười nổi, nguyên nhân chính là Tu Trạch Vũ luôn trừng mắt với hắn, mà Lãnh Quân Bạch lại rời yến tiệc giữa chừng, khiến Tu Diệp Vân không thể hiểu nổi.
Lúc yến hội kết thúc, Tu Diệp Vân đưa Minh Tuyết về Cần Tuyết điện, sau đó lập tức tới nhà Lãnh Quân Bạch, nhìn thấy cảnh tượng Lãnh Quân Bạch ôm ấp thị sủng, nhất thời sửng sốt.
Lãnh Quân Bạch nhìn thấy Tu Diệp Vân cũng sững sờ, đột nhiên y cười, giống như bình thường, “Diệp Vân, làm sao vậy?”
“Không sao cả, ta thấy ngươi đột nhiên rời đi, còn tưởng ngươi không thoải mái.” Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần.
“Ha ha, thân thể ta cường tráng như thế, sao lại không thoải mái? Chẳng qua…” Lãnh Quân Bạch dừng một chút, “Đây là mỹ nhân ta vừa đón về hôm nay, không thể để nàng chờ lâu phải không?”
Nghe Lãnh Quân Bạch nói như vậy, Tu Diệp Vân lúc này mới chú ý tới nữ tử ngồi trên đùi Lãnh Quân Bạch, một đôi mắt to thập phần linh động còn ngập nước, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nhuận mà mềm mại. “Đúng a, mỹ nhân như thế, sao có thể lạnh nhạt chứ?”
“Ha ha.”
“Thấy ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta tới Cần Tuyết điện trước.” Nói xong, Tu Diệp Vân bỏ đi.
Lãnh Quân Bạch nhìn bóng lưng Tu Diệp Vân, bàn tay còn đang đặt trên lưng mỹ nữ đột nhiên rũ xuống, y đẩy kẻ trên người xuống, yên lặng đi lên lầu.
Từ ngày đó, mọi người đều nói Lãnh phó hiệu trưởng khôi phục sức sống, lại bắt đầu thu nhận mỹ nhân vào nhà, hơn nữa còn đồng ý cho đám thị sủng vào phòng mình suốt một đêm. Có điều, chỉ có ở đám thị sủng tại nhà Lãnh Quân Bạch mới biết rõ, bọn hắn căn bản không muốn vào phòng chủ nhân.
Bởi vì, chủ nhân sẽ không cho bọn hắn khoái hoạt, bởi vì chủ nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm vào bọn hắn.
Chủ nhân mỗi ngày đều cho bọn họ vào phòng, lại chỉ cho bọn họ ngủ trên mặt đất hoặc tự tìm nơi ngủ, nhưng tuyệt đối không thể ngủ bên cạnh chủ nhân, bởi vì chủ nhân nói, vị trí này là lưu cho một người vô cùng trọng yếu, cuối cùng còn bỏ thêm một câu, không phải Tu Diệp Vân.
Khi tất cả đám thị sủng đều cho rằng người Lãnh Quân Bạch yêu thật lòng không phải Tu Diệp Vân, chỉ có Lãnh Quân Bạch tự mình biết, y chẳng qua là không muốn đám thị sủng ghen tị với Tu Diệp Vân thôi.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Một hôm, Tu Diệp Vân đưa Minh Tuyết tới Lâm Hải. Minh Tuyết nói y muốn đi bắt trùng, Tu Diệp Vân vốn không muốn, dù sao Tâm trùng cũng không nằm yên bất động, vạn nhất lúc đó xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Nhưng Minh Tuyết lại khăng khăng muốn đi, Tu Diệp Vân nhớ Ti Kha nói nhất nhất phải chiều theo y, nên mới bất đắc dĩ dẫn y đi.
Tu Diệp Vân cầm một cái túi nhỏ trong suốt, sau đó nắm tay Minh Tuyết, từng bước dẫn y tiến vào sâu trong Lâm Hải, Tu Diệp Vân phát hiện càng vào phía trong Tâm trùng càng nhiều, lớn nhỏ không giống nhau, có gầy gầy, có phì phì, thoạt nhìn thập phần đáng yêu. Tâm trùng bay lúc nhanh lúc chậm, đôi khi còn có thể dừng giữa không trung.
Tu Diệp Vân vừa lúc thấy một con Tâm trùng dừng trước mặt mình, khẽ vươn tay bắt được, Tâm trùng ngọ nguậy trong tay Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân sờ sờ nó, nó liền ngừng giãy dụa, thập phần thân mật cọ cọ ngón tay Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân cười cười, sau đó bỏ vào trong túi.
“Được một con.” Minh Tuyết nhìn tiểu trùng bay trong túi, cười vui vẻ.
“Lại một con.” Tu Diệp Vân cầm Tâm trùng quơ quơ trước mắt Minh Tuyết.
Ban đầu bắt rất nhanh, Minh Tuyết ngồi một bên xem cũng rất vui vẻ, có đôi khi nếu động tác không quá mạnh y cũng sẽ túm được một hai con.
Có điều… Đại khái bắt được hơn sáu mươi con thì Tâm trùng giống như cố ý chơi trốn tìm với bọn Tu Diệp Vân, đột nhiên không thấy con nào.
Nhìn tiểu trùng đột nhiên biến mất, sắc mặt Minh Tuyết đột nhiên trắng bệch, “Diệp Vân, chúng ta không phải… không thể lâu dài?”
“Ha ha, đừng lo lắng, ngươi ngồi đây một lát, ta đi tìm còn khoảng bốn mươi con mà thôi, rất nhanh.” Nói xong, Tu Diệp Vân dìu Minh Tuyết đến một thân cây phía trước, cho y chậm rãi ngồi xuống, sau đó đặt túi to trong suốt vào lòng Minh Tuyết, “Nhìn xem, rất xinh đẹp đi?” Nói xong, hắn sờ sờ tóc Minh Tuyết, “Chớ lộn xộn, nghe lời.”
Minh Tuyết gật gật đầu, Tu Diệp Vân mỉm cười xoay người. Nhìn bóng lưng Tu Diệp Vân, tay Minh Tuyết xoa xoa bụng mình, động tác cực kỳ mềm nhẹ, đột nhiên y tựa như nghĩ tới điều gì, lập tức siết thành quyền sau đó giơ cao tốc hạ đấm xuống, nhưng khi cách bụng còn một centimet y ngừng lại, tay không ngừng run rẩy.
Bản thân đang làm cái gì? Chẳng lẽ muốn giết hài tử sao? Minh Tuyết cau mày, giống như đối với sự tồn tại của hài tử cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
“U! Đây không phải đại ca sao?”
Minh Tuyết ngẩng đầu, thì ra là Minh Hạ. Minh Tuyết cười lạnh, không nói lời nào.
“Thế nào, mang thai nên ngay cả nói cũng không nổi?” Nói xong, gã đột nhiên xoa mặt Minh Tuyết, “Loại người như ngươi, sao có thể xứng với ngôi vị hoàng đế kia?”
“Ngươi lại càng không xứng.” Minh Tuyết nói, “Huống chi, ngôi vị hoàng đế này chú định là của ta rồi, quản ngươi nghĩ xứng hay không!”
“Hừ!” Minh Hạ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên áp lên người Minh Tuyết.
“Ngươi làm cái gì?”
“Ngươi thử nói xem?” Nói xong, Minh Hạ liền hôn lên cổ Minh Tuyết.
Minh Tuyết ngẩn ra, sau đó lập tức ném cái túi trong tay, Tâm trùng lập tức bay ra. Minh Tuyết đẩy kẻ đè trên người, thế nhưng một chút khí lực cũng không có.
“Ca ca, ngươi đại khái có thể dùng ma pháp a? Dùng ma pháp, hài tử sẽ gặp nguy hiểm, ha ha… Bản thân ta muốn xem, yếu đuối như ngươi, có thể làm cái gì!”
“Hừ, phải không? Ngươi cho rằng, ta sẽ vì hài tử mà mặc ngươi khi nhục sao?” Minh Tuyết nói xong, một chưởng đánh bay Minh Hạ ra ngoài, thấy Minh Hạ bay đi, Minh Tuyết gian nan đứng lên, lại bắn thêm một quang cầu.
Minh Hạ bị chấn động đến thất thần, mắt thấy quang cầu bay tới, căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể thoáng nghiêng thân mình, kết quả vẫn bị đả thương vô cùng nghiêm trọng. Minh Hạ chật vật đứng lên, “Hừ, ta còn tưởng ngươi rất yêu thích hài tử này, không thể tưởng được…” Nói xong, Minh Hạ chậm rãi bám vào thân cây bỏ đi.
Minh Tuyết vốn định đuổi theo Minh Hạ, thế nhưng bụng đột nhiên đau nhức, Minh Tuyết lập tức ngồi xuống, y cảm thấy như bụng bị người ta nhéo rốt cuộc đứng không nổi, thống khổ ôm bụng ngã xuống, lúc ấy suy nghĩ duy nhất y có chính là không thể có hài tử, bởi có hài tử sẽ trở nên yếu đuối! Lúc sau, liền ngất đi.
Khi Tu Diệp Vân trở lại, đã thấy Minh Tuyết sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, hắn lập tức phi thân qua, “Minh Tuyết, Minh Tuyết?” Thấy Minh Tuyết không phản ứng gì, Tu Diệp Vân nhíu mày, ôm lấy Minh Tuyết trở về Cần Tuyết điện.
Tìm Ti Kha, Ti Kha sau khi chẩn bệnh cho Minh Tuyết, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
“Làm sao vậy?”
“Hắn có dấu hiệu sinh non, cũng chính là điềm báo sinh non.”
“Sao có thể như vậy?”
“Là vì trong thời gian mang thai lại sử dụng ma pháp mới như thế.” Ti kha cau mày, “Hắn sử dụng ma pháp sao?”
“Ta có dời khỏi đó một lúc, chờ hắn tỉnh ta sẽ hỏi một chút, hài tử không sao chứ.”
“Cũng may không quá nghiêm trọng, hài tử tạm thời không có việc gì, có điều mấy ngày tới hắn không thể xuống giường, nếu không hảo hảo điều dưỡng có thể thật sự sẽ sảy thai.” Ti Kha nói lại trừng mắt nhìn Tu Diệp Vân, “Sao ngươi không ở bên hắn?”
“Hắn muốn bắt Tâm trùng, ta còn không phải là vì muốn bắt được một trăm con.”
“Các ngươi chưa bắt được một trăm con?” Ti Kha kinh ngạc nói.
“Ách… Có thể nói như thế.” Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Ti Kha, “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì. Ta đi trước, có vấn đề gì hãy gọi ta.” Nói xong, Ti Kha không quay đầu lập tức tiêu sái rời khỏi Cần Tuyết điện. Ra ngoài điện, Ti Kha đột nhiên lộ ra biểu tình thực kinh ngạc, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói đôi tình nhân nào bắt được một trăm con Tâm trùng lại bị tách ra, nhưng… cũng chưa từng nghe nói ai chưa bắt được một trăm con lại có thể bên nhau lâu dài, cho dù ở bên nhau nhất định cũng sẽ nhận hết giày vò.
Quay đầu lại nhìn nhìn cửa Cần Tuyết điện, Ti Kha thở dài một tiếng rời đi.
Trong điện, Minh Tuyết chậm rãi tỉnh lại, Tu Diệp Vân tới ngồi bên giường, cầm tay Minh Tuyết.
“Diệp Vân, hài tử…”
“Hài tử tốt lắm.”
Con ngươi Minh Tuyết hiện lên thần sắc thất vọng, lập tức liền biến mất, “Vậy là tốt rồi.”
“Minh Tuyết, sao ngươi lại sử dụng ma pháp?” Tu Diệp Vân hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Minh Tuyết nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì. Y gian nan ngồi dậy, “Diệp Vân, ta… ta đụng phải Minh Hạ, hắn muốn… hắn muốn khinh bạc ta, cho nên, cho nên ta mới…”
Tu Diệp Vân ôm Minh Tuyết, “Không sao, hiện giờ hài tử không có việc gì, còn Minh Hạ, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn.” Tu Diệp Vân nói như thế, trên thực tế trong số những kẻ Minh Tinh bảo hắn, vừa hay có Minh Hạ.
Minh Tuyết trong lòng Tu Diệp Vân gật gật đầu, đột nhiên khóe miệng gợi lên nét tươi cười.
Từ một nét tươi cười ấy, Minh Tuyết y lại làm sai một việc.
Mấy ngày sau, Tu Diệp Vân thấy Minh Tuyết sắc mặt hồng hào, mới yên tâm đưa để mình y lại trong điện, tới phòng nghị sự học tập. Hiện giờ Tu Diệp Vân học tập hiệu suất càng ngày càng cao, Hỏa hệ ma pháp sơ, trung cấp, Thủy hệ ma pháp sơ, trung cấp, Phong hệ ma pháp sơ cấp, và trung cấp cũng đã học được một phần ba.
Minh Tinh đối với tốc độ của Tu Diệp Vân cảm thấy cực kỳ vừa lòng, mỗi khi Tu Diệp Vân thành công, y nhìn Tu Diệp Vân mà mỉm cười, khiến Tu Diệp Vân không biết nên dùng diễn cảm gì đáp lại, bởi hắn cảm giác nụ cười kia thực ngọt ngào.
“Diệp Vân, ngươi càng ngày càng mạnh.”
“Ách… Ân, Đúng vậy a.” Tu Diệp Vân ngẩn người, cũng bởi hai chữ ‘Diệp Vân’.
Minh Tinh không nói nữa, cúi đầu phê duyệt văn kiện. Qua một lát, đột nhiên có người gõ cửa, là Tư Khanh. Gã nhìn Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó nói, “Bệ hạ, quốc vương bệ hạ phái người nói có chuyện cần thương lượng với ngài.”
Vừa nghe Tư Khanh nói, mặt Minh Tinh lập tức trắng bệch, Tu Diệp Vân vừa nhìn đã hiểu.
“Ta…” Minh Tinh mới chuẩn bị mở miệng, liền bị Tu Diệp Vân kéo tay, “Bệ hạ hiện tại có việc, nói hắn hôm nay không được.”
Tư Khanh nhìn nhìn Tu Diệp Vân, lại nhìn nhìn Minh Tinh, “Bệ hạ?”
Minh Tinh mỉm cười nhìn Tu Diệp Vân, sau đó đẩy tay hắn ra, “Không có chuyện gì, nói không chừng là chuyện liên quan đến Vân Na.”
“Ngươi tin tưởng hắn chỉ có đàm luận đơn giản như vậy, đừng ngu ngốc nữa, hắn sao có thể!”
“Tu Diệp Vân ngươi có nguyện ý chờ ta trở lại sau đó giúp ta thanh tẩy…” Minh Tinh nhẹ nhàng nỉ non một câu, không ai nghe thấy, đến chính y cũng không nghĩ tới mình sẽ nói ra như vậy.
“Ngươi nói cái gì?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Không có gì.” Nói xong, y quay qua Tư Khanh gật gật đầu, “Đi nói với hắn, ta sẽ tới.” Nói xong, Minh Tinh rời khỏi phòng nghị sự, lưu lại một mình Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân ngồi trên trường kỷ, đột nhiên có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đấm đấm trường kỷ, đứng lên, rời khỏi phòng nghị sự, sau khi đóng cửa Tu Diệp Vân phát hiện cuối hành lang có người. Hắn đi qua, “Tu Trạch Vũ?”
Tu Trạch Vũ ngẩng đầu, quái dị nhìn Tu Diệp Vân, “Tu Diệp Vân, hắn có thể làm phụ thân ngươi!” Vừa nói vừa đẩy Tu Diệp Vân.
“Ngươi nói ai?”
“Ta nói ai ngươi còn không rõ? Ngươi mỗi ngày đều vào phòng nghị sự, ngày đó lại thấy ngươi từ tẩm cung của hắn đi ra, thậm chí còn y sam bất chỉnh, có phải cứ lớn tuổi hơn ngươi đều thích hay không! Ngươi đã có Minh Tuyết, còn đi trêu chọc người khác!”
“Ngươi nói Minh Tinh?”
“Ngươi ngay cả hai chữ bệ hạ cũng bỏ bớt!” Tu Trạch Vũ phẫn nộ nói.
“Ta với hắn không thế nào a, hơn nữa, cho dù chúng ta thực sự có gì đó thì cũng đâu đến phiên ngươi phẫn nộ?”
“Ta… Ta… Ta là vì không ưa nhìn ngươi đã có Minh Tuyết còn đi dụ dỗ người khác.”
Nghe Tu Trạch Vũ nói, Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nghiêng đầu, “Ta lặp lại lần nữa, chúng ta không có gì hết.” Nói xong, hắn gõ đầu Tu Trạch Vũ, “Mắt ngươi nhìn thế nào vậy? Chỉ vì ta bước ra từ phòng ngủ của hắn? Chỉ vì ta gọi thẳng tên hắn? Loại lý do này cũng quá gượng gạo đi.”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ tựa hồ cũng bình tĩnh lại, nhưng mà một câu sau của Tu Diệp Vân lại thành công làm người này bùng nổ.
“Còn nữa, ta cũng trực tiếp gọi tên ngươi Tu Trạch Vũ a, cũng đâu phải vì ta yêu ngươi.”
“Ngươi! Ngươi!” Tu Trạch Vũ theo khí, “Hừ!”
Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ bộ dáng tiểu miêu, đột nhiên nổi tâm trêu đùa, túm lấy y phục Tu Trạch Vũ sau đó nhẹ nhàng chạm lên bờ môi gã, “Ngươi xem, cho dù ta làm chuyện như vậy, cũng không có nghĩa là ta thích ngươi.”
Tu Trạch Vũ đen mặt, không ngừng sát miệng mình, “Không thích liền không thích, hừ!” Nói xong, cũng không quay đầu liền bỏ đi.
Tu Diệp Vân nhìn bóng lưng của gã, buồn bực nói, “Minh Tinh cùng Tu Trạch Vũ, sao lại cảm thấy bóng lưng hai người này hôm nay đúng là rất tuyệt.”