“Lúc bảo vệ ta là lợi hại nhất.”
So với vẻ trêu chọc của hắn, Dư Yểu trả lời rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn hắn trong veo, nàng vốn dĩ cũng nghĩ vậy.
“... Biết là tốt rồi.” Tiêu Diễm ngừng một chút lẩm bẩm, hỏi nàng muốn ở lại nhà họ Lâm bao lâu.
“Dùng xong bữa trưa đi lang quân, ta dẫn chàng đi một nơi.” Dư Yểu nhỏ giọng nhón chân ghé sát tai hắn nói, thần thần bí bí, như thể muốn dẫn Tiêu Diễm đến một nơi rất ghê gớm.
Hắn lập tức hứng thú, trực tiếp bảo người nhà họ Lâm dọn cơm.
Tuy rằng buổi trưa còn hơi sớm, nhưng hắn đã nói muốn dùng bữa, người nhà họ Lâm nào dám chậm trễ, vội vàng chạy tới nhà bếp.
Dư Yểu bất đắc dĩ mím môi, nhân lúc chờ dọn cơm, dìu ngoại tổ mẫu vào phòng trong nghỉ ngơi một lát.
Thực ra cũng là muốn nói vài lời thân mật với ngoại tổ mẫu, để bà yên tâm.
“Ngoại tổ mẫu, hai ngày nay ở trong cung con sống rất tốt, Chử lão phu nhân cũng rất hiền từ với con. Người xem, cây trâm phượng hoàng trên đầu con là bà ấy tặng đấy.” Dư Yểu có chút chột dạ lướt qua chuyện của đại cữu cữu, tuy rằng ban đầu nàng cũng không rõ quyết định của Tiêu Diễm.
Lâm lão phu nhân cũng rất ăn ý, không xoáy vào biến cố vừa rồi, kỳ thật tính ra, nhà họ Lâm được lợi nhiều hơn.
“Tốt, con như vậy ngoại tổ mẫu liền yên tâm rồi.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Dư Yểu, cũng lấy ra một món đồ từ chỗ kín đáo đưa cho nàng.
Dư Yểu nhìn kỹ, trong tay bà là một chiếc vòng cổ rất tinh xảo, tuy chất liệu không quý giá lắm, nhưng làm rất tinh tế.
“Ngoại tổ mẫu, đây là muốn tặng cho con sao?” Ánh mắt nàng tò mò, chiếc vòng cổ này trông có vẻ là đồ cũ.
“Đây là năm mẫu thân con chào đời, ta và ngoại tổ phụ con tìm thợ thủ công làm, vốn định lúc con bé xuất giá sẽ tặng cho nó. Đáng tiếc sau đó nó nhất quyết gả đi xa, cũng không đưa được, đúng là con, nhiều năm sau lại gả đến kinh thành.” Lời nói của Lâm lão phu nhân có chút tiếc nuối và cảm khái, còn có sự áy náy và khổ sở mà Dư Yểu không nghe ra.
Sau khi con gái Lâm Phù Linh qua đời, trưởng tức Tần thị cố ý giấu giếm cuộc sống Dư Yểu phải sống nương nhờ người khác ở Tô Châu, căn bản không phái người đi xem.
Nói thật, ba năm nay Lâm thái y và Lâm lão phu nhân sao có thể không một chút nghi ngờ? Chỉ là trong lòng họ vẫn còn khúc mắc đối với việc ái nữ gả đi xa, cộng thêm nỗi đau đầu bạc tiễn đầu xanh, ba năm qua đã cố ý vô tình né tránh việc nghĩ đến còn một đứa cháu ngoại.
Họ ít hỏi han, Tần thị đương nhiên không kiêng nể gì, tùy tiện lấy vài câu nói qua loa cho xong chuyện.
Dư Yểu nhận lấy chiếc vòng cổ đã cũ này, tâm trạng rất bình tĩnh, ngay từ đầu lúc rời khỏi Tô Châu nàng đã không có yêu cầu gì cao hơn đối với nhà ngoại, chỉ cầu họ có thể che chở cho mình một thời gian, mà họ đã làm được nhiều hơn những gì nàng tưởng tượng.
“Mẫu thân ở dưới suối vàng nếu biết ngoại tổ phụ dạy con học y, ngoại tổ mẫu lại chia ruộng đất và trang viên trong nhà cho con, chắc chắn sẽ vừa yên tâm vừa ngại ngùng.” Nàng mở đôi môi hồng nhuận, nghiêng đầu cười với Lâm lão phu nhân.
Trông vẫn là một thiếu nữ mềm mại ngoan ngoãn, căn bản không giống Hoàng hậu đã gả cho đế vương lại được nâng niu trong lòng bàn tay.
Nàng đeo chiếc vòng cổ lên, trong lòng vang lên một giọng nói yếu ớt mà rõ ràng.
Lang quân nói lễ cập kê của Chử lão phu nhân đã tặng đúng ý hắn, giải quyết được một chuyện trong lòng.
Thì ra hôm nay nàng xuất cung đến nhà ngoại thăm hỏi, cũng là một hành trình cuối cùng phải đến a. Lang quân giúp nàng trừng phạt đại cữu cữu, ban thưởng cho ngoại tổ phụ, mà giờ phút này ngoại tổ mẫu cũng muốn tặng quà cho nàng, ngầm bày tỏ sự áy náy đối với chuyện trước kia...
Nhưng mà, cảm xúc của Dư Yểu không mãnh liệt lắm, trong lòng nàng cũng không có oán hận, chỉ có cảm kích.
Cảm kích nhà ngoại chịu thu nhận che chở cho nàng, cảm kích ngoại tổ phụ dạy nàng y thuật, cảm kích ngoại tổ mẫu luôn nhớ đến nàng, cảm kích nhị cữu cữu cho phép nàng đến y quán, cảm kích nhị cữu mẫu nhiều lần nói đỡ cho nàng...
Dư Yểu rất dễ thỏa mãn, đồng thời nàng cũng biết đạo lý người ta không thể tham lam.
Nàng dính lấy ngoại tổ mẫu như một cô bé nhút nhát nói vài lời riêng tư, lặng lẽ hóa giải sự xa cách và lúng túng vô hình do thân phận thay đổi mang đến.
Thông suốt đối nhân xử thế, biết ơn mà bỏ qua oán hận, chẳng phải cũng là một loại trưởng thành sao?
Lúc rời khỏi nhà họ Lâm, Tiêu Diễm lập tức nhận ra sự thay đổi này trên người nàng, Dư Yểu liền nghiêm túc nói rõ với hắn tâm lộ lịch trình của mình.
“Lang quân, chàng nghiêm phạt đại cữu cữu đã giúp ta xả giận, ngoại tổ mẫu lại tặng ta vòng cổ, trong lòng ta thoải mái hơn nhiều. Nếu có thể, ta cũng muốn chàng giống như ta, cảm thấy nhẹ nhõm.”
Nàng đang ám chỉ chuyện nhà họ Chử, hy vọng có thể làm cho gia đình vừa là kẻ thù g.i.ế.c mẹ vừa là người thân này phai mờ trong cuộc sống của Tiêu Diễm.
Cần gì phải kéo theo giày vò chính mình chứ?
Kẻ đáng hận đã bị phạt, người thân thiện đã được báo đáp, để tất cả trở thành quá khứ.
Tiêu Diễm hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng một lúc, nói hắn tự có sắp xếp, lại hỏi nơi nàng muốn dẫn hắn đi là đâu.
“Lang quân đến rồi sẽ biết.” Hắn không trả lời nàng trực tiếp, Dư Yểu cũng không nản lòng, cong mắt cười rất bao dung rất vui vẻ.
Loan giá trong cung dừng ở cửa phủ đệ của Dư Yểu, Tiêu Diễm tùy ý liếc mắt một cái, đi theo nàng vào trong, hứng thú giảm hẳn.
Nếu nơi nàng dẫn hắn đến chỉ là nơi này, chẳng lẽ hắn tới còn ít sao?
“Lang quân, chàng đợi thêm chút nữa nha.” Dư Yểu nhận ra sự nhàm chán của hắn, nắm tay hắn, giọng điệu và thần sắc mang theo vẻ cầu xin.
Nàng dẫn hắn đến chính viện trong phủ, đây cũng là nơi cả hai đều tương đối quen thuộc, trước kia lúc thành hôn, Dư Yểu cũng xuất giá từ đây.
“Lang quân, chàng xem!” Giọng Dư Yểu mang theo một tia hưng phấn, chỉ vào sân mở cửa cho hắn xem.
Cửa ra vào có hai lão bộc canh giữ, một bà tử nấu ăn cũng tàm tạm, một lão già biết quan sát thời tiết trên biển, đều là người đi theo tiểu đáng thương từ Tô Châu tới.
Tiêu Diễm còn nhìn thấy mấy Vũ Vệ quân cung kính đứng ở chỗ không xa, khẽ nâng mí mắt mỏng, nhìn về phía nàng đang chỉ.
Trong nháy mắt, ánh mắt từ bình thản bắt đầu thay đổi.
Chỉ mới hai ngày trôi qua, đình viện đã thay đổi hoàn toàn, từ vẻ thanh nhã đặc trưng của Giang Nam trở thành một phong cách pha trộn nét uy nghiêm, trang trọng. Có một khoảng đất nhỏ khiến Tiêu Diễm phải dừng mắt nhìn, hắc mâu sâu thẳm và lạnh lẽo.
Một bên là những khóm hoa đua nở, một bên là cây thiết mộc xù xì, gai góc, uốn lượn vươn lên. Dù được tắm mình trong ánh mặt trời, nhưng toàn thân nó vẫn toát ra vẻ âm u, xấu xí và tà ác.
Thiếu nữ hớn hở chạy đến chỗ thiết mộc, cẩn thận vuốt ve cành cây, nói rằng trông nó thật kỳ diệu và bí ẩn.
Nàng rất thích nó, thích vô cùng.
"Vương bá đã tốn không ít công sức mới tìm được, hơn nữa còn rất đắt!" Dư Yểu thốt lên, lẩm bẩm rằng nàng đã bỏ ra cả trăm lượng bạc, nhưng nàng vẫn nhất quyết mua cho bằng được, vì cảm thấy đặt cạnh chậu hoa trông rất hài hòa, lang quân cũng sẽ vừa mắt.
Bên cạnh còn có hòn non bộ được tạo hình khéo léo, đặt những tảng đá đồ sộ và những cây tùng bách xanh tốt, nhưng Dư Yểu lại cảm thấy cây thiết mộc có phần kỳ quái này mới hợp ý nàng nhất.
Tiêu Diễm lạnh lùng nhìn thiết mộc không nói gì, Dư Yểu len lén quan sát sắc mặt chàng, trong lòng bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ lang quân không thích sao?
Thực ra, trước đó nàng đã nhìn thấy trong góc khoang thuyền có một cây, ở chỗ nàng là hoa lan bằng ngọc, còn bên cạnh tấm màn dày của chàng lại đặt một chậu cây kỳ lạ, rất lạc lõng nhưng lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc, in đậm trong tâm trí nàng.
"Còn nữa... trong phòng cũng có chút thay đổi." Dư Yểu cúi đầu, đợi chàng dời mắt, năn nỉ chàng vào phòng.
Bàn làm việc bằng gỗ tử đàn được thay bằng hai chiếc, trên giá sách bên cạnh đặt cung tên không biết tìm đâu ra, còn có mặt nạ sơn đen.
Bên cạnh y phục của nữ tử được đặt ngay ngắn những bộ y phục rõ ràng là dành cho nam nhân, bên cạnh hộp đựng trâm cài, trang sức còn có một ngăn kéo nhỏ, ngọc bội, đai lưng, mũ miện được bày biện thành từng bộ, cũng là những thứ nam nhân thường dùng.
Tiêu Diễm bước đến gần, lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc và thoang thoảng, giống hệt mùi hương khiến chàng không còn đau đầu, mùi hương an ủi, mang theo chút vị thuốc.
Chàng quay đầu nhìn chiếc giường đã được thay màn gấm màu đen, trong phút chốc lại có cảm giác như đang ở Kiến Chương cung trước đây, khép kín, cách biệt với thế giới bên ngoài.
"... Lang quân, ta tưởng chàng thích thứ này." Dư Yểu vừa quan sát sắc mặt chàng, trong lòng vừa chìm xuống, hối hận không thôi, cảm thấy mình đã làm một việc ngu ngốc.
Nàng vội vàng giải thích, tay chân luống cuống không biết để đâu, "Lang quân là của ta, ta cũng là của lang quân, nơi này cũng không còn là của riêng ta nữa, là phòng của ta và lang quân. Ta muốn nơi này có sự hiện diện của lang quân, sân vườn, nhà cửa, tất cả những gì thiếp có, đều chia cho lang quân một nửa."
Dư Yểu đã nghĩ đến chuyện này từ trước khi đại hôn, Kiến Chương cung lang quân đã chia cho nàng một nửa, làm sao nàng có thể không đáp lại chứ?
Vì vậy, nàng đã âm thầm tìm Đới bà bà và Vương bá, bảo họ bí mật sắp xếp, đợi đến khi nàng hồi môn, hai ngày, cũng đủ để chuẩn bị xong.
Nhưng không ngờ, vẻ mặt của nam nhân lại rất lạnh nhạt, Dư Yểu lập tức cảm thấy mình đã làm chuyện ngu ngốc, không thành công mang đến cho chàng một bất ngờ.
Nàng thành khẩn xin lỗi, trong lòng cũng dâng lên cảm giác thất bại nhàn nhạt.
Tiêu Diễm từ từ cúi đầu, hai tay nắm lấy vai nàng, tiếng nói của Dư Yểu đột ngột im bặt.
"Nói lại lần nữa." Chàng nhìn nàng chằm chằm.
"... Nói gì ạ?" Dư Yểu nhỏ giọng hỏi chàng, vẻ mặt hoảng hốt vẫn chưa tan biến.
Làm hoàng hậu này, vốn dĩ nàng đã không đủ tự tin, một khi gặp phải trở ngại, nàng liền muốn lùi bước, huống chi còn là mắc lỗi trước mặt chàng.
"Những gì nàng vừa nói, lặp lại lần nữa, tất cả, ta muốn nghe hết!" Tiêu Diễm hạ giọng, nhưng ngữ điệu lại cứng rắn khiến người ta lạnh sống lưng, hơn nữa còn rất bá đạo.
Dư Yểu bị ánh mắt sâu thẳm của chàng thu hút, hít sâu một hơi, nhớ lại từng câu từng chữ mình đã nói, chậm rãi lặp lại.
"Ta thích cây thiết mộc đó, trông nó thật kỳ diệu, ta thích vô cùng."
...
"Ta là của lang quân, lang quân cũng là của ta, người ta nói vợ chồng là một thể, ta liền nghĩ, nghĩ đến việc chia cho lang quân một nửa những gì ta có, nếu Kiến Chương cung là nhà của ta, vậy thì nơi này cũng là nhà của lang quân."
"Nhưng nơi này không bằng Kiến Chương cung, ta mới chuyển đến chưa lâu, bài trí còn nhiều thiếu sót, lang quân đừng chê ta, ta sẽ làm tốt hơn nữa."
"Lang quân muốn gì cứ nói với ta, tất cả những gì ta có đều sẽ cho lang quân. Miễn là ta có."
Dư Yểu nén lại sự e thẹn, từng câu từng chữ nói với chàng, nói rất nhiều.
Họ đã thành thân, cũng có nhà rồi.
Vì vậy, nàng rất ôn hòa với nhà ngoại, cũng có thể tiếp tục tiến về phía trước, nếu như đã hóa giải được khúc mắc với Chử lão phu nhân, vậy lang quân có thể buông bỏ Chử gia, cùng nàng sống những ngày tháng hạnh phúc được không?
Họ mới là người thân duy nhất của nhau.