"Hây, Phùng gia gia, vừa rồi ông nói Nhật Quốc đã phải dốc rất nhiều tâm huyết nghiên cứu chế tạo ra siêu não. Rốt cuộc siêu não này là thứ gì vậy?"
Phùng Đán Toàn lại giải thích: "Siêu não là một bộ máy chủ vi tính siêu cấp do Nhật Quốc chế tạo ra. Mạng lưới chủ yếu của chính phủ Nhật Quốc đều vận hành nhờ vào siêu não này. Mọi hồ sơ bí mật của Nhật Quốc đều được lưu trong đó, vì thế một khi siêu não bị phá hoại, mạng lưới của chính phủ Nhật Quốc và các bộ ngành chính phủ sẽ lập tức rơi vào trạng thái tê liệt."
Dương Tư Vũ có vẻ sửng sốt hỏi: "Thập Tự Hắc Ám có phải cũng đã phá hoại siêu não rồi không?"
Từ nhỏ đến lớn, rất hiếm khi có việc gì có thể khiến Dương Tư Vũ rung động, nhưng lần này nghe Phùng Đán Toàn kể câu chuyện về Thập Tự Hắc Ám, cô thật sự đã chết mê mất rồi. Rất khó để nói là vì sao, có lẽ chỉ là kiểu sùng bái của thiếu nữ đối với anh hùng cũng nên. Tuy đối với rất nhiều người mà nói, Thập Tự Hắc Ám không thể xem là anh hùng, thậm chí nó còn bị định nghĩa là tổ chức khủng bố, nhưng với người Trung Quốc có lòng yêu nước mà nói, Thập Tự Hắc Ám hai lần thâm nhập Nhật Quốc hoành hành phá hoại, trong những người này, họ chính là anh hùng. Dẫu là trong tâm lí Dương Tư Vũ không hề có quan niệm yêu nước hay không yêu nước gì đó, bởi cô yêu nước, hỏi ai đến yêu thương cô đây? Có lẽ là từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng bởi những câu chuyện cảm động lại thấm đầy nhiệt huyết của bà nội và Phùng Đán Toàn nên cô có một lòng yêu thích đặc biệt đến khó hiểu đối với những câu chuyện có thể khiến người ta sục sôi nhiệt huyết như thế.
Sau sự kiện bạo động Tiểu Bản ở Nhật Quốc, chính phủ nước này đã công bố tên của tổ chức Thập Tự Hắc Ám. Một thời gian dài sau đó, thứ thịnh hành nhất ở Trung Quốc chính là giá thập tự màu đen, đề tài bàn luận nhiều nhất cũng là Thập Tự Hắc Ám. Cũng chỉ có Dương Tư Vũ bị Dương gia nhốt trong hậu cung, bị o bế thông tin nên còn chưa biết sự kiện bạo động ở Nhật Quốc là công lao của Thập Tự Hắc Ám mà thôi.
"Không chỉ có vậy, họ còn mở rộng vụ việc, khiến cho toàn dân Tiểu Bản bạo động cả."
Hai mắt Dương Tư Vũ dấy lên thần sắc khát khao, nói: "Phùng gia gia, rốt cuộc là chuyện gì thế?"
"Sự việc bắt nguồn từ công ty sinh hoá Han quốc kia ra mặt thuê Thập Tự Hắc Ám đột nhập Siêu não lấy cắp cho họ một tài liệu nghiên cứu về gen của Nhật Quốc, có điều sau việc đó cũng có rraat nhiều người suy đoán, công ty sinh hoá đó chỉ là giơ đầu chịu báng mà thôi, đối tượng thực sự có được số tài liệu này có thể là Han quốc. Những thứ này đều không liên quan gì tới chúng ta, nhưng phía chính phủ Trung Quốc cũng ngầm cho phép lần hành động này của Thập Tự Hắc Ám. Lần thứ 2 sau khi thâm nhập vào Nhật Quốc, họ đã rất nhanh chóng tìm được vị trí của Trùng mạng……ấy, Trùng mạng cháu cũng từng nghe nói rồi chứ?"
Dương Tư Vũ quả nhiên rất hiểu ý, lắc lắc đầu.
Phùng Đán Toàn giải thích: "Cùng lúc với nghiên cứu tạo ra siêu não, Nhật Quốc từng bí mật bắt cóc một số hacker hàng đầu ở khắp nơi trên thế giới, tập trung họ lại tăng cường các biện pháp khống chế, dùng nhóm hacker này tổ chức thành Trùng mạng, chuyên có nhiệm vụ thâm nhập các mạng lưới cơ cấu của chính phủ các nước trên thế giới, lấy cắp các thông tin quan trọng."
Dương Tư Vũ than thở: "Nhật Quốc đúng là khiến người ta căm ghét!"
Phùng Đán Toàn chỉ cười mà không có ý kiến gì, bởi chính trị vốn là trò chơi mà kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, không có gì là bỉ ổi hay không bỉ ổi, thuận mắt hay chướng mắt cả. Ngươi thắng rồi, chuyện có bỉ ổi đến đâu cũng sẽ trở thành công lao của ngươi, trong sách sử sẽ ghi chép đó là mưu lược, là trí tuệ của ngươi. Còn nếu ngươi thua, dù có mưu lược đến đâu, bố trí đặc sắc tới đâu cũng sẽ bị chụp thêm cái mũ bỉ ổi và vô sỉ. Chính trị, không có chút vị nhân tình nào để nói.
Phùng Đán Toàn nói tiếp: "Trùng mạng cũng giống như căn cứ số 2, đều là tổ chức ngầm dưới đất được phòng vệ rất nghiêm mật, nhưng Thập Tự Hắc Ám lại một lần nữa thành công thâm nhập vào Trùng mạng. Sau khi thành công lấy cắp được tài liệu trong siêu não, họ còn phá huỷ luôn cả nó, khiến cho các cơ quan chính phủ không sao trở tay kịp, nên mới nổ ra vụ bạo loạn sau đó."
Trong mắt Dương Tư Vũ hào quang lấp lánh, ngồi nghe hết sức thích thú.
"Thế nhưng lần này Thập Tự Hắc Ám đã không may mắn như vậy nữa, quân đội Nhật Quốc đóng ở gần Tiểu Bản đã kịp thời đổ đến tiến hành bao vây. Tuy không thể bảo vệ được Siêu não, song cũng đã thành công vây chết Thập Tự Hắc Ám. Nhưng dù là trong hoàn cảnh như thế, Thập Tự Hắc Ám vẫn chạy thoát thành công, đồng thời còn cứu được một nhóm hacker. Số hacker này về sau tự nguyện gia nhập vào Thập Tự Hắc Ám, chính là đội ngũ hacker hậu cần mà ta đã nói đến đó."
"Nhưng họ đã chạy thoát như thế nào ạ?" Đây mới là điều Dương Tư Vũ quan tâm nhất.
"Hưm, cái này ta cũng không rõ lắm. Dù sao thì tin tức đã tức thì bị phong toả, có thể biết được nhiều như vậy đã là khá lắm rồi, ta chỉ biết Thập Tự Hắc Ám bị vây ở Trùng mạng, sau đó còn có cả cảnh sát đến bổ xung, và rồi họ đã khai hoả với đội quân bao vây. Quá trình đánh thì ta không biết, chỉ biết là kết quả Thập Tự Hắc Ám đã tháo chạy thành công, quân đội Nhật Quốc mất một lượng lớn thương vong."
Dương Tư Vũ há hốc miệng mãi không sao khép lại nổi: "Vẫn là ba người đó?"
"Có lẽ chỉ có 1. Theo nguồn tin của ta thì Lãnh Dạ và Hầu tử của Thập Tự Hắc Ám đã dẫn toán hacker họ cứu thoát ra đã tháo chạy thành công trước khi vòng vây của quân cảnh được hình thành, chỉ để lại đội trưởng của họ là 11 một mình ghìm chân cảnh sát và quân đội."
Dương Tư Vũ giơ một ngón tay ra, trợn tròn mắt, mãi lâu sau mới thốt ra được lời: "Một người?"
"Đúng." Phùng Đán Toàn chân thật nói tiếp: "Một người mà đã ghìm chân được cả một đội quân, lại còn gây nên một lượng lớn thương vong, xong việc còn ung dung thoát thân nữa chứ."
"Trời ạ, đây là thần thoại ư?"
"Không phải, nó đúng là sự thật." Phùng Đán Toàn than thở: "Ta cũng rất khó tin, nhưng sự thực là như vậy. Cậu 11 kia, có lẽ bản lĩnh của cậu ta còn chưa thể xem là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cậu ta có một khả năng cực giỏi là có thể đánh hơi thấy nguy hiểm, cũng như một bản năng sinh tồn trời phú rất mạnh mẽ. Người như vậy, hơn chục năm trước ta cũng chỉ gặp có một. Không ngờ hơn chục năm sau lại gặp được một người nữa. Đáng tiếc còn kém một chút, nếu cho cậu ta thêm chút thời gian, cậu ta tuyệt đối không thua gì thần thoại chiến tranh của 10 năm trước."
"Thế sau đó thì sao?11 đã tháo chạy ư?" Dương Tư Vũ lúc này rất quan tâm chuyện của 11. Cô liên tưởng đến Phùng Đán Toàn hơn 30 năm trước cũng một mình đột phá trùng vây của tứ đại gia tộc đánh ra giống như thế, cuối cùng chẳng phải đã an toàn chạy thoát mà không ai làm gì nổi ông đó sao. So sánh với sự tích anh hùng của Phùng Đán Toàn, việc 11 có thể thoát chạy dưới vòng vây của một đội quân cũng không có gì là quá hiếm lạ. Chỉ là mới đầu Dương Tư Vũ cho rằng trên thế giới này người có thể anh dũng vô địch như thế chỉ có mỗi mình Phùng Đán Toàn, không ngờ lại còn có thể nghe được sự tích về một anh hùng khác từ chính miệng của thần tượng của mình như thế.
"Uhm, chạy thì đã chạy thoát, nhưng Nhật Quốc cũng kịp thời phong tỏa Tiểu Bản. Cậu ta đã bị vây khốn trong thành phố đó, không thể thoát hẳn ra được."
"Vậy về sau thì sao?"
"Về sau?" Phùng Đán Toàn khẽ mỉm cười, hỏi lại: "Cháu có biết nguồn cơn đầu tiên nhất của vụ bạo động ở Nhật Quốc là bắt đầu ở đâu không?"
"Tiểu Bản.......a!" Dương Tư Vũ thất kinh thốt lên: "Là anh ta?"
Sự kiện bạo loạn ở Nhật Quốc đầu tiên bắt nguồn từ việc Tiểu Bản bị phần tử khủng bố tấn công, điểm này Dương Tư Vũ dù sao cũng đã biết, đối chiếu một chút chuyện 11 bị vây ở Tiểu Bản, cô lập tức hiểu ra. Thì ra một mình 11 đã gây ra họa căn bạo động ở cả Nhật Quốc.
Phùng Đán Toàn cũng không úp mở thêm nữa, nói: "11 bị vây ở Tiểu Bản, cậu ta không phải người bản địa, cũng không biết ngôn ngữ của Nhật Quốc, ẩn nấp lâu chắc chắn sẽ bị tìm ra. Để kịp thời thoát ra khỏi vòng vây, cậu ta đã tổ chức tạo ra sự kiện khủng bố tấn công của các vùng trong thành phố Tiểu Bản, khiến cho lòng dân hoang mang, một mực đòi rời khỏi Tiểu Bản lánh nạn, nhưng chính phủ Nhật Quốc đã phong tỏa Tiểu Bản, toàn bộ thành phố chỉ có thể vào mà không thể ra. Quyết sách sai lầm này đã dẫn đến vô số những lời oán thán của dân chúng Tiểu Bản, vì thế mới nổ ra bạo loạn, tiếp đó mở rộng dần ra thành bạo động toàn quốc. Trong chuyện này, do siêu não bị tiêu hủy dẫn đến cơ cấu chính phủ tê liệt, không thể kịp thời giải quyết các vấn đề bức xúc của dân chúng, có thể nói 11 cũng có công lao rất lớn."
Thực ra trong chuyện có rất nhiều hình ảnh máu tanh đều bị Phùng Đán Toàn cố tình lơ đi, xuất phát từ một suy nghĩ riêng nào đó, ông có ý muốn khắc họa một hình ảnh anh hùng trong lòng Dương Tư Vũ, chứ không phải ấn tượng về một tên đao phủ, và ông đã thành công, vì thế không cần thiết để ác ma hóa vị anh hùng này, vẽ rắn thêm chân chỉ tổ chuốc lấy hiệu quả trái ngược. Còn về việc Phùng Đán Toàn vì sao cố ý xây dựng một hình ảnh anh hùng trong lòng Dương Tư Vũ, e là chỉ có bản thân ông già này mới biết được.
Dương Tư Vũ khẽ thở dài một tiếng: "Cái anh 11 này đúng là lợi hại." Trong đầu cô đã hiện ra một hình ảnh phác họa mơ hồ, một cá nhân mà có thể làm cho toàn dân của một đất nước bạo động. Người như vậy có lẽ bất luận đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý, chỉ không biết anh ta trông thế nào, tuổi tác bao nhiêu? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Ngay cả bản thân Dương Tư Vũ cũng không phát giác thấy, dưới sự cố ý dẫn dắt của Phùng Đán Toàn, trong lòng cô không rõ tự lúc nào đã nảy sinh hứng thú và thiện cảm rất mạnh mẽ đối với nhân vật 11 mà cô chưa từng gặp mặt này.
Dĩ nhiên câu chuyện của bà nội và Phùng gia gia chiếm một tỉ lệ đắc dụng rất lớn, còn sự sùng bái của thiếu nữ đối với anh hùng cũng có tác dụng không nhỏ.
"Sự tích của 11 không chỉ có vậy." Phùng Đán Toàn nói: "Có một chuyện, với cháu.......không phải, có liên quan gián tiếp đến Dương gia, cháu chắc là biết."
Dương Tư Vũ lập tức truy hỏi: "Chuyện gì ạ?"
"Trần gia."
"Hả?" Dương Tư Vũ ngây ra một hồi: "Trần gia?"
"Cháu biết vì sao Trần gia bị tiêu diệt chứ?"
"Trần gia ngầm thông địch phản quốc, lén bán cơ mật quốc gia cho gián điệp nước ngoài....." Dương Tư Vũ có vẻ không dám tin hỏi: "Phùng gia gia, ông không phải định nói, chuyện của Trần gia cũng là vì Thập Tự Hắc Ám đấy chứ?"
"Không phải Thập Tự Hắc Ám. Chuyện của Trần gia Thập Tự Hắc Ám không tham dự."
Dương Tư Vũ còn chưa kịp thở phào, Phùng Đán Toàn đã tung luôn một quả đạn nghìn cân, nói: "Chuyện của Trần gia từ đầu đến cuối đều là do một mình 11 đối địch với họ, cuối cùng đã tiêu diệt cả Trần gia."
Dương Tư Vũ há hốc miệng, mãi hồi lâu cũng chưa khép lại nổi. Thông tin này đối với cô mà nói là quá đỗi kinh người, bộ não nhỏ bé của cô nhất thời còn chưa thể thích ứng.
Thấy vẻ mặt ngây ra tròn xoe hai mắt của Dương Tư Vũ, Phùng Đán Toàn chỉ khẽ cười: "Trần gia ngay từ đầu cũng không có thâm thù đại hận gì với 11, chỉ có điều tổ chức hắc bang của thế lực Trần gia là Đao hội xảy ra xô xát với cậu ta, về sau Đao hội còn mướn sát thủ giết cậu ta, 11 tất nhiên cũng không thể bó tay chờ chết, trái lại một mẻ tận sát toàn bộ Đao hội. Hưm, tổng bộ của Đao hội ở ngay tòa nhà văn phòng số 91911 trên Đại lộ, sự kiện đấu súng mấy năm trước trên Đại lộ cháu hẳn cũng đã từng nghe nói tới?"
Dương Tư Vũ như một cái máy gật gật đầu. Số lần gật đầu hôm nay của cô cũng đã quá nhiều, nhiều tới mức sắp có cảm giác tê dại rồi.
"Vụ đấu súng ở Đại lộ chính là xung đột giữa Thập Tự Hắc Ám và Đao hội, cũng là khởi đầu cho cuộc chiến giữa 11 và Trần gia. Sau khi Đao hội bị tận diệt, Trần gia cảm thấy tổn hại đến thể diện, hết lần này đến lần khác bố trí thích sát 11, nhưng đều bị 11 tránh được. Chính điều này cuối cùng cũng làm 11 nổi giận. Cậu ta bắt đầu phản công Trần gia, khoảng thời gian đó, cháu hẳn nghe nói qua, rất nhiều tộc nhân trong Trần gia bị giết chết một cách hết sức khó hiểu chứ?"
Dương Tư Vũ ngây ra lẩm bẩm: "Cũng là........do anh ta làm?"
Chuyện này Dương Tư Vũ hãy còn nhớ. Cha cô từng cười Trần gia có phải đã đắc tội với nhân vật ghê gớm nào không mà ngay cả người của Trần gia thuộc tứ đại gia tộc cũng dám giết.
"Uhm, tất cả đều do một mình cậu ta làm."
Dương Tư Vũ nặng nề thở phì một hơi, cô không biết nên nói gì, những kích thích nhận được hôm nay cũng đủ nhiều rồi.
Phùng Đán Toàn dường như còn chưa muốn buông tha cho thần kinh yếu ớt tội nghiệp của cô, tiếp tục nói: "Đây vốn dĩ chỉ là ân oán cá nhân giữa Trần gia và 11, không thể nói là ai đúng ai sai, nhưng Trần gia sau nhiều lần bày kế giết 11 không thu được kết quả đã hướng ánh mắt đến người bên cạnh 11, họ định xuống tay với những người bên cạnh cậu ta, thế là 11 đã phải dè chừng. Về sau cũng không biết cậu ta dùng thủ đoạn gì mà có thể lôi kéo Long gia đến giúp, Long gia lại kéo cả Dương gia dính vào. Trong khi đó Trần gia cũng cùng với Vương gia đứng về cùng một trận tuyến. Thế là tứ đại gia tộc xảy ra đấu đá nội bộ."
Chuyện này Dương Tư Vũ cũng nắm rõ, thời gian đó trong gia tộc đúng là không được yên ổn, cha cô thậm chí còn yêu cầu cô không có việc gì không được ra khỏi cửa.
"Vậy về sau thì sao? 11 đạp đổ Trần gia như thế nào? Còn nữa, chính phủ Trung Quốc vì sao nói Trần gia phản quốc thông địch?"
"Đây chỉ là cái cớ." Phùng Đán Toàn nói: "Về sau trận chiến này càng lúc càng ác liệt, làm cho cả kinh thành lòng người hoang mang, chính phủ không thể không ra mặt giải quyết. Nhưng khi đó, 11 lại đơn thương độc mã một mình xông thẳng vào Trần gia, đánh với tất cả các cao thủ trong Trần gia. Cuối cùng cho nổ thuốc nổ cùng Trần gia đồng quy vu tận."
"Hả!" Tuy đã đoán được kết quả, song khi nghe Phùng Đán Toàn nói ra, Dương Tư Vũ vẫn không nhịn được thảng thốt kêu lên. Vụ án nổ tung Trần gia rất nổi tiếng, cho đến giờ vẫn có người bàn tán về nó. Tất cả mọi người đều cho rằng đó là kết quả của việc quân đội chính phủ và lực lượng bộ đội vũ trang tư nhân của Trần gia khai chiến, không ngờ lại chỉ là do một mình 11 gây ra.
"Vậy 11 thì sao?" Dương Tư Vũ chợt có cảm giác không muốn biết kết cục tàn nhẫn này, nhưng vì thỏa mãn tò mò cá nhân, cô đã không kiềm được buột miệng hỏi: "Anh ta có phải đã chết rồi không?"
Phùng Đán Toàn thở dài, Dương Tư Vũ lại đi hiểu lầm hàm ý của tiếng thở dài này, cả người giống như mất đi chỗ dựa. Cô không biết bản thân nghĩ gì, trong lòng tuy không thể nói là đã thích gã trai tên gọi 11 mà chưa từng gặp mặt này, chỉ là có một cảm xúc rạo rực hưng phấn và chờ đợi, có lẽ, điều này cũng là do câu chuyện của bà nội chăng. Bởi lẽ từ nhỏ cô đã hy vọng trong cuộc đời mình có thể xuất hiện một người đàn ông giống như Phùng Đán Toàn, dám làm dám chịu, vì cô mà dám đối mặt, thậm chí khiêu chiến với cả Dương gia, mặc dù Dương Tư Vũ biết đây chẳng qua chỉ là một ảo tưởng của mình, nhưng cũng là ước mơ và kỳ vọng từ nhỏ đến lớn của cô.
Đột nhiên, thật sự có một anh hùng xuất hiện. Tuy cô và người anh hùng này chưa từng gặp mặt, cả hai cũng không hề quen biết nhau, nhưng nó cũng mang đến cho cô một thứ hy vọng lờ mờ. Thế nhưng khi Phùng gia gia đưa nhân vật anh hùng này lên đến đỉnh điểm nhất trong lòng cô, lại bất ngờ đẩy một cái để người anh hùng ấy rơi xuống ngã chết. Mọi hy vọng và nạng chống tinh thần của cô trong giây lát đều bị phá sụp. Làm sao không khiến cô ủ dột chứ?