Lãnh Dạ nhếch mép nhìn về phía Khôn Ca trên giường cười nói: "Ai nói đứt? Không phải còn có người sao?"
"Nhưng…" Diệp Kiếm gãi gãi đầu nói: "Không phải Walter đã nói hắn thần kinh vững chắc, không thể thôi miên sao?"
"Ta thử lần nữa xem." Walter đứng dậy và trở lại bên cạnh Khôn Ca.
Khi Walter rời đi, vẻ mặt của gã tóc vàng đầu tiên là nghi hoặc, sau đó trở nên vô cùng sợ hãi. Hắn biết vừa rồi mình đã nói những gì, nhưng hắn không biết tại sao mình lại có thế nói ra như thế. Đây chính là sự đáng sợ của khống chế tâm linh, người bị khống chế đều luôn giữ được trạng thái tỉnh táo. Nếu là thôi miên, bạn hỏi hắn một số chuyện có thể hắn sẽ không trả lời được, nhưng trong trạng thái tỉnh táo thì hắn lại biết. Một khi bị khống chế tâm linh, cho dù là ai cũng chẳng thể phản kháng, cho dù bảo hắn đi giết chính cha mẹ mình hắn cũng sẽ không hề do dự mà xuống tay, sau chuyện đó cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy, sẽ chỉ cho rằng mình đã phát điên, căn bản chẳng nghĩ rằng là mình bị khống chế.
Walter đi đến bên cạnh Khôn Ca hỏi: "Ông chủ Trương là ai?"
Khôn Ca vẫn cắn chặt răng không nói gì. Walter lại hỏi thêm mấy lần nhưng hắn vẫn cứ như vậy.
Walter quay lại nhìn Mười Một và Lãnh Dạ lắc đầu cười khổ.
"Đợi đã." Mười Một xoay người đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau đã cầm một cành cây trở lại. Nhìn vết gãy ở cành cây thì chắc là vừa bị hắn bẻ xuống. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mười Một lấy Trảm Nguyệt ra, lưỡi đao sắc nhọn lướt qua trên cành cây. Rất nhanh đã vót cành cây gồ ghề đó thành một cái que gỗ thẳng tắp. Sau đó hắn lại vô cùng cẩn thận vót ra vài chiếc châm gỗ vừa nhỏ vừa dài, cầm mấy chiếc châm đó đặt trong tay ngắm phải ngắm trái một hồi rồi mới đi đến bên cạnh Khôn Ca, cắm xuống chỗ đầu và cổ gã.
Lãnh Dạ nhíu chặt mày lại, hắn biết vì sao Mười Một làm thế, cũng biết Mười Một đang làm gì. Ma Quỷ không thể nào biết được thuật châm cứu tinh thâm nhất của Long Quốc, nhưng Mười Một lại học được ngón này từ lúc nào vậy nhỉ? Lãnh Dạ luôn cảm thấy chuyện này và việc Mười Một mất tích nửa năm có quan hệ với nhau.
Chuyện Mười Một học nghệ ở Kiếm tông nửa năm hắn chưa từng tiết lộ ra ngoài, mỗi lần có người hỏi hắn nửa năm nay trốn ở đâu, hắc hoặc là trả lời qua qua một cách hàm hồ không rõ ràng, hoặc là trực tiếp không trả lời, người khác cũng chẳng có cách nào với hắn.
Mười Một kéo lệch đầu Khôn Ca sang một bên, từ từ cắm cây châm sau cùng vào chỗ xương cổ sau gáy hắn, chậm rãi xoay xoay. Bỗng dưng, Khôn Ca đột nhiên có vẻ như đau đớn mà rên lên một tiếng. Sao đó mở rộng miệng mà thở phì phò, nhưng sắc mặt rõ ràng đã dễ coi hơn vừa rồi, cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Mười Một làm xong thì không rút châm ra mà lùi sang một bên, hướng về phía Walter gật đầu.
Walter lại thử hỏi: "Ông chủ Trương là ai?"
Khôn Ca vẫn không nói gì như cũ.
Walter lại hỏi lại mấy lần, Khôn Ca mới thở phì phò, giọng nói so với rất nhỏ, so với tiếng khóc còn khó nghe hơn: "Chủ thuê của bọn ta, ta không biết hắn, mỗi lần hắn đều trực tiếp liên hệ với thủ lĩnh của bọn ta."
Thử bao nhiêu lâu, cuối cũng đã thành công, Walter sắc mặt có chút vui mừng hỏi thêm: "Thủ lĩnh của các ngươi ở đâu?"
"Đã quay về để giao hàng."
"Các ngươi lưu lại đây làm gì?"
Khôn Ca chẳng có chút sợ hãi nào nói: "Thủ lĩnh ra lệnh, phải xử lý sạch mấy tên của Lỗ hội để diệt khẩu."
Gã tóc vàng vừa nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, xem ra hắn cũng biết năm huynh đệ hôm qua của mình đã xảy ra chuyện rồi.
Walter lại hỏi: "Các ngươi là tổ chức lính đánh thuê nào?"
"Rắn Đuôi Chuông Đen."
Băng Mộng sớm đã trở lại lúc Mười Một ra ngoài tìm cành cây, nghe vậy thì bĩu môi nói: "Ta còn đang chẳng hiểu sao lại có cao thủ thế, thì ra là Rắn Đuôi Chuông Đen đỉnh đỉnh đại danh." Vừa nói Băng Mộng vừa liếc nhìn Mười Một đầy thâm ý.
Rắn Đuôi Chuông Đen là một tổ chức lính đánh thuê, nhưng ở nơi này, đã nghe qua tên của nó cũng chỉ có ba người bọn Hỏa Điểu cùng Mười Một và Lãnh Dạ, tổng cộng năm người, những người khác còn chưa cả từng nghe nói qua. Rắn Đuôi Chuông Đen tại giới lính đánh thuê Long Quốc cũng có chút danh tiếng, tuy tổ chức không lớn, thuộc cỡ nhỏ như kiểu Hắc Ám Thập Tự, nhưng tổ chức nhỏ như vậy mà có thể nổi tiếng thì càng nói lên bọn chúng có bản lĩnh. Sở dĩ Hắc Ám Thập Tự có thể nổi tiếng chính là vì bên trong không có một ai là vô dụng, bất luận là lính bắn tỉa Lãnh Dạ, lính đột kính Hầu Tử, Hoàng Hậu yểm hộ kiêm phòng ngự, hacker siêu cấp Cuồng Triều, còn có chiến sĩ toàn hệ Mười Một, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh, một tổ chức toàn do các tinh anh tổ hợp nên sao mà có thể kém được cơ chứ? Cho dù là Vịt Bầu không có sức chiến đấu, kĩ thuật lái xe liều mạng của hắn cũng thuộc vào hàng nhất lưu, khi dùng để chạy trốn thì kẻ khác có muốn ở sau mà hít rắm cũng khó lắm thay. Còn có Walter không thuộc hệ chiến đấu vừa gia nhập, tuy hắn cũng không có sức chiến đấu nhưng hắn lại có một năng lực mà tất cả các tổ chức đều đố kị đến phát cuồng, dị năng khống chế tâm linh. Chỉ cần sau này năng lực này của Walter có tiến triển, vị trí của hắn so với Mười Một thậm chí còn quan trọng hơn.
Mười Một ra lệnh một câu, Walter y theo lời Mười Một mà hỏi: "Làm thế nào mới có thể tìm được người của các ngươi?"
Khôn Ca rõ ràng đã giãy dụa một hồi, dưới ánh mắt chằm chằm của Walter, hắn vẫn nói ra một địa chỉ. Còn về chuyện địa chỉ đó là thật hay là giả thì chẳng cần lo lắng, bởi lẽ dưới năng lực khống chế của Walter, không ai có thể nói dối được.
"Rắn Đuôi Chuông Đen các ngươi còn có mấy người? Lực chiến đấu thế nào?" Câu nói của Mười Một lại được Walter lặp lại.
Khôn Ca trả lời: "Tổng cộng còn lại năm người, trừ ta và a Chiếm ra, ba người bọn thủ lĩnh đề về Ôn Thành trước để đợi tin tức rồi." Khôn Ca hung hăng trừng mắt nhìn Mười Một: "Thủ lĩnh sẽ giết ngươi, giúp bọn ta báo thù."
Sở dĩ hắn nói còn lại năm người là vì vốn Rắn Đuôi Chuông Đen không chỉ có năm người tổ hợp thành, sau này trong khi chấp hành nhiệm vụ đã chết mất mấy tên.
Nếu Mười Một bị người ta uy hiếp thì hắn đã chẳng phải là Mười Một nữa rồi. Đối với câu nói hung hăng của Khôn Ca, hắn căn bản chẳng để trong lòng. Đừng nói là Mười Một, đến Lãnh Dạ, Walter, Diệp Kiếm và mấy người bọn Hỏa Điểu cũng đểu cảm thấy trên thế gian này người có thể giết Mười Một hình như còn chưa sinh ra hay sao ấy.
Trong thời gian đó Lãnh Dạ nghĩ đến một vấn đề khiến người ta phải lo lắng, không phải là sức chiến đấu của Rắn Đuôi Chuông Đen mà là sự an toàn của Âu Dương Nguyệt Nhi. Theo như lời gã tóc vàng nói, Âu Dương Nguyệt Nhi sau khi bị bắt cóc liền lập tức được đưa đi, từ Hàng Thành đến Ôn Thành chỉ cần đi xe độ vài giờm nói cách khác cùng lắm là hôm kia thì nàng đã đến Ôn Thành rồi. Lỗ hội và lính đánh thuê không dám chạm vào nàng, nang ai biết cái thằng cha được gọi là ông chủ Trương kia có phải là sắc quỷ hay không? Sắc đẹp của Âu Dương Nguyệt Nhi nổi danh thiên hạ, một siêu cấp đại mĩ nữ như thế đứng sờ sờ trước mặt có ai mà không động tâm cơ chứ? Lãnh Dạ rất lo lắng nếu Âu Dương Nguyệt Nhi thực sự bị tổn thương, liệu Mười Một có phát điên lên không đây nhỉ?
Trước đây khi Nguyễn Thanh Ngữ bị người ta bắt cóc lúc ở thành phố Hải Diêm, Mười Một đã từng nổi điên một lần. Cũng may mà lần đó gã nam nhân kia chẳng làm gì được, nếu không Mười Một không khuấy cho thành phố Hải Diêm đó long trời lở đất thì thể nào cũng không ngơi tay. Nếu Mười Một thực sự nổi điên lên, chẳng nghi ngờ gì điều đó đồng nghĩa với một quả bom nguyên tử. Người khác không biết nhưng Lãnh Dạ thì hiểu rất rõ Mười Một cũng là một kẻ có dị năng về băng, uy lực mà một người có dị năng bộc phát ra không phải là điều mà người thường tưởng tượng nổi.
Tình à, mày rốt cuộc là cái gì đây? Lãnh Dạ không nén nổi lắc đầu cảm thán, căn bản đã quên mất bản thân hắn rõ ràng chính là một cao thủ tình trường.
Cuối cùng, Walter lại hỏi rõ ràng hai người còn lại kia, cũng có được những tin tức cần thiết về chúng.
Tất cả đều là ông chủ Trương ra mắt, bỏ tiền ra kêu Lỗ hội bán mạng cho hắn, đồng thời lại thuê thêm Rắn Đuôi Chuông Đen đến giúp đỡ. Sau đó lại ngầm sai Rắn Đuôi Chuông Đen giết sạch người của Lỗ hội để diệt khẩu, sau khi bọn chúng đem Âu Dương Nguyệt Nhi đến giao coi như là gọn ghẽ hai bề.
Ông chủ Trương này khẳng định là người của Huyết Mân Côi, đáng tiếc là còn chưa thể tra được thân phận của hắn, những kẻ có tiền mang họ Trương ở Ôn Thành nhiều chẳng kém lông trâu.
Có điều thu hoạch lớn nhất là biết được nơi ẩn thân của Rắn Đuôi Chuông Đen, chỉ cần bắt được thủ lĩnh của bọn chúng thì sẽ chẳng khó để tìm được tung tích của ông chủ Trương kia và Âu Dương Nguyệt Nhi.
"Lập tức tới Ôn Thành, Diệp Kiếm, ngươi thống báo cho phía bên Tiểu Lục chuẩn bị một chút, có chuyện cần dùng đến bọn chúng." Mười Một ra lệnh xong liền lập tức ra ngoài.
Diệp Kiếm vội vã chỉ về phía mấy người bọn Khôn Ca và gã tóc vàng hỏi: "Bọn chúng thì sao?"
Mười Một chẳng cả ngoảnh đầu lại đã nói luôn: "Giết."
Một câu nói đã quyết định sự sống chết của kẻ khác. Người là Hỏa Điểu ra tay giết chết, Lãnh Dạ thì khinh thường không thèm làm, Walter thì không nguyện ý, Tuyết Linh Nhi và Băng Mộng là con gái, do có lòng thương hoa tiếc ngọc nên Hỏa Điểu chỉ đành nhảy ra gánh vác lấy cái vai đao phủ này, chuyện xử lí thi thể sau đó đương nhiên là để lại cho bọn Cừu Tử Liệt rồi.
Không lâu sau, một chiếc xe sang trọng chín chỗ đi với tốc độ cao, lao thẳng về hướng Ôn Thành.