Thượng Quan Lưu Ý cọ cọ vào gối đầu làm phát ra những âm thanh xột xoạt, y cau mày nhìn bộ chăn bông đỏ thẫm. Y ghét cái màu này muốn chết, nhưng không biết đây là bộ chăn mà tiểu cô nương nhà này chỉ dám để dành, màu sắc đỏ thẫm, tơ tằm cũng chọn loại tốt nhất, từng đường nét hoa văn đều do mẹ nàng tự tay thêu dệt.
Nếu không phải Long Kỳ Thiên đã ra tay cứu giúp thôn dân của bọn họ một mạng thì bọn họ cũng không nỡ mang ra cho hắn sử dụng.
Thượng Quan Lưu Ý không lên tiếng, lông mày nhíu chặt, môi dẫu lên, tâm tình cực kỳ không tốt. Đường đường là nam nhân lại mặc quần áo màu hồng đào, lại còn là trang phục nữ nhân, bảo y làm sao vui vẻ.
Thượng Quan Lưu Ý vừa tỉnh dậy đã phát hiện bản thân hoàn toàn thay đổi, từ trong ra ngoài, ngay cả chăn mền cũng lộ ra dáng vẻ quê mùa, càng làm cho y không chịu đựng được chính là mùi vị cổ quái bốc ra từ những hộ nông dân. Thượng Quan Lưu Ý tạm thời có thể chịu đựng nhưng trong lòng lại đang mắng Long Kỳ Thiên xối xả, y không quát ầm lên đã là nhẫn nhịn đến cực hạn rồi.
Thượng Quan Lưu Ý sở dĩ có thể kiềm chế là bởi vì khi tỉnh lại đã nhìn thấy một hình ảnh đập vào mắt gây đả kích thị giác: Long Kỳ Thiên mặt đầy râu ria, hai mắt thâm quầng, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh đắp đầy những mảnh vá.
Thượng Quan Lưu Ý sau khi nhìn thấy hình tượng của Long Kỳ Thiên thì trầm mặc một hồi, đối với bộ dáng quê mùa quái dị của mình cũng hài lòng hơn vài phần.
Tốt xấu gì y cũng có được một bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, mặc dù là trang phục nữ nhân.
Nhưng Long Kỳ Thiên đã đi đâu?
Long Kỳ Thiên vẫn luôn canh giữ bên người Thượng Quan Lưu Ý một tấc không rời, nhưng khi vừa phát hiện y tỉnh lại, hắn tựa hồ rất đỗi vui mừng, không nói hai lời liền chạy ra ngoài. Lúc ấy Thượng Quan Lưu Ý lập tức đen mặt, nhưng sau một khắc tâm tình liền trở nên khá hơn. Bởi vì y nghe được tiếng Long Kỳ Thiên vừa chạy vừa hô lớn nhờ vị đại nương của nhà này hâm nóng lại cháo gà.
Nghe được âm thanh của hắn, Thượng Quan Lưu Ý tựa hồ vui vẻ hơn một chút, khóe miệng cong cong hiện lên tiếu ý.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Long Kỳ Thiên bưng cháo đến, Ý nhi lập tức sắc mặt nghiêm nghị, biểu tình lãnh đạm, tóc đen rũ xuống trang phục hồng y nhìn vô cùng đẹp mắt.
"Ý nhi có đói bụng không?" Long Kỳ Thiên miệng cười toe toét, nếu như không có hai lỗ tai cản lại chỉ sợ khóe miệng đã kéo dài đến tận gáy. Hắn hí hửng thổi một muỗng cháo đưa đến bên miệng y.
Thượng Quan Lưu Ý gương mặt không biểu tình nhìn hắn, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu như muốn nói. "Ngươi cũng đừng có tùy tiện thái quá, đã quên mất chuyện gì rồi sao?"
Long Kỳ Thiên nhất thời chột dạ, dưới ghế tựa hồ như có đinh khiến hắn cứ thấp thỏm không yên, vẻ mặt hơi cứng nhắc, hắn ngượng ngùng cười hắc hắc hai tiếng sau đó thay đổi chủ đề. "Ngươi không đói bụng sao?"
Thượng Quan Lưu Ý vẫn như cũ, tựa tiếu phí tiếu nhìn hắn. Long Kỳ Thiên cảm thấy áp lực ngày càng lớn, có chút muốn phi thân đào tẩu, bất quá nghĩ lại, hắn sợ cái gì chứ? Võ công của Ý nhi còn chưa có khôi phục. Nghĩ vậy, tảng đá trong lòng như được dỡ bỏ, vui vẻ trong mắt càng nồng đậm, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Thượng Quan Lưu Ý thoáng giật mình nhíu mày. Ánh mắt này của hắn khiến y không được thoải mái, phảng phất như bản thân là một con chuột đang bị một con mèo nhìn chằm chằm.
"Ăn nhanh đi, đại phu nói ăn xong còn phải uống thuốc!" Long Kỳ Thiên nói, ngữ khí tràn đầy quan tâm cùng sủng nịch. Hắn chỉ hận không thể đem Ý nhi sủng lên tận trời, cũng bởi vì hắn mà Ý nhi mới sinh bệnh nhiều ngày như vậy, hắn thật đau lòng muốn chết. Long Kỳ Thiên trong lòng tự nhủ, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để cho Ý nhi phải chịu nửa điểm khổ sở nào.
"Võ công." Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên mở miệng. Long Kỳ Thiên hơi sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu được y muốn nói gì, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. "Ý nhi, không phải ta không muốn giúp ngươi khôi phục mà ta thực sự không có cách."
"..." Thượng Quan Lưu Ý trợn tròn mắt hung dữ nói. "Ngươi gạt ta."
"Ý nhi, ta không có gạt ngươi. Cứ để ta bảo vệ ngươi không được hay sao?" Long Kỳ Thiên nhỏ giọng dụ dỗ, hai mắt thành khẩn nhìn y, tựa hồ không muốn để Ý nhi phát hiện ra hắn đang nói dối. Bất quá giờ phút này trong tâm hắn vô cùng ngọt ngào, Ý nhi vừa mở miệng lại không phải tìm hắn tính sổ, vậy có phải chuyện kia coi như đã ngầm chấp nhận, ngầm đồng ý? Vậy sau này có phải sẽ lại... ừm...?
Thượng Quan Lưu Ý nghe hắn nói sẽ bảo vệ mình, lông mày lập tức dựng đứng.
Bảo vệ? Đối với ta làm ra sự tình này, đây chính là bảo vệ? Hừ, đừng tưởng phong bế võ công của ta thì ta sẽ không giết được ngươi. Thượng Quan Lưu Ý ở trong lòng không ngừng nảy sinh ý nghĩ ác độc, muốn đem Long Kỳ Thiên ra thiên đao vạn quả, làm thịt đông lạnh.
Long Kỳ Thiên nhất thời kinh hãi, sống lưng một trận rét run.
Hai người giằng co một hồi cho đến khi có một âm thanh "Ọt ọt" vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh.
Thượng Quan Lưu Ý đỏ mặt, Long Kỳ Thiên sờ sờ môi cố nhịn cười. Cánh tay tự nãy giờ đang đưa muỗng cháo đến trước miệng của Thượng Quan Lưu Ý đã mỏi nhừ, Long Kỳ Thiên chuẩn bị thu tay về thì y đã nghiêng người tới, há miệng ngậm lấy chiếc muỗng, hai má phình ra, ánh mắt tỏ vẻ không cam lòng nhưng thoạt nhìn lại vô cùng đáng yêu.
Long Kỳ Thiên phối hợp đút cho y một ít cháo gà trong chén, nội tâm vô cùng ngọt ngào hưng phấn, ý cười không ngừng hiện trên mặt.
"Còn muốn ăn nữa!" Thượng Quan Lưu Ý chép chép miệng, nhịn đói mấy ngày ăn cái gì cũng thấy ngon. Y nhìn Long Kỳ Thiên dùng ngón tay giúp mình lau khóe miệng, sau đó lại thấy hắn cười tủm tỉm cho ngón tay vào miệng liếm.
Thượng Quan Lưu Ý cố gắng nhẫn nhịn, dặn lòng không nên nổi giận, không nên chửi mắng.
Nhưng lúc này Long Kỳ Thiên lại nói. "Không được."
Thượng Quan Lưu Ý trừng mi, Long Kỳ Thiên vội vàng giải thích. "Nhịn đói mấy ngày cũng không thể ăn nhiều quá, uống thuốc trước đã, buổi trưa ta sẽ nhờ Tống đại nương nấu cơm cho ngươi ăn được không?"
Long Kỳ Thiên dùng ngữ khí như đang dỗ dành một tiểu hài tử để nói chuyện với y, ánh mắt tràn đầy nhu tình. Tống đại nương đứng ở bên ngoài nghe được liền chau mày, trong lòng thầm đánh giá, tên tiểu tử này quả đúng là yêu nghiệt!
Thượng Quan Lưu Ý không có nội lực nên không biết có người đang nghe lén, Long Kỳ Thiên lại không có bất kỳ biểu hiện gì khác lạ, Thượng Quan Lưu Ý khẽ gật đầu, xem như đồng ý với lời giải thích của hắn, lúc này Long Kỳ Thiên mới đứng dậy đi lấy thuốc. Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Tống đại nương đang giả vờ lau bàn, hắn cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười bước ra ngoài.
Biết rõ Thượng Quan Lưu Ý không thích mùi thuốc cho nên hắn phải sắt thuốc ở ngoài sân, vừa xuất môn lại đụng phải Tống Hiểu Hồng đang phơi đồ, tiểu cô nương ngày đó nhìn thấy được cái không nên nhìn, vừa trông thấy Long Kỳ Thiên liền tránh mặt.
Ở trong phòng, Thượng Quan Lưu Ý vỗ vỗ bụng, y vẫn còn đói, tâm tình cũng không được tốt. Lúc này cửa chợt mở, một người phụ nữ xa lạ bước vào. Những người phụ nữ sống ở thôn quê do phải làm lụng vất vả nên diện mạo cũng mau già hơn, nhìn cứ như một bà lão. Thượng Quan Lưu Ý thầm nghĩ, đây chính là Tống đại nương mà Long Kỳ Thiên nhắc đến?
Tống đại nương cười một cái, gương mặt có vẻ hiền từ. Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy kỳ quái, cũng không biết bà ta tới làm gì, đợi một hồi, Tống đại nương hé miệng muốn nói cái gì đó nhưng rất lâu cũng không có mở lời. Thượng Quan Lưu Ý có chút không kiên nhẫn, y nhàm chán chơi đùa với mấy ngón tay của mình. . ngôn tình hoàn
Mười đầu ngón tay của y thon dài xinh đẹp, người có học võ vừa nhìn vào sẽ nhận biết ngay là một đôi bàn tay chuyên sử dụng kiếm, vô cùng hoàn mỹ.
"Bàn tay thật đẹp!" Tống đại nương mở miệng khen ngợi.
Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy kỳ lạ, giọng nói nghe cũng không có già dặn như bề ngoài. Y ngẩng đầu nhìn lão nương, trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ bà ta chính là một cao thủ đã ẩn cư?
"Diện mạo cũng rất xuất chúng!" Tống đại nương bình tĩnh nhận xét, bà cũng chưa từng thấy qua vị cô nương nào xinh đẹp hơn công tử này. Đừng nói giống, chỉ cần có được một phần mười cũng đã là đại mỹ nhân rồi.
Đáng tiếc... Bà lắc đầu, đây lại là nam nhân.
Thượng Quan Lưu Ý càng thêm khó hiểu, bà ta vì sao lại lắc đầu? Chẳng lẽ bà ta nhìn ra võ công của y đang bị phong bế? Bà ta là tiền bối cao nhân nào sao?
Y lập tức đề phòng, âm thầm thủ thế, nếu như bà ta thật sự ra tay cũng không thể trong vòng một chiêu đã bị đánh bại. Nội tâm lại không ngừng trách cứ: Long Kỳ Thiên đáng chết, người dễ dàng để người lạ ra vào như vậy hay sao?
Tống đại nương cũng không biết mình lại khiến cho Thượng Quan Lưu Ý hiểu lầm, cũng không biết trong chăn y đã cầm sẵn thanh chủy thủ, tùy thời đều có thể khiến bà mất mạng. Bà chỉ biết cả hai đều là những người tốt, không thể để bọn họ đi sai đường, nếu không nói ra bà làm sao yên tâm cho được? Bây giờ tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhưng tương lai sau này nhất định sẽ hối hận.
Tống đại nương nghĩ mình là người từng trải nên cũng muốn khuyên nhủ vài câu, bà nói. "Vị công tử này diện mạo bất phàm như vậy, hẳn là xuất thân từ gia đình giàu có..."
Thượng Quan Lưu Ý khó hiểu, "tiền bối" này muốn nói cái gì?
Tống đại nương khen ngợi Thượng Quan Lưu Ý một hồi, sau đó lại đem Long Kỳ Thiên đang ở bên ngoài ra tâng bốc một hồi, cuối cùng còn kết luận hai người thật giống như tiên nhân hạ phàm, hoàn mỹ vô khuyết. Làm Thượng Quan Lưu Ý suýt chút nữa còn tưởng bà ta muốn truyền thụ sở học cả đời.
"Người tốt như vậy nếu nhà nào gả được con gái cho thì..." Chủ đề thay đổi đột ngột, Thượng Quan Lưu Ý cảm giác có gì không đúng, rốt cục bà ta muốn nói gì? Là muốn làm mai sao??
"Giữa hai người nam nhân dù sao... cũng không phải là chuyện đúng đắn. Công tử, ngươi nên nghe đại nương khuyên một tiếng, ngươi..."
Xoảng! Thượng Quan Lưu Ý đem cái chén đặt ở đầu giường ném xuống, trong lòng thầm nói, được lắm Long Kỳ Thiên, dám cho người đến đây nặng nhẹ ta?
Tống đại nương hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ, vị công tử này tính tình cũng nóng nảy quá đi. Mấy ngày qua bà cũng nhìn ra được vị công tử này trong lúc mơ mơ màng màng đã không ít lần cố tình hành hạ Long công tử. Trong lòng bà càng thêm khó chịu, đi quyến rũ nam nhân không nói, tính tình lại còn không tốt, nói như trong truyền thuyết thì đây chính là yêu nghiệt, cần phải đem ra hỏa thiêu!
Tống đại nương kỳ thật cũng không phải người có lòng dạ xấu, chỉ là trước đây bà luôn cảm thấy Long Kỳ Thiên rất tốt, sau khi phát hiện ra chuyện này, vì hụt hẫng mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu của Thượng Quan Lưu Ý.
Tống đại nương đen mặt nói. "Ta chỉ nói đến đây, ngươi nghe hiểu được thì tốt còn nếu không thì... công tử, ngươi mau tỉnh ngộ đi, Long công tử chỉ là nhất thời hồ đồ, nhìn thấy mới lạ đẹp mắt thì yêu thích, một người nam nhân nếu đi làm cái chuyện của nữ nhân sẽ bị thiên lôi..."
Xoảng!!!_Thượng Quan Lưu Ý tức giận điên lên, y ném ấm trà đến trước mặt của Tống đại nương, thiếu chút nữa đã văng trúng chân bà.
"Ai da!" Tống đại nương sợ hãi kêu một tiếng, ánh mắt càng toát lên vẻ cay nghiệt, tựa như muốn nói: Người này sao lại không biết tốt xấu? Đáng bị trời đánh!
Thượng Quan Lưu Ý lập tức đỏ mắt, chỉ hận không thể giết người! Y làm sao chịu nổi loại sỉ nhục này?
Hết chương 38
Mị: Giết mẹ đó đi em ei:")) cản trở tình cảm mấy cưng là cứ động thủ hoy, k ns nhìu vs mụ đó づ  ̄ ∀ ̄)づ~