Bên trong xe ngựa chật hẹp, hai người giằng co không ai chịu nhường ai. Mái tóc đen dài của Thượng Quan Lưu Ý bởi vì giãy giụa mà tản ra tán loạn, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt màu hổ phách hiện lên vẻ tức giận, bộ dáng hệt như một con mèo đang nhe nanh múa vuốt, y cung tay giơ ra nắm đấm.
Hai người hơi thở hổn hển, mắt to trừng mắt nhỏ. Thượng Quan Lưu Ý xiêm y rối loạn, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện lộ ra cảnh xuân tươi đẹp, mười ngón tay thon dài, đầu móng được giũa gọt tinh tế, nhìn qua như ngọc điêu khắc, dịu dàng mỹ lệ. Thế nhưng giờ khắc này trên mu bàn tay của y đang nổi gân xanh, móng tay bấm vào da thịt khiến người nhìn thấy cũng phải phát run.
Long Kỳ Thiên cũng đồng dạng nhe răng trợn mắt, nhưng hắn không phải hoàn toàn tức giận mà có hơn phân nửa là yêu thương sủng nịch, chỉ thấy trên bờ ngực xích lõa của hắn còn lưu lại năm dấu móng tay, tất cả đều bị cào đến rướm máu. Hắn đau đớn cắn răng cắn lợi, trừng mắt nhìn Thượng Quan Lưu Ý như muốn nói bản thân có bao nhiêu uất ức.
Thượng Quan Lưu Ý lùi vào một góc, dán lưng vào thành xe, y cũng trừng mắt biểu lộ sự tức giận.
"Long... Long đại hiệp... Thượng Quan..." Bên ngoài xe, Toản Địa Thử nghe được động tĩnh bên trong thì sợ chết khiếp, nhưng cũng không thể không lên tiếng nhắc nhở, bởi vì xe đã dừng trước cửa khách điếm, có điều bên trong khách điếm chỉ còn lại duy nhất một phòng. Đến cùng lúc với bọn họ còn có hai người, lúc này trời đã tối nên hai người kia cũng muốn nghỉ lại, hiện vẫn đang giằng co.
Toản Địa Thử thầm nghĩ, tuy rằng hai người kia nhìn qua cũng là người trong giang hồ nhưng bất quá chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt, cùng lắm thì giết quách cho lẹ. Nhưng hắn biết Thượng Quan Lưu Ý xưa nay không thích nhìn thấy máu, Long Kỳ Thiên càng không cần phải nói, vì vậy mới để cho hai người bọn họ tự định đoạt.
Nào ngờ khi hắn vừa lên tiếng thì động tĩnh bên trong xe lại càng lớn hơn, xem tình hình như muốn đánh nhau. Hắn thoáng run rẩy, chỉ sợ hai người kia mất hứng liền đem hắn ra làm vật hy sinh.
"Im miệng!" Trong xe truyền ra một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo nhưng âm sắc lại rất rõ ràng, nghe như tiếng suối chảy.
Một tiếng này truyền ra, bên ngoài bất luận là tiểu nhị hay hai gã nhân sĩ giang hồ kia đều bị chấn động, trong lòng thầm nói, thanh âm thật dễ nghe, cũng không biết là người phương nào? Bất quá tiểu nhị ca đã dày dặn kinh nghiệm đón tiếp khách vãng lai, trong lòng tự có suy đoán, giọng nói dễ nghe như vậy dung mạo nhất định không tệ.
Lúc này bên trong xe lại vang lên những âm thanh kỳ quái, tiếng thở dốc ồ ồ thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rên rỉ đứt quãng, mọi người bên ngoài nhất thời đỏ mặt.
Bên trong xe ngựa, Thượng Quan Lưu Ý dùng bàn chân trần của mình đạp lên mặt của Long Kỳ Thiên, trong lòng thầm nói: ai bảo ngươi dám bò qua.
Thượng Quan Lưu Ý dĩ nhiên vô cùng đắc ý, vênh mặt lộ ra thần tình cao ngạo, khóe miệng cong cong. Ống quần bởi vì động tác giơ chân mà xắn lên, lộ ra một khúc da thịt trắng nõn. Long Kỳ Thiên là một kẻ xảo quyệt, hắn nhất thời tức giận liền nắm lấy mắt cá chân của y, tại ngay lòng bàn chân chọc lét vài cái.
"A!" Thượng Quan Lưu Ý vừa thẹn vừa giận, vì vậy liền đạp vào mặt của Long Kỳ Thiên thêm mấy cước. Biểu tình của Thượng Quan Lưu Ý lúc đó có thể nói là cực kỳ dữ tợn, hai hàng lông mày nhíu lại, mặt mũi nhăn nhúm như cái bánh bao, mặc dù vậy nhưng nhìn vẫn vô cùng khả ái.
Long Kỳ Thiên tức tối, lập tức muốn trả thù, hắn giữ chặt chân của Thượng Quan Lưu Ý, bất kể bị đánh thế nào cũng không chịu buông. Xe ngựa chật hẹp, Long Kỳ Thiên không ngừng trêu chọc, Thượng Quan Lưu Ý ra sức quẫy đạp, bởi vì tư thế chật vật của mình mà trở nên hoảng loạn.
Nào biết hành động vô lại của Long Kỳ Thiên vẫn còn chưa chấm dứt. Thượng Quan Lưu Ý chỉ cảm thấy lòng bàn chân truyền đến cảm giác nhột nhạt, lập tức như có một dòng điện từ lòng bàn chân truyền đi khắp cơ thể, vùng bụng một trận khô nóng.
"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý luống cuống, bàn tay liền túm lấy một góc chăn. Mà Long Kỳ Thiên lại đem ngón chân cái của y ngậm vào miệng khẽ liếm.
Thượng Quan Lưu Ý cảm giác đầu óc nổ tung, gương mặt đỏ bừng, thứ duy nhất nhận biết được chính là đầu lưỡi tại ngón chân của y mang lại cảm xúc trơn trượt, trong lòng nhất thời cảm thấy ngứa ngáy cùng hốt hoảng.
"Ngươi... ngươi điên rồi! Ta phải giết chết ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý thẹn quá hóa giận quát ầm lên. Móng vuốt của con mèo lại hung hăng cào lên mặt của Long Kỳ Thiên.
Trên gương mặt anh tuấn lập tức hằn sâu năm dấu móng tay.
Mặt mày Long Kỳ Thiên lúc này không còn một chút huyết sắc... thật đau!
Long Kỳ Thiên đành phải thoái lui, trừng mắt nói. "Ngươi chờ đó, buổi tối sẽ thu phục ngươi sau!"
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý ngưỡng mặt lên, bộ dáng không chịu thua. Hai người hơi thở hổn hển, trừng mắt nhìn nhau không ai chịu nhường ai.
Trong phút chốc, Long Kỳ Thiên đã chỉnh lại y phục bước ra khỏi xe, trước mặt hắn là bốn người thần sắc quái dị, gương mặt ai nấy đều đỏ cả lên. Đến khi bọn họ phát hiện Long Kỳ Thiên đang nhìn mình thì lập tức có chút mất tự nhiên dời ánh mắt sang hướng khác. Long Kỳ Thiên nhất thời không hiểu cho lắm, hắn sau khi nhảy xuống khỏi xe thì ngoái lại nhìn người bên trong.
Thượng Quan Lưu Ý vẫn ngồi tựa vào thành xe không nhúc nhích, đôi mắt mở to trừng Long Kỳ Thiên.
"Xuống đây!" Long Kỳ Thiên ngữ khí dịu dàng, bởi vì biểu tình của Thượng Quan Lưu Ý lúc này giống hệt như một con mèo bị người ta vứt bỏ. Chẳng lẽ y cho rằng hắn sau khi xuống xe sẽ không còn để ý tới y nữa?
Long Kỳ Thiên bởi vì suy nghĩ này mà mừng rỡ không thôi, cũng không cần biết cảm giác của mình có chính xác hay không.
Vừa rồi khi Long Kỳ Thiên đẩy cửa bước xuống, Thượng Quan Lưu Ý quả thật cho rằng hắn đã bỏ mặc y. Trong lòng đột ngột sinh ra ủy khuất, y thậm chí cảm thấy tức giận, còn không phải đều do tên Long Kỳ Thiên khốn kiếp này, vừa tỉnh dậy liền phát hiện đã bị hắn đặt dưới thân khi dễ, chuyện này bảo y làm sao không tức giận.
"Xuống đây đi!" Long Kỳ Thiên cảm thấy buồn cười, hướng Thượng Quan Lưu Ý đưa tay.
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý xoay chỗ khác, vẻ mặt không được tự nhiên.
"Mau xuống đây, có thể tắm." Long Kỳ Thiên dụ dỗ, ánh mắt chân thành nhưng khóe miệng cong cong mang theo vài phần trêu chọc.
Thượng Quan Lưu Ý có hơi dao động nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Long Kỳ Thiên thì lại mất hứng, trong nội tâm bắt đầu mâu thuẫn, y nên tiếp tục giận dỗi hay là xuống xe tắm rửa?
Cuối cùng bản tính thích sạch sẽ vẫn chiến thắng. Thượng Quan Lưu Ý đứng dậy bước ra xe, nhưng bất ngờ lại đánh vào cánh tay của Long Kỳ Thiên đang đưa ra một cái, xem như trả thù.
"A..." Long Kỳ Thiên kêu thảm một tiếng, ngượng ngùng thu tay về. Ánh mắt vẫn theo sát Thượng Quan Lưu Ý, chờ y vừa nhảy xuống liền nhanh chóng vươn tay bế lấy rồi xoay người lại, vạt áo kéo lê dưới đất tạo thành một đường cong duyên dáng. Thượng Quan Lưu Ý trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt ửng hồng, nhìn thập phần xinh đẹp.
Xung quanh chợt truyền đến âm thanh hít khí lạnh. Thượng Quan Lưu Ý thân thể mềm mại ngã vào lòng của Long Kỳ Thiên, cũng không phải y yếu đuối mỏng manh mà là Long Kỳ Thiên cực kỳ xảo trá, cố tình làm cho y không giữ được thăng bằng ngã vào trong ngực hắn, sau đó vui thích ôm mỹ nhân cọ cọ, ăn đậu hủ.
Thượng Quan Lưu Ý vô cùng tức giận, ánh mắt như phi tiêu phóng vào đám người đang đứng nhìn.
"Nhìn cái gì?" Long Kỳ Thiên nhíu mày nhìn về phía hai gã nhân sĩ giang hồ tự nãy giờ vẫn đang quan sát bọn họ, ánh mắt trong lúc nhất thời cũng bắn ra hàn quang.
Toản Địa Thử lập tức chân chó đem chuyện hai người kia muốn giành giựt gian phòng trình báo lại. Hắn tâm tư độc ác, kể chuyện còn thêm mắm dặm muối một phen, nghĩ cho dù không giết cũng phải cho hai kẻ này nếm mùi lợi hại.
Thượng Quan Lưu Ý vừa nghe liền xù lông, chân mày nhăn lại phun ra một chữ. "Giết!"
Hai gã nhân sĩ giang hồ thoáng giật mình, không nghĩ vị mỹ nhân này nhìn vậy mà lòng dạ vô cùng độc ác.
Toản Địa Thử lập tức nhận lệnh, hắn nhe răng cười, quả thật từ nãy giờ hắn đã muốn ra tay giết chết hai kẻ không vừa mắt kia.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Long Kỳ Thiên trừng mắt, thái độ không vui. Y lại muốn giết người? Y thật sự không đem mạng người để vào mắt hay sao? Nghĩ đến các huynh đệ đã mất của Long Vân Trại, Long Kỳ Thiên lại tức giận.
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý dẫu môi, quay mặt đi. Giọng điệu này của Long Kỳ Thiên, nếu nội lực của y không bị phong bế, y đã sớm tự mình động thủ giết chết hai gã kia. Nhắc tới Thượng Quan Lưu Ý lại nổi giận, lão quái vật chết tiệt kia lại dám phong bế nội lực của y.
Long Kỳ Thiên hướng Toản Địa Thử cười lạnh, ý tứ không cần nói cũng biết, Toản Địa Thử lúc này sợ run cả người, thu liễm lại vẻ mặt đằng đằng sát khí, chỉ thiếu điều muốn cúi đầu khom lưng tự xưng cháu.
"Đuổi họ đi đi!" Long Kỳ Thiên nói xong liền ôm Thượng Quan Lưu Ý vào bên trong.
Một người là mỹ nhân xinh đẹp nhưng tính tình hung ác, một người là nam tử anh tuấn tràn đầy khí phách, trên mặt còn có năm dấu cào, hai người này vừa xuất hiện liền khiến cho tiểu nhị ca choáng váng. Hơn nửa ngày hắn mới phản ứng kịp, vội vàng dẫn hai người vào bên trong.
Nhìn vị nam nhân cao lớn, khí thế bất phàm này, tiểu nhị ca cũng ngầm đoán được hai vị nhân sĩ giang hồ khi nãy nhất định không đấu lại.
Khách điếm chỉ còn đúng một gian phòng, tiểu nhị ca vội vàng nói xin lỗi.
Thượng Quan Lưu Ý nhướn mày, miệng vểnh lên ngang ngược nói. "Đuổi thêm vài người nữa, ta muốn hai gian!"
Y không muốn cùng người nam nhân này ở chung một phòng, phiền chết đi được.
"Một gian thì một gian, việc gì phải đuổi người khác?" Long Kỳ Thiên nói, một gian phòng càng tốt, hắn cực kỳ hài lòng.
Hai người lại trừng mắt nhìn nhau, lúc này cả hai đều quên, bọn họ có hết thảy ba người.
Hai bên giằng co một hồi lâu, tiểu nhị ca và chưởng quầy trong lòng tự hỏi: đây là vợ chồng son đang cãi nhau hay sao?
Cũng không thể trách mọi người nghĩ sai. Hai người không coi ai ra gì thân thiết ôm nhau, Thượng Quan Lưu Ý mỗi lần tức giận liền dẫu môi, con ngươi màu hổ phách ngân ngân nước, có vẻ vô cùng tủi thân, nhìn bọn họ giống hệt đôi tình nhân đang cãi vả.
"Một gian là được rồi." Long Kỳ Thiên nói xong thì ném cho chưởng quầy một khối bạc, xem như tiền đặt cọc.
Thượng Quan Lưu Ý hai mắt đỏ ửng, không phải khóc mà là tức giận. Câu nói tiếp theo của Long Kỳ Thiên chẳng khác nào giáng cho y một cái tát. "Ai có bạc, người đó có quyền!"
Thượng Quan Lưu Ý lúc nào thì thiếu bạc? Nghe xong lập tức nổi giận.
Chưởng quầy và tiểu nhị ca nhìn thấy thì âm thầm vì Long Kỳ Thiên mà lau mồ hôi. Người này mặc dù xinh đẹp nhưng lại quá hung dữ, nhìn dấu tay cào trên mặt vị đại hiệp anh tuấn này thì biết.
Giờ phút này, Thượng Quan Lưu Ý không thể dùng nội lực, Long Kỳ Thiên cũng không nhiều lời với y, cưỡng chế đem Thượng Quan Lưu Ý bế lên.
"Buông ra!" Thượng Quan Lưu Ý cũng không dám giãy giụa quá mức, sợ bị người khác chê cười.
Long Kỳ Thiên bước lên lầu, vừa đi vừa phân phó. "Chuẩn bị thùng tắm, nước tắm cùng một ít băng vải."
Thượng Quan Lưu Ý vừa nghe có nước tắm liền thôi giận dữ, sau đó lại nghe đến băng vải, y hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện vết thương của Long Kỳ Thiên đều nứt ra cả rồi, băng vải cũ đã bị máu thấm ướt.
Y nhận ra người này đã bị thương rất nặng, so với nội thương của y còn muốn nghiêm trọng hơn.
"Hừ, cũng tại ngươi khi dễ ta cho nên ta mới..." Thượng Quan Lưu ý rầu rĩ giải thích.
Nhưng y không ngờ, đến nửa đêm, vết thương của Long Kỳ Thiên đã khiến hắn bị lên cơn sốt.
Hết chương 29
Kỳ Thiên bị bệnh, Ý nhi sẽ chăm sóc ảnh thế nào đây?:))