Nhớ tới tin tình báo về Long Hồn, ánh cảnh giác trong mắt Phùng Đán Toàn càng đậm. Kỵ sĩ cường đại thế nào hắn cũng tự mình lãnh hội qua, có người nói Kỵ Sĩ mới chỉ xếp thứ ba trên thế giới. Mà lúc này đứng ở trước mặt hắn chính là người thuộc tổ chức Long Hồn được xưng là mạnh nhất thế giới. Từ việc Thiên Tiêu có thể không một tiếng động xuất hiện ngay sau lưng y, Phùng Đán Toàn biết ngay hôm nay y đã gặp được đối thủ chân chính.
Bước tới phía trước một bước, khí thế Phùng Đán Toàn tích tụ đã lâu chợt bùng phát, cả người dường như lưỡi đao tuốt ra khỏi vỏ, sắc bén không thể đỡ! Trên đường cái không một bóng người thoáng chốc cuồn cuộn nổi lên một trận gió lạnh lướt qua, không biết là do khí thế không thể đỡ của Phùng Đán Toàn dẫn suất nên hay là trận gió thổi qua đúng lúc này, càng làm nén đọng thêm bầu không khí căng thẳng giữa hai vị tuyệt đỉnh cao thủ đang tranh phong.
Thiên Tiêu vẫn ung dung nhàn hạ như cũ, đứng nguyên tại chỗ mỉm cười nhìn khí thế của y càng lúc càng thịnh. Khi Phùng Đán Toàn gần đạt đến điểm tới hạn bạo phát thì Thiên Tiêu đột nhiên hỏi một câu không đâu: "Ngươi có nghe nói đến Long Hồn hay không?"
Phùng Đán Toàn khẽ híp mắt, nhẹ gật đầu nhưng khí thế vẫn cứ từ từ tăng. Text được lấy tại Truyện FULL
Thiên Tiêu rất thoải mái bước ngang một bước, đồng thời giải thích: "Long Hồn là một tổ chức nội bộ bí mật do Long Quốc tổ chức, thành lập. Nó thu nạp được những vũ giả mạnh nhất của Long Quốc, mọi người xuất thân từ đó đều là những cao thủ đỉnh cao. Đừng tưởng rằng những người của Tứ đại gia tộc của Long quốc đều là những kẻ cực kỳ lợi hại, thực ra trong mắt của những cao thủ chân chính, bọn họ đều là đám trẻ con chưa sạch nước cản. Ta tin chắc là ngươi đã nhận thức rõ điều này."
Trên mặt Phùng Đán Toàn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Vừa rồi có vẻ như chỉ Thiên Tiêu tùy ý bước một bước nhưng lại khiến cho khí tức đang tập trung của y hoàn toàn bị tan vỡ. Cảm giác này giống như khi bạn đang tức giận bừng bừng vác đao muốn chém người nhưng khi đối mặt với kẻ thù, đột nhiên bạn phát hiện mình không còn lòng tức giận lẫn sát ý chút xíu nào cả. Đối với cao thủ, loại tình huống này cực kỳ nguy hiểm. Đối với họ, bị tiêu hủy chiến ý chẳng khác nào bị mất tiên cơ. Cao thủ giao tranh chỉ trong chớp mắt. Khi hai người đang sắp quyết đấu sinh tử, một người ý chí chiến đấu cao vọt, một người lại không có chút ý chí chiến đấu nào, ai cũng biết được kết quả sẽ ra sao.
Hình như Thiên Tiêu không hề có ý ra tay lập tức, sau khi bước một bước, ông lại đứng yên. Phùng Đán Toàn nheo nheo mắt, cảnh giác lùi về phía sau nửa bước, tay phải nhẹ nhàng đưa về sau lưng.
Thiên Tiêu ra vẻ không phát hiện động tác nhỏ của y, vẫn tiếp tục giải thích: "Trong cơ cấu nội bộ của Long Quốc, Long Hồn không phải là một bộ phận có quyền lực, nhưng lại là bộ phận có quyền lực phi thường. Ngươi đừng kinh ngạc, việc này chẳng có gì là mâu thuẫn. Long Hồn của bọn ta không phải là một cơ quan có quyền điều động nhân sự gì, nhất là bên quân đội. Nhưng chúng ta có quyền lực tuyệt đối yêu cầu bất cứ cơ quan nào phối hợp với bọn ta. Ngoài ra, bọn ta nắm được toàn quyền sinh sát, có quyền tiền trảm hậu tấu."
Phùng Đán Toàn không biết vì sao Thiên Tiêu lại nói những lời thừa thãi này với y. Không giống như là ông khoe khoang, cũng chẳng giống như ông đang lần lữa chờ viện binh. Mà lại giống như hai người bạn cũ lâu năm chưa gặp mặt, thuận miệng tán chuyện, giọng nói lại càng hòa nhã.
Thiên Tiêu nhìn y cười nhẹ, tiếp tục: "Long Hồn đã là lợi khí của quốc gia, đương nhiên làm việc theo tiêu chí lấy lợi ích quốc gia làm trọng. Mấy ngày nay, hành động của ngươi ở kinh thành đã khiến cho không ít người ngầm chê trách tổ quốc và chính phủ, hơn nữa việc chẳng nể mặt một ai ám sát bừa bãi người của Tứ đại gia tộc ngay tại kinh thành, chẳng nể mặt một ai, đã có ảnh hưởng rất xấu."
Phùng Đán Toàn bỉu môi, giọng lãnh đạm: "Cho nên?"
Thiên Tiêu xòe tay bất lực: "Cho nên ta nhận được lệnh: Đán Đao không tuân pháp luật Long Quốc, vài ngày nay giết trên hai trăm người trong kinh thành, thủ đoạn tanh máu của y có ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ. Lệnh cho tất cả người của Long Hồn toàn lực truy tìm hành tung của kẻ này, một khi phát hiện..."
Nói đến đây, Thiên Tiêu hơi ngừng một chút, rồi gằn từng chữ: "Giết chết không cần xét xử!"
Phùng Đán Toàn cười lạnh: "Cho nên ngươi tới đây để giết ta?"
Thiên Tiêu thở dài: "Nói thật, ta thực sự không muốn xuất thủ với ngươi. Đán Đao, ngươi là một nhân tài, nhân tài không thể để bị mai một như vậy, càng không nên chết một cách dễ dàng như vậy. Ta cho ngươi một cơ hội: gia nhập Long Hồn. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Long Hồn, bọn ta một bút sổ toẹt tất cả sai lầm trước đây của ngươi, từ nay về sau chuyện cũ sẽ bỏ qua."
Phùng Đán Toàn cười lạnh nói: "Không hổ là Long Hồn, khẩu khí lớn đến thế. Ta giết nhiều người của Tứ đại gia tộc như vậy, thực sự bọn ngươi có thể một bút sổ toẹt hay sao?"
"Ta đã vừa nói với ngươi xong. Long Hồn không phải là một tổ chức có quyền lực nhưng cũng là một bộ phận có quyền lực phi thường. Chỉ cần một tờ công văn của bọn ta, người tên Phùng Đán Toàn từ nay về sau sẽ biến mất trên thế giới, mà ngươi sẽ là hội viên mới của Long Hồn bọn ta, cũng sẽ có một thân phận mới tiếp tục sinh hoạt." Dừng một chút, Thiên Tiêu bổ sung thêm: "Đương nhiên, chắc chắn không phải bọn ta tiếp nhận ngươi vô điều kiện. Bọn ta cần chính là sự trung thành của ngươi. Không phải trung thành đối với Long Hồn, mà là tuyệt đối trung thành đối với tổ quốc. Suốt đời ngươi không được ly hai Long Hồn, không được phản bội quốc gia, bằng không tất cả người của Long Hồn sẽ tận lực truy sát ngươi. Ngươi đồng ý không?"
Không thể phủ nhận cành ô-liu do Thiên Tiêu chìa ra thực sự rất hấp dẫn. Thử nghĩ Phùng Đán Toàn vốn là kẻ vũ phu, chẳng bao giờ nghĩ được có ngày lại có thể ở đỉnh cao quyền lực. Long Hồn, đó là tổ chức được xưng tụng mạnh nhất thế giới. Nói thật, bảo không động tâm là giả dối. Nếu có một ngày, có người bảo với ngươi, có thể cho ngươi gia nhập vào tổ chức có quyền lực cao nhất quốc gia, bất kỳ ai khác cũng đều không chút do dự, đồng ý ngay lập tức.
Nhưng Phùng Đán Toàn có vẻ do dự một chút, sau đó y nhẹ lắc đầu.
Trong mắt Thiên Tiêu lộ ra chút thất vọng, ông hỏi: "Ngươi có thể cho ta biết lý do không?"
Với giọng trầm tĩnh nhưng kiên định, Phùng Đán Toàn giải thích: "Phùng Đán Toàn không thể biến mất."
"Vì sao?"
"Ngươi không hiểu đâu!"
Thiên Tiêu chăm chú nhìn y một lát rồi gật đầu, bảo: "Mặc dù ta không biết vì sao ngươi lại kiên trì như thế nhưng chắc việc này có liên quan đến Tứ đại gia tộc. Dù sao ta cũng không muốn biết đến nguyên nhân thực sự. Đán Đao, ngươi phải biết ngươi chỉ có một con đường để đi. Nếu ngươi cự tuyệt gia nhập Long Hồn, kết quả nào đợi ngươi, dù ta không nói người cũng đã biết.
"Chết!" Khuôn mặt dịch dung già nua của Phùng Đán Toàn lộ nụ cười lạnh: "Không sao cả! Cho dù chết, ta cũng phải bắt bọn chúng trả giá đắt."
"Không phải chỉ là bọn chúng." Thiên Tiêu lắc đầu: "Còn có Long Hồn. Long Hồn đã ra lệnh giết ngươi. Dù cho ngươi không để Tứ đại gia tộc vào mắt, nhưng Long Hồn…"
"Vút!" Thiên Tiêu chưa nói xong, Phùng Đán Toàn bỗng nhiên quyết định thật nhanh, quay đầu phóng vèo vào một hẽm nhỏ. Y không sợ Thiên Tiêu nhưng đột nhiên y có trực giác nếu không lập tức ly khai thì sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Loại trực giác này đã từng cứu tính mệnh y nhiều lần trong khi nguy khốn nên khi vừa cảm giác có nguy cơ xuất hiện, Phùng Đán Toàn lập tức không hề do dự quay lưng chạy mất.
Thiên Tiêu há mồm, giật mình nhìn Phùng Đán Toàn tựa như con chuột kinh hoảng đang lủi vào ngõ hẻm nọ. Sau khi giật mình một chút, mặt ông lại lộ vẻ vừa bực mình vừa buồn cười. Khẽ lắc đầu bất lực, ông khẽ thở dài một hơi, biết rằng Phùng Đán Toàn bỏ chạy như thế đã khiến y và Long Hồn không có duyên với nhau. Không có duyên làm bằng hữu, chính là thành kẻ thù. Đối với kẻ thù, Thiên Tiêu sẽ không bỏ công khuyên bảo như thế nữa.
Ông từ từ bước tới một bước. Ngay khi bước chân của ông vừa chạm đất, dường như thoáng chốc cả mặt đất đều run rẩy, một luồng chiến ý dày đặc phát xuất mãnh liệt theo bước chân ông. Lúc đó, mặt của Thiên Tiêu không còn mang vẻ ôn hòa thân thiết cùng nụ cười nhẹ mà đã biến thành một gương mặt lạnh lẽo. Không chỉ mặt lạnh, ánh mắt càng lạnh hơn.
Dường như cảm nhận được uy hiếp của Thiên Tiêu, bước chân của Phùng Đán Toàn nhanh hơn vài phần, cả người như mũi tên bắn vào ngõ hẽm. Nhưng thật là kỳ lạ, dường như Thiên Tiêu không hề có ý định ngăn cản y, mà chỉ bước từng bước thật trầm ổn về hướng y vừa bỏ chạy.
Ngay khi Phùng Đán Toàn sắp phóng vào hẽm, đột nhiên y cảm nhận được một cảm giác khác thường. Y không biết cảm giác này phát xuất từ đâu, hình như không gian chung quanh người y đột nhiên vặn vẹo một chút, ngay sau đó đầu của y cụng mạnh vào tường. Tốc độ của Phùng Đán Toàn cực cao, cú va đụng này khiến mắt y tóe đom đóm. Y nén chịu cơn đau đớn đang từ đầu lan khắp nơi, ngẩng đầu nhìn lên. Lập tức y khinh ngạc phát hiện lối vào ngõ hẽm lại cách y chừng sáu, bảy bước về bên trái.
Điều này không thể được, đạt tới trình độ cao thủ như bọn y sẽ không bao giờ hoa mắt nhìn lầm. Nhưng rõ ràng y vừa thấy lối vào hẽm ở ngay trước mặt, sao chỉ trong nháy mắt lại chạy đến bên kia?
Hơi ngẩn người, sắc mặt Phùng Đán Toàn thay đổi không ngừng. Y lẩm bẩm: "Kỳ môn độn giáp, trận Bát môn kim tỏa?"
Bước chân của Thiên Tiêu như tiếng trống trận càng lúc càng gần. Phùng Đán Toàn hừ nhẹ, đột nhiên bước ngang về bên trái hai bước, rồi bước một bước lớn về phía trước, rồi lại đi về bên trái một bước nhỏ. Nếu nhìn kỹ, ta có thể phát hiện mỗi bước đi của y đều có quy luật, hình như mỗi bước đều được tính toán kỹ lưỡng, từng bước rồi từng bước đều tiếp cận với một trị số nào đó. Bước cuối cùng y đến sát một bức tường, không ngờ y lại nhắm tịt hai mắt, đâm bổ vào bức tường dày.
Chỉ trong chốc lát, điều khiến người ta trợn mắt há mồm đã xuất hiện. Phùng Đán Toàn không hề va chạm vào bức tường mà lại như ảo ảnh xuyên qua bức tường. Vừa tiến vào trong bức tường, hình bóng y đã biến mất, không còn tăm tích.
Thiên Tiêu dừng lại, mồm há hốc, mặt lộ vẻ kinh ngạc, mãi một lúc lâu mới nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy nhỉ?"
Một thanh niên rất trẻ, chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, không biết từ đâu xuất hiện. Có vẻ như gã vẫn có mặt sẵn từ trước, vừa lại có vẻ như gã từ chốn hư không xuất hiện ngay bên cạnh Thiên Tiêu. Gã gắng sức nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau khi trầm mặc một lúc rất lâu, gã mới phân vân bảo: "Hắn phá được trận."
Thiên Tiêu nghiêng đầu nhìn chàng trai, hỏi: "Hắn cũng rành kỳ môn độn giáp ư?"
Vấn Thiên thở dài một hơi, cười khổ: "Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng tên Đán Đao này đã thực sự phá được Bát Môn Kim Tỏa Khốn Tiên Trận của tôi." Hắn quay đầu nhìn Thiên tiêu: "Có lẽ tôi không thể giúp được ông rồi."
Thiên Tiêu cười nhẹ, xem thường: "Không sao! Nếu trận Bát Môn Kim Tỏa Khốn Tiên Trận của ngươi không bắt được hắn, chúng ta lại dùng trận pháp khác."
"Vô ích!" Vấn Thiên lắc lắc đầu, bảo: "Hắn vừa nhận ra được trận Bát Môn Kim Tỏa liền không hề do dự nửa giây lập tức theo ba cửa cảnh, sinh, khai để phá trận. Những người chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể thoát khỏi trận Bát Môn Kim Tỏa như thế, theo sư phụ của tôi, chắc chắn cả Long Quốc không có quá sáu người. Mà tên Đán Đao này rất có khả năng là truyền nhân của một người trong số đó. Nếu như hắn đã được vị đó chỉ dạy, thì tôi có bày đại trận nào khác cũng vô dụng."
Thiên Tiêu tò mò hỏi: "Ai?"
Mặt Vấn Thiên có chút nghiêm trọng: "Sư thúc của tôi, Phong Đao Hồ Nhất Hiếu."