Khi Khương Hạo nhận được khoản vay, gã nhanh chóng bù tiền vào phần lỗ kia.
Sau đó, ông Ngô và ông Lý đều bị bỏ tù vì làm nhiều chuyện phạm pháp, còn Khương Hạo phải vật lộn với đống khó khăn đó thêm bảy tháng trong sự cô đơn và bất lực, cho đến khi xảy ra một vấn đề cực kỳ lớn.
Nhà cung cấp vật liệu xây dựng mà Liễu thị họp tác bị phanh phui việc sử dụng trái phép các vật liệu kém để xây dựng, một số dự án đã hoàn thành trước đó bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị nứt tường.
Ngay sau đó, khu đất mới của bọn họ cũng bị phát hiện có vấn đề ô nhiễm. Mặc dù đã đều tra là không có nguồn ô nhiễm, nhưng dưới ảnh hưởng của vô số tin đồn tiêu cực trước đó, giả cũng bị coi là thật.
Đến lúc này, khoản nợ phải trả của Liễu thị còn cao hơn nhiều so với tài sản của Liễu thị, cổ phiếu rớt giá liên tục, định giá chỉ bằng 30% giá trị ban đầu. Liễu thị đang đối mặt với nguy cơ phá sản, Khương Hạo không còn lựa chọn nào khác, gã buộc phải bán số cổ phần trong tay mình trước khi chúng mất giá trị.
Khi gã gần như bán hết số cổ phần trong tay, ngay khi gã chuẩn bị từ chức và bỏ trốn thì người của cục an ninh đi vào phòng làm việc của gã.
Gã được đưa vào cục công an thành phố để điều tra, thẩm vấn một đêm, gã về nhà bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị hồ sơ chạy trốn đến nước M.
Ngay khi gã đeo kính răm và xách vali ra khỏi nhà thì có một người bước tới gần gã.
Đó là Trương Dao.
Trương Dao trông rất phờ phạc và điên loạn.
Gã nhìn thấy thứ Trương Dao đang cầm trong tay, gã không dám khiêu khích cô, giả vờ vui vẻ nói.
"Cô đến thật đúng lúc. Tôi đang cố tìm cô đây, chúng ta cùng đi đến nước M đi. "
Trương Dao nở nụ cười.
"Anh biết gì không? Bác sĩ nói em sẽ không bao giờ có con được nữa. "
Trương Dao nhào tới, đâm con dao vào bụng gã.
Máu chảy ra, nhuộm đỏ quần áo gã, cũng nhuộm đỏ luôn cả mặt đất dưới chân gã. Trước mắt gã tối đen, gã khụy xuống.
"Gã chết rồi sao?" Liễu Hà hỏi Tiêu Cảnh.
Lúc này Liễu Hà đang nằm trong khoa sinh sản, nằm trên giường của thai phụ, đắp một cái chăn bông ấm áp, bởi vì được bổ sung nhiều chất dinh dưỡng nên bụng cậu tròn trịa hơn các sản phụ khác, cậu bưng một cái chén nhỏ đầy ắp đào lên ăn.
"Vẫn chưa chết." Tiêu Cảnh cầm dao gọt đào cho Liễu Hà, hắn nói "Đang nằm viện. "
"Rốt cuộc anh biết bao nhiêu thứ vậy?" Liễu Hà lại hỏi.
"Ừm... Tất cả." Tiêu Cảnh cười tủm tỉm nói.
"Tất cả? Chỉ một mình anh mà biết tất cả á? "
"Ông xã của em là một người rất đặc biệt... Ừm... Thật ra là ông xã em có một nhóm bạn rất đáng yêu, bọn họ rất giỏi việc điều tra a, cho nên muốn biết tin tức gì thì cứ hỏi bọn họ. "Tiêu Cảnh gọt xong một quả đào, hắn bỏ vào miệng Liễu Hà, "Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu nói cho Trương Dao biết Khương Hạo đang ở đâu. "
"Còn chính sách quốc gia thì sao?"
"Cái đó không liên quan gì đến chúng ta. Chính sách này đã có lâu rồi, chỉ là ông xã em biết sớm hơn thôi cho nên mới sắp xếp được sớm một chút. "
Liễu Hà nhe răng cười.
"Sao, bé cưng thấy ông xã mình rất giỏi nên muốn thưởng cho ông xã à?"
Liễu Hà không để ý tới hắn: "Anh có năng lực như vậy, sao lại làm thám tử ở chỗ đó? "
"Bé cưng đừng xem thường thám tử nhỏ." Tiêu Cảnh mổ mổ lên môi Liễu Hà, coi như là lấy phần thưởng, "Ông xã em có thể nhận bất cứ việc gì, tỷ lệ thành công là 100%. "
"Tại sao anh cứ nhấn mạnh từ ông xã vậy."
"Vốn là ông xã."
"Vì đứa nhỏ nên mới lĩnh chứng chỉ, anh đừng tưởng bỡ."
"Lĩnh chứng rồi thì bé cưng là của anh rồi, hơn nữa em còn mang thai con tôi nữa, em muốn chạy đi đâu."
"Để em yên đi."
"Bé cưng~"
Tại tòa, Khương Hạo còn mặc quần áo bệnh nhân, gã ủ rũ ngồi ở ghế bị cáo.
Tòa tuyên án tài sản của gã đều bị tịch thu, bị kết án mười năm tù, luật sư được thuê hầu như không giúp được gì.
Cảnh sát áp giải gã đi xuống từ ghế bị cáo, gã nhìn thấy Tiêu Cảnh đi ra từ trong đám đông, thấy hắn bắt tay với luật sư của mình.
"Là mày?" Gã ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra mọi chuyện, gã không để ý lửa giận trong lòng mình, đưa mắt nhìn xung quanh, "Tiểu Hà đâu, Tiểu Hà ở đâu? "
"Em ấy không đến." Tiêu Cảnh cười nhạo.
Khương Hạo thất vọng nói: "Có phải do em ấy không đành lòng... Xem số phận của tao không? "
"Em ấy không có thời gian quan tâm đến mày đâu." Tiêu Cảnh tàn nhẫn phá vỡ mộng tưởng của gã, "Còn vài ngày nữa là em ấy sinh con rồi."
"Tiêu Cảnh! Mày không biết xấu hổ! "Khương Hạo giận dữ, giãy dụa kêu lên, "Mày cướp Tiểu Hà của tao, hại tao thành như vậy! Thẩm phán! Ông nên bắt nó lại! Bắt nó đi! "
Cảnh sát hung hăng đánh gã một đấm, gã đau đớn gã xuống đất, xụi lơ nằm trên mặt đất. Cảnh sát đang muốn kéo gã đi, Tiêu Cảnh lễ phép nói chờ một chút, hắn nói mình muốn nói hai câu với Khương Hạo.
Mặc dù hắn không phải nói hai câu.
"Khương Hạo, tất cả những chuyện này, đều do mày tự chuốc lấy. Mày là người không biết tốt xấu gì, đồ có mắt như mù, chỉ vì lòng tự trọng vặn vẹo và lòng tham của mình mà mày đã ném những báu vật thuộc về mình xuống đất, tự tay chà đạp chúng. Mày không xứng đáng với tình yêu của bé cưng, cũng không xứng đáng có tình yêu của bất kì ai. "
Khương Hạo cười lạnh: "Trên đời này thắng làm vui thua làm giặc, ngoại trừ xuất thân và tiền bạc thì tao không thua mày cái gì! "
Tiêu Cảnh thấy gã chấp mê bất ngộ*, lắc đầu.
*Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi
Khương Hạo đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng bị cảnh sát ngăn cản. Gã xấu hổ, nghiến răng nói: "Mười năm sau, khi tao ra ngoài, ai thắng ai thua còn chưa biết! "
Cảnh sát đưa Khương Hạo đi.
Tiêu Cảnh nhìn bóng lưng gã, cầm điện thoại di động.
"Whisky? Có phải cậu muốn đổi nơi thụ án của Khương Hạo thành nhà tù đảo La Hán đúng không?...... Không, không cần rút lại..Cứ làm như vậy đi. "
Cùng lúc đó, Liễu Hà được nhân viên y tế đưa lên cáng, cậu la lớn.
"Đệt mẹ! Sao lại đau quá vậy! Con tôi không sao chứ? "
Cậu vỡ ối sớm hơn ngày dự sinh 3 ngày, cậu tưởng mình đái dầm, cảm thấy hơi xấu hổ, nên không gọi nhân viên y tế, cậu còn lén lút giấu ga trải giường nữa, lúc được nhân viên y tế phát hiện thì cậu đã đau đến mặt mày biến dạng.
"Đây là chuyện bình thường, không cần lo lắng." Nhân viên ý tế vừa đẩy cậu vào phòng phẫu thuật vừa nói.
"Đau quá! Chờ một chút! Tôi muốn đi nặng! "
"Không sao cả, cậu sắp sinh rồi, cứ rặn đi."
Liễu Hà cố gắng dùng lực, sau đó bắt đầu kêu la thảm thiết: "Con mẹ nó! Đau quá! Đau quá! A.....á.....! "
"Điều chỉnh hơi thở sẽ bớt đau một chút. Nào nào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào..."
"Tiêu Cảnh đâu! Ông đây đang sinh con! Anh đâu rồi! Tiêu Cảnh! Con mẹ anh Tiêu Cảnh! Á....a....! "
Cậu chửi bớt cho đến khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, khi bị đẩy vào phòng thuật thuật cậu vẫn còn mắng. Tiêu Cảnh nghe tin hắn liền chạy tới bệnh viện, khi Tiêu Cảnh đến thì cậu đang mắng muốn nhét đứa trẻ này vào người Tiêu Cảnh.
"Oa~~~oa~~~"
Trong phòng phát ra tiếng khóc của trẻ con, tiếng mắng nhất thời biến mất.
Tiêu Cảnh vui vẻ.
"Tôi làm ba rồiiiii!"
Mọi người xung quanh bắt đầu chúc mừng hắn.
Chờ y tá đẩy Liễu Hà và đứa nhỏ ra, hắn tươi cười nghênh đón, nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của Liễu Hà rồi hôn lên đó.
"Bé cưng vất vả rồi."
"Anh đã đi đâu..." Liễu Hà nhìn thấy Tiêu Cảnh bắt đầu bật khóc, "Tại sao lúc quan trọng như vậy mà anh không ở bên em. "
"Thực xin lỗi." Tiêu Cảnh xin lỗi.
Liễu Hà khóc lóc ầm ĩ: "Bây giờ em có xấu không? "
Liễu Hà cuối cùng cũng rủ bỏ sự phòng bị của mình, giờ đây cậu đã bộc lộ hết vẻ yếu đuối của mình.
Khương Hạo mang đến cho cậu tổn thương, ngoại trừ trong hôn nhân, gã còn phá hủy đi sự tự tin và kiêu ngạo của cậu. Cậu luôn nghi ngờ rằng có phải do mình làm không tốt hay không, nếu đổi lại là người dịu dàng hơn, xinh đẹp hơn, hiểu chuyện hơn, thì có thể sẽ nhận ra sự tổn thương mà Khương Hạo gây ra cho họ, nếu cậu thông minh hơn một chút, không để ba mình nhúng tay vào, có phải kết quả sẽ khác một chút đúng không.
Dù sao cậu đã có một thời yêu người ta đến nỗi muốn dâng hết mọi thứ của mình cho người ta.
Nhưng người đó lại từ chối tất cả.
"Không, bé cưng rất đẹp." Tiêu Cảnh nói.
Liễu Hà không tin.
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Cảnh, muốn nhìn ra sự giả dối trong đó, nhưng bên trong chỉ có sự đau lòng, và vui sướng mà thôi, đó là thứ mà cậu không thể nhìn thấy trong ánh mắt của Khương Hạo, tình yêu của hắn tràn đầy bên trong, hình ảnh cậu được phản chiếu trong ánh mắt của hắn.
Tiêu Cảnh rất nghiêm túc.
Cho dù người cậu đầy máu, trong người đều là mồ hôi, mái tóc đỏ ửng, mái tóc mượt mà bị mồ hôi thấm ướt, người cũng sưng phù, nước mắt nước mũi tèm lem nhưng Tiêu Cảnh vẫn cảm thấy cậu rất sinh đẹp.
Cậu giống như một cậu bé đang chơi đùa trên bãi biển, dọc theo con đường giẫm lên vô số đá và vỏ sò, nhặt được một mảnh thủy tinh rồi coi nó như báu vật, cẩn thận mài giũa, nhưng cuối cùng lại bị nó làm cho chảy máu, không muốn vươn tay ra mài nữa.
Tình yêu của Tiêu Cản hôm nay rất chân thành.
Ngày mai thì sao?
7 năm nữa thì sao?
Liệu cậu có thực sự hạnh phúc nữa không?
Tiêu Cảnh thấy Liễu Hà ngẩn người, liền sờ sờ đầu cậu, sau đó cúi đầu ôm đứa nhỏ.
Cuối cùng hắn cũng có thời gian để nhìn đứa con của mình.
Chà, da mặt nhăn nheo cứ như một ông già nhỏ vậy.
"Xấu quá đi..." Hắn cười.
Liễu Hà nghe hắn nói liền khóc lớn: "Oa! Quả nhiên là anh thấy em rất xấu xí! "
Tiêu Cảnh không còn cách nào khác ngoài việc nhìn y tá.
Y tá dùng khẩu hình miệng nói với hắn bốn chữ, trầm cảm sau sinh.
"Em xấu xí! Đứa bé cũng xấu! Lúc em ở cử anh sẽ đi ngoại tình, khi đứa bé được một tuổi chắc chắn anh sẽ cãi nhau với em, khi nó hai tuổi anh nhất định sẽ bảo em sinh đứa thứ hai, sinh xong đứa thứ hai anh sẽ mặc kệ em và đứa nhỏ, sẽ đi sống chung với mấy con hồ ly tinh đó..."
Thấy Liễu Hà nói càng lúc càng lố, Tiêu Cảnh cười khổ.
Nhưng đó có nghĩa là bé cưng không thể rời khỏi hắn?
Nghĩ tới đây không hiểu sao Tiêu Cảnh lại thấy cảm động, hắn lén lút ra hiệu cho y tá đi ra ngoài, sau đó khom lưng hôn lên môi Liễu Hà.
"Tôi yêu em."
Liễu Hà run rẩy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tương lai vẫn còn rất dài, đủ dài nghiền nát những bất hạnh thành khói bụi, cuốn đi theo làn gió, và cũng đủ để chữa lành những vết thương ở quá khứ, biến nó thành hạnh phúc trong tương lai.
Hãy tin điều đó.
Hãy tin điều đó một lần nữa.
Bởi vì thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Hoàn chính văn