Hôm nay gặp phải một tên tiểu tử không biết điều khiến bản thân tức giận, lại cho cung nữ cận thân của mình đi điều tra mới biết được tên kia hóa ra lại là đệ đệ của hoàng hậu. Y Bình hiểu ra nguyên do vì sao đám cung nhân kia lại không chịu nghe lời mình, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không an tâm mới quyết định đến tìm hoàng đế.
Y Bình được phụ hoàng của hắn đưa đến làm con tin ở Ân Ly quốc, chẳng qua vì hắn so với nam tử bình thường có vẻ ngoài xinh đẹp ủy mị. Lại nghe nói hoàng đế đại cường Ân Ly quốc dường như có sở thích với những thiếu niên trẻ tuổi đáng yêu, vì vậy mới dâng hắn đến để lấy lòng.
Thời gian mới đầu Y Bình còn e dè sợ hãi vì đã nghe nói không ít về tính tình lạnh lùng và hành động đáng sợ của hoàng đế Ân Ly quốc, thế nhưng từ sau khi gặp được hoàng đế lại khiến hắn si tâm vọng tưởng.
Y Bình rất tự tin vào diện mạo của mình, thêm vào mỗi lần hắn gây ra chuyện gì đi nữa, cho dù là hắn đối chọi cùng vị lục hoàng tử, đệ đệ duy nhất của hoàng đế được phép xây tư phủ ở hoàng thành, thì hắn cũng vẫn được hoàng đế dung túng cho qua mà sinh ra kiêu ngạo.
Vừa hay gặp phải đệ đệ của vị hoàng hậu đột nhiên mất tích mà hắn chưa từng gặp kia, Y Bình thật muốn biết hoàng đế sẽ có xem trọng mình hơn hay không. Vì vậy cho dù trời đã rất khuya cũng chạy đến trước cửa ngự thư phòng, nếu để người đi tố cáo mình, chi bằng bản thân đến cáo trạng trước.
“ Không được.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn của thị vệ canh giữ bên ngoài cửa, Y Bình khó chịu nhíu mày: “ Đây là canh hầm nhân sâm mà ta tự tay làm mang đến cho hoàng thượng, tên nô tài các ngươi còn không tránh ra.”
Không giống với những cung nhân khác trong cung, không hề bị một chất tử con tin như Y Bình dọa sợ. Vị thị vệ kia vẫn đứng sừng sững như núi trước cửa mà lạnh giọng: “ Không có lệnh triệu gọi của hoàng thượng, bất cứ ai cũng không được phép bước vào ngự thư phòng.”
“ Kể cả khi đó là ta?”
“ Không ngoại lệ.”
Y Bình nghiến răng: “ Ngươi…”
“ Hoàng tử đợi đã.” An Xuân cung nữ theo đến Ân Ly hầu hạ Y Bình kéo hắn lại, cô suy nghĩ thấu đáo nhỏ giọng: “ Đối với những thuộc hạ làm việc bên cạnh hoàng đế vẫn nên giữ thái độ một chút, người cũng không muốn bị chán ghét có phải không?”
“ Vậy ngươi nói xem làm sao mới có thể vào trong?”
An Xuân gật đầu với hắn xong mới mỉm cười niềm nở với thị vệ, cô lấy trong tay áo ra một chiếc vòng ngọc trông rất đáng giá lại nói: “ Thị vệ đại nhân xem đây là một trong số những bảo vật hoàng thượng ban tặng cho chủ tử của ta, mong ngài có thể báo cho hoàng thượng một tiếng là chủ tử của ta đang chờ bên ngoài có được không?”
Lời nói sắc bén, vừa muốn mua chuộc lại muốn đe dọa địa vị với đối phương. Thị vệ mắt khinh thường liếc nhìn mới nói: “ Thứ này vẫn cần ngươi giữ lại cho chủ tử của mình, chỉ e rằng ta không có phúc hưởng.”
“ Ngươi đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Y Bình nóng giận lại không kiềm chế được lời nói của mình mà tức giận mắng: “ Cứ chờ đến lúc ta trở thành hoàng hậu, lúc đó ta sẽ…”
“ Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” Y Bình chưa nói hết lời thì phía sau lại có tiếng người hỏi.
Thị vệ giữ chức vụ đã lâu vì vậy chuyện trong cung đều rất rõ ràng, vừa nghe thấy tiếng người đã không cần nhìn cũng nhận ra đối phương là ai: “ Hoàng…”
“ Vệ Quân, hoàng thượng vẫn còn ở bên trong sao?” Không đợi đối phương hành lễ với mình, Linh Phi nôn nóng hỏi.
Vệ Quân trước kia từng là ảnh vệ được sắp xếp bên cạnh Linh Phi, vì lần này Thái Lâm không ở mới tạm thay thế chức vụ hộ thủ của hoàng đế. Hắn bất ngờ vì hoàng hậu đột nhiên đã trở về, hơn nữa còn trong bộ dạng bị bụi đất lấm lem hết cả gương mặt như vậy.
Ngây ra một chút liền lấy lại bình tĩnh, Vệ Quân kính cẩn trả lời: “ Hoàng thượng vẫn đang xử lý chính vụ bên trong ạ.”
“ Cứ như vậy mãi cũng không tốt, để ta vào trong khuyên người một chút.”
“ Vâng.”
Linh Phi vì nóng vội muốn gặp hoàng đế nên cũng không chú ý đến những người khác có mặt ở đây, đến lúc vẫn chưa bước vào cửa đã bị người kéo tay lại mới ngạc nhiên nhìn đối phương: “ Ngươi làm gì vậy?”
“ Hừ.” Y Bình không để một kẻ mặt mày bẩn thiểu cùng y phục dơ bẩn như Linh Phi vào mắt, sau khi kéo người lại mới trừng mắt với Vệ Quân: “ Ngươi không phải nói không có hoàng thượng triệu gọi, bất cứ ai cũng không thể vào hay sao?”
“ Đúng vậy.”
“ Ta không thể vào nhưng y lại có thể?” Y Bình lớn tiếng.
Vệ Quân nghiêm mặt đáp: “ Ai cũng không thể nhưng người trước mặt ngươi lại là ngoại lệ.”
“ Ngoại lệ?” Y Bình nhếch môi cười: “ Hay cho một tên thị vệ như ngươi, giả vờ làm như mình nghiêm chính lại dám tự ý lợi dụng quyền tư.”
Không rõ chuyện gì xảy ra, cũng chưa từng nhìn thấy thiếu niên y phục rườm rà trước mặt. Linh Phi không thích dáng vẻ xem thường kẻ khác của hắn mới nhíu mày trầm giọng hỏi: “ Ngươi là ai?”
“ Ngay cả ta là ai ngươi cũng không biết?” Y Bình tỏ ý chế nhạo vừa đánh giá đối phương lại lên tiếng: “ Vậy để ta nói cho ngươi, ta chính là hoàng tử của Cương Luân quốc. Hiện giờ ở Ân Ly quốc ai cũng biết, ta chính là người được hoàng đế sủng ái nhất.”
“ Sủng ái?” Linh Phi ngạc nhiên vì nghe thấy những lời này, sau đó sắc mặt liền thay đổi trở nên khó xem: “ Không giống như ta nghĩ hoàng thượng thời gian này sẽ rất cô đơn, không ngờ đến cả phi tử vào trong hậu cung cũng đã có rồi?”
Vệ Quân nghe thấy đã biết hoàng hậu hiểu lầm rồi, hắn vừa định lên tiếng giải thích thì không ngờ tên hoàng tử ngu ngốc kia lại không biết sống chết. Y Bình cười nói: “ Phi tử thì không phải, chỉ là vị trí hoàng hậu kia của các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ là của ta mà thôi.”
Vệ Quân: “…”
Linh Phi: "..."
Vệ Quân thật sự không thể nói ra lời nữa rồi, tên hoàng tử này ngày thường kiêu ngạo thì thôi đi, những lời lẽ như vậy cũng dám nói ra thì đúng là ngu ngốc không còn thuốc chữa, tự tìm đường chết.
Linh Phi nghe hắn nói mà chẳng còn chút kiên nhẫn nào, y chỉ mới đi hơn ba tháng thế nhưng còn xuất hiện cả một hoàng hậu dự phòng thay mình sao? Thật muốn ngay lập tức xông vào ngự thư phòng mới lạnh giọng: “ Không muốn cùng với ngươi tiếp tục đôi co, ta vào gặp hoàng thượng hỏi cho ra lẽ.”
“ Đứng lại.” Y Bình lại tiếp tục lôi kéo người lại: “ Ngươi nghĩ ngự thư phòng là nơi nào, kẻ như ngươi được phép tự ý ra vào sao?”
Không đợi Vệ Quân kịp phản ứng, Linh Phi tự mình hất ra tay của Y Bình mới lạnh giọng nói: “ Được phép hay không vẫn chưa đến phiên kẻ như ngươi quyết định.”
“ Ngươi…”
Bị Vệ Quân xem là kẻ ngu ngốc chính là không sai, Y Bình thế nhưng tức giận hôm này đều bị kẻ khác xem thường mà mang luôn cả chén canh còn nóng hổi trên tay mình ném vào mặt Linh Phi.
Lúc này lập tức đã có người xuất hiện chắn trước mặt y, cả chén canh nóng như vậy làm ướt cả một mảng y phục bên vai đối phương. Vệ Quân bị dọa cho sợ hãi vội vàng quỳ xuống: “ Hoàng thượng tha tội.”
“ Hoàng… hoàng thượng?” Y Bình cũng không nghĩ tới hoàng đế thế nhưng lại đột ngột xuất hiện, còn dùng thân mình che chắn cho tên tiểu tử kia mà tái mặt.
Kỳ Nguyên vừa rồi tâm trạng vô cùng tốt vì cảm nhận được Vân Ấn của hắn trên người Linh Phi, bây giờ lại quan tâm lo lắng nhìn xem vật nhỏ của mình từ đầu đến chân: “ Phi nhi, không sao chứ? Có bị bỏng hay không?”
“ Ân… không có.” Linh Phi nhìn vị trí bị ném trúng trên vai Kỳ Nguyên mà lo lắng, nhưng sau đó lập tức nhớ lại vấn đề của hoàng tử kia mới nhíu mày khó chịu.
Y Bình vừa hoảng sợ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, y run giọng dáng vẻ đáng thương nói: “ Hoàng thượng, vừa rồi… vừa rồi Y Bình không phải cố ý, ta chỉ muốn dạy cho tên tiểu tử không biết điều kia một bài học, không ngờ lại…”
“ Khốn kiếp.” Chỉ một chút nữa thì vật nhỏ của hắn đã bị thương khiến cơn giận lên đến đỉnh đầu, Kỳ Nguyên xoay người túm lấy cổ nhỏ của Y Bình mà siết chặt. Hắn lạnh giọng: “ Ngươi chính là không muốn sống nữa?”
“ Hoàng thượng?” Y Bình vì bất ngờ mà hai mắt trợn lớn, thêm vào cổ bị hắn siết chặt đau đớn cùng khó thở mà sau đó không thể thốt ra lời.