Rất lâu sau, Hứa Vũ Cường và Vu bụng phệ mới một trước một sau trở lại gian phòng.
Hứa Vũ Cường mặt sắt xanh lè ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc hung hăng rít mạnh vài hơi hỏi: "Có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
"Nói đi!" Mười Một gật đầu đáp.
"Long Hồn tại sao lại giúp các ngươi cứu Hoàng Hậu?" Hứa Vũ Cường vừa bị quả bom cỡ lớn mà Mười Một ném ra làm cho đầu choáng mắt hoa chẳng phân biệt nổi đông nam tây bắc nữa, lúc này tỉnh táo lại và suy nghĩ một chút, vẫn còn cảm thấy hơi nghi hoặc.
"Một thân phận khác của ta, là người thuộc Phượng tổ của Long Hồn."
"Ta biết." Hứa Vũ Cường búng búng cho tàn thuốc rơi xuống rồi nói: "Ta còn biết ngươi dẫn người tấn công một cứ điểm của Long Hồn, cho nên hiện giờ Long Hồn tìm bắt ngươi khắp nơi. Nếu không phải là nể mặt Vu gia, chúng ta cũng chẳng muốn bị cuốn vào vũng nước đục này."
"Nếu ta nói ta cùng Đại Quyển các ngươi giống nhau, là bị người ta hãm hại, ngươi tin không?"
"Tin. Nếu không ngươi cũng sẽ chẳng tìm đến bọn ta." Hứa Vũ Cường lại rít thêm vài hơi thuốc: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Ta đã trả lời rồi, ta là người của Phượng tổ."
Hứa Vũ Cường lắc lắc đầu nói: "Không hiểu. Điều này có liên quan gì tới Phượng tổ? Lẽ nào người đó giúp ngươi cùng cứu Hoàng Hậu?"
"Không." Sắc mặt Mười Một bình thản nói: "Y giám thị ta. Sau khi ta cứu Hoàng Hậu đi đã rất cẩn thận rồi nhưng vẫn không phát hiện y bám theo ta, cho đến sau khi cứu Hoàng Hậu đi thì y mới nhảy ra muốn ta theo y trở về."
"Sau đó ngươi đánh nhau với y?"
Mười Một lắc đầu đáp: "Không, ta đáp ứng y là sẽ trở về, tìm cơ hội đánh lén y, mang cả y theo rồi nhốt lại." nguồn TruyenFull.vn
"Nói như vậy ngươi ngay từ đầu khi gia nhập Long Hồn là đã chẳng có bụng dạ tốt đẹp gì?"
"Cái ta cần chỉ là một thân phận và chỗ dựa." Mười Một dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, dáng vẻ thoải mái nói: "Chắc ngươi biết ta đã đắc tội với Ma Quỷ, còn có cả Trần gia. Tuy Trần gia đã bị tiêu diệt cả ổ rồi, nhưng bọn chúng còn có những thế lực tàn dư chưa bị thanh trừ sạch sẽ."
Hứa Vũ Cường gật đầu nói: "Cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, Trần gia khổ tâm kinh doanh đã mấy trăm năm rồi, chẳng thể nói tiêu diệt là tiêu diệt được." Dừng lại một chút, hắn lại hỏi: "Cho nên ngươi cố ý lẩn vào Long Hồn, là hi vọng lấy bọn họ làm tấm lá chắn tên giúp ngươi tránh khỏi sự báo thù của Ma Quỷ và Trần gia?"
Khóe miệng Mười Một hơi cong lên một chút: "Điểm này thì Đại Quyển các ngươi chắc cũng có trải nghiệm rồi."
Hứa Vũ Cường khẽ hừ một tiếng, ban xưa bọn họ được Ngõa Khả tướng quân của Thái quốc thuê trà trộn vào Long Quốc ám sát Mười Một, kết quả là khiến cho một lượng lớn cảnh sát Long Quốc bủa ra bao vây tiêu diệt. Sau đó Hắc Ám Thập Tự phân binh ra làm hai đường chạy đến tập kích cứ điểm của bọn hắn, trận chiến đó Đại Quyển thua thật nặng nề. Đối phương chỉ có hai người bị trọng thương, còn phía bên bọn hắn thì lại là toàn quân bị tiêu diệt, chẳng một ai có thể trở về. Cũng chính vì trận chiến này mà thanh danh của Đại Quyển hoàn toàn mất hết. Bọn hắn luôn coi chuyện này là một sự nhục nhã lớn, cho nên lần này đàm phán trước tiên để Võ Đại lang ra mặt nhằm thử tâm cơ, cũng có ý hạ thấp uy phong của đối phương để tìm lại chút mặt mũi cho mình.
Nếu Ma Quỷ và thế lực tàn dư của Trần gia thực sự muốn tìm Mười Một báo thù thì đã có ngọn núi Long Hồn để dựa dẫm, chẳng cần nghĩ nữa, chẳng chắn là sẽ giống như Đại Quyển, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Hứa Vũ Cường cũng giật mình hiểu ra, thảo nào Mười Một lại bị người ta hãm hại, thfi ra là đối phương cố ý phá hoại quan hệ giữa hắn và Long Hồn trước. Mất đi chỗ dựa cường đại Long Hồn, Mười Một sẽ lại trở lại nguyên hình chỉ có thể một mình mà liều mạng chiến đấu. Hơn nữa còn khiến cho Long Hồn có thêm một đám địch nhân.
Gật gật đầu, Hứa Vũ Cường hỏi: "Nói như vậy, kẻ hãm hại ngươi chắc là Ma Quỷ và Trần gia rồi?"
Mười Một lắc đầu đáp: "Kẻ hãm hại ta cùng với kẻ vu hãm (vu cáo hãm hại) các ngươi cùng là một bọn."
Trong mắt Hứa Vũ Cường lóe qua một tia sáng lấp lánh: "Ngươi biết là ai?"
Mười Một gật gật đầu.
Ngữ khí của Hứa Vũ Cường bắt đầu hơi trở nên lạnh lùng: "Đám chó chết đó là ai?"
"Bây giờ ta nói cũng chẳng có ích gì, đợi khi các ngươi xác định được tin tức mà ta cung cấp có phải là chính xác hay không thì hãy nói nhé."
Hứa Vũ Cường cúi đấu xuống rít một hơi thuốc nữa, hắn không nói gì thêm, ánh mắt lấp lánh không ngừng. Vu bụng phệ cũng hơi nhíu mày lại, nhìn Mười Một, hi vọng có thể nhìn ra được điều gì đó từ trên mặt gã. Cũng khó trách bọn họ lại cẩn thận như vậy, bất kì ai đột nhiên nhảy ra và nói rằng, địch nhân của ta và địch nhân của ngươi là cùng một bọn, bọn chúng đều phải suy nghĩ xem liệu có phải là mình bị đối phương coi như kẻ ngu ngơ hay không. Cái câu địch nhân của địch nhân là bạn bè thì không sai, nhưng vấn đề là bây giờ Đại Quyển đến cả địch nhân là ai còn không biết nữa, hoàn toàn chỉ là bằng vào lời nói từ một phía của Mười Một mà thôi. Có điều Mười Một dám nói như vậy, đương nhiên là cũng sẽ có chỗ mà gã chắc chắn.
Một trường đàm phán đã tàm thời dừng lại như một vở kịch vậy, Vu bụng phệ và Đại Quyển cần thời gian để đi xác nhận lời của Mười Một có phải là thực hay không, những chuyện khác đều cần phải đợi đến sau khi điều tra kết thúc và có được sự khẳng định thì mới có thể tiếp tục.
Sáu người bọn Mười Một được Vu bụng phệ bí mật sắp xếp giấu đi, còn về đám người Đại Quyển cũng không trở về, tiếp tục ở lại đó đợi tin tức.
Việc đầu tiên mà ba người bọn Hỏa Điều sau khi yên ổn làm là lập tức thông báo lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Mười Ba, chuyện này Mười Một biết nhưng cũng không ngăn cản.
"Lợi hại." Sau khi biết rõ sự tình từ đầu đến cuối, phản ứng đầu tiên của Lục Đạo là tán thưởng: "Gã Mười Một này quả đúng là một nhân vật, không ngờ lại có bụng dạ và tâm cơ sâu như vậy. Có thể bố trí cái bẫy này từ nửa năm trước."
Mười Ba đang vân vê thanh chủy thủ Thiên Trảm trong tay, hỏi: "Lục Đạo, ngươi cảm thấy lời của Mười Một có phải là thực không?"
Lục Đạo cười cười nói: "Thực thực giả giả có ai biết được? Chẳng cần biết thế nào, thực cũng tốt, giả cũng hay, lần này hắn đã kéo lại được một ván rồi. Chỉ cần kết quả điều tra cuối cùng của Vu bụng phệ và Đại Quyển nói rằng đó là sự thực, bọn hắn sẽ hoàn toàn rơi vào trong cái bẫy mà Mười Một bày ra rồi."
Mười Ba vẫn chẳng ngẩng đầu lên: "Bước tiếp theo thì sao, hắn phải làm thế nào?"
Lục Đạo vuốt vuốt tí râu trên cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn dám làm thế này thì chắc chắn là có bình nước đó tồn tại, hơn nữa bình nước chắc chắn là còn ở trong tay Long Hồn. Còn về Long Hồn có ý gì, chúngta khôg quan tâm, dù sao bọn họ cũng chẳng thể nhảy ra nói rõ được, tất cả đều chỉ do Mười Một nói mcà thôi. Cứ như vậy, Đại Quyển vô hình trung đã bị xỏ mũi dắt đi, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là bị kéo xuống nước và dính bùn."
Thiên Táng không nhịn nổi chen vào nói: "Đại Quyển không ngốc như vậy chứ? Chúng ta đều có thể nhìn ra, bọn họ chẳng có lý do gì mà không đoán ra ý của Mười Một cả."
"Không." Lục Đạo lắc lắc đầu nói: "Cho dù bọn chúng có nhìn ra cũng chẳng ích gì, lần này Đại Quyển chắc chắn sẽ bị kéo xuống nước."
"Tại sao?"
Lục Đạo vỗ vỗ vào cái đầu trắng xóa của Thiên Táng, hỏi ngược lại: "Nếu để ngươi biết Mệnh Vận bị người ta vu hãm, Long Hồn hiện giờ đang dự tính ra mặt đối phó Mệnh Vận, ngươi sẽ làm thế nào?"
Thiên Táng chẳng hề suy nghĩ kêu lên: "Đương nhiên là phải tìm ra cái tên vương bát đản đã vu hãm chúng ta, mẹ kiếp, sao có thể bị kẻ khác coi như kẻ đi thử đạn một cách ngớ ngẩn thế được. Trong Long Hồn đều là những lão quái vật, cho dù là Mệnh Vận chúng ta cũng chẳng dây vào nổi."