Khi Ngải Liên bình thản nói ra những lời này Tiêu Dương không nói gì mà vẫn nhìn chăm chú vào miệng cô ta, màu son môi sáng bóng vừa vặn sửa sang lại cho đôi môi nhợt nhạt kia.
Từ khi Ngải Liên thay thế vị trí người đứng đầu viện nghiên cứu 109, từng thùng tiền mặt và vàng được vận chuyển vào hầm, xu hướng trên thị trường chứng khoán giống như ngồi trên tên lửa, lương của các nhà nghiên cứu từ một hai vạn đến lương hàng năm triệu, cơ sở bồi dưỡng cấp dưới lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở mọi ngóc ngách của các thành phố khác nhau, khuôn mặt của Ngải Liên thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí y tế quốc tế lớn và tin tức tài chính.
Mấy năm nay đi theo bên cạnh Ngải Liên, Tiêu Dương nhìn cô ta thành thạo xã giao với các thương nhân hàng đầu các quốc gia, cử chỉ tiến lùi có chừng mực, dưới gương mặt xinh đẹp quyến rũ trương dương kia là một nội tâm vĩnh viễn không ngừng tính toán.
Nữ nhân dã tâm bừng bừng lại thủ đoạn quá mạnh so với nam nhân khôi ngô dũng mãnh càng làm cho người ta động tâm, Tiêu Dương thích đứng ở chỗ bình thường nhìn cô ta.
Bật lửa lật nắp phát ra âm thanh, sau đó mùi thuốc lá bay đến bên cạnh Tiêu Dương. Giữa ngón tay Ngải Liên kẹp điếu thuốc nhỏ, đôi môi đỏ mọng khẽ động, khẽ thở ra một hơi khói.
Ngải Liên dựa vào chiếc ghế dựa màu trắng hình vòng cung, vắt chéo chân lên một chân, đôi giày cao gót màu đen nhẹ nhàng đụng vào cửa tủ trên mặt bàn một chút, rốt cục cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, để Tiêu Dương lại đây.
Tiêu Dương đi tới, đứng ở bên cạnh cô ta, cầm lấy gạt tàn trên bàn đưa cho cô ta, Ngải Liên nghiền nát tàn thuốc ở bên trong, sau đó ôm lấy đầu ngón tay hắn.
"Cậu bị thương à?" Ngải Liên hỏi, nhẹ nhàng vén vạt áo đồng phục Tiêu Dương lên, chỗ bị thương đã được băng bó qua, chỉ là có chút rỉ máu.
"Không sao, hai viên đạn mà thôi, tôi có mặc áo chống đạn, còn không tính là quá nghiêm trọng."
"Vậy thì tốt rồi. Tôi và Lâm Đăng thực sự có một quá khứ, nhưng đó là quá khứ. Cậu ấy rất tốt, dịu dàng săn sóc và nói nhiều, đáng tiếc từ ngày cậu ấy quyết định phản bội tôi, chúng tôi không thể nữa rồi, trí hướng của chúng tôi khác nhau, ở bên nhau sẽ không có kết quả, nhưng cậu không giống, cậu hiểu nỗi khổ tâm của tôi."
Ngải Liên kéo tay Tiêu Dương để hắn ngồi trên ghế mình, còn mình thì ngồi trên đùi Tiêu Dương, tuy rằng tư thái như vậy, nhưng quyền khống chế vẫn nắm chặt trong tay Ngải Liên, cảm giác áp bách của tin tức tố hoa hồng xanh lên tới mười phần.
"Chúng ta nên tạm thời thu tay lại, Lục thị liên hợp với các tập đoàn thương nghiệp lớn xử phạt chúng ta, Ngôn Dật lại lập tức sẽ khởi hành tham gia hội nghị quốc tế, giám đốc nhà tù quốc tế xuống đài, hiện tại nhà tù quốc tế cài cắm đầy người IOA, không có khả năng lại bỏ phiếu có lợi cho chúng ta nữa. Hàng tồn kho đơn enin khẩn trương, thuốc dinh dưỡng trong thời gian ngắn không làm được, chúng ta hiện tại chỉ có thể giảm giá bán ra một bộ phận thí nghiệm bình thường biến hiện, lại dừng lại một bộ phận thiết bị bồi dưỡng, như vậy về mặt tài chính còn có thể có cơ hội thở dốc, nếu không thiết bị bảo trì và nuôi dưỡng thí nghiệm thể chính là một khoản chi phí rất lớn."
Tiêu Dương nói xong, như có như không quét qua vòng cổ trên cổ Ngải Liên.
Ngải Liên khoác áo khoác âu phục, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng tùy ý mở rộng cổ áo, trên xích xương quai xanh bạch kim có một chiếc vòng cổ hình giọt nước giá rẻ. Món quà thời sinh viên cư nhiên lại lưu lại đến bây giờ, xem ra sợi dây chuyền này cũng là giáo sư Lâm Đăng tặng.
"Giảm giá... Không có khả năng, lần này giảm giá, sau này không thể lật mình trở lại nữa." Ngải Liên như không có việc gì cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ, nhẹ nhàng kéo một cái, kéo đứt liên tiếp với sợi xích bạch kim, sau đó cùng nhau ném vào gạt tàn.
"Chuyển cho các cơ sở ươm tạo lớn, tạm thời ngừng sản xuất ấu thể, đóng cửa thiết bị bồi dưỡng ấu thể, sau đó hợp nhất các thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng hiện có vào mấy cơ sở nuôi dưỡng lớn nhất, tập trung nuôi dưỡng." Ngữ điệu của Ngải Liên không nhanh không chậm, không khác gì bình thường.
Nói rồi cô ta đứng lên, đi về phía thang máy, quét mống mắt của mình bên cạnh máy quét, sau đó thấp giọng nói một câu, khóa văn bản được giải trừ, cửa thang máy mở ra, Ngải Liên đi vào, xua tay để Tiêu Dương đuổi theo.
Tiêu Dương nhìn sợi dây chuyền bị vô tình ném vào gạt tàn, sợi dây chuyền đã bị bột phấn xám trắng của tàn thuốc che dấu, khẽ thở dài, đi theo Ngải Liên lên thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, đèn ban ngày tắt biến thành đèn tím khử trùng, từ bên hông thang máy vươn ra hai bộ quần áo bảo hộ và mặt nạ lót bên trong giáp khóa, người máy giúp mặc quần áo chỉnh tề cho hai người.
Thang máy rơi xuống tầng trệt, phát ra một âm thanh nhắc nhở: "*Ting*, bạn đã đến: Khu vực trồng trọt trụ sở chính, cảnh báo, khu vực nuôi cấy có một thí nghiệm thể trưởng thành cao cấp, không ồn ào, không được chạy và sử dụng thiết bị với đèn flash và có tiếng ồn."
Thông qua một số cửa nặng mật mã kiên cố mới tiến vào khu bồi dưỡng tổng bộ.
Tiêu Dương đối với những nơi này rất quen thuộc, đây chính là nơi hắn bình thường làm việc. Các nhà nghiên cứu đang làm việc ở vị trí của họ nhẹ nhàng chào hỏi rồi sau đó trở lại vị trí của mình để làm việc.
Bố cục của toàn bộ khu vực nuôi cấy tổng bộ rất giống với thư viện, mỗi thiết bị nuôi cấy được đặt cạnh nhau, được chia thành khu vực ấu trùng, khu vực thí nghiệm thể thời kỳ nuôi cấy, khu vực thí nghiệm thể trưởng thành và khu tinh anh (đặt các thí nghiệm trưởng thành trên cơ thể trưởng thành cấp năm và các thí nghiệm thời kỳ nuôi cấy khác có tiềm năng phân chia tuyến thể từ M2 trở lên), gần nhất là khu ấu trùng, trong máy nuôi cấy chứa một số đặc điểm tuyến thể còn rất rõ ràng.
Tiêu Dương đi ngang qua, một cơ thể thí nghiệm hải cẩu nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm kính trong suốt của máy nuôi cấy, tiểu tử kia cả người bọc một lớp lông tơ trắng như tuyết, còn chưa tiến hóa ra chân tay con người, hoàn toàn chính là bộ dáng của một con hải cẩu con.
Tiêu Dương dùng mống mắt bỏ khóa máy nuôi cấy, tháo lồng dưới, ôm con hải cẩu nhỏ ra, dán mặt lên mặt nó.
Ấu thể đã trải qua cải tạo cơ thể thí nghiệm đã bước đầu có trí tuệ và cảm xúc nhất định, nhìn thấy người nuôi dưỡng của mình rất thân thiết muốn ôm. Nhưng có điều là đến lúc này, con hải cẩu này còn chưa xuất hiện đặc điểm của con người, sau đó mặc dù xác suất trưởng thành lớn cũng chỉ là một thí nghiệm thể trình độ mô phức ở mức 1 hoặc 0, tuy rằng tính phục tùng cao hơn một chút nhưng thực lực so với những thí nghiệm thể khác sẽ kém hơn rất nhiều.
Giống như cơ thể thí nghiệm số 809 Kraken, loại thí nghiệm này bắt đầu bồi dưỡng từ động vật, nếu trình độ mô không cao sẽ không bán được, Kraken cũng mới bán được mấy chục triệu mà thôi, so với chi phí bồi dưỡng cơ hồ chính là lấy giá lỗ vốn mà bán đi.
Tiểu hải cẩu đối với Tiêu Dương rất ỷ lại, nằm ở trong ngực hắn liền ngủ gật. Tiêu Dương đâm lông tơ trên người nó rồi bỏ lại dụng cụ nuôi cấy lại.
Dọc theo đường đi đi qua rất nhiều máy bồi dưỡng, bên trong hơn phân nửa đối với Tiêu Dương rất thân thiết, Tiêu Dương mỗi lần đi qua đều phải ôm một chút dỗ dành, dần dần liền cùng Ngải Liên đang đi ở phía trước kéo dài một đoạn.
Ngải Liên đi về phía trước mà không nhìn thẳng về phía trước, không có hứng thú với những ấu trùng này.
Qua khu ấu thể, Tiêu Dương nhanh chóng đi hai bước đuổi kịp Ngải Liên, cùng cô ta nói về biện pháp cứu hộ của mình.
"Những ấu thể này tôi đề nghị bán cho thương nhân mà chúng ta đã hợp tác, chúng không có tính công kích gì, sau khi ngừng cung cấp thuốc dinh dưỡng sẽ không trưởng thành nữa, làm sủng vật là lựa chọn rất tốt, thừa dịp chi phí bồi dưỡng còn chưa lên, bán với giá thấp có thể vãn hồi một phần tổn thất."
"An toàn phải đảm bảo như thế nào? Những thương gia và quý tộc đó rất nóng tính, nếu các thí nghiệm thể mà cắn con cái của họ ở nhà, uy tín của chúng ta sẽ bị tổn hại nhiều hơn."
"Ấu thể trải qua huấn luyện sẽ không đả thương người."
"Ai sẽ huấn luyện?"
"Ừm... Tôi có thể."
"Cậu có công việc của mình phải làm, tôi cho cậu tiền lương hàng năm hiện tại không phải để cậu đến thuần hóa thí nghiệm thể." Ngải Liên vỗ vỗ vai hắn, đi về phía khu tinh anh.
Bắt đầu từ khu vực cơ thể thí nghiệm trưởng thành, máy nuôi cấy được đặt riêng trong một khu vực tách biệt giữa các phòng đơn, mỗi phòng kín được đánh dấu bằng số, tên mã, mức độ phân biệt tuyến thể và cấp độ cơ thể thí nghiệm.
Càng đi sâu vào trong, cấp bậc của cơ thể thí nghiệm càng cao, đến chỗ sâu nhất, nhãn hiệu trên cửa phòng đã bắt đầu xuất hiện mức độ phân hóa A3, cơ thể trưởng thành siêu cường thí nghiệm thể cấp 8 thậm chí là 9.
Ngải Liên dừng lại trước căn phòng cuối cùng.
Khóa lại cửa phòng được đánh dấu:
Vũ khí tác chiến đặc biệt 200.
Tên mã: Vĩnh Sinh Vong Linh.
Mức độ phân hóa tuyến thể: A3.
Cấp bậc: Giai đoạn chuyển biến xấu.
Sau khi Ngải Liên quét mống mắt, nhập một chuỗi hướng dẫn vào bảng điều khiển, bức tường chính của căn phòng vững chắc trong suốt, cho đến khi biến thành vật liệu thủy tinh, người từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Có một alpha gầy đứng trong phòng, người đặt khăn trải giường màu trắng lên đầu, quấn cơ thể của mình và đứng bất động trên mặt đất, trông giống như một bóng ma halloween. Cỗ máy đang vận hành ở góc thông qua ống rỗng nối vào thân thể hắn bị khăn trải giường che lại, đang không ngừng tiêm kích thích liên kết vào trong cơ thể hắn.
Mà bên cạnh hắn, một viên Trân Châu to tròn bằng nắm tay phiêu phù nổi lên.
Ngải Liên ngoắc tay với Tiêu Dương: "Cậu đứng xa như vậy làm gì, tủ ngăn cách bồi dưỡng đủ kiên cố, hắn không ra được."
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Dương nhìn thấy thí nghiệm thể này, nhưng vẫn luôn không dám đến quá gần. Đây là thí nghiệm thể đầu tiên từ khi cơ thể thí nghiệm xuất hiện trên thế giới đến nay tiến vào giai đoạn xấu đi nhưng không mất khống chế, cũng bởi vì viên Trân Châu lơ lửng trên không trung kia, chuyện này nếu công khai, nhất định sẽ chấn kinh toàn bộ giới khoa học.
"Viên Trân Châu kia... Thật không thể tin được." Tiêu Dương chân thành nói.
Ngải Liên cười rộ lên: "Đây là một quả trứng được mổ ra từ trong cơ thể Điện Quang U Linh. Thực sự, hắn thực sự rất tuyệt."
"Tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu viên Trân Châu này có năng lực khống chế cơ thể thí nghiệm giai đoạn xấu đi, như vậy có thể khống chế Thần Sứ biến xấu đi hay không. Nếu nó có thể làm điều đó, chúng ta sẽ không còn sợ IOA nữa, tình trạng khó khăn hiện tại của chúng ta cũng sẽ được giải quyết."
Tiêu Dương lắc đầu: "Cô thật sự muốn mạo hiểm như vậy sao? Không bằng tạm thời ổn định..."
"Đừng sợ, cậu hẳn là tin tưởng nó cường đại." Ngải Liên ấn nút gọi điện thoại một chút, trong phòng khép kín phát ra một trận âm nhạc ôn hòa, đánh thức Vĩnh Sinh Vong Linh.
Vĩnh Sinh Vong Linh tỉnh lại, trên đầu vẫn trùm chăn như cũ, không thể nhìn thấy mặt hắn, hắn chậm rãi vươn ra một đôi tay trẻ trung nhợt nhạt, đem Trân Châu trôi nổi trên không trung nâng lên trong tay.
Ngải Liên nhẹ giọng nói: "Ta có nhiệm vụ cho ngươi, làm theo lời ta nói."
"Được." Thanh âm của Vĩnh Sinh Vong Linh rất trống rỗng, giọng nói vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phòng.
"Thật ngoan." Ngải Liên khen ngợi: "Ngươi có thứ gì muốn không, ta đều có thể thỏa mãn ngươi."
"Cho tôi một tờ khăn giấy."
Vĩnh Sinh Vong Linh chậm rãi nâng Trân Châu lên, lẩm bẩm: "Tôi hy vọng, nó không khóc nữa."
____
Khi Ngải Liên giao nhiệm vụ, Tiêu Dương có ý từ bên cạnh cô ta lui ra, ước chừng ở bên ngoài chờ mười phút, Ngải Liên đi ra, sự tình giao phó xong cũng tạm ổn rồi.
Trên đường đi hai người lại bắt đầu thảo luận biện pháp khắc phục tiếp theo.
"Đúng là nên ngừng lại việc nuôi cấy tiếp ấu tể." Tiêu Dương suy nghĩ một chút: "Nhưng trong thời gian ngắn tắt thiết bị nuôi cấy ấu sinh không đúng thời gian, chỉ riêng tổng bộ hiện có ấu thể đã có hơn hai trăm con, nếu như không bán làm thú cưng, tôi không nghĩ tới còn có phương pháp thích hợp nào vừa có thể vãn hồi tổn thất lại có thể giải quyết khốn cảnh được."
"Đem thuốc dinh dưỡng của thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng đều ngừng lại, thuốc dinh dưỡng trong kho đều bám sát cung cấp cho cơ thể thí nghiệm khu tinh anh."
"Được, vậy thời kỳ bồi dưỡng và cơ thể thí nghiệm thời kỳ trưởng thành vẫn cũng cấp như bình thường..."
"Trực tiếp cung cấp toàn bộ ấu trùng hiện có cho cơ thể thí nghiệm thời kỳ trưởng thành làm thức ăn chăn nuôi, tất cả các cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi cấy, còn có thời kỳ trưởng thành dưới cấp năm, không thể làm thức ăn cũng mang đi tiêu hủy hết đi." Ngải Liên thờ ơ nói.
Tiêu Dương dừng bước, sửng sốt một chút. Ngải Liên hời hợt nói một câu, trực tiếp quyết định giá trị mấy tỷ thí nghiệm thể đi lưu lại, cũng quyết định sự sống chết của hơn trăm thí nghiệm thể.
Tiêu Dương dừng lại bên cạnh một thiết bị nuôi dưỡng, con hải cẩu nhỏ bên trong nằm sấp trên thủy tinh kêu âu âu, muốn Tiêu Dương chú ý lại tới ôm nó tiếp.
"Giải quyết hết một lần sao, cô định tiêu hủy như thế nào?" Tiêu Dương một lúc lâu mới hỏi ra một câu.
Ngải Liên đã đi ra ngoài mấy mét, nghe hắn hỏi như vậy, lại quay trở về, lưu loát kéo công tắc cổng máy nuôi cấy của cơ thể thí nghiệm hải cẩu xuống.
"Chính là như vậy." Ngải Liên làm mẫu cho Tiêu Dương rồi xoay người rời đi, bỏ lại một câu lạnh như băng: "Thuốc lây nhiễm không phải do cậu phát minh ra sao, lấy mà dùng."
Máy nuôi cấy ngừng hoạt động, trong một thời gian máy bơm oxy, máy bơm thuốc dinh dưỡng, máy khử trùng và các thiết bị khác bị tắt.
Cơ thể thí nghiệm hải cẩu sống động đấu tranh trong nghẹt thở và cuối cùng nằm bất lực dưới đáy máy nuôi cấy mà không di chuyển.
Tiêu Dương giơ tay nâng tay lên thủy tinh kín kín, trầm mặc đứng hồi lâu, thân thể có chút thoát lực, trán đặt trên thủy tinh, yết hầu nhẹ nhàng giật giật.