Bầu trời xám xịt cùng với những tia sấm chớp sáng cả bầu trời. Những đám mây giận dữ xô đẩy nhau, rồi vỡ òa trong cơn mưa trút nước. Cả không gian như chìm vào tấm màn nước lạnh buốt, khiến mọi đường nét của của con đường trở nên mờ nhòe.
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lý Nhân Tâm nhờ ánh chớp mà ngay tại chỗ nhìn thấy một ngôi miếu ở phía trước hơi xa. Trên mái hiên, một con Si Vẫn màu đen sẫm đang đứng vững, lạnh lùng quan sát hắn qua màn mưa nặng hạt. Thấy vậy, hắn giơ cánh tay che lấy một vết thương sâu do kiếm gây ra, loạng choạng chạy tới phía trước.
(*chú thích:Si Vẫn là con thứ hai của rồng, là linh vật có đầu rồng, miệng rồng, thân ngắn, thích ngắm cảnh và thường giúp dân diệt hỏa hoạn.)
Nếu trong ngôi miếu đó có người, có lẽ họ có thể cứu được ta một mạng. Nếu không có ai, thì tối nay ta chết ở đây cũng còn đỡ hơn là bỏ mạng nơi hoang dã.
Sau khi quần áo bị cỏ cây xé rách thành từng mảnh vải nhỏ, Lý Nhân Tâm ngã gục ngay trước cửa.Dù là trong đêm mưa âm u và ẩm ướt này, mặt đất vẫn bốc lên một làn bụi mờ. Không gian bên trong lớn tối tăm, tràn ngập mùi ẩm mốc mục nát từ năm tháng, xen lẫn với mùi máu tanh trên người hắn.
Không có âm thanh của con người, không đèn đuốc.
Ngay Khi ngã xuống trước cửa, hắn đã biết đây là một ngôi miếu đổ nát.
Lý Nhân Tâm nằm thở hổn hển trên mặt đất như một con thú hoang, sau đó cố gắng vùng vẫy đứng dậy. Hắn bò bằng cả tay lẫn chân đến bên chiếc bàn thờ bỏ hoang đã lâu, rồi xoay người ngồi tựa vào cửa.Hắn cảm thấy đêm nay e rằng khó mà thoát khỏi sự truy sát.
Sấm chớp lóe sáng lên lần nữa. Lý Nhân Tâm vừa thở dốc từng cơn, vừa cố sức ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía bàn thờ.
Trong miếu thờ là một bức tượng thần không rõ tên, áo quần rách nát, thân thể trần trụi, đổ vỡ hơn một nửa, chẳng rõ thần thánh phương nào. Hắn thở dài, đưa tay vỗ vỗ lên đùi bức tượng, cười chua xót nói: "Nơi rừng núi hoang vu không người thắp hương, chắc ngươi cũng thê lương chẳng kém gì ta."
Vừa dứt lời, Hắn liền nghe thấy tiếng giày vải ướt sũng chạm xuống mặt đất.
Hai đạo sĩ từ trong màn mưa lao tới, trên tay cầm kiếm có lưỡi rộng hai ngón tay. Nước mưa từ thân kiếm chảy dọc xuống mũi kiếm, rơi xuống nền gạch đá phát ra những tiếng vang liên tiếp.
Đạo sĩ lạnh lùng nói, “Giao ra.Tha cho ngươi một mạng.”
Ánh chớp lại xé ngang bầu trời, Lý Nhân Tâm nhìn rõ mặt hai người. Họ chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, trên khuôn mặt còn phảng phất nét ngây thơ.
Lý Vân Tâm thở dài trong lòng, cảm thấy số phận của mình thật quá đỗi tàn nhẫn. Lẽ ra lúc này phải có một cao nhân nào đó tình cờ đi ngang, thấy hắn có tài năng liền nâng đỡ, đưa hắn lên như diều gặp gió chứ!
Giờ phút này, chẳng lẽ không nên có một phép màu nào đó từ pho tượng thần trong miếu, hiển linh cứu hắn hay sao?
Hắn cắn chặt răng, buông một tiếng thở dài: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì đây? Người tu đạo các người chẳng phải không để thất tình lục dục chi phối bản thân sao? Sao không thể tha cho ta một con đường sống?”
Vị đạo sĩ kia hơi giãn mày, hạ giọng nói: “Không hẳn là không thể. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết thứ đó đang giấu ở đâu.”
Lý Nhân Tâm nói thầm trong lòng:"Tin hắn mới là lạ."
Lý Nhân Tâm chỉ đang cố kéo dài thời gian để hồi phục chút khí lực. Dù đêm nay có phải chết, hắn cũng muốn kéo theo một kẻ, không uổng công.
Nhưng một tên đạo sĩ khác nhìn thấu ý định của hắn, đẩy mũi kiếm lên sát cổ họng hắn, khoảng cách chỉ bằng một sợi tóc. Hắn lạnh lùng nói: “Nói đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Không nói, ta có đủ cách khiến ngươi phải mở miệng. Nếu ngươi biết điều…”
Nói đến đây, hắn bỗng khựng lại. Vì hắn nhận ra ánh mắt của Lý Nhân Tâm chậm lại, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng sau lưng bọn họ. Đạo sĩ nhếch môi cười khinh bỉ: “Trò này mà cũng giở ra trước mặt ta à, ngươi nghĩ ta thật sự sẽ…”
Câu nói còn chưa kịp dứt.
Không phải vì hắn cố ý dừng lại, mà là đầu hắn đột ngột lìa khỏi cổ, rơi xuống đất, máu bắn tung tóe. Đạo sĩ còn lại sững sờ trong khoảnh khắc — hắn không tin nổi cảnh tượng trước mắt là thật.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một cái tay lớn, màu xanh đậm, có lớp giáp cứng mọc lên từ phía sau lưng, nó vươn ra, nắm lấy thi thể đồng bạn, hắn mới bỗng nhiên mở to mắt, quay người lại và đâm một nhát kiếm về phía sau!
Một tia điện sáng lên theo nhát kiếm của hắn, và hắn nhìn thấy rõ ràng vật phía sau mình.
Hoặc đúng hơn, hắn thấy rõ ràng một con mắt khổng lồ sau lưng vật đó. Một con mắt màu máu, to bằng cả thân người hắn. Trong con mắt ấy là một con ngươi dài nhỏ màu đen, đang lườm vào căn phòng, trong ánh chớp lóe lên, hắn thấy rõ vẻ mặt hoảng loạn và điên cuồng của mình.
Đạo sĩ dùng kiếm đâm vào con mắt đó.
Nhưng không thể tiến thêm một chút nào.
Ngoài miếu, con quái vật lại vung móng vuốt lên, trường kiếm của hắn lập tức vỡ nát. Đạo sĩ muốn ném kiếm và bỏ chạy, nhưng một móng vuốt khác thò ra, bắt lấy hắn. Đạo sĩ bắt đầu kêu lên, cố gắng thoát khỏi bàn tay khổng lồ. Tuy nhiên, hành động đó dường như đã chọc giận con mắt, và móng vuốt siết chặt, đầu của đạo sĩ giống như dưa hấu, bị nổ tung trong một tiếng "phịch".
Hắn cũng không còn kêu nữa.
Tiếng thét chói tai vừa dứt, chỉ còn lại âm thanh mưa rơi xối xả và tiếng sấm vang trời.
Lý Nhân Tâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt, cố ép bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đôi mắt khổng lồ kia chớp chớp rồi từ từ lùi lại. Bộ móng vuốt của nó đang nắm chặt hai thi thể không đầu, dần dần lui vào màn mưa.
Lý Nhân Tâm nhìn thấy trước miếu có một thứ khổng lồ đang di chuyển. Bóng đêm và mưa lớn khiến vỏ cứng của nó chuyển thành màu xanh đen. Nhưng hắn thậm chí không thể nhìn rõ hình dạng của nó — Nó quá lớn!
Trong tình cảnh này, hắn thậm chí còn không bằng con Kiến trong tổ.
Chỉ vài nhịp thở sau, thứ khổng lồ đó đã biến mất khỏi cửa.
Lý Nhân Tâm tiếp tục chờ đợi nhưng không dám đứng dậy. Hắn sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ gọi con quái vật đó quay lại. Nhưng ngay giây phút sau, hắn nhận ra quyết định của mình thật ngu xuẩn.
Một bóng đen đạp lên vũng nước, bước vào trong cửa.
Bóng đen kéo theo hai vật gì đó, ma sát với nền đá xanh tạo ra tiếng xào xạc. Nhưng tiếng xào xạc nhanh chóng chuyển thành âm thanh sền sệt của bùn đất. Lý Nhân Tâm ngửi thấy mùi máu tươi đến nghẹt thở.
Hắn biết hai thứ kia là gì — Đó là thi thể của hai tên đạo sĩ không đầu.
Người kéo thi thể bước đến trước mặt hắn, nhìn hắn một lúc rồi cười trầm thấp đầy lạnh lẽo: “Quả là có thêm món ăn khuya.”
Nỗi sợ tràn ngập trong lòng Lý Nhân Tâm. Hắn ý thức được sinh vật này — Đó có thể chính là thứ khổng lồ bên ngoài kia biến thành — Nó tạm thời chưa có ý định lấy mạng hắn.
Nhưng hắn không dám chạy trốn. Trước sức mạnh thần bí đáng sợ kia, hắn nghĩ lựa chọn khôn ngoan nhất là ở yên và chờ đợi cơ hội.
Cơ hội nào ư... hắn cũng không biết.
Bóng đen ngồi xếp bằng giữa đại sảnh, cười quái dị rồi nói: “Mang bàn thờ ở giữa lại đây!”
Lý Nhân Tâm sững sờ một lúc, nhận ra đối phương nói đến cái bàn thờ sau lưng mình. Hắn cắn răng chịu đau, kéo bàn thờ phủ đầy bụi ra giữa sảnh rồi vội vàng lùi lại vài bước, tránh xa bóng đen kia.
Bóng đen đưa tay chạm nhẹ lên bàn thờ, một ngọn lửa bùng cháy.
Nhờ ánh lửa, Lý Nhân Tâm cuối cùng cũng thấy rõ mặt người kia — và hắn sững sờ.
Không phải vì khuôn mặt đáng sợ hay dữ tợn, mà vì khuôn mặt đó quá đỗi bình thường!
Đó rõ ràng là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, không giống như hắn tưởng tượng về một con quỷ khủng khiếp.
Nhưng hành động tiếp theo của đối phương khiến hắn nhận ra rằng đây chỉ là một lớp da người giả tạo.
Gã thanh niên đưa tay giật mạnh từ thi thể một cánh tay và bắt đầu nướng nó trên lửa.
Một mùi hôi tanh nồng nặc nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng. Người đó cười nhìn hắn, đưa cánh tay lên miệng và há to — khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, lộ ra hàm răng sắc bén như dao cạo.
Hắn cắn một nửa cánh tay, máu tươi và mỡ người chảy dọc theo khóe miệng. Vừa nhai xương răng rắc, hắn vừa nói: “Gan Người cũng không nhỏ đấy.”
“Người gan to, thịt ngon, nhưng không thể ăn vội vàng. Phải ninh nhừ trên lửa nhỏ, cắt từng miếng và sấy khô. Đợi khi trời mưa phùn, ăn với rượu thì thật tuyệt.”
Lý Nhân Tâm cắn răng cố không để mình run lên. Hắn lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn đối phương và hỏi: “Rốt cuộc ngươi... là gì?”
Thanh niên kia kéo một cánh tay khác, nheo mắt cười: “Ngươi không sợ à?”
Rồi hắn nhếch mép: “Cứ gọi ta là Cửu công tử.”
Lý Nhân Tâm cố kìm nén nỗi sợ, run giọng nói: “Ta bị hai người này truy sát... cảm ơn Cửu công tử đã cứu mạng.”
Cửu công tử cười lớn, nhe hàm răng sắc nhọn đầy máu: “Không cần cảm ơn, mai ta cũng sẽ ăn ngươi thôi! Coi như dùng thân xác ngươi để cảm ơn ta là được.”
Lý Nhân Tâm hít sâu một hơi rồi nói: “Tối nay ngài cứu ta, âu cũng là duyên phận. Nếu mai lại ăn ta, chẳng phải sẽ lãng phí duyên phận này sao?”
Cửu công tử cười quái dị: “Ngươi mà cũng xứng kết duyên với ta à...”
Nhưng đột nhiên, hắn ngừng cười. Mắt hắn nhíu lại, nhìn Lý Nhân Tâm như thể phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Thật kỳ lạ, mệnh cách của ngươi thú vị đấy.”
Hắn lười biếng nói: “Vậy tạm tha mạng cho ngươi.”
Gió lạnh và hơi nước từ ngoài phòng thổi vào, khiến ánh lửa bập bùng. Tim Lý Nhân Tâm cũng theo đó mà nhảy lên từng hồi.
Hắn tạm thời còn sống.
Nhưng hắn biết, lý do mình sống sót có thể vì “mệnh cách” của hắn khiến Cửu công tử tò mò, hoặc có thể vì hắn tỏ ra thú vị.
Lý Nhân Tâm cố giữ bình tĩnh, tiến đến đống lửa, xé một mảnh áo từ thi thể gần đó để băng bó vết thương.
Cửu công tử nhìn hắn đầy tò mò nhưng không nói gì.
Lý Nhân Tâm nhặt một ít bánh bột ngô ẩm ướt từ thi thể, xiên chúng lên kiếm và nướng trên lửa.
Khi bánh cháy xém, hắn cắn một miếng, vị cháy khét và vị máu người lan trong miệng. Hắn nhai rồi nuốt xuống.
Cửu công tử vỗ tay cười lớn: “Thật thú vị! Ngươi còn hơn cả nhân ma ta từng gặp.”
Lý Nhân Tâm thừa cơ hỏi: “Cửu công tử kiến thức uyên thâm, hẳn là...”
Một tiếng sấm nổ vang làm ngắt lời hắn. Cửu công tử giật mình, hóa thành một luồng gió đen bay ra ngoài cửa.
Không chần chừ, Lý Nhân Tâm cầm kiếm, lao ra màn mưa và chạy thẳng vào rừng!