Nhân Gian Băng Khí

Chương 481: Cô gái nổi loạn



Một tràng tiếng nhạc chuông vui tai vang lên trong túi Trương Linh Linh, cô nàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trên mặt điện thoại thì sắc mặt hơi thay đổi, ngần ngừ một hồi rồi mới có chút không tình nguyện nhận cuộc gọi, giọng điệu rất lãnh đạm nói: "Gì cơ?"

Mười Một ngồi bên giường nhìn nàng, Trảm Nguyệt dấu trong ống tay áo, chỉ chờ cuộc gọi kết thúc là tiễn nàng lên đường.

Trương Linh Linh liếc nhìn Mười Một một cái, sau đó xoay người đi vào phòng khách nói chuyện. Từ giọng điệu của nàng Mười Một đoán rằng cuộc gọi này là do cha mẹ nàng gọi tới. Có lẽ vị tiểu cô nương này đang trở mặt với người nhà, một mình chạy đến đây.

Bọn trẻ bây giờ đều nổi loạn như vậy hay sao?

Thời gian Trương Linh Linh cùng cha mẹ nàng nói chuyện rất ngắn, chưa nói được vài câu đã làm ầm ĩ lên rồi cúp máy.

Sau một lát, phòng khách lại truyền đến giọng nói của Trương Linh Linh: "Này, bé ngoan đang làm gì vậy? Tìm trai á? Coi chừng vừa mất phu nhân lại thiệt binh nhe, hê hê. Buổi tối đến nhà tao, tao giới thiệu cho một gã đẹp trai chân chính cho… Tất nhiên là đẹp trai rồi, không đẹp tao giữ lại làm quái gì. Đúng vậy, đã cùng ở với nhau rồi, mày bảo có phải sống chung không đây….. "

Trong phòng ngủ, 11 lặng lẽ thu Trảm Nguyệt về, nghiêm mặt lại ngồi trên giường kiểm tra tình trạng thân thể. Rất kỳ quái là thân thể không có vẻ lạ thường nào nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể tụ khí lực lại nổi. Chỉ cùng dùng một ít lực, sẽ truyền đến cảm giác toàn thân vô lực.

Thân thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mười Một ra khỏi giường để hít đất, hai tay chống đỡ thân thể, lúc vừa ép xuống thì từ hai cánh tay đồng thời truyền đến cảm giác thoát lực bủn rủn, tiếp theo không chống đỡ nổi thân thể nữa, cả người ngã sấp xuống mặt đất.

Hắn từ trên mặt đất ngồi dậy, nhíu mày nhìn xuống hai tay của mình. Loại hiện tượng thoát lực này hắn trước kia cũng thường xuyên trải qua, lúc tại huấn luyện doanh, mỗi ngày đều phải luyện tập đến cực hạn mà thân thể có thể chịu đựng được, chỉ đến khi cơ thể mệt mỏi không còn nửa phần khí lực thì giáo quan mới chấm dứt giáo trình của một ngày. Tình huống bây giờ giống với tình huống khi ở huấn luyện doanh, cơ thể vẫn có lực nhưng không thể sử dụng lực được, tựa như rõ ràng trong tay có một khẩu súng hặng nặng có thể bắn giết thống khoái nhưng hết lần này đến lần khác đạn cứ bị kẹt, bắn không ra, khiến cho người ta thật sự bực bội.

Một Tây phương đệ nhất sát thủ cao cao tại thượng, giờ lại rơi xuống tình trạng đến người thường cũng không bằng, tựa như một siêu cấp phú ông với ức vạn gia tài, chỉ sau một đêm đột nhiên mất hết không còn gì một cách thần bí, thậm chí lưu lạc đến mức đi ăn xin đầu đường, đây là hiện thực mà bất cứ người nào đều không thể tiếp nhận cũng không thể đối mặt.

Lắc lắc đầu, Mười Một một lần nữa lại cố hít đất, kết quả vẫn như cũ. Trước kia, chỉ một hơi là hắn có thể thực hiện vài trăm cái hít đất với tư thế tiêu chuẩn mà không đỏ mặt, hơi thở không đổi, nhưng bây giờ thì một cái cũng không làm nổi. Nhưng Mười Một không bởi vậy mà nổi giận, mỗi lần ngã sấp xuống, hắn lại một lần đứng lên. Mãi đến khi Trương Linh Linh quay lại phòng ngủ, hắn mới dừng lại.

Trương Linh Linh đến trước mặt Mười Một xòe tay ra hỏi: "Ê, ngươi có tiền không? Ta cần đi mua ít rượu và hoa quả, buổi tối có hẹn với mấy vị bằng hữu đến chơi với ngươi đó."

Mười Một liếc mắt nhìn nàng, nói: "Không phải là cha mẹ ngươi muốn cho ngươi tiền nhưng ngươi không cần sao?"

Trương Linh Linh biến sắc, trừng mắt kêu lên: "Ngươi nghe lén ta nói chuyện sao?"

"Ngươi nói lớn vậy đến cả người điếc cũng nghe thấy."

Trương Linh Linh hừ một tiếng, nói: "Ta không muốn nhận đồng tiền hôi thối của họ, ta muốn ra khỏi nhà để chứng minh rằng không có họ ta cũng có thể tự nuôi sống mình."

Mười Một móc ra một sấp tiền 100 đô, cả sấp này cũng phải hơn 2000 đô, đây cũng là tất cả tài sản trên người Mười Một.

Trương Linh Linh hai mắt sáng lên nói: "Oa. Nhìn không ra ngươi có nhiều tiền như vậy. Ngươi làm nghề gì thế?"

11 đi đến mở TV. Không để ý đến nàng.

Trương Linh Linh bĩu môi nói: "Không nói ta cũng biết, thần thần bí bí, chắc chắn ngươi không phải là người tốt. Ê, ngươi tên gì?"

Mười Một liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Đi mua hoa quả nhanh lên, không đi thì trả tiền lại cho ta."

Trương Linh Linh vội vàng bỏ tiền vào trong túi, sau đó dương dương tự đắc nhìn Mười Một hàm ý là tiền đã trong tay ta rồi, người đừng nghĩ đến chuyện nó trở về.

Mười Một không lý đến nàng, chỉ tìm kênh mình thích trên TV. Trương Linh Linh cũng không cảm thấy thú vị gì nữa, bỏ lại một câu: "Tốt, vậy coi nhà nhe." - rồi đi ra.

Sau khi nàng bước ra ngoài, ánh mắt Mười Một rời khỏi TV, bắt đầu kiểm tra đồ vật trong phòng. Kỳ thật, trong không không có vật gì để kiểm tra. Hành động của Mười Một chẳng qua là do lâu dài thành thói quen, mọi việc đều có đề phòng, nhìn xa hơn một chút có lẽ thời thời khắc nào đó có thể cứu ngươi một mạng.

Trong phòng không có một món đồ dùng gia đình nào, vòng vo trong ngoài phòng một hồi cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi. Cuối cùng Mười Một từ dưới gầm giường kéo ra một chiếc rương quần áo, bới ra bên trong toàn là quần áo của con gái. Xem ra sinh hoạt của Trương Linh Linh cũng rất khó khăn, ngay cả tủ áo cũng không có, tất cả quần áo đều bỏ vào trong rương, hơn nữa số lượng quần áo cũng không nhiều lắm.

Sau khi đem rương đồ trả về chỗ cũ, Mười Một lại rút túi sách ra kiểm tra. Trong đây đều là sách giáo khoa lớp chín, nhưng còn rất mới, chưa từng được giở ra lần nào. Ngoại trừ phát hiện tên Trương Linh Linh ghi trên đó ra, không hề tìm thấy điều gì về thân phận cô nàng.

Sau khi nhét túi sách xuống dưới giường, Mười Một liền rời khỏi căn nhà đó, đi ra ngoài. Bởi vì buổi tối Trương Linh Linh sẽ gặp bạn bè, nên hắn không có cơ hội để động thủ, nhưng hắn cũng không có hứng thú lưu lại gặp đám bằng hữu chó mèo kia của nàng, trong thời gian này càng ít tiếp xúc với người khác càng an toàn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dọc đường Mười Một trên đường cố gắng tránh chỗ đông người, quay lại công trường cũ nát kia, tìm một góc khuất ngồi xuống đợi trời tối. Một lát sau không biết từ đâu có một con cho hoang chạy đến bới tung bãi rác tìm kiếm đồ ăn.

Mười Một nhớ lại mình lúc đang hôn mê, hình như có một con chó liếm mặt mình, lúc đấy trong tiềm thức nghĩ là Tiểu Bạch, hiện giờ suy nghĩ rất có thể là con chó này, bởi vì Tiểu Bách còn ở xa tận kinh thành, không có khả năng gặp lại nó ở nơi này. Nghĩ đến Tiểu Bạch, Mười Một không khỏi thở dài cảm thán, nếu giờ này có tiểu tử đó bên cạnh, bản thân mình dù có cơ thể mất đi khí lực cũng sẽ không lâm vào tình thế bị động như vậy. Nếu Tiểu Bạch mà điên lên, ngay cả Mười Một cũng cảm thấy kinh khủng, cho dù là một cao thủ cả về cận chiến lẫn viễn chiến như Lãnh Dạ, nếu bị Tiểu Bạch đến sát người thì không nghi ngờ gì vẫn hẳn là phải chết.

Đáng tiếc là lúc đầu khi chạy trốn, vì tránh cho Long Hồn phát hiện thân phận cửu vĩ hồ ly của Tiểu Bạch, nên trên đường đi Mười Một đã bắt nó xuống xe rồi. Hắn cũng không lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bạch, nếu không gặp phải cao thủ Long Hồn, hẳn là không ai có thể tạo thành uy hiếp gì với nó được. Hơn nữa Tiểu Bạch rất thông minh cũng rất có linh tính, nhất định nó sẽ tự mình trở lại Thiên Độ Trấn chờ Mười Một. Chỉ là không biết nửa năm nay, Tiểu Bạch có còn đi khắp nơi móc tim để ăn nữa hay không?

Còn nữa...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv