"Tê!"
Một luồng khí băng lãnh lướt sát qua ngực, vạt áo trước ngực Thiết Toả trong nháy mắt đã bị xé vụn thành từng mảnh nhỏ, trên da ngực đã lộ ra rõ ràng năm đạo huyết ngân. May mà Mười Một không muốn hạ sát thủ, tạm thời biến đâm thành cào, nếu không giờ phút này trái tim của Thiết Toả chỉ sợ đã bị đâm xuyên rồi.
Cũng không phải Mười Một muốn làm người tốt, không muốn lại giết người nữa, mà là hắn thật sự không có khả năng giết chết Thiết Toả. Hôm này nút thắt giữa hắn và Long Hồn đã là ngày càng thắt chặt, nếu trong Long Hồn lại có người chết trên tay hắn, chỉ sợ tới lúc đó cho dù có thể chứng minh chồng chất sự kiện mà Dị năng tổ đã tiếp thụ không phải do hắn làm, Long Hồn cũng sẽ không buông tha hắn.
Kỳ thực Mười Một trước lúc biến mất khỏi Thạch Tử thì cũng sớm đã tính toán chu đáo rồi, thế hệ cao thủ kỳ cựu của Long Hồn là không dễ có khả năng sẽ ăn gió nằm sương, chịu đói chịu rét duy trì giám thị ngươi. Mặc dù điểm nhẫn nại này đối với mấy siêu cấp cao thủ bọn họ mà nói không xem là gì, nhưng truyền thống mấy ngàn năm của Long quốc, kính lão ái ấu cái điểm mỹ đức này vẫn còn hiển hữu.
Cũng như Kim Cương và Bàn Phật bọn họ, cũng đều là ngồi trong xe, giám thị xe cộ qua lại. Với thị lực của bọn họ đương nhiên có thể nhìn rõ trong mỗi chiếc xe đi qua có mấy người, tướng mạo mỗi người như thế nào, cho nên xe của Mười Một và Lãnh Dạ vừa xuống đường cao tốc đã có thể lập tức bị Kim Cương phát hiện. Nhưng mà trốn trong bụi cỏ không ăn không uống cũng không động đậy để giám thị hai người, loại công tác khổ cực này hẳn là cũng chỉ có thể rơi vào trên người cao thủ đời thứ năm, mà không đến lượt Lục Dương, Bàn Phật mấy vị cao thủ đời thứ ba kia tự thân xuất mã.
Sự thật chứng minh Mười Một đoán đúng rồi, Thiết Toả đích xác là cao thủ đời thứ năm của Võ học tổ, hơn nữa, Thiết Toả còn là nhân tài trẻ tuổi ham võ thành bệnh. Võ học tổ và dị năng tổ mặc dù đều thuộc về Long Hồn. Nhưng song phương kỳ thật đã nội đấu rất nhiều năm rồi, chẳng bên nào phục nhau. Võ học tổ luôn luôn đều cho rằng Dị năng tổ lợi hại nhất là khống chế nguyên tố tự nhiên.
Nhưng cận chiến lại là điểm yếu nhất của bọn họ. Kỳ thật cũng chỉ có một ít người mới biết được, tự Dị năng tổ đã là một hệ mà năng lực cận chiến cũng không tồi, chỉ là bọn họ thiện nghệ hơn về phương diện khống chế nguyên tố tự nhiên, rất ít khi chính thức dùng tới cận chiến mà thôi. Cũng như lúc Mười Một vừa gặp Tửu Quỷ, đã bị đánh cho ngay cả khí lực hoàn thủ cũng không có. Nhưng mà đời thứ năm của Võ học tổ cũng không rõ ràng một điểm này, hơn nữa trong đời thứ năm của Dị năng tổ đích xác không có mấy người có năng lực cận chiến mạnh, cho nên Thiết Toả nghĩ rằng cùng với Dị năng tổ đối chọi, chỉ cần áp sát đánh cận thân cũng đã ở vào thế bất bại rồi.
Đáng tiếc trong đời thứ năm của Dị năng tổ đã xuất ra một tên khác người, đó là Mười Một với danh hiệu là Băng, Mười Một vốn cũng là lấy cận chiến làm chủ dị năng làm phụ. Thiết Toả nếm phải sai lầm khinh địch nhất thời bị áp chế ứng phó không kịp, vừa mới giao thủ liền đã bị thụ thương.
Trong lúc hai người giao thủ chỉ có thể dùng điện quang hỏa thạch để hình dung, mặc dù giao thủ nhiều chiêu, nhưng khách quan mà nói trong mắt Walter và thiếu nữ chỉ bất quá trong nháy mắt công phu. Nhất là thiếu nữ tên gọi là Tiểu Diệp kia, thậm chí cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Mười Một cũng đã trảo thương Thiết Toả rồi.
Vừa mới giao thủ đã rơi vào thế hạ phong, điều này làm cho Thiết Toả nhất thời thẹn quá hóa giận, thực tế hắn luôn cho rằng người của Dị năng tổ có năng lực cận chiến chỉ mạnh hơn một chút so với người bình thường. Thiết Toả gầm lớn một tiếng, co gối hướng phía hạ thân của Mười Một hung hăng húc tới. Mười Một tả chưởng đưa xuống vỗ về phía cái đầu gối đang đánh tới, hữu chưởng thành trảo lại chộp vào yết hầu của Thiết Toả.
Cao thủ của Long Hồn có thể xưng là tổ chức chiến đấu bí mật số một của thế giới dù sao cũng không phải là nói khoác. Thiết Toả tại lúc nguy cơ biểu hiện xuất ra năng lực ứng biến ngay cả Mười Một cũng cảm thấy giật mình. Tại lúc đầu băng trảo đâm tới sắp tiếp cận sát da chỗ yết hầu, Thiết Toả hốt nhiên ngửa nửa thân trên ra sau, mà cái đầu gối cũng tấn tốc thu hồi, da bụng căng lên, cả người duỗi căng ra như cây cung né qua hai mặt công kích của Mười Một.
Một chưởng của Mười Một thất bại lập tức rút thân lùi về sau, mà lúc này Thiết Toả lại như buông cung đột nhiên nhảy bật trở lại, dùng đầu của mình hung hăng húc vào mặt Mười Một. Mười Một không nghĩ tới Thiết Toả còn có chiêu thức quái dị như vậy, lúc này không kịp biến chiêu, mà thân thể còn trong phạm vi công kích của Thiết Toả, bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu xuống, miễn cưỡng là dùng đỉnh đầu tiếp thụ cú húc của Thiết Toả.
"CỐP!" - một thanh âm trầm muộn vang lên, hai người đồng thời thối lui mấy bước. Thiết Toả ôm lấy đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mười Một mặt không biểu tình như là chưa từng bị một chút thương tích. Thiết đầu công của hắn là được Võ học tổ đời thứ ba vốn là Thiếu Lâm cao thủ Thiết Diện chỉ điểm cho, đã luyện được mười năm công phu, cho nên Thiết Toả đối với Thiết đầu công của chính mình rất có tự tin. Sợ là trước mặt có là khối bê tông cũng có thể bị hắn dùng đầu đập nát.
Nhưng là vừa mới va chạm một cú, hắn cảm giác tự mình giống như là húc vào một đống cương thiết cực kỳ cứng rắn, đã rất nhiều năm không có cảm giác được đau đớn ở đầu mà tại cơn đau vừa rồi giống như xương đầu đều muốn vỡ ra. Mà cái khiến hắn giật mình nhất chính là Mười Một đang đối diện, chỉ là bị lực va chạm đẩy lùi về sau mấy bước, nhưng lại như người không việc gì một lần nữa đứng lại. Chẳng lẽ Thiết đầu công của hắn so với mình còn lợi hại hơn?
Thiết Toả còn không kịp nghĩ nhiều. Mười Một đã lại lần nữa động thân, như quỷ mị hốt nhiên bay tới trước mặt Thiết Toả. Một chưởng vô thanh vô tức vỗ vào ngực hắn. Thiết Toả cố nén cảm giác hôn mê từ não bộ truyền đến, tay trái vẽ thành vòng tròn. Một chiêu Thái Cực Viên Đoạn Thức trong võ học thường gặp nhất ngăn lại công kích của Mười Một, đưa lực đạo một chưởng này của hắn trượt sang bên cạnh. Nhưng là vừa mới giao thủ, Thiết Toả liền phát giác một chưởng này của Mười Một mềm nhuyễn không có lực đạo, hắn lập tức cả kinh hiểu được tự mình không xong rồi.
Quả nhiên, Mười Một đột nhiên biến chưởng thành trảo, cực nhanh chụp vào cổ tay Thiết Toả. Ngay lúc này, Thiết Toả cảm giác được một cỗ hàn khí xông thẳng lên tim, đông cứng toàn bộ tay trái. Hắn lập tức tỉnh ngộ đối phương là dị năng cao thủ, hơn nữa năng lực còn là khống chế băng, bởi vì vừa mới đối chọi vài cú, Thiết Toả thiếu chút nữa cũng đã quên thân phận của Mười Một.
Trên mặt Thiết Toả hiện lên thần sắc hoảng sợ, hữu quyền của hắn hạ xuống muốn đánh thẳng lên phía mặt của Mười Một. Mười Một hốt nhiên cúi đầu xuống, đồng thời thân thể vặn một cái, khó khăn tránh được quyền phong của Thiết Toả từ dưới vọt lên, đồng thời lắc mình ra sau người Thiết Toả hữu chưởng chộp về phía yết hầu của Thiết Toả.
Thiết Toả lúc đang định muốn nhảy ra, mới kinh hãi phát hiện nửa thân dưới của mình cũng đã không nghe sai khiến nữa rồi. Mà lúc này, thủ chưởng băng lãnh không cảm giác được nửa điểm thân nhiệt của Mười Một đã khóa chặt yết hầu của hắn, chỉ cần đối phương dùng sức một chút, đảm bảo xương yết hầu lập tức bị nghiến nát.
Thua rồi, Thiết Toả chậm rãi buông thõng cánh tay trái vẫn còn năng lực hành động, trên mặt lộ ra một tia chua chát. Song phương đánh nhau ngay cả nửa phút cũng không tới đã lại kết thúc, mà hắn cư nhiên đã duy trì không tới nửa phút cũng là thua triệt để rồi. Mặc dù cũng không phải thực lực hắn không bằng đối phương, mà là thua tại khinh địch, nhưng đã thua là thua. Điểm này Thiết Toả chấp nhận rõ ràng.
Thiết Toả thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong tiến đến. Nhưng kỳ quái chính là hắn cảm thấy bàn tay đang khóa trên yết hầu chầm chậm buông ra, Thiết Toả mở mắt nhìn về Mười Một, nhưng lại trông thấy Mười Một đi về phía hai người Walter và thiếu nữ.
Thiết Toả khàn giọng hỏi:
-"Vì cái gì không giết ta?"
Mười Một tiếp tục đi về phía trước, cũng chẳng ngoảnh đầu lại, hỏi ngược lại:
-"Vì cái gì mà phải giết ngươi?"
-"Chúng ta là địch nhân."
Mười Một hốt nhiên dừng chân, vẫn quay lưng về Thiết Toả, nhạt giọng nói:
-"Đó không phải lý do."
Nói xong liền đi qua bên cạnh Walter, Walter vội cõng thiếu nữ Tiểu Diệp theo Mười Một rời đi.
-"Băng!" Thiết Toả lớn tiếng kêu lên: "Ta sẽ đích thân tóm ngươi!"
-"Ừm! Đợi ngươi." Từ xa vọng lại giọng nói Mười Một vẫn là bình thản cũng lạnh lùng như trước.
Cho tận đến khi thân ảnh ba người Mười Một biến mất trong màn đêm, Thiết Toả mới thở dài một hơi, cẩn thận quan sát thân thể của mình. Hắn phát hiện Mười Một chỉ dùng băng dị năng phong trụ mấy huyệt vị trên vai trái và bên hông, ngăn trở khí huyết vận hành ở tay trái và nửa thân dưới, mới tạo thành hiện tượng bán thân bất toại, mà sinh ra tưởng tượng nửa người mình hoàn toàn bị đóng băng đông cứng. Chỉ cần thời gian vài giờ, dùng khí công chầm chậm hóa giải băng sương còn tồn đọng trong huyết quản sẽ có thể khôi phục hành động.
Thiết Toả sắc mặt có chút cổ quái một lần nữa nhìn về hướng Mười Một ba người rời đi, hắn nghĩ đến nếu Mười Một vừa rồi là dùng băng dị năng làm cho huyết quản và huyết dịch nửa thân của mình đều đóng băng, vậy chẳng khác nào tuyên bố hắn từ nay về sau sẽ biến thành tàn phế. Nhưng là Mười Một lại cũng không có làm như vậy, ngược lại lựa chọn cách tiêu hao năng lượng lớn hơn, cật lực đả đấu, nhưng phạm vi đóng băng nhỏ lại đối với thân thể Thiết Toả không có thương tổn quá lớn. Mặc dù cuối cùng cũng có thương tổn, nhưng chỉ cần cẩn thận điều dưỡng cũng không tính là cái gì quá đáng ngại.
Thiết Toả đứng trong bóng đêm hồi lâu, vẫn cúi đầu tự suy nghĩ gì đó. Không lâu sau đó, một đạo thân ảnh đột nhiên từ xa rất nhanh phi tới, sau khi tới bên người Thiết Toả chợt dừng lại.
Đó là một nam tử hơn 30 tuổi, tại Long Hồn thì không có quan niệm tuổi tác, hết thảy đều là đạt giả vi sư. Mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, chỉ cần có thể đạt được yêu cầu của Long Hồn, là có thể được tuyển vào Long Hồn vì quốc gia làm việc hoặc là bị giám thị cả đời. Tại Long quốc mặc dù người học võ rất nhiều, nhưng cao thủ chính thức cũng không nhiều. Một người từ nhỏ tu luyện bỏ ngủ quên ăn, đợi lúc chính thức tiến vào cảnh giới cao thủ thì cũng chẳng biết bao nhiêu tuổi nữa.
Cho nên trong Võ học tổ, người nhỏ tuổi rất ít, như người này có thể hơn 30 tuổi đã tiến nhập Long Hồn đã là thiên phú hơn người rồi. Nhưng Dị năng tổ bất đồng, Dị năng tổ mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, chỉ cần phát hiện có dị năng thiên phú đều sẽ bị chiêu thu vào Long Hồn. Cho nên Dị năng tổ đời thứ năm phổ biến đều là người trẻ tuổi, mà Võ học tổ đời thứ năm không có ngoại lệ hoàn toàn đều là ngoài trung niên trở lên. Người đến nghi hoặc nhìn Thiết Toả, hỏi:
-"Thiết Toả, ngươi làm sao vậy?"
Thiết Toả chậm rãi đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía người vừa đến, thở dài, lắc đầu khẽ nói:
-"Ta thua rồi!"
Người tới nhìn nhìn bốn phía, hỏi:
-"Phản đồ kia đâu?"
Thiết Toả giận dữ nói:
-"Đi rồi, đã không đuổi kịp rồi."
Dừng lại một chút, lại hỏi:
-"Phi Diệp, ngươi đã đi đâu?"
Phi Diệp cười khổ một chút nói:
-"Ta đã bị một con súc sinh bỡn cợt!"
Nguyên lai sau khi hai người phân chia ra, Phi Diệp nghe thấy cách đó không xa có tiếng chạy trốn, không hề nghĩ ngợi liền lập tức truy theo. Nhưng là đối phương thật sự chạy quá nhanh, Phi Diệp chỉ có thể dùng hết toàn lực mới có thể đuổi theo một chút. Thứ kia bị hắn truy đuổi tựa hồ cố ý dẫn dụ hắn theo, cuối cùng tại công viên mới cảm giác trong phạm vi nhất định chung quanh tán loạn. Rốt cục Phi Diệp nhìn được trước mặt một bóng trắng chớp qua, hắn lập tức hạ ý thức phóng ra mấy cây phi châm.
Phi Diệp là danh hiệu từ Trích Hoa Phi Diệp, ý chỉ năng lực ám khí xuất chúng của hắn, mà hắn đối với ám khí của mình cũng rất có tự tin. Quả nhiên, sau khi ám khí phi xuất, từ xa "Ngao ô" một tiếng lảnh lót, giống như là tiếng kêu rên đau đớn của một con cẩu. Phi Diệp lập tức tỉnh ngộ rằng tự mình đã bị một con cẩu bỡn cợt, mới lập tức quay lại, nhưng lại trông thấy Thiết Toả một mình một người đứng dưới gốc cây đang trầm tư mặc tưởng.
Nghe được lời giải thích của Phi Diệp, Thiết Toả sửng sốt nói:
-"Cẩu có thể chạy nhanh như vậy à?"
Phi Diệp nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói:
-"Ta cũng không nghĩa ra là vì sao, nhưng có thể khẳng định là một con cẩu. Đúng rồi, còn ngươi? Như thế nào đứng ở chỗ này?"
Thiết Toả cười khổ một chút, đem hết mọi sự từ lúc chính mình cùng Mười Một chiến đấu kể ra.
Phi Diệp nghe xong vỗ vỗ vai Thiết Toả an ủi nói:
-"Ngươi cũng không thua, chí ít người còn chưa sử xuất ra bản lĩnh Thiết Toả Lan Giang mà, nếu không hươu chết về tay ai còn chưa biết."
Thiết Toả cười khổ nói:
-"Không cần an ủi ta, thua là thua. Chỉ là ta không nghĩ tới gã Băng kia lại lợi hại như vậy, nếu như phải thật sự liều mạng mà nói, ta liều cái mạng này khẳng định có thể làm hắn trọng thương, nhưng tuyệt đối không ngăn được hắn."
Phi Diệp gật gật đầu nói;
-"Quên đi, dù sao tin tức đã thông tri về rồi, gã phản đồ kia khẳng định không thoát khỏi nơi này đâu."
Cười khổ một chút lại nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
-"Nhưng nhiệm vụ chúng ta thất bại, đợi xem tổ trưởng trừng phạt như thế nào đã, hy vọng tâm tình của hắn sẽ không quá xấu."
Ngay lúc Phi Diệp và Thiết Toả báo tin tức lên trên, đồng thời Mười Một dẫn theo Walter đã ly khai công viên. Mười Một dẫn hai người rẽ trái ngoặt phải, đem năng lực phản truy tung phát huy đến cực hạn, sau khi cố ý bố trí tầng tầng nghi trận mới mang theo hai người chạy về một hướng.
Walter dù sao lưng cõng theo một người, dần dần cảm thấy không duy trì nổi, thở dốc hỏi:
-"Sở Nguyên đại ca, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Mười Một chạy ở phía trước, cũng không quay đầu lại nói:
-"Bọn họ khẳng định đem tin tức ta xuất hiện phát đi, lập tức sẽ có người tới ngăn trở. Chúng ta tận lực kéo dài thời gian, trước khi cứu viện đến đừng để cho bọn họ tìm được."
Ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên có thanh âm cười nói:
-"Tiểu tử rất thông minh."
Mười Một và Walter đồng thời dừng bước, không hẹn mà cùng xoay người lại. Ở phía sau Walter khoảng cách hơn mười thước, hai thân ảnh cao lớn đang chậm rãi bước tới phía bọn họ.
Mười Một nhíu mày một chút, mặc dù sớm đoán được cao thủ ở phụ cận sau khi tiếp nhận được tin tức sẽ lập tức tới ngăn trở, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Mười Một nheo mắt nhìn hai người càng tới càng gần, hốt nhiên lại nhận ra gì đó, lập tức lại xoay người lần nữa. Mà tại sau người hắn, lại có hai người đang chầm chậm đi tới. Lúc này bốn cao thủ Long Hồn bao vây hai mặt, đêm ba người vây khốn ở giữa. Mười Một yên lặng đánh giá một chút thực lực song phương, Walter và thiếu nữ bây giờ không còn khí lực chạy trốn, khẳng định là chạy không thoát. Nếu như hắn bỏ lại Walter mà nói, tự mình có thể trốn thoát mặc dù tỷ lệ rất nhỏ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Chỉ là nếu làm như vậy, Walter khẳng định sẽ bị nghiêm mật giam giữ, từ nay về sau muốn lại cứu hắn cũng khó như lên trời.