Chuyện một anh chàng cảnh sát 113 nghỉ phép chẳng có gì là lạ. Nhưng chuyện của Đội trưởng LâmTiến Phát lạ ở chỗ: nghỉ phép để chuyển sang làm vệ sĩ. Mà là vệ sĩ riêng của một chị đẹp.
Hàng ngày, người ở khu chung cư không còn lạ cảnh trước cửa căn số 777 có anh chàng cao to soái ngầu toàn thân đen mun đứng canh.
Bộ âu phục đen, chiếc áo khoác đen thêm chiếc mũ lưỡi trai và đôi kính đen khiến ai nhìn vô cũng thấy ở đó treo to một bảng cấm tò mò. Mấy bà thím nhiều chuyện không dám buông dưa lê, mấy ông chú độc thân không dám lại gần cô chủ nhà xinh đẹp.
Bởi, nhìn anh, người ta có cảm giác nhìn thấy thần chết. Nên không ai ngu dại gì mà động vào.
Người duy nhất có năng lực siêu nhiên dây vào anh chỉ có Phương Kiều. Chỉ cần cô bước ra khỏi cửa đã thấy Tiến Phát đứng khoanh tay ở đó chờ lệnh.
Một đặc ân oai là thế.
Vậy mà, chị đẹp thấy anh lại hỏi: “Cậu làm gì vậy?” Phương Kiều thật sự choáng.
“Anh bảo vệ em!” Tiến Phát khẽ khom người nói nhỏ vào tai cô.
Bảo vệ ư?
“Tôi có thuê cậu đâu?”
Anh lại cúi người, đẩy nhẹ đôi mắt kính lên mái tóc, che tay thì thào: “Anh free!”
Ôi trời!
Phương Kiều tháo đôi kính đen, trịnh trọng nhìn anh: “Cậu cứ làm việc của cậu! Tôi không cần ai bảo vệ!” Cô có phải bà trùm, thiên kim nhà tài phiệt hay ngôi sao chói lóa gì đâu mà cần vệ sĩ đi theo hộ giá?
Nhưng người nào kia vẫn tình nguyện: “Anh đã nói rồi! Từ giờ, anh sẽ bảo vệ em an toàn!” Ngăn cô kiến này kiến nọ, anh đưa ngón trỏ chặn ngang luôn miệng cô, mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ: “Em mà mở miệng là mời anh hôn!”
“…” Phương Kiều thật sự á khẩu. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh. Một đôi mắt quá sắc bén và sâu hun hút nên cô nhất thời bị lạc không nói được gì.
Mãi một lúc sau, cô nghe tiếng anh cười: “Sao? Muốn anh bế lên nhìn cho khỏi mỏi không?”
Phương Kiều tỉnh hồn. Cô trở chân dậm lên chân anh một cái thật mạnh. Rồi đeo lại đôi kính đen to quay lưng rời đi.
Tiến Phát nhìn xuống chân mình. Cũng may anh mang giày thể thao, chứ không bị đôi giày gót nhọn của cô đâm cho thủng một lỗ tình yêu.
Anh mỉm cười, kéo lại đôi kính trên mái tóc che kín đôi mắt và chỉnh lại chiếc mũ hơi sụp xuống trán. Rồi thẳng lưng nhét hai tay vào túi quần âu phục thong thả bước theo cô.
Phương Kiều dù có chạy cũng chạy không bằng anh. Nên rất nhanh bên phải cô đã có một bóng người lấp chỗ trống. Cô thừa biết là anh nhưng mặc kệ.
“Phương Kiều! Em có biết, vẻ mặt lạnh tỏ ra không quen anh của em bây giờ rất câu dẫn anh ôm em không?”
“…” Trong chiếc khẩu trang y tế, Phương Kiều thầm bĩu môi.
"Em bĩu môi làm gì cho xấu? Cho anh hôn có phải hơn không?
Vừa ấm áp vừa ngọt ngào lại vừa mê ly…"
“Tiến Phát!” Phương Kiều tự nhiên cắt ngang lời anh.
“Đi sát bên nhau, em gọi to như vậy làm gì? Bộ muốn cả thế giới biết anh là người của em sao?”
Phương Kiều hít sâu vài hơi điều hòa khí áp, rồi cô quay sang đối diện với anh, nghiêm túc nói: "Tiến Phát, Huỳnh Nguyên sẽ không dám bắt cóc tôi nữa đâu. Nên anh yên tâm làm việc của mình đi ha!
Tôi chỉ đi vòng vòng quanh đây, không cần anh theo hộ giá!"
"Sao em dám khẳng định, anh ta sẽ không quấy rầy em nữa?
Phương Kiều!" Tiến Phát đặt hai tay lên vai cô, chân thành nói: "Đơn xin ly hôn đơn phương đã gửi lên tòa. Nếu anh đoán không sai thì nội ngày nay hoặc ngày mai, giấy triệu tập sẽ gửi về cho Huỳnh Nguyên.
Anh lo, anh ta sẽ điên tiết đập chớt em!"
Đúng như Tiến Phát lo.
Cầm trên tay giấy triệu tập đến Tòa để xử lý vụ án xin ly hôn của vợ, Huỳnh Nguyên thật không dám tin.
Anh ta vo tròn tờ giấy, bóp chặt trong lòng bàn tay. Đôi mắt ngập tràn lửa hận, nghiến răng ken két, gằn từng tiếng: “Phương…Kiều…em tuyệt…tình…thì đừng trách thằng này…cạn tàu ráo máng!”
Anh ta ném lọn giấy xuống đất, trở giày dậm lên rồi chà nát: “Tôi sẽ cho em toại nguyện!”
Huỳnh Nguyên hầm hổ, gói con dao phẫu thuật vào chiếc khăn tay rồi cẩn thận nhét vào túi quần. Đôi mắt đằng đằng sát khí đi ra khỏi nhà.
Mọi hành động của anh ta đều lọt hết vào mắt ả tình nhân đang rình xem tin vui ly hôn. Cô ta hoảng hốt chạy bổ nhào ôm lấy eo anh ta từ phía sau: “Huỳnh Nguyên anh đi đâu đó?”
Anh ta dừng lại: “Tôi đi đâu không đến lượt cô quản! Buông ra!”
Cô ta càng ôm chặt hơn: “Không! Em không buông! Huỳnh Nguyên, anh nghe em nói một lần thôi được không?”
“Ngậm miệng!” Anh ta thô lỗ gỡ mạnh hai bàn tay cô ta, đẩy mạnh một phát làm cô ta loạng choạng thối lui vài bước. Rồi thẳng lưng bước ra cửa.
Giây khắc bàn chân trái anh ta chuẩn bị rút lên xe ô tô, cô ta bất chấp bụng mang dạ chửa ôm chầm lấy và nỉ non cầu xin: “Anh đừng giết người!”
Lời cô ta làm Huỳnh Nguyên thoáng sững sờ. Anh ta bất động trong ba mươi giây rồi cúi đầu, đưa tay bắt lấy cằm cô ta: “Nói! Vì cớ gì cô cho rằng tôi sẽ… giết người!”