Nhân Gian Băng Khí

Chương 555: Tiến vào rừng rậm



Bạch Quản và Trương Hoàng đều không khỏi cười gượng, Phan Hiểu Kiều có biệt hiệu là "con mẹ điên", cũng có thể coi như tên đúng với sự thực. Người quen biết nàng ta đều đã từng phải chịu đau khổ không ít. Âu Dương Lâm không thể nào hiểu nổi cái tên Khang Hữu Nghiệp kia có sợi dây thần kinh nào chập mạch hay không mà lại dám cho "con mẹ điên" này vào đội của bọn họ, chẳng biết có phải vì hiềm tính mạng của mình quá dài nên muốn chết nhanh hơn hay không đây.

Bị Phan Hiểu Kiều mắng mấy câu, Khang Hữu Nghiệp liền bưng chiếc mũ sắt lủi đi mất. Hắn nấu nồi canh này vốn là muốn lấy lòng mấy cô gái, nhưng đúng thật là chó cắn Lữ Đồng Tân, vất vả cả một hồi mà lại chẳng có ai thèm để ý đến. Mấy cô gái kia đã không muốn ăn, mà mấy thằng đực rựa còn lại thì hắn lại không muốn cho, thế là đành để một mình ăn vậy.

Nghĩ là làm, Khang Hữu Nghiệp bèn bỏ găng tay ra rồi thò tay vào trong chiếc mũ lấy ra một con cá nhỏ bỏ vào mồm nhai thử.

"Phì!" Con cá vừa vào mồm hắn liền lập tức nhổ ra, sau đó nhíu mày lại lầm bầm: "Thật đúng là con bà nó tanh quá."

Ngay sau đó Khang Hữu Nghiệp bèn đem đổ cả nồi canh xuống biển, khiến cho Âu Dương Lâm nhìn mà phải nhíu chặt mày lại.

Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ, cá tôm cua hắn đều chưa rửa, thậm chí đến cả những thứ gia vị để khử mùi tanh cũng không có, lại còn bỏ vào nước đun lên luôn, không thối không tanh thì là mũi hắn có vấn đề rồi.

Trước đây khi đi cùng đội hắn đều không cần đích thân động tay động chân, những người dẫn đường kinh nghiệm phong phú kia luôn moi từ dưới đất hay trên cây ra rất nhiều thứ như làm ảo thuật, sau khi nghiền nát chúng ra là có thể làm gia vị. Khang Hữu Nghiệp tuy biết có rất nhiều loại thực vật có thể dùng làm gia vị, nhưng hắn lại không biết làm thế nào để lấy được những loại thực vật ấy, thế là bèn cho vào đun luôn một nồi canh, những mong biểu hiện một chút trước mặt Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, kết quả là nồi canh này đến bản thân hắn cũng chẳng nuốt nổi.

Khang Hữu Nghiệp sau khi đổ hết canh đi bèn dùng nước biển rửa sạch chiếc mũ rồi treo bên người, đợi nó khô thì đội lên đầu. Sau đó đi đến chỗ ba người bọn Âu Dương Lâm nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta đi thôi."

Âu Dương Lâm bực mình bảo: "Đi đâu?"

"Đi tìm nguồn nước chứ sao."

"Ha ha." Âu Dương Lâm nổi giận nói: "Tìm nguồn nước ư? Mày tìm thế nào?"

Khang Hữu Nghiệp đáp với vẻ đầy nghiêm túc: "Đương nhiên là tìm khắp xung quanh rồi, nếu không mày nghĩ tìm thế nào chứ? Chẳng lẽ hét mấy tiếng, sau đó nước tự phun ra cho mày chắc?"

Âu Dương Lâm gãi gãi đầu, chẳng thèm để ý đến hắn nữa, sau đó thì đứng dậy đi về phía Mười Một.

Khang Hữu Nghiệp không vui quát lên the thé: "Mày có thái độ gì đấy? Tốt xấu gì tao cũng là đội trưởng đó!"

"Thôi thôi." Bạch Quản kéo hắn ngồi xuống nói: "Cái tính trâu bò của a Lâm mày cũng biết rồi còn gì, dây đến hắn thì vẫn là mày chịu thiệt thôi."

Khang Hữu Nghiệp đưa đẩy cái lưỡi trong miệng, bực bội nói: "Tao sợ gì nó chứ."

"Ý tao không phải như thế." Bạch Quản nói: "Vừa rồi tao đã nói với a Lâm rồi, hắn nói rất có lý đó, ở trong rừng rầm lâu là sẽ cảm thấy oi bức. Loại tình huống này chúng ta cũng không phải là chưa từng thử qua, a Lâm nói phải ở trong trạng thái ấy một thời gian dài sẽ rất dễ bị thiếu nước. Nếu không có mục đích chính xác, chúng ta mà đi bừa trong rừng, cuối cùng chắc chắn sẽ không ra được đâu."

Khang Hữu Nghiệp châm chọc: "Nếu không thì phải làm sao? Chúng ta cứ ngồi đây đợi rồi nước tự chạy đến sao?"

"Đợi đi." Bạch Quản nhìn về phía Mười Một đã chạy đi rất xa đào đất, hất hàm nói: "Bây giờ cũng chỉ có thể xem xem hắn có bản lĩnh ấy hay không thôi."

Khang Hữu Nghiệp hừ một tiếng rồi nói: "Đồ điên, bọn chúng đều điên hết rồi, đến cả mày cũng điên theo bọn chúng. Tao không tin hắn ăn bùn đất mà có thể tìm ra nước."

Trương Hoàng không nén nổi nói: "Nếu không thì chúng ta còn có thể làm thế nào? Không mang theo thiết bị liên lạc, nước lại không đủ, dọc ngang gì cũng đều là đường chết cả. Bố tao, còn cả tập đoàn nữa, đều đang đợi tao về thừa kế đó, tao còn chưa muốn chết, càng không muốn chết khát một cách ngu ngốc thế này."

Bạch Quản đưa tay lên vuốt hờ mặt Trương Hoàng, tỏ ý bảo hắn đừng kích động thế, rồi nói: "A Lâm dù gì cũng là bộ đội đặc công, những phương diện này chắc rằng hắn có kinh nghiệm. Hơn nữa, cho dù hắn chết cũng phải bảo vệ Nguyệt Nhi và tiểu Ninh, cho nên lúc này chúng ta không cần quá lo lắng. Hơn nữa…"

Bạch Quản nhìn về phía Mười Một nói: "Hơn nữa tao luôn cảm thấy con người kia rất không đơn giản."

"Đủ rồi!" Khang Hữu Nghiệp đột nhiên đứng dậy trầm mặt nói: "Cái gì mà không đơn giản? Chẳng qua chỉ là một thằng ăn cát thôi, một thằng ngu ăn cát!"

Lúc này, "thằng ngu" mà Khang Hữu Nghiệp mới nói tới vừa hay lại đứng dậy, đưa ngón tay cái lên rồi dùng lưỡi liếm liếm, sau đó lặng lẽ nhìn lên cao và không hề động đậy, đôi mắt chăm chú vào hướng gió đang thổi lá trên cây đi.

Sau một hồi Mười Một mới bỏ tay xuống và quay trở lại chỗ cũ.

Âu Dương Lâm và Âu Dương Nguyệt Nhi đều rung động, vội vã đi theo. Phan Hiểu Kiều vốn đang ngồi xổm dưới gốc cây quan sát Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng phủi mông đứng dậy đi theo đến hướng đó. Bạch Quản luôn chú ý đến Mười Một đương nhiên cũng lập tức dẫn theo Khang Hữu Nghiệp và Trương Hoàng đi tới. Duy chỉ có Âu Dương Ninh ở bên bờ biển thì lại chẳng chú ý đến Mười Một, nhưng Thủy Nhu thì có, lúc Mười Một trở lại nàng liền lập tức kéo theo Âu Dương Ninh chạy tới.

Mọi người tụ tập lại với nhau, Âu Dương Lâm bèn vội vã hỏi: "Sao rồi?"

Mười Một chỉ tay về phía sau, nói: "Vị trí mười ba giờ, cách nơi này chừng mười mấy đến hai mươi dặm sẽ có một nguồn nước."

Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, duy chỉ có Khang Hữu Nghiệp tỏ vẻ không tin. Chỉ ăn đất ăn cát rồi đào rễ cây như thế mà có thể tìm được vị trí nguồn nước sao? Nếu thật sự có chuyện tốt như thế, tại sao đến cả Âu Dương Lâm cũng không biết?

Âu Dương Lâm vội vã hỏi: "Là nước ngầm hay nước trên mặt đất?" Đây mới là vấn đề mà lúc này Âu Dương Lâm quan tâm nhất, nếu là nước ngầm, tìm thấy cũng như không.

Âu Dương Nguyệt Nhi đưa cho Mười Một một chiếc khăn tay, ý bảo hắn hãy lau mồ hôi trước. Bởi vì đã ăn đất ăn cát mấy giờ, bên miệng hắn đã dính không ít đất cát.

Khi Âu Dương Nguyệt Nhi đưa chiếc khăn tay ra, Khang Hữu Nghiệp đầu tiên là nheo mắt lại, sau đó túa ra ánh phẫn nộ.

Mà Phan Hiểu Kiều dường như cũng biết sẽ như thế, trên mặt luôn treo một nụ cười khó hiểu.

Mười Một không đưa tay ra đón chiếc khăn tay, dùng ống tay áo lau lau bên miệng rồi nói: "Chắc là một ngọn núi nhỏ?"

"Núi ư?" Âu Dương Lâm sửng sốt, đến cả việc cách đây mười mấy cây số có một ngọn núi mà hắn ta cũng dựa vào việc ăn đất mà biết được, đây có còn là người không thế?

Âu Dương Nguyệt Nhi thấy Mười Một không có vẻ muốn nhận lấy chiếc khăn tay, bèn buồn bã thu lại, ngay sau đó bèn nở một nụ cười vui vẻ tỏ ra chăm chú nghe hắn nói. Tuy nàng đã cố ý giấu sâu tình cảm của mình, nhưng cũng rất khó thoát khỏi ánh mắt của mấy người hữu tâm.

Mười Một gật gật đầu nói: "Nguồn nước hội tụ ở chỗ đó có lưu lượng rất lớn, có điều khoảng cách quá xa, ta cũng phải tìm rất lâu mới biết được phương hướng cụ thể. Nước hội tụ nhiều như thế thường đều là ở dưới núi, cho nên ta có thể khẳng định nơi đó có núi, nhưng ngọn núi này sẽ không quá lớn. Nơi có núi chắc rằng sẽ có thể tìm được nước..."

"Chắc rằng ư?" Khang Hữu Nghiệp cười lạnh bảo: "Nói cả nửa ngày thì ra chỉ là suy đoán cá nhân của ngươi thôi sao. Nếu đi đến đó mà không tìm được nguồn nước thì sao. Cả đội chúng ta đều chết khát theo ngươi chắc?"

Âu Dương Lâm nóng mặt quát: "Đã làm sai như thế mà mày còn dám trách người khác sao? Có giỏi thì tự mà đi tìm đi!"

"Được rồi, được rồi." Bạch Quản vội vã đứng ra nói: "Mỗi người ít nói đi một câu nào."

Khang Hữu Nghiệp đẩy Bạch Quản ra, nói lớn: "Tự tao đi tìm thì tự tao đi tìm! Chỉ có lũ ngu chúng mày mới đi tin hắn, lão tử không ngu mà đi theo chúng mày chịu chết đâu!"

Âu Dương Lâm hừ một tiếng, xốc lại khẩu súng trên lưng và nói: "Sở Nguyên đi thôi, ngươi dẫn đường. Nguyệt Nhi, tiểu Ninh, tiểu Nhu, chúng ta đi. Những người khác, muốn sống thì theo bọn ta, muốn chết thì ở lại với hắn."

Âu Dương Lâm nói xong bèn không để ý đến bọn Khang Hữu Nghiệp nữa, một tay kéo Âu Dương Nguyệt Nhi, tay kia kéo Âu Dương Ninh, đi nhanh theo Mười Một.

Thủy Nhu đương nhiên cũng đi theo bọn họ, Phan Hiểu Kiều cũng chẳng hề suy nghĩ bèn đi theo sau Thủy Nhu.

Khang Hữu Nghiệp nghiến răng ken két, căm hận nói: "Một lũ lợn."

Bạch Quản vỗ vỗ vai hắn rồi thở dài bảo: "Đi thôi, đừng có cố chấp như thế nữa."

Khang Hữu Nghiệp chỉ vào bóng lưng bọn Mười Một, nói: "Mày thật sự tin rằng hắn chỉ ăn cát mà biết cách đây mười mấy cây số có một ngọn núi sao?"

Bạch Quản nhíu mày lại bảo: "Bây giờ chúng ta không có lựa chọn, lẽ nào ngươi có cách tốt hơn sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trương Hoàng cũng khuyên: "Đi thôi, không trông chặt Nguyệt Nhi và tiểu Ninh, hai người nọ có khi thật sự bị tiểu tử kia cướp đi mất đó, đến lúc ấy thì mày khóc cũng không kịp."

Có thể là vì lý do này giúp Khang Hữu Nghiệp có cớ xuống thang, hắn căm hận nghiến răng nói: "Đi!" Sau đó cũng bèn xốc lại súng và đi theo sau bọn Mười Một.

Bạch Quản và Trương Hoàng nhìn nhau cười gượng, cùng lắc lắc đầu rồi đi theo.

Dù nói rằng rừng rậm nguyên thủy có thể phô ra cái đẹp của đại tự nhiên, đi vào đó cũng là cách thân thiết nhất để tiếp cận với đại tự nhiên, nhưng trong rừng rậm cũng tiềm tàng rất nhiều nguy cơ lớn.

Chẳng hạn như đầm lầy, đó chính là một trong những nguy hiểm thường thấy nhất ở trong rừng rậm.

Đầm lầy trong rừng rậm được tạo nên qua ngàn vạn năm biến hóa, do thi thể một lượng lớn động thực vật không ngừng chất đống lại rồi mục nát thối rữa mà hình thành lên. Có một số đầm lầy nhìn bề ngoài chẳng khác chi những chỗ bình thường khác, khi ai không cẩm thận mà giẫm lên thì sẽ bị lún sâu vào, càng giãy giụa đầm lầy lại càng sinh ra lực hút mạnh mẽ, cuối cùng bị nuốt trọn vào trong.

Trong rất nhiều rừng rậm nguyên thủy trên thế giới, đầm lầy là thứ cạm bẫy thiên nhiên thường thấy nhất, rất nhiều nhà mạo hiểm vì nhất thời sơ ý mà phải mất đi tính mạng của mình.

Ngoài đầm lầy, nguy cơ lớn nhất trong rừng rậm chính là rắn độc mà mãnh thú. Những sinh vật không bắt mắt này luôn ẩn nấp trong chỗ kín, chẳng ai biết bọn chúng sẽ đến từ nơi nào, hay là đang ẩn nấp ở nơi nào cả. Có khi lúc bạn ngẩng đầu lên, sẽ lập tức nhìn thấy từ trên cây có một con rắn dài ngoằng xà xuống. Bọn chúng sẽ thừa lúc mọi người không chú ý tới, hoặc là khi chúng cảm thấy những người ngoại lai này đã xâm nhập địa bàn của chúng, khi ấy chúng sẽ đột nhiên tấn công bạn.

Có câu nói rằng "mười con côn trùng thì chín con có độc", đây chính là để chỉ những con côn trùng sống trong rừng rậm nguyên thủy. Chỉ cần bị bọn chúng cắn phải một nhát, nếu không thể kịp thời cứu chữa, có thể coi như là chết chắc rồi.

Ngoài ra còn có những dã thú sống trong rừng rậm, nếu gặp phải những con mãnh thú này mà không kịp thời chạy trốn, lại không có sức phản kháng, vậy chỉ đành trừng mắt nhìn thân thể mình bị chúng cắn xé từng chút một và trở thành bữa tiệc cho chúng thôi. Còn may, thường thì dã thú trên đảo đều sống một mình, trừ khi có người cố ý nuôi thả, nếu không sẽ không xuất hiện bầy đàn dã thú. Sức phá hoại của sinh vật quần cư quá lớn, nếu thật sự có một đàn sinh vật như thế sống trên đảo, sợ rằng sự cân bằng sinh thái trên hòn đảo này đã bị phá vỡ rồi.

Mười Một cực kỳ quen thuộc với việc sinh tồn nơi dã ngoại, từ nhỏ đến lớn hầu như mỗi ngày hắn đều phải chơi trò chơi như thế, hơi không cẩn thận một chút là sẽ trở thành vật hy sinh cho trò chơi ngay.

Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy chiến hữu của mình bị đầm lầy nuốt xuống, mà mấy chiến hữu ấy trước khi chìm hẳn còn điên cuồng chĩa súng bắn về những người khác, chỉ vì muốn kéo bọn họ cùng chết theo. Hắn cũng từng chính mắt nhìn thấy có chiến hữu bị dã thú xé nát thân thể, xương thịt bị nhai nuốt từng chút một. Thậm chí còn có một lần, một chiến hữu đang đứng sau lưng hắn thì đột nhiên bị một con mãng xà lớn xồ ra nuốt trọn. Tuy hắn chẳng có cảm tình gì với những chiến hữu ấy, bọn họ chết đi đối với hắn mà nói cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy cảnh như thế, dù là ai cũng không muốn mình phải chết đi như vậy. Muốn sống tiếp thì phải trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức đủ để bảo vệ mình. Cho nên Mười Một không ngừng nỗ lực, nỗ lực chỉ vì để bản thân sống tiếp.

Mười Một đi đầu tiên, vô cùng cẩn thận dò đường, tay phải cầm con dao dã chiến để chặt các cành cây cản đường, tay trái cầm một nhánh cây, chỉ cần cảm thấy có chỗ nào không ổn là sẽ lập tức chọc chọc thử xuống đất. Có lẽ trong mắt những người khác thì nơi ấy không có gì là không ổn, nhưng với người từ nhỏ đã được học phải sống như thế nào như Mười Một, vừa nhìn là có thể nhận ra xung quanh có đầm lầy hay không. Thực vật gần đầm lầy và thực vật nơi đất khô có một chút khác biệt, chỉ cần chú ý quan sát là có thể nhận ra.

Âu Dương Lâm đi sau Mười Một một chút, nhiệm vụ của hắn là vung con dao bầu để phát quang đường lối, giúp làn da mịn màng của bốn cô gái đi sau không bị thương tổn.

Bốn cô gái Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh, Thủy Nhu cùng Phan Hiểu Kiều đi theo sau Mười Một và Âu Dương Lâm. Âu Dương Lâm biết thân phận của Thủy Nhu, có một cao thủ tuyệt đỉnh như thế theo bên cạnh nên gã cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Ở sau nữa là ba người bọn Khang Hữu Nghiệp, tuy vừa rồi Khang Hữu Nghiệp mới nói như chém đinh chặt sắt rằng sẽ không đi cùng bọn họ, nhưng kết quả là vẫn theo sau. Âu Dương Ninh vốn muốn châm chọc vài câu, nhưng lại bị ánh mắt của Âu Dương Nguyệt Nhi chặn lại.

Cả đám người cứ lặng lẽ đi không biết đã bao lâu, lúc mới bắt đầu Âu Dương Ninh vui sướng lạ thường, cứ líu lo nói mãi không ngừng, có điều về sau cũng cảm thấy mệt, bèn ngoan ngoãn ngầm miệng lại chậm rãi cùng mọi người đi về phía trước.

Bởi vì chưa từng được khai hoang, trên hòn đảo này chẳng xuất hiện đường lối nào, thỉnh thoảng lại lòi ra một bụi gai hay cây cối cản đường, lúc đó thì chỉ đành chặt đi từng chút một, còn phải chú ý xem có độc trùng rắn rết thì xồ ra không, cho nên tốc độ cực kỳ chậm chạp. Dưới tình huồng bình thường, một người khỏe mạnh trong một giờ có thể đi được bốn đến năm cây số, nhưng lúc này một giờ cùng lắm chỉ có thể đi được một đến hai cây số mà thôi, hơn nữa còn phải là dưới tình huống may mắn. Nếu chẳng may gặp xui xẻo, phía trước có đầm lầy, hoặc là Mười Một lại phát giác phía trước có nguy hiểm, thế là sẽ phải đi đường vòng, như vậy hiệu xuất sẽ giảm đi rất nhiều.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv