“Quân Bạch, ta cùng Minh Tuyết… đã thành một đôi…”
Nhìn nam nhân xinh đẹp lại không mất khí khái anh hùng trước mắt dùng thanh âm ôn nhu phun ra lời tàn nhẫn như thế, Lãnh Quân Bạch không khống chế nổi tâm tình mình, trên mặt lập tức hiện ra biểu tình bi thương, miệng giật giật lại không thốt nổi một lời.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Thấy Lãnh Quân Bạch mặt trắng bệch nhìn mình, Tu Diệp Vân lập tức quan tâm hỏi.
“Không… Không…” Lãnh Quân Bạch dùng sức kéo lên tươi cười, “Có… Có chút lạnh thôi.”
Tu Diệp Vân cười cười, giúp Lãnh Quân Bạch kéo chăn, “Qua mấy ngày nữa là ngươi có thể xuống giường, cho nên mấy hôm tới ngoan ngoãn nằm yên a…”
“Ân…” Lãnh Quân Bạch lên tiếng, “Diệp Vân, ngươi… thật sự thành đôi cùng Minh Tuyết điện hạ?” Lãnh Quân Bạch hỏi, y có bao nhiêu hi vọng câu nói vừa rồi chỉ là nghe nhầm.
“Thật sự, ta muốn cho hắn một cơ hội, dù sao ta cũng thích hắn.” Tu Diệp Vân chậm rãi nói.
Vậy… ngươi có cho ta cơ hội hay không! Lãnh Quân Bạch nhìn Tu Diệp Vân, bản thân chưa từng như vậy, nếu như không trở thành hảo hữu với Tu Diệp Vân, không chừng giờ sẽ ở nơi nào đó mây mưa cùng mỹ nhân rồi! Giờ thì chỉ một câu của Tu Diệp Vân cũng có thể đánh gục, hơn nữa… còn vô lực phản kháng.
“Quân Bạch… Ngươi có phải là… thích Minh Tuyết?” Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi. Thấy Lãnh Quân Bạch mặt tái nhợt, lại nghĩ đến mấy lần trước biểu tình của Lãnh Quân Bạch khi thấy Minh Tuyết ở bên mình, Tu Diệp Vân bất tri bất giác, nghĩ tới điều này.
“Làm sao có thể!” Lãnh Quân Bạch lập tức phản bác.
“Không phải thì tốt rồi, ‘hồng nhan họa thủy’ những lời này ta không biết đã nghe bao lần, ta… không hy vọng vì sự tồn tại của Minh Tuyết mà phá hư cảm tình giữa chúng ta, khiến ngươi xa lánh ta.” Nói mấy lời này không phải là không có nguyên nhân, nữ nhân có thể vì ột người nam nhân mà ‘tàn sát lẫn nhau’, nam nhân cũng có thể, chẳng qua thủ pháp nam nhân với nữ nhân bất đồng mà thôi.
Hơn nữa cho dù nam nhân không làm cái gì, thế nhưng… trong lòng đôi bên nhất định sẽ có vướng mắc, tựa như Tu Trạch Vũ, gã lại có thể hận Cần Trạch tới độ ấy, tuy rằng Tu Diệp Vân biết Tu Trạch Vũ thuộc dạng đặc thù, nhưng… Hắn không hy vọng Lãnh Quân Bạch sẽ có khúc mắc gì với mình.
“Không… Sẽ không…” Lãnh Quân Bạch nói, y thích Tu Diệp Vân như vậy, sao có thể xa lánh hắn?
“Vậy là tốt rồi.” Tu Diệp Vân nói như thế, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân căn bản không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đối lập với Lãnh Quân Bạch, điều đó đáng sợ cỡ nào.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Giữa trưa cơm nước xong, Tu Diệp Vân tới Cần Tuyết điện, hôm nay có chút kỳ quái, lại không phát hiện thấy bóng dáng Tu Trạch Vũ, còn nhớ mấy hôm trước gã luôn thủ sẵn ở chỗ này, sẽ không phải là biết mình cùng Minh Tuyết bên nhau nên một mình trốn đâu đó thương tâm đi.
“Diệp Vân, chờ ta khỏe lên, chúng ta đi ‘Lâm Hải’ trảo côn trùng đi.” Minh Tuyết uống dược xong, tựa vào lòng Tu Diệp Vân nói.
“Được, chờ ngươi hết bệnh rồi, chúng ta sẽ đi.” Tu Diệp Vân đáp, hắn biết cái Minh Tuyết gọi là côn trùng, chính là Tâm trùng, truyền thuyết nói chỉ cần hai người yêu nhau bắt được một trăm con là bên nhau mãi mãi.
“Muốn… khỏe mau một chút a, ngươi biết không? Tâm trùng lớn lên thật đáng yêu, còn có đôi cánh nhỏ tựa như đám mây vậy!” Minh Tuyết hưng phấn nói.
Tu Diệp Vân cúi đầu hôn lên má Minh Tuyết, “Có đáng yêu cũng không sánh bằng nửa phần ngươi a.” Lúc này Tu Diệp Vân đơn thuần là tin tưởng Minh Tuyết, căn bản không biết Minh Tuyết với cái từ đáng yêu này, kém rất xa.
Mặt Minh Tuyết lập tức đỏ lên, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu! Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết không khỏi gợi khóe môi khẽ cười, đứa nhỏ này mới hôn lên má đã thẹn thùng như vậy, nếu sau này… không biết còn thành cái dạng gì, nghĩ thế, Tu Diệp Vân đột nhiên dùng tay chuyển đầu Minh Tuyết lại, sau đó dùng tay nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt y, cảm thụ gương mặt phấn nộn dưới tay.
“Diệp Vân?”
“Ha ha…” Tu Diệp Vân nhẹ giọng cười cười, sau đó hôn lên môi Minh Tuyết, nhẹ nhàng cắn lên cánh hoa phấn nộn, bàn tay vốn xoa nắn hai má từ cổ chậm rãi trượt xuống, đi vào ngực bàn tay biến thành ngón tay, sau đó tháo vạt áo Tu Diệp Vân thuần thục đưa tay tham tiến vào trong y phục, nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp.
Ngừng cắn, Tu Diệp Vân vươn đầu lưỡi dây dưa trên môi Minh Tuyết, rất có xu thế tham nhập.
“Ân…” Minh Tuyết nhẹ nhàng kêu một tiếng, y cảm thấy những nơi bị tay Tu Diệp Vân chạm qua bỗng nóng quá, môi bị hắn chặn hô hấp biến thành có chút khó khăn, muốn mở mắt ra thế nhưng… một chút khí lực cũng không có.
Tu Diệp Vân chậm rãi thăm dò, cảm thấy Minh Tuyết hơi hé môi liền lập tức trườn vào, chỉ là… đúng một khắc khiến người ta mặt đỏ tai hồng này cuối cùng phải dừng lại. Đương nhiên cũng không phải Tu Diệp Vân chủ động, mà là khi hắn hôn đến xuất thần, đột nhiên đầu bị dính ‘trọng kích’, đau đớn kịch liệt khiến hắn lập tức buông Minh Tuyết, còn tưởng thích khách đánh lén mà lập tức kéo Minh Tuyết ra phía sau, bởi vậy… không khí màu hồng cứ như vậy bị đâm phá.
Nhưng mà… Đâm phá bầu không khí này không phải thích khách, nghĩ cũng đúng, thích khách sao có thể không chút tiếng động tiến vào đây? Có thể vào, đương nhiên là kẻ được vạn người sùng bái, kẻ ăn trên ngồi trước.
Tu Diệp Vân thở phì phò cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại, sau đó mở miệng hỏi, “Tu Trạch Vũ, ngươi có thể giải thích một chút về hành vi vừa rồi của ngươi không?” Vừa hỏi, Tu Diệp Vân vừa không ngừng lấy tay xoa đầu mình, hắn hoài nghi mình có phải bị đánh đến chấn thương não không, nếu không tai sao hắn vừa thấy Tu Trạch Vũ liền muốn nôn!
Tu Trạch Vũ ngơ ngác nhìn Tu Diệp Vân, đây là lần đầu tiên gã lộ vẻ mặt này trước công chúng, hay trước mặt Tu Diệp Vân. Kỳ thật, là gã sai, biết rõ Minh Tuyết cùng Tu Diệp Vân đã kết đôi lại vẫn nhịn không được mà đến xem Minh Tuyết, kết quả không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết hôn đến quên cả trời đất, bằng không sao lại ngay cả mình vào cũng không phát hiện chứ?
Vì thế, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, gã mấy bước phi đến trước, vung nắm tay mạnh mẽ đấm thẳng vào đầu Tu Diệp Vân, đấm xong đầu óc gã mới đuổi kịp, vì thế nhìn Tu Diệp Vân tức giận phát run trước mắt, Tu Trạch Vũ không biết nên nói cái gì.
“Ân? Ta cho ngươi giải thích, có nghe thấy không?” Thấy Tu Trạch Vũ chậm chạp không nói lời nào, Tu Diệp Vân lại một lần nữa nhắc nhở.
“Hừ!” Tu Trạch Vũ đáp không được, không muốn lên tiếng, chỉ có thể hừ một tiếng.
“Ngươi hừ cái gì mà hừ!” Tu Diệp Vân ngồi trên giường, đột nhiên giơ chân đá vào chân Tu Trạch Vũ, lực đạo không nhẹ không nặng, ngang với lực cú đấm vừa rồi.
“Ô…” Sắc mặt Tu Trạch Vũ lập tức tái nhợt, “Tu Diệp Vân, ngươi biết rõ… Ngươi biết rõ ta… Ta… Ngươi còn… Ngươi còn như vậy! Vì cái gì!”
“Hừ!” Tu Diệp Vân cũng không lên tiếng, học bộ dạng Tu Trạch Vũ vừa rồi, hừ một tiếng.
“Ngươi… Ngươi…”
“Ngươi chỉ cần giải thích hành vi khiến người ta chán ghét vừa rồi thì sẽ tốt hơn!”
“Hừ!” Tu Trạch Vũ lại hừ lạnh một tiếng, “Minh Tuyết bệnh còn chưa khỏe hẳn, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi tiếp theo muốn làm cái gì, ta đương nhiên phải đánh tỉnh ngươi, tránh để thứ động vật bên dưới của ngươi làm chết người!”
“Thứ động vật bên dưới của ta?” Tu Diệp Vân thật muốn cười to, “Ngươi làm sao nhìn ra?”
“Ta… Ngươi còn không phải loại người như thế sao, lần trước sao còn…?”
“Tu Trạch Vũ, chuyện kia chung quy là do chính ngươi nhịn không được, không phải sao?”
“Đó còn không phải là thân thể của ngươi!”
“Nhưng người dùng là ngươi!”
Hai người càng cãi càng kịch liệt, phỏng chừng còn muốn nói thêm, đem hết chuyện xảy ra ở Mạt Huyễn đại lục nói ra hết, thí dụ như về chuyện ‘bạo cúc hoa’, còn chuyện tiểu Tu Trạch Vũ với đôi tai nhọn và đuôi dài… đều suýt bị nói ra.
Vì thế, Tu Diệp Vân liền chuyển lời, “Tu Trạch Vũ, ngươi đừng cho là như vậy ta đây không có biện pháp, ta giờ lập tức hỏi Minh Tuyết.”
“Hỏi… Hỏi cái gì?” Tu Trạch Vũ nói.
“Minh Tuyết, nếu ta tiếp tục việc đang làm, là thoát y phục của hai người chúng ta, ngươi có chạy trốn không a, có… Không muốn?”
Minh Tuyết cúi đầu, tóc rủ xuống che đi ánh mắt, y đỏ mặt thẹn thùng gật gật đầu, “Không biết…” Thanh âm tuy nhỏ, lại đủ để cho Tu Diệp Vân cùng Tu Trạch Vũ nghe thấy.
“Nghe thấy không? Tu Trạch Vũ, là ngươi quấy rầy chuyện tốt của chúng ta.”
“Không biết không có nghĩa là muốn!”
“Minh Tuyết, ta có một chút việc cần xử lý, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại tới thăm ngươi.” Tu Diệp Vân đột nhiên nói, thứ nhất hắn muốn tới chỗ Tinh Linh vương học ma pháp, thứ hai… chính là phải cấp tốc lôi tên Tu Trạch Vũ không biết sao lại nổi điên này đi.
“Ân, Diệp Vân ngươi đừng làm gì quá mệt nhọc.” Minh Tuyết nói xong, tự giác chui vào chăn, sau đó tròn mắt nhìn Tu Diệp Vân, nghiêng đầu tiếp tục trát trát nhãn tình.
Tu Diệp Vân hiểu ý vươn tay ra sờ sờ đầu Minh Tuyết, sau đó đứng lên nhìn Tu Trạch Vũ, “Theo ta.”
“Ta muốn ở cùng hắn.” Tu Trạch Vũ nói.
“Hắn ngủ.”
“Ta…” Phản bác còn chưa đến miệng, Tu Trạch Vũ đã bị Tu Diệp Vân kéo tay, sau đó mạnh mẽ Thuấn di rời đi, ra ngoài điện, Tu Diệp Vân buông Tu Trạch Vũ ra, “Hành vi của ngươi hôm nay thực có vấn đề, là ai khơi mào ra chuyện kia?”
“Ngươi… Ta… Dù sao chỉ cần phá hủy hảo sự của ngươi cùng Minh Tuyết là được.” Tu Trạch Vũ nói, sau đó xoa nhẹ cổ tay mình, “Còn nữa, ngươi biết rõ ta sợ đau, còn đá nặng như vậy, ta thấy ngươi đang cố tình trả đũa.”
“Ta đã sớm nói với ngươi, trở lại Vũ Phong chúng ta chính là tình địch, nếu là tình địch ta quản ngươi đau hay ngứa!” Tu Diệp Vân cũng phát hỏa, là gã đánh mình trước còn ác nhân cáo trạng trước!
“…” Tu Trạch Vũ mím chặt môi, trừng mắt Tu Diệp Vân, “Ta lần trước bị Minh Tuyết làm phỏng, ngươi đã quản đó thôi.”
“Lần đó là ngoài ý muốn! Ta hoa mắt nhìn lầm người mới trị thương cho ngươi kết quả còn bị ngươi nói mất mặt!” Cơn tức của Tu Diệp Vân bắt đầu thịnh vượng.
“…”
“Phá hư hảo sự của người khác ngươi lại vô cùng lành nghề đấy!”
“Cũng không phải chuyện tốt của ta sao ta phải để hắn mỹ mãn!” Tu Trạch Vũ hét lớn, sau xoay người muốn đi, hung hăng nện vài bước rồi xoay lại, phát hiện Tu Diệp Vân nhìn gã lại một chút phản ứng cũng không có.
“Làm gì… Đi đi…” Tu Diệp Vân nói.
Tu Trạch Vũ xoay người, cảm giác ủy khuất lại một lần nữa nảy lên trong lòng, sờ sờ bên má, nơi mấy ngày trước bị Minh Tuyết đánh đột nhiên mơ hồ đau, không biết vì cái gì… Rõ ràng đã tiêu sưng, thế nhưng gã vẫn cảm thấy đau. Dần dần, cảm giác đau đớn nương theo ủy khuất cùng nhau mãnh liệt tràn ra, biến thành trái tim đau.
“Đừng đứng bất động ở đó, không phải muốn đi sao? Bụm mặt làm gì?” Tu Diệp Vân vài bước tiến tới bắt lấy bả vai Tu Trạch Vũ, nhưng vừa xoay người lại, “Ách… Ngươi khóc cái gì?” Tu Diệp Vân thấy nước mắt không ngừng chảy kia, tuy rằng hắn vĩnh viễn đều không có khả năng tuyệt vời như ‘chặt đứt tuyến trân châu’, nhưng… “Ngươi đừng khóc được không? Xem thịt ta đau!”
“Tu Diệp Vân, ta có phải đã mắc bệnh không, tim đau quá…” Tu Trạch Vũ chầm chậm nói ra một câu.
“Nói xem, đau như thế nào?”
“Cảm giác đến mức hoảng.”
“Ta nói ngươi vài câu, ngươi đã ủy khuất a…” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nói, “Quên đi, xét thấy hôm nay trái tim phụ thân ngài không tốt, không đôi co với ngài.” Nói xong, Tu Diệp Vân vỗ vỗ mông lấy người, học tập quan trọng hơn.
Nhìn Tu Diệp Vân nháy mắt không thấy người, Tu Trạch Vũ nửa ngày mới hồi thần, nghĩ đến giọng điệu bất đắc dĩ của Tu Diệp Vân, gã đột nhiên muốn phản bác lại, “Ta không ủy khuất…”
Mặc kệ thế nào, phản bác một chút vẫn tốt hơn.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Tu Diệp Vân, ngươi muốn học từ cái gì?” Bởi vì chủng loại quá nhiều, Minh Tinh quyết định cho Tu Diệp Vân tự quyết định, dù sao y cũng đều biết tất cả.
“Thủy Hệ ma pháp đi, tựa hồ suôn sẻ hơn một chút.” Tu Diệp Vân trả lời, đối với Thủy Hệ ma pháp sơ cấp hắn cũng đã học được kha khá. “Bắt đầu từ trung cấp.”
“Được rồi.” Nói xong, Minh Tinh ném cho Tu Diệp Vân một quyển sách, “Ta chỉ nói một lần, ngoài hắn ra phải tự ngươi lý giải, nói đến cùng ta chẳng qua là cho ngươi một nơi bí mật để luyện tập thôi, đúng rồi, trước luyện tạo kết giới cho mình đi đã.”
“Vậy ngươi trước tiên dạy ta tạo kết giới như thế nào đi.” Tu Diệp Vân nói.
Minh Tinh nghe vậy, thở dài, đem ngón cái cùng ngón trỏ hai tay tạo thành góc chín mươi độ, sau đó hợp cùng một chỗ, “Đây là thủ thế.” Nói xong, y buông tay, “Câu thần chú, thần hộ mệnh vĩ đại, thỉnh ban cho ta năng lực, để ta có năng lực ngăn cản ngoại lực. Vừa mặc niệm, vừa chậm rãi buông hai tay, kết giới sẽ lan ra.”
“Được rồi, ngươi vội cứ đi, tự ta nghiên cứu.” Nói xong, Tu Diệp Vân cầm sách, sau đó ngồi trên trường kỷ, mà Minh Tinh trước sau như một vẫn cầm bút phê duyệt văn kiện.
‘Thần hộ mệnh vĩ đại, thỉnh ban cho ta năng lực, để ta có năng lực ngăn cản ngoại lực!’ Tu Diệp Vân vừa mặc niệm vừa vung tay, lần đầu tiên hắn thấy một chút bạch quang, lần thứ hai cảm giác bạch quang tựa hồ mở rộng một chút nhưng lập tức tiêu tán, lần thứ ba… Lần thứ tư… Lần thứ năm… Cuối cùng tới lần thứ mười, bạch quang trụ được lâu nhất, sau đó chậm rãi bao quanh Tu Diệp Vân, hình thành một cái màng mỏng bạch sắc gần như trong suốt. Tu Diệp Vân lấy tay nhẹ nhàng đụng vào màng, màng lồi ra nhưng không bị phá vỡ.
Minh Tinh ngẩng đầu, phát hiện Tu Diệp Vân đã thành công. Lại thở dài, y cảm thấy Tu Diệp Vân càng lúc càng giống Cần Trạch, đến tốc độ học tập cũng tương tự như thế, chẳng qua Cần Trạch còn nhanh hơn hắn, nhớ lúc ấy người đó hình như mới hai lần đã thành công.
Tu Diệp Vân ngồi trong kết giới, sau đó mở sách ra, tìm thấy ma pháp Thủy hệ trung cấp, băng vũ tiễn. Băng vũ tiễn có thế tay vô cùng đơn giản, thoạt nhìn tựa như một người đang giương cung muốn bắn. Mà theo sách viết, nếu luyện thành công thì trên tay đích thật sẽ xuất hiện một cái cung ngọc lam sắc, mà… cung này chỉ có mình mới thấy được, lúc giương cung tương đương với tụ lực, năng lực càng nhiều, lượng tên bắn ra càng nhiều.
Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy ma pháp này vẫn hơi khó khăn. Nhưng trước cứ thử xem có thể làm xuất hiện cây cung hay không.
Nghĩ thế, Tu Diệp Vân lập tức hành động, hắn bày ra tư thế cầm cung, Thủy thần xinh đẹp a, ngài ngủ say dưới lòng biển sâu, thỉnh ban cho ta năng lực nhỏ bé, huyễn hóa ra cây cung vô địch, mũi tên sắc nhọn, Băng vũ tiễn!’ Niệm xong câu thần chú, Tu Diệp Vân thấy một thứ gì đó cong cong lóe lên trong tay, cuối cùng lại tiêu tán.
Tu Diệp Vân thở dài, rõ ràng là thất bại a… Không có biện pháp, chỉ có thể làm lại. Vì thế lại thử lần nữa, vẫn là thất bại, Tu Diệp Vân không ngừng thử, không ngừng thất bại.
Có điều… Hắn không phải không biết câu ‘có chí ắt làm nên’, cho nên… Ai… Tiếp tục kiên trì. Không biết sau lần thử thứ bao nhiêu, Tu Diệp Vân rốt cục huyễn hóa ra một cây cung đầy đủ, sắc cung quả nhiên là lam ngọc, cả cây cung giống như từ thạch anh chế thành, Tu Diệp Vân hưng phấn kéo dây cung, kết quả… Phát hiện mình mới luyện được cung, còn tên đâu… Ai…
Ngẩng đầu, phát hiện trời đã tối.
“Hôm nay tới đây thôi.” Minh Tinh nói.
Tu Diệp Vân mở kết giới, mắt sắc phát hiện trên cổ y xuất hiện dấu hôn, “Ách…”
“Vừa rồi thấy ngươi chuyên tâm luyện tập, liền ra ngoài trước, kết quả… Không nghĩ tới đụng phải Liệt Diễm…” Minh Tinh nói.
“Khó trách…” Phỏng chừng, lại phát sinh chuyện kia, “Chỉ có ngươi mới có thể nhẫn…”
“Không…” Minh Tinh cau mày, “Ta sắp nhịn không được… Ta sắp buông tha…”
“Ân…” Tu Diệp Vân không nói gì thêm, chỉ cảm thấy buông tha là đúng.”Hắn không thương ngươi…”
“Không thương… Hắn căn bản không biết ta có thể mang thai.” Nói xong, Minh Tinh cười khổ, “Ngươi xem xem, ta yêu người căn bản không hiểu biết gì về ta.”
“Ta đi đây.” Tu Diệp Vân lên tiếng chào hỏi, sau đó rời khỏi phòng nghị sự, trên thực tế hắn nhìn không nổi một vị Vương bị làm cho mất hết tôn nghiêm như vậy, dù sao… Đó cũng là mấy ngàn năm chờ đợi. Tu Diệp Vân thở dài, hắn thật muốn tát vào mặt tên Liệt Diễm huyết cẩu đó, khiến gã hối hận ngập đầu khi Minh Tinh bỏ đi.
Lúc này, Tu Trạch Vũ ở trong tẩm cung, gã hôm nay tâm tình không tốt, nơi trái tim vẫn như bị bóp nghẹn, vì thế liền tắm rửa sớm chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Thế nhưng Minh Tuyết lại đến, Tu Trạch Vũ theo bản năng lui về phía sau.
“Ngươi cùng Tu Diệp Vân… Có phải đã quá thân cận không?”
“Không có…”
“Hắn là của ta.”
Tu Trạch Vũ nhìn Minh Tuyết, không rõ Minh Tuyết vì sao phải tuyên cáo độc chiếm như vậy, “Ta biết.”
“Ngươi cùng hắn… đã từng làm cái gì?” Minh Tuyết hỏi.
“Không… Không có gì…” Tu Trạch Vũ nói, cố gắng giả bộ như chưa từng phát sinh cái gì.
“Ngươi cùng hắn thượng giường, đúng không…”
Nghe lời này, Tu Trạch Vũ liền biết, những điều nói ban ngày đã khiến Minh Tuyết đoán được hết thảy, “Ngươi… Ngươi cũng đâu thích hắn, ngươi… không cần tức giận như vậy.”
“Nghĩa là đã thừa nhận sao?”
“Ta…”
Thấy Tu Trạch Vũ muốn nói lại thôi, Minh Tuyết không nói gì mà giơ tay lên, trong tay chầm chậm tụ thành một quang cầu lam sắc, đó là một trong những chiêu Hư vô mà Minh Tuyết biết, “Làm sao ngươi biết… ta không thích? Cho dù hắn là người trong kế hoạch, thế nhưng… Ngươi cũng biết, ta thích hắn, đúng không? Đây là trừng phạt, nói cho ngươi biết, không cần tùy tiện đoán suy nghĩ của ta.”
“Minh Tuyết ngươi đừng cực đoan như vậy, Tu Diệp Vân hắn đã không phải là…” Không phải người trong kế hoạch lúc trước, trong kế hoạch người bị lợi dụng là Tiểu Môi, là kẻ ngay cả mình cũng chán ghét, mà Tu Diệp Vân… Hắn không phải… Hắn chỉ là một linh hồn chiếm dụng thân thể Tiểu Môi mà thôi… Tu Trạch Vũ thực sự muốn nói, thế nhưng lời còn chưa phát ra quang cầu đã bay thẳng tới gã, còn Minh Tuyết thân thể dần dần biến mất, Tu Trạch Vũ dù có nói được ra, cũng không còn nghe thấy.