Minh Tuyết tỉnh lại, điều này Tu Diệp Vân đã biết, mà Tu Diệp Vân cũng tính chờ Lãnh Quân Bạch khá lên rồi mới đi xem y, chỉ là… Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Minh Tuyết lại cáu kỉnh, hoàn toàn khác với sự ôn nhu bình thường, từ khi nào… lại học được cái tính này?
Từ lúc đánh lui Độc quỷ, cũng đã rất nhiều ngày, Minh Tuyết lại… một chút thuốc cũng chưa uống. Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân không khỏi thở dài, “Ai… Quên đi, trước đưa ta đi xem hắn đi.”
Đi theo Bạch Kim Ngọc, Tu Diệp Vân từng bước tiêu sái bước vào Cần Tuyết điện, vừa tới cửa, đã nghe thấy tiếng bát bị quăng xuống đất, còn dẫn theo sau tiếng khóc rống.
“Ta không uống… Ô… Ta không uống… Ta không muốn các ngươi uy…”
“Minh Tuyết… Uống thuốc đi…” Thanh âm của Tu Trạch Vũ.
Sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Tu Diệp Vân đẩy cửa đi vào, thấy Minh Tuyết ôm chân ngồi ở góc giường sáng sủa, không ngừng khóc, mà Tu Trạch Vũ, vạt áo bị dược thấm một mảng lớn, thấy Tu Diệp Vân vào, gã ngay cả lau y phục cũng bỏ qua, nhanh chóng vọt tới trước mặt Tu Diệp Vân, sau đó há miệng thở dốc, lại một câu cũng nói không nên lời.
Tu Diệp Vân mắt nhìn Tu Trạch Vũ, sau đó lập tức tới chỗ Minh Tuyết. Nghe thấy có người tiến về phía mình, Minh Tuyết ngẩng đầu, “Ta nói tất cả… Tu Diệp Vân…” Minh Tuyết ngơ ngác nhìn Tu Diệp Vân, đột nhiên nhanh chóng nằm xuống, dùng chăn che kín thân thể.
“Đi ra.” Tu Diệp Vân chỉ nói hai chữ, sau đó xoa xoa một khối chăn nổi lên kia, phát hiện Minh Tuyết đang khẽ run, đoán chừng là… đang khóc. “Ngươi đi ra.” Nói xong, Tu Diệp Vân ngồi xuống, chuẩn bị lật chăn ra.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Đúng lúc này, Tu Trạch Vũ lên tiếng, đừng tưởng là gã tạo cơ hội cho Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết ở riêng, gã chỉ là không muốn để người khác thấy, Minh Tuyết vì Tu Diệp Vân đến mà nguyện ý uống dược! Đây là chuyện bản thân nhiều ngày qua chưa từng thành công.
“Minh Tuyết, nghe lời.” Tu Diệp Vân ôn nhu nói, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn vén một góc chăn lên, phần còn lại bị Minh Tuyết gắt gao túm chặt, Tu Diệp Vân nhìn thấy Minh Tuyết khóc đến sưng cả mắt.
“Ô… Ô ô a…” Nghe thấy thanh âm ôn nhu của Tu Diệp Vân, Minh Tuyết khóc càng lợi hại. Đột nhiên, một bàn tay ấm áp xoa nhẹ đầu y, y quyệt miệng nói một câu, “Sao ngươi lại không đến thăm ta… Ô…”
“Ngươi uống dược trước đã, uống xong, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Uống dược xong, có tinh thần, ta sẽ hỏi ngươi một chút, ngươi và ta, rốt cuộc là cái gì! Tu Diệp Vân nghĩ thế, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi.
“Thật sự?” Minh Tuyết động động đầu, tay túm chăn cũng lới lỏng một chút.
“Thật sự…” Tu Diệp Vân đáp.
“Diệp Vân ——!” Minh Tuyết đột nhiên đứng dậy, nhào vào lòng Tu Diệp Vân.
Vì biết Minh Tuyết từng thích nhào vào Cần Trạch, Tu Diệp Vân không dấu vết đẩy Minh Tuyết ra, “Ngoan ngoãn uống dược.”
“Ân…”
“Tu Trạch Vũ, bảo Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha chuẩn bị dược.” Tu Diệp Vân nói.
Miệng Tu Trạch Vũ vẫn há, vẫn chưa nói được gì, thứ duy nhất rõ ràng là, gã cư nhiên bị Tu Diệp Vân sai sử! Có điều, vì Minh Tuyết… Gã đành nhẫn nhục chịu đựng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết, không khí đột nhiên trở nên có chút quỷ dị, Minh Tuyết không rõ, Tu Diệp Vân sao lại không cười, y không rõ, Tu Diệp Vân vì sao không nói lời nào, y nhìn nhìn Tu Diệp Vân, phát hiện Tu Diệp Vân cũng không nhìn mình. “Diệp… Diệp Vân…” Minh Tuyết thử nói chuyện, vì mới khóc, thanh âm có chút ám ách.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Không… Không có gì…” Minh Tuyết cúi đầu, y đột nhiên cảm thấy, giọng điệu của Tu Diệp Vân ngay cả cảm xúc cũng không có, nhưng y vẫn có thể cảm thấy Tu Diệp Vân đang tức giận, chậm rãi thay đổi vị trí nép vào ngực Tu Diệp Vân, thế nhưng… Tu Diệp Vân lại không ôm lấy y.
Tu Diệp Vân nhìn biểu tình người trong lòng có chút buồn khổ, đột nhiên có điểm đau lòng, chỉ là… Có một số việc nếu chưa làm sáng tỏ, hắn thật sự không thể đáp lại ái nhân của mình. Vì thế, hắn đành tùy ý để Minh Tuyết dựa vào, nhưng không nghĩ tới người này lại khóc lên.
“Diệp Vân… Diệp Vân ta nhớ ngươi…” Minh Tuyết nói.
Tu Diệp Vân không nói gì.
“Diệp Vân…” Thanh âm của Minh Tuyết phảng phất như tiểu miêu bị kinh hách, mà thực sự, Tu Diệp Vân trầm mặc như vậy đối với y mà nói, đích thật là một sự kinh hách, y cho tới bây giờ chưa từng thấy Tu Diệp Vân như vậy.
Tu Diệp Vân vẫn không nói chuyện, vì thế không khí quỷ dị chuyển biến thành xấu hổ, may mắn, lúc này Ti Kha bưng dược vào, đồng thời còn có Tu Trạch Vũ. Ti Kha đến bên giường, đưa dược cho Tu Diệp Vân.
“Minh Tuyết, uống dược đi.” Tu Diệp Vân nhận chén dược, lại đẩy cho Minh Tuyết.
Minh Tuyết ngồi thẳng lên, nhận từ tay Tu Diệp Vân, chậm rãi uống, vừa uống, vừa lộ ra vẻ thống khổ, “Nóng nóng… Đắng…”
“Tự mình thổi thổi, đừng uống nóng quá.” Tu Diệp Vân nói.
“Tu Diệp Vân, ngươi lần này thật sự là lập công lớn.” Thấy Minh Tuyết uống dược, Ti Kha cao hứng nói.
“Hừ! Hắn chẳng qua là biết chút Thủy Liệu thuật cùng có chút tiểu vận khí thôi!” Thấy Minh Tuyết uống dược, tâm tình Tu Trạch Vũ thập phần rối rắm, cùng lúc, gã hi vọng Minh Tuyết uống thuốc, về phương diện khác, gã không hy vọng người dỗ được y là Tu Diệp Vân! Đáng xấu hổ! Thật giận! Như thế, còn không bằng Minh Tuyết không uống dược! Tu Trạch Vũ nghĩ như vậy.
“Thủy Liệu thuật? Làm sao ngài biết?” Ti Kha kinh ngạc nói.
“Ách…” Ti Kha thành công gợi lại thống khổ của Tu Trạch Vũ, gã hừ lạnh, không nói lời nào.
Mà Tu Diệp Vân đang uy dược lại ngẩng đầu, đặc biệt liếc Tu Trạch Vũ một cái, ý là: Lão tử còn chưa quên ba hiệu quả kia đâu!
Tu Trạch Vũ nhận được ánh mắt của Tu Diệp Vân, mắt lộ ra ‘bỉ’ quang, lại vừa đỏ mặt, thật đúng là mâu thuẫn.
Tu Diệp Vân thấy thế, trên mặt xuất hiện tươi cười. Mà Minh Tuyết vẫn đang im lặng uống dược, nhìn nhìn hai người, đột nhiên đánh bay chén dược trong tay Tu Diệp Vân, vì thế, chén dược cứ như vậy mà bay ra ngoài, vừa lúc văng đúng tay Tu Trạch Vũ. Tu Trạch Vũ lập tức vung tay, bị bỏng, đau chết!
“Ngươi làm gì!” Tu Diệp Vân nắm lấy bả vai Minh Tuyết hét lớn, “Tại sao phải làm như vậy!”
“Ô… Diệp Vân…” Minh Tuyết bị Tu Diệp Vân dọa, thật sự bị dọa, Tu Diệp Vân chưa từng dữ dằn như thế, thế nhưng… Vì cái gì đột nhiên… Nghĩ đến đây, Minh Tuyết nắm lấy cánh tay Tu Diệp Vân đ.
Gạt tay Minh Tuyết ra, Tu Diệp Vân đến bên Tu Trạch Vũ, quan tâm hỏi, “Thế nào? Có đau không?”
“Hắn lại có thể ăn dấm chua với ta, còn… Còn đối xử với ta như vậy…” Tu Trạch Vũ cúi đầu nói, biểu tình không thể tin lại cực kỳ thống khổ, một phần là vì tay đau, phần là vì thái độ Minh Tuyết… Về phương diện khác, chính là sự quan tâm của Tu Diệp Vân… Vì cái gì… Vì cái gì mỗi lần đều là Tu Diệp Vân quan tâm tới mình! “Tu Diệp Vân… Ta không ghét ngươi… Ta bắt đầu hận ngươi…” Nói xong, Tu Trạch Vũ nhấc chân bỏ chạy.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tu Diệp Vân hét lớn, tuy nhiên Tu Trạch Vũ vẫn chạy mất, “Minh Tuyết, ngươi chờ…” Một câu ý tứ mơ hồ, khiến Minh Tuyết càng thêm sợ hãi, cái gì là… ‘Ngươi chờ…’
“Minh Tuyết điện hạ, sao ngươi lại đập chén dược chứ? Tu Diệp Vân, hắn cũng vì quan tâm ngươi a, hơn nữa… Ngươi còn đả thương người…” Ti Kha ở một bên nói.
“Ô… Ô… Ta… Ta chỉ… không rõ vì sao hắn lại cười như vậy với Trạch Vũ điện hạ, không rõ hắn vì sao đột nhiên lại lạnh nhạt với ta như vậy… Không rõ… Ô ô… Ta muốn Diệp Vân… Ta muốn Diệp Vân…” Minh Tuyết kêu gào, bộ dạng thập phần đáng thương, mạnh mẽ xuống giường, lại phát hiện cơ thể một chút khí lực cũng không có, kết quả có thể thấy, Minh Tuyết lập tức ngã nhào xuống, “Ô… Ân…”
“Minh Tuyết điện hạ!” Ti Kha lập tức tiến tới đỡ Minh Tuyết, “Minh Tuyết điện hạ, mau về giường, trên đất lạnh.”
“Ta không cần, ta chờ Diệp Vân trở về… Ta muốn chờ hắn…” Minh Tuyết không chịu.
“Điện hạ… Ngươi thế này, Tu Diệp Vân sẽ mất hứng…” Ti Kha dụng tâm lương khổ nói.
“Ta không cần…”
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Khi Tu Diệp Vân chạy ra ngoài, Tu Trạch Vũ đã sớm không còn bóng dáng, tùy tiện tìm mấy thị nữ hỏi thăm, chỉ nói thấy Trạch Vũ điện hạ tức giận lao ra ngoài, còn đi đâu, bọn họ cũng không biết. Vì thế Tu Diệp Vân đành tới cung điện của gã, nhưng vẫn không thấy người.
Cuối cùng, Tu Diệp Vân tại một rừng cây gọi là ‘Lâm Hải’ tìm được Tu Trạch Vũ. Thuận tiện nói một chút, đại đa số cây cối ở đây xếp hàng rất chỉnh tề, mà rừng cây này, cũng là nơi tình lữ ẩn hiện nhiều nhất, bởi vì, rừng cây này có cái gọi là Tâm trùng. Phỏng chừng bọn họ đều tới để bắt Tâm trùng.
Tu Trạch Vũ dựa vào gốc cây, ôm lấy tay, Tu Diệp Vân tận mắt nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi với nước mắt của Tu Trạch Vũ, thế nhưng vẫn quan tâm hỏi, “Ngươi không sao chứ…”
Tu Trạch Vũ ngẩng đầu, lại rơi xuống một giọt nước mắt, “…”
“Rất đau?”
“…”
“Có phải… đau đến nói không ra lời?” Tu Diệp Vân vòng ra trước hỏi, phát hiện chỗ bị phỏng vừa đỏ vừa sưng, mà tay Tu Trạch Vũ thì không ngừng run rẩy.
“…”
Tới lần thứ ba Tu Trạch Vũ không nói lời nào, Tu Diệp Vân xác định, Tu Trạch Vũ không muốn phản ứng lại mình, vì thế, hắn lạnh lùng nhìn Tu Trạch Vũ một cái, sau đó xoay người đi. Không lý nào người khác coi thường ngươi ngươi còn đi hôn chân hắn, đúng không?
Nhưng mà, khi Tu Diệp Vân bước được khoảng mười bước, hắn đột nhiên nghe thấy Tu Trạch Vũ phía sau nhỏ giọng kêu, “Tu Diệp Vân! Tu Diệp Vân! Ngươi mau tới cứu ta… Ô… Đau chết, đau chết…”
Tu Diệp Vân thở dài, sau đó quay đầu lại, nắm bàn tay còn đang run rẩy kia lên, dùng Phong dũ chữa trị, “Ngươi cũng thực không biết nhận lòng tốt, lần trước đốt chuồn chuồn trúc ta làm, lần này ta bỏ Minh Tuyết tới tìm ngươi, ngươi còn không để ý.” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nói.
“Chỉ là… Nơi này toàn là người, ta sao có thể để người khác thấy ta và ngươi gần nhau!” Tu Trạch Vũ nói.
“Ta nói… Ở ta mất mặt đến vậy?”
“Mất… Mất mặt! Chính là mất mặt!”
“Tu Trạch Vũ chúc mừng ngươi, ngươi thành công! Ngươi xem xem, ta hiện tại ngay cả đánh ngươi cũng lười!” Nói xong, Tu Diệp Vân xoay người lần nữa, nhưng mà, khi hắn bước đến bước thứ mười, lại nghe thấy thanh âm của Tu Trạch Vũ.
“Tu Diệp Vân…”
Thế nhưng lần này, Tu Diệp Vân không xoay người, chuẩn xác mà nói, hắn ngay cả tạm dừng cũng không có. Qua một lát, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại, phát hiện Tu Trạch Vũ đang đi theo mình.
“Ta… Ta muốn gặp Minh Tuyết!”
Tu Diệp Vân quay đầu lại, coi như không nghe thấy Tu Trạch Vũ nói.
“Tu… Tu Diệp Vân…”
Tu Diệp Vân không phản ứng mà bước nhanh hơn, sau đó Thuấn di một cái, người liền biến mất. Tu Trạch Vũ ngơ ngác nhìn khoảng không trước mắt, đột nhiên… cảm thấy ủy khuất, khiến cho lòng gã ê ẩm.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Trở lại Cần Tuyết điện, Tu Diệp Vân liền thấy Minh Tuyết ngơ ngác ngồi dưới đất, mà Ti Kha thì bất đắc dĩ ở một bên khuyên nhủ, thấy Tu Diệp Vân trở lại, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nàng nháy mắt với Tu Diệp Vân, ý bảo hắn ‘thu phục’ Minh Tuyết.
Ti Kha thấy bất đắc dĩ, Tu Diệp Vân cũng chẳng hơn chút nào, nói sẽ cho người này một cơ hội, nhưng sao thái độ của mình vẫn kém như vậy? Vì thế, hắn ngồi xuống bên cạnh Minh Tuyết, nhìn Minh Tuyết, “Bản thân không muốn, chớ gây cho người, những lời này, ngươi hiểu ý nghĩa của nó chứ?”
Minh Tuyết gật gật đầu.
“Nếu biết, thì tại sao còn ném chén dược? Ngươi không chỉ đả thương người, còn cô phụ tâm ý người ngao dược cho ngươi, ngươi có cảm thấy mình có lỗi hay không?”
“Ô… Diệp Vân… Diệp Vân ngươi tha thứ cho ta, ngươi đừng tức giận, ta không cố ý…” Rốt cục một lần nữa nghe thấy thanh âm ôn nhu của Tu Diệp Vân, nước mắt Minh Tuyết liền trào ra, bổ nhào vào lòng Tu Diệp Vân, không ngừng khóc, không ngừng cầu tha thứ.
Tu Diệp Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Tuyết đẫm nước mắt, đột nhiên cảm thấy mình như đạo diễn một bộ ngược tâm ngắn. “Được rồi, ta lại bảo người đi lấy dược tới, phải ngoan ngoãn uống hết, được không?” Nói xong, Tu Diệp Vân cho Ti Kha một ánh mắt, Ti Kha lập tức hiểu ý đi chuẩn bị dược.
“Ân…” Minh Tuyết nhu thuận đáp, như thường ngày.
Tu Diệp Vân thở dài, hắn từng nói, chờ Minh Tuyết tỉnh lại sẽ hỏi rõ sự tình, thời điểm hiện giờ cũng không sai biệt lắm, chờ Minh Tuyết uống dược xong, Tu Diệp Vân liền chuẩn bị ‘thẩm vấn’ đứa nhỏ này.
“Diệp Vân…” Minh Tuyết tựa vào Tu Diệp Vân, nhẹ nhàng kêu một tiếng, ánh mắt còn sưng đỏ.
“Làm sao vậy?”
“Trạch Vũ điện hạ, hắn không sao chứ.”
“Hừ! Hắn rất tốt!” Nhắc tới Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân lại muốn nổi giận.
“Thực… Thực xin lỗi…” Cảm giác tâm tình Tu Diệp Vân đột nhiên kém đi, Minh Tuyết cho là do mình nói cái gì đó không nên nói, lập tức nói xin lỗi.
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết bộ dạng yếu đuối dựa vào mình, hơi nhíu mày, nếu không phải đã biết về Cần Trạch, hắn thực hoài nghi mình cùng Minh Tuyết có phải thuộc loại cẩu huyết tra công và tiện thụ trong lời Mai Ngạn rồi.
Không phải sao? Mình – một tra công, hành hạ ái nhân đáng thương, yêu rồi ngược, tiểu thụ khổ tâm giữ lấy ai nhân, bất kể thế nào vẫn ở bên mình, tới một ngày mình rốt cục thay đổi thái độ, phát hiện tốt nhất mới là tiểu thụ vì thế… xuất hiện cảnh tượng hiện tại. Mình ôm lấy tiểu thụ yếu ớt an ủi, mà tiểu thụ còn e ngại mình, không ngừng nói ‘thực xin lỗi!’
Thế nhưng… Thế nhưng… sự thật cũng không phải như vậy a! Tu Diệp Vân không hiểu nổi vì sao lại có loại người như vậy, rõ ràng sai chính là y thế nhưng chỉ cần y tỏ vẻ đáng thương liền cảm thấy lỗi căn bản không phải của y. Hiện giờ, Minh Tuyết chính là loại tình huống này, Tu Diệp Vân nhìn mặt Minh Tuyết, quả thực muốn hỏi ‘Ngươi yêu là ta hay Cần Trạch’.
“Diệp Vân… Diệp Vân…” Thấy Tu Diệp Vân thật lâu không nói lời nào, Minh Tuyết nhẹ nhàng hô vài tiếng.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi đừng không để ý đến ta…”
Thấy không, thấy không? Bộ dạng này của Minh Tuyết, rõ ràng là sai lầm toàn bộ là do mình a! Tu Diệp Vân buồn bực, nhưng vẫn dùng giọng điệu ôn nhu, “Không đâu, chỉ cần Minh Tuyết không làm chuyện gì sai, ta sẽ không giống như vừa rồi.”
“Làm chuyện sai?” Minh Tuyết nhẹ nhàng lặp lại, “Vậy nếu một ngày kia, Minh Tuyết làm ra chuyện còn nghiêm trọng hơn vừa rồi, Diệp Vân sẽ làm thế nào?”
Nghe Minh Tuyết nói, không biết vì cái gì, tâm Tu Diệp Vân đột nhiên lạnh đi phân nửa, “Nếu Minh Tuyết làm chuyện như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.” Nếu như là chuyện xúc phạm tới ta, vậy… Ta sẽ không thích ngươi nữa, nếu ngươi không chỉ tổn thương ta, còn gây hại tới người trọng yếu của ta, ta… sẽ không giết ngươi, ta sẽ tra tấn ngươi, ngươi sợ cái gì, ta liền lấy cái đó đối phó với ngươi.
“Đúng a… Ngươi sẽ không nói nữa…” Minh Tuyết nói.
Những lời này,… nghe như có điểm kỳ quái. ‘Không để ý tới’ với ‘không nói nữa’… Dường như… Đâu có cùng một khái niệm…
“Cho nên… Minh Tuyết sẽ không làm chuyện gì sai, Diệp Vân đừng không để ý tới ta…” Minh Tuyết ôm chặt Tu Diệp Vân, trong đôi mắt to lại nổi lên một tầng sương mù, thoạt nhìn như long lanh nước.
Tu Diệp Vân sờ sờ tóc Minh Tuyết, không nói gì, ngươi có làm sai chuyện gì hay không, cũng không phải hiện tại có thể quyết định, một người không thể vĩnh viễn không làm sai chuyện gì, mấu chốt ở chỗ, chuyện ngươi làm sai có phải … chuyện ta có thể chấp nhận hay không.
“Minh Tuyết điện hạ, dược đã xong.”
Đúng lúc này, Ti Kha bưng dược đến, Minh Tuyết cong miệng, “Diệp Vân… Thuốc rất đắng, ngươi uy ta!”
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhận chén dược, cầm lấy thìa, từng ngụm đút cho Minh Tuyết, Minh Tuyết một bên cau mày, một bên nghe lời uống dược. Chờ uống xong, Minh Tuyết đột nhiên đỏ mặt nói, “Ta nghĩ đến… Diệp Vân sẽ dùng miệng miệng…”
Tu Diệp Vân vẫn mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng sống Minh Tuyết, “Dược đã uống xong, ta có thể hỏi ngươi một việc không?” Tu Diệp Vân một bên nói, một bên ý bảo Ti Kha tạm thời đi ra ngoài.
“Ân!”
“Minh Tuyết thích ta sao?”
“…” Mặt Minh Tuyết càng đỏ hơn, “Thích…” Thanh âm rất nhỏ, lại đủ để Tu Diệp Vân nghe thấy.
“Như vậy… Ta cùng Cần Trạch, Minh Tuyết ngươi thích ai hơn?” Tu Diệp Vân hỏi, tay vẫn không ngừng, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng sống Minh Tuyết, bởi vì… nơi này có thể cảm nhận được biến hóa của một người rất rõ ràng.
Quả nhiên, những lời này mới hỏi xong, thân thể Minh Tuyết liền cứng ngắc.