"Tại sao phải bắn gãy chân hắn?" Bên trong biệt thự, Thiên Táng đối với chuyện Mười Một bảo Lãnh Dạ bắn gãy chân tên bắn tỉa kia rất là khó hiểu.
Lục Đạo cười cười nói: "Đây là một bước đi cao minh, hắn đang nói với Long Hồn, việc giết Âu Dương Bác không phải là bọn hắn làm."
"Là sao?" Thiên Táng vẻ mặt mê hoặc xoa xoa mũi hỏi.
Nhìn bộ dạng của hắn, Lục Đạo biết là lại phải tốn công giải thích rồi. Lắc lắc đầu, đang định dùng cách đơn giản nhất để giải thích lại một lần nữa, đúng lúc này, thanh âm của Long Uy đột nhiên vang lên trong phòng khách: "Mười Ba, Băng Mộng liên lạc tới."
Mười Ba gật đầu nói: "Tiếp nhận đi."
Vừa dứt lời, thanh âm của Long Uy lập tức đổi thành thanh âm của Băng Mộng, nghe có chút không cam lòng và phẫn hận: "Thủ lĩnh."
Lục Đạo cười cười nói: "Xem ra Tiểu Mộng bị thiệt hại rồi."
Băng Mộng hừ lạnh một tiếng, căm hận nói: "Hắn tìm ngươi."
Mười Ba đáp: "Đưa tai nghe cho hắn đi." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Rất nhanh, sau khi bên trong thiết bị khuếch âm ở phòng khách truyền ra một trận âm thanh xoạt xoạt rất nhẹ, sau đó cũng không có thanh âm gì nữa.
Yên lặng, yên lặng, chỉ còn lại có tiếng hít thở nhẹ gần không thể nghe thấy.
Mười Một không nói gì, Mười Ba cũng không nói gì, hai người đứng đầu này không mở miệng, người khác càng không dám lên tiếng. Thiên Táng sững sờ nhìn Mười Ba đang thưởng thức thanh chủy thủ đen sì không có gì nổi bật trong tay, không rõ hai người này đứng đầu này đang đùa cái gì. Chỉ có Lục Đạo giống như đang suy nghĩ vấn đề gì, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười mỉm.
Tĩnh, sự tĩnh lặng làm cho người ta bị áp lực.
Thiên Táng rốt cục nhịn không được, vò vò đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thủ lĩnh! Các ngươi đang làm gì mà đều không nói lời nào vậy?"
"Bốp!" Một bàn tay vỗ nhẹ một chút vào gáy của Thiên Táng, Thiên Táng ôm gáy, quay đầu trừng mắt Lục Đạo, đã thấy ngón trỏ của Lục Đạo đặt ở môi và hướng về phía hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn mặc dù còn không rõ những người này đang đùa cái trò gì, có phải ăn no rồi thích lãng phí điện không thế nhỉ? Hay là muốn thử xem thiết bị khuếch âm này dưới tình huống âm lượng nhỏ nhất có thể duy trì trong bao lâu? Nhưng là thấy bộ dáng Lục Đạo như vậy, cũng chỉ nén lại lòng hiếu kỳ không hề lên tiếng.
Không tiếng động, vẫn không có tiếng động nào như trước.
Mười Một và Mười Ba hình như đang thi nhẫn nại, một người đứng ở trong gió lạnh vẫn không nhúc nhích. Một người, ngồi ở trên ghế sofa thoải mái nghịch thanh chủy thủ đen nhánh trong tay. Chẳng ai chịu mở miệng trước, dường như bọn họ đã ngầm ước hẹn với nhau, người nào nói trước tiên là người đó thua.
Lại qua hồi lâu, bên trong thiết bị khoách âm truyền ra tiếng mắng rất nhẹ, hình như là Băng Mộng đang ra oai với ai, tựa hồ khoảng cách của nàng với thiết bị liên lạc rất xa, nhưng thanh âm vẫn có thể truyền tới đây rõ ràng. Sau đó bên trong lại truyền ra một loạt những tiếng kêu thảm thiết, nghe thanh âm dường như là Lãnh Dạ đang kêu cứu mạng. Đối với thanh âm của Lãnh Dạ, Mười Ba cùng bọn Lục Đạo không hề xa lạ, dù sao cũng đã sắp đặt ba người bọn Hỏa Điểu ẩn nấp bên cạnh Lãnh Dã và Walter cũng gần nửa năm, Mười Ba cùng Lục Đạo và bọn Hỏa Điểu vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Lãnh Dạ và Walter, cho nên tiếng kêu thảm thiết này vừa mới truyền ra thì bọn họ đã biết là Lãnh Dạ. Có lẽ Lãnh Dạ vì việc gì đó mà đắc tội với Băng Mộng, bây giờ đang bị xử lý, bị cô nàng cọp cái hung hăng kia giáo huấn. Nhớ tới "phong tư" của cọp cái, Thiên Táng nhịn không được dựng đứng lông lên, trong lòng thầm cầu khẩn cho Lãnh Dạ phúc lớn mạng lớn tránh thoát kiếp nạn này.
Nhưng là bên kia đang ồn ào, bên này Mười Một và Mười Ba vẫn như trước không có nói một tiếng, phảng phất hai người này một người là tượng băng, một người là người câm, vĩnh viễn cũng không thể dùng ngôn ngữ tiến hành trao đổi.
"Cuộc chiến" ở bên kia vẫn tiếp tục như trước, hơn nữa động tĩnh càng ngày càng lớn, hình như Tuyết Linh Nhi, Hỏa Điểu và Walter cũng bị liên lụy vào.
Còn bên này ……
Một ngón tay của Mười Ba khẽ lướt dọc theo thân chủy thủ, tựa như đang lướt trên làn da bóng bẩy của đàn bà, vừa nhẹ nhàng vừa âu yếm, Mười Ba cuối cùng cũng mở miệng nói: "Không ngờ, Thiên Trảm của thủ lĩnh lại ở trong tay của ngươi."
Thiên Táng có chút kinh ngạc nhìn Mười Ba một cái, không rõ tại sao vị Thủ Lĩnh này vừa rồi lại cùng Mười Một chơi trò im lặng. Giống như hai tình nhân hờn ghen, đều không nói lời nào. Nhưng là bây giờ thủ lĩnh lại chủ động mở miệng trước, chẳng lẽ là đã nhận thua rồi?
Thiên Táng đem ánh mắt nghi hoặc dời về phía Lục Đạo, đã thấy Lục Đạo nhìn lại hắn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Thiên Táng hung hăng giật giật tóc bạc trên đầu, lối suy nghĩ của hắn thực sự theo không kịp bước chân của những tên trí giả này.
Đầu bên kia máy liên lạc, Mười Một trầm mặc một lát rồi nói: "Là ngươi?"
Mười Ba gật đầu nói: "Là ta."
Có lẽ đổi người khác bên ngoài sẽ không rõ ý hai câu nói này của hai người, người biết rõ tình hình như Lục Đạo và Thiên Táng đều biết Mười Một và Mười Ba đã từng tiếp xúc một thời gian ngắn tại Anh Ni, Mười Một chính là từ thanh âm mà nghe ra thân phận của Mười Ba.
Mười Một nói: "Ngươi là người của Long gia?"
Mười Ba sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn rất bình thản nói: "Không phải."
"Ồ!" Mười Một cũng không dây dưa thêm ở về vấn đề này, trực tiếp nói vào chủ đề: "Ngươi tìm ta?"
"Đúng!"
Hai người này là hai nhân vật truyền kỳ của thế giới ngầm, thuộc về hai thời đại khác nhau. Sau một câu "đúng" của Mười Ba, tình hình lại rơi vào trầm mặc.
Thiên Táng ở bên cạnh nghe mà cảm thấy khó chịu đến muốn hộc máu, thống khổ đến muốn phát cuồng. Hắn thật sự không hiểu nổi hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao nói chuyện luôn thích nửa úp nửa mở, lại còn nói một chút rồi dừng? Tại sao không nói một lần xong luôn cho đơn giản? Nhưng hắn cũng chỉ đành cố nén nhịn sự khó chịu trong lòng, nếu Mười Ba không phải là thủ lĩnh của hắn, hoặc làbây giờ Mười Một đang ở đây, hắn có thể sẽ nhịn không được mà móc súng ra hướng về phía hai người kia, rồi hô to một tiếng: "***, có gì thì nói hết cho lão tử nghe đi rồi hãy lại im lặng!" (*** là nguyên văn của tác giả, đại khái là một câu chửi tục gì đó)
Lại qua một hồi lâu, "cuộc chiến" bên kia máy liên lạc dường như đã dần dần kết thúc, lúc này Mười Một mới mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Hợp tác!"
"Lý do?"
"Các ngươi cần chúng ta hỗ trợ, đồng dạng, chúng ta cũng có chuyện cần các ngươi hỗ trợ, thế nào?"
Mười Một không lên tiếng, Mười Ba lúc này cũng không đùa giỡn làm cho Thiên Táng khó chịu đến hộc máu nữa, tiếp tục nói: "Thực lực mà Huyết Mân Côi ẩn dấu không phải là thứ mà ngươi có khả năng tưởng tượng được, từ sau khi theo chiến tranh thế giới thứ hai chấm dứt, bọn chúng đã bắt đầu ẩn náu ở Long quốc, đến nay cũng đã được mấy chục năm rồi, trong thời gian ấy đã bồi dưỡng ra một lượng lớn cao thủ. Hơn nữa Phong Dã tổ không ngừng xâm nhậm và bí mật khống chế rất nhiều thế lực của Long quốc. Đồng thời, sau lưng nó có quốc lực của Tiểu Trùng quốc làm chỗ dựa, một tổ chức ẩn tàng trong bóng tối có tính chất xuyên quốc gia như vậy, không phải là thế lực mà mấy người các ngươi có thể chống đỡ."
"Tại sao lại phải chọn các ngươi?" Ý của Mười Một rất rõ ràng, hắn đang ám chỉ Mười Ba, hắn sẽ không chịu uy hiếp. Hắc Ám Thập Tự bọn hắn tuy ít người, nhưng cũng chẳng biết sợ ai. Ngay cả "Ma quỷ", thậm chí là Long Hồn mà bọn hắn còn dám trực tiếp thách thức, huống chi chỉ là một Huyết Mân Côi chẳng dám gặp ai. Cho nên, bằng vào cái gì mà nhất định phải cùng đám Mệnh Vận các ngươi hợp tác?
Mười Ba không vì những lời này mà tức giận, cúi đầu xuống tiếp tục mân mê thanh Thiên Trảm và nói: "Tại thế giới phương Đông, có năng lực giúp ngươi trừ Đại Quyển ra chỉ còn chúng ta. Các thế lực khác hoặc nhiều hoặc ít đều có hợp tác với Ma Quỷ, ngươi có tự tin bọn chúng sẽ không bị Ma Quỷ mua chuộc, đâm vào sau lưng các ngươi một đao không?"