Sắc mặt Các lão thay đổi ghê gớm, nhìn 11 trừng trừng vẻ khó tin, cuối cùng cũng bỏ ý nghĩ tóm lấy bác sĩ khùng. Chụp lấy người thì được nhưng nếu mạng không còn thì tóm được người còn có ý nghĩa gì chứ?
Lão đã tính nhầm thực lực của 11 nên rốt cuộc phải nhận một thất bại sát đất, nhưng Lục Thanh là người nâng lên được thì cũng bỏ xuống được, nếu không lão cũng không thể ẩn nhẫn bấy nhiêu năm như vậy, đến khi gặp cơ hội mới bộc phát.
Con dao găm vạch một đường bay nguy hiểm, không thể tưởng được lại quay trở về trong bàn tay của 11. Cầm Thiên Trảm trong tay, hắn lại lao người tới...
Các lão đã rõ, nếu lại để mấy nhóc con này quấn lấy thì chắc chắn chỉ có đường chết. Nếu là thời tráng niên thì lão không sợ gì ba người họ, nhưng sức khoẻ bây giờ lão không thể cạnh tranh được. Nên lão quyết định rất nhanh...
Trước khi ba người 11 tấn công đợt hai, lão thu người lùi lại, cả người rùng lên mấy cái rồi còn nhanh hơn cả 11 lạng vào một cửa hang. Nhìn 11 với ánh mắt thù hận, lão liền quay người biến mất.
11 không thừa thắng đuổi theo, chỉ đứng yên nhìn theo, sắc mặt dần trắng bệch...
"Hu...!" Hàn Nguyệt Dung thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, bây giờ cô mới thấy thấm mệt. Nhận mấy chưởng của Các lão, nếu không phải cơ thể đã được Tiến sĩ điên cải tạo qua thì có lẽ lúc này cô đã nằm đâu đó rồi!
Hàn Nguyệt Dung nhìn 11, cười khẽ: "Anh thật lợi hại…!"
"Hự...!" 11 bỗng há miệng, phun ra một ngụm máu to.
"Sở Nguyên…!"
******************
Trong căn cứ Huyết Hồng Hoa, chiến sự dần trở nên kịch liệt đến mức khó tưởng tượng.
Vận Mệnh sau khi trả một cái giá khá lớn, cuối cùng đã phá được phòng tuyến, đánh vào trong lòng căn cứ. Thiên Táng lập tức tìm đến phòng máy chủ nội mạng, chỉ thị thuộc hạ bằng mọi giá bảo vệ xung quanh rồi bắt đầu lắp thiết bị **** số liệu. Nếu không phải vì chạy đua với thời gian, thương vong của Vận Mệnh chắc chắn ít hơn vừa rồi rất nhiều.
Thoạt tiên Huyết Hồng Hoa không ngờ đối phương liều chết xông vào là để ăn cướp dữ liệu nội mạng, đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn. Mấy trưởng lão kinh hoàng thất sắc, lập tức điều động chủ lực dồn đến phòng máy, chỉ để lại nhân số tối thiểu đối phó với Đại Khuyên. Kịch chiến hồi lâu, cả hai bên vẫn giằng co không thôi, chiến sự mỗi lức một ác liệt.
Từ đầu đến cuối chỉ là đấu súng, những cao thủ võ công đều không có đất dụng võ. Hàng chục tay súng Vận Mệnh nấp kín quanh phòng máy chủ, liều chết giữ vững cửa vào. Nhưng có lẽ dữ liệu trong này rất quan trọng nên tinh nhuệ Huyết Hồng Hoa dồn về mỗi lúc một đông, nếu cứ thế kéo dài thì Vẫn Mệnh chắc chắn sẽ rơi vào thế hiểm.
Tăng bên này thì rỗng bên kia, Đại Khuyên nhân cơ hội tiến rất nhanh, đã gần tiếng tới thắng lợi.
Trên khoảng đất trống cách Trấn Nguyên Sơn vài cây số, Lục Đạo ngồi trong xe ung dung uống rượu, gọi điện thoại...
"Thời gian sắp đến rồi, bên anh còn cần bao lâu?"
Giọng Long Uy: "Phải hai mươi phút nữa, không thể nhanh hơn được!"
"Ha ha, được! Yên tâm, tôi sẽ cho anh thời gian. Bây giờ mới cần đến vai trò của Đại Khuyên, không thể để họ nhận thù lao dễ như thế được!"
Tốc độ mạng có giới hạn, muốn gấp cũng không gấp được, cho dù đạp nát cả mấy chủ nó cũng chỉ chạy đến thế thôi. Tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của Lục Đạo nên y mới sắp xếp Đại Khuyên tấn công vào cửa chính, mục đích không phải là lôi kéo quân chủ lực Huyết Hồng Hoa mà là vì đường từ đó đến phòng máy chủ nội mạng dài hơn, lại rất có thể bị người đến sau can thiệp...
Người đến sau là cảnh sát, quân đội hoặc Long Hồn, phải xem ai có ý muốn dính vào chuyện này.
"Lãnh Dạ và Hoả Điểu đều ra rồi?" Long Uy hỏi.
"Ra rồi, còn mang theo hai người của Long Hồn!" Lục Đạo cười: "Chúng ta giao hai người này cho Đại Khuyên, cho họ chút lợi ích. Nếu không sau này Long Hồn chắc chắn không để yên cho họ."
"Còn 11?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Vẫn chưa ra, có lẽ đi cứu mấy đồng đội của hắn."
"Không sao là tốt rồi. Nếu 11 bị sao thì cho dù 13 không nói cũng không vui đâu!"
Lục Đạo cười cười, đổi đề tài: "Như vậy chỉ chờ bên anh xong là Thiên Táng sẽ an toàn rút lui."
"Khoảng nửa giờ nữa!"
"Nửa giờ cơ à?" Lục Đạo gõ nhẹ cốc rượu: "Có lẽ được! Con hổ Đại Khuyên này không phải dễ chơi đâu."
"Có chắc chắn Đại Khuyên nghe theo kế hoạch của anh không? Họ không ngốc đến mức chống lại quân chính phủ, nếu đến lúc đó Đại Khuyên bỏ trống chiến trường thì nhóm Thiên Táng sẽ nguy to..."
"À, không nghe cũng không sao..." Lục Đạo cười thần bí: "Tôi để lại cho họ nhóm đặc chủng của chúng ta rồi mà...!"
Lục Đạo tính toán rất chính xác, thời gian khớp đến từng giây. Cảnh sát nhận được tin vội vã chạy tới, chưa kịp thở đã dàn trận chiến đấu. Có điều cảnh sát không đánh trận mà chỉ phong tỏa hiện trường. Cả trái núi Trấn Nguyên bị lực lượng cảnh sát hùng hậu bao vây chặt, đợi quân đội đến xử lý.
Nhưng quân đội còn chưa đến thì một nhóm người thân phận đặc biệt xuất hiện. Cả tổng phụ trách cảnh sát cũng không dám hỏi nhiều, phất tay cho họ lên thẳng trên núi.
Người phụ trách hiển nhiên không biết gì, sau đó còn nói với cấp dưới: "Kỳ lạ, mấy quan văn này có phải là ăn no rửng mỡ không biết? Chiêu hàng? Đàm phán? Mấy chuyện đó đâu cần đến họ? Các cậu không biết, nhóm người này chức vụ lớn lắm..."
Cuộc chiến thưa thớt dần, cả hai bên đều hăn hái nhưng nhân số đã giảm nhiều, và bộ đội Long Hồn cuối cùng cũng đến.
Long Hồn không biết có đường thủy, chỉ tìm đến cửa chính vừa bị bộc phá nổ tan hoang. Mấy lính Vận Mệnh giữ cửa chính liền lập tức khai hỏa, có điều vì đã được Lục Đạo dặn dò kỹ nên họ chỉ bắn uy hiếp, không gây thương vong cho Long Hồn. Người của Long Hồn cũng toàn cao thủ nên không ai bị thương, an lành lui lại.
Đại Khuyên thì khác, không màng thân phận người đến là ai chỉ tử thủ giữ cửa. Rất nhanh chóng, Long Hồn và Đại Khuyên hình thành cục diện đối đầu...
Trong căn cứ, sau hơn 1 tiếng chờ đợi căng thẳng, Long Uy và Cuồng Triều cùng đã **** được tất cả các dữ liệu nội mạng. Thiên Táng nhận được tín hiệu, lập tức dẫn người lui ra, bất đắc dĩ bỏ lại tất cả xác đồng đội.
Trở lại thủy động, số người Vận Mệnh còn lại chỉ bằng non nửa số lức đầu...
Phía bên kia, Long Hồn và Đại Khuyên đang hầm hừ lẫn nhau thì quân đội đến nơi, phụ trách lại là đích thân Thượng tướng Âu Dương Bác. Điều này khiến đám cảnh sát địa phương chút nữa phát sốt vì kinh ngạc...
Sau khi đến nơi, Âu Dương Bác không vội tấn công mà trước hết phân tích chiến cục và tình hình hiện trường, cuối cùng mới cho người gọi hàng Đại Khuyên.
Đại Khuyên biết quân chủ lực Trung Quốc đã ra tay nên bất đắc dĩ đầu hàng, từng người giao nộp vũ khí. Long Hồn và quân đội nhanh chóng thay thế vị trí Đại Khuyên, tiếp tục chiến đấu với tàn binh Huyết Hồng Hoa.
Đám lính Huyết Hồng Hoa hoàn toàn không phải là đối thủ, nhanh chóng bị dồn ép đến phòng tuyến cuối cùng. Lực lượng quân đội hùng hậu tiến vào căn cứ...
Khắp nơi trong tòa động khổng lồ ghi dấu trận hỏa chiến. Những cao thủ Huyết Hồng Hoa tự cho có thể đối phó với lực lượng cao thủ của Long Hồn nên phía quân đội cũng rất vui vẻ nhường bước. Đến sáng hôm sau, cuối cùng Long Hồn đã giết sạch lựu lượng địch, nhổ bỏ cái gai châm vào đầu đất nước mấy chục năm.
Thân phận gián diệp của Phong Dã Tổ cũng nhờ đó bị lật tẩy, còn như xử lý thế nào là chuyện của Bộ ngoại giao.
Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Bác thông qua chính quyền thành phố Vệ Thiên phát thông báo, đại ý mấy ngày trước một đồn cảnh sát tại Kinh thành bị phần tử khủng bố tấn công. Qua điều tra truy tìm không ngại gian khổ, vô cùng anh dũng, thần tốc, mạnh mẽ của cảnh sát, cuối cùng đã tìm ra địa điểm của tổ chức khủng bố này. Vào rạng sáng hôm nay, quân đội Quân khu III Trung Quốc đã tiêu diệt toàn thắng quân khủng bố...
Tiếp đó là ca ngợi Cảnh sát Trung Quốc không ngại gian khổ, tán tụng quân đội anh dũng vô song…. Cuối cùng là công bố sẽ trưng bày chứng cứ thu nhặt được từ Huyết Hồng Hoa cho mọi người biết...
Đến lúc đó người ta mới hay, thì ra tổ chức khủng bố này gọi là Huyết Hồng Hoa!
Huyết Hồng Hoa?
Người biết Huyết Hồng Hoa, trên thế giới tuy không nhiều nhưng cũng không ít. Ánh mắt khắp nơi lập tức từ những chuyện lớn xảy ra liên tiếp mấy ngày qua ở Trung Quốc chuyển sang Nhật Quốc. Thủ tướng Nhật Quốc giận đến nhảy cẫng lên, thanh minh Huyết Hồng Hoa và nước họ không có chút quan hệ gì, còn cho rằng chính quyền Trung Quốc vô cớ bắt giữ công dân, mạnh mẽ yêu cầu phải thả ngay lập tức.
Vậy cũng hay, Trung Quốc đang không tìm ra chuyện gì để chuyển sự quan tâm của mọi người đi nơi khác thì đối phương lại tự bới móc ra. Nên chính phủ Trung Quốc lập tức công bố các tư liệu thu thập được từ căn cứ Huyết Hồng Hoa, chứng minh tổ chức khủng bố này và Phong Dã Tổ có quan hệ đặc biệt, còn đưa ra tài liệu của từng mỹ nữ, chức vụ, lý lích, thậm chí cả số đo ba vòng...
Cuối cùng Nhật Quốc chỉ có thể ngậm ngùi cay đắng, không nói thêm được gì.
Phong Dã Tổ là tổ chức gián điệp? Huyết Hồng Hoa là tổ chức khủng bố? Hai tổ chức này đều là người Nhật Quốc? Giống như bắn một viên đạn đại bác vào mặt hồ phẳng lặng, tin tức trên lập tức tạo ra cơn sóng lớn. Ánh mắt của thế giới lại một lần nữa chuyển từ Trung Quốc dồn sang Nhật Quốc.
Trung Quốc tất nhiên vui vẻ thở phào, dù sao lần này họ cũng thu hoạch lớn. Còn chuyện binh lính Đại Khuyên bị tước vũ khí dẫn đi, cuối cùng xử lý thế nào? Hình như không rõ, không có tin tức gì về họ.
Những người quan tâm nhanh chóng nhận thấy, Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang vài ngày sau đã trở về Tam giác vàng, tiếp tục cuộc sống tiêu dao như Hoàng đế. Binh lính Vận Mệnh sau chiến dịch cũng bốc hơi luôn, còn Long Hồn sau khi có mẫu gen sứa và qua sự chứng thực của nhóm Sở Phàm, đã bãi bỏ lệnh truy nã 11, thậm chí còn tiếp tục thừa nhận hắn là thành viên.
Nhưng vui nhất có lẽ là gia đình Âu Dương Bác... Âu Dưong Lâm mất tích thời gian dài đã bình an trở về, cả nhà ai không vui chứ?