Nhân Gian Băng Khí

Chương 312: Thiếu niên thần bí và bí ẩn cao thủ Long Hồn đời thứ tư



Đã qua thời gian ăn bữa tối, mọi người ăn nó uống đủ rồi bắt đầu ra đường tản bộ, thời gian này cũng là thời gian trên đường náo nhiệt nhất. Trên đường người ồn ồn ào ào đi lại không ngừng.

Trên một con đường ở thủ đo, ngoài cửa một quán ăn nhỏ.

Một người thoạt nhìn nhiều nhất cũng không quá hai mươi tuổi, mái tóc màu vàng, da trắng, liếc nhìn là đã biết là một thiếu niên người phương Tây đang đứng ở ngoài cửa quán này. Nhưng thiếu niên này không giống những du khách phương Tây đến Long quốc du lịch luôn ưỡn ngực ra, trái lại hắn còn luôn cuộn mình lại, không ngừng xoa xoa cái bụng đang kêu lục bục. Quần áo trên người hắn rất là bẩn thỉu, hai tay trống không không có hành lý gì cả. Bộ dáng thoạt nhìn như mất hồn.

Lúc này thiếu niên kia chính là đang nhìn xuyên qua tấm cửa kính nhìn thực khách ở bên trong đang ăn một đĩa thức ăn còn đang bốc khói, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nhưng không có ai thèm hỏi đến hắn một câu, đến ngay cả tên tiếp tân ở cửa cũng chỉ ngoái đầu liếc nhìn hắn một cái rồi lại coi như không thấy gì, tiếp tục làm việc của mình.

Thiếu niên này đứng bên ngoài quán ăn thật lâu rồi mới lắc đầu dời đi. Hắn đi vào trong một cái ngõ nhỏ, tìm một góc tối tăm vô lực ngồi xuống, liên tục xoa xoa cái bụng đói đang kêu lục bục.

Thiếu niên lại nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng không nghĩ tới những thứ đồ ăn đó nữa. Để chuyển sự chú ý sang thứ khác, hắn đưa tay vào trong áo móc ra một cái vòng cổ vàng. Vòng cổ vàng này là do vàng nguyên chất cả mười phần tạo thành, trên đó còn móc vào một cái giá chữ thập màu vàng xán lạn, hơn nữa trên cây thập giá còn nạm vào mười hai viên kim cương nhỏ. Chỉ cần là người sáng mắt sẽ biết, cái vòng cổ này trị giá rất nhiều tiền. Chính là thiếu niên này lúc này bản thân đã đói đến sắp ngất đi rồi, nhưng lại vẫn không bán cái vòng đi để mua thức ăn.

Thiếu niên nắm cái thập giá bằng vàng váo trong lòng bàn tay, lẩm bẩm nói:"Calos thúc thúc, tỷ tỷ, ta nhất định … ta nhất định sẽ tìm được hắn. Nói xong, khóe mắt hắn đã ẩn hiện chảy ra nước mắt.

Không biết là thiếu niên này đã thật sự đói đến hết cả sức lực rồi, hay là đang nhớ đến chuyện gì quá chăm chú, không chú ý tới có ba người đang đi qua cái ngõ nhỏ này. Khi tiếng bước chân làm thiếu niên này sực tỉnh thì ba người này chỉ còn cách hắn rất gần. Thiếu niên không kịp nhìn người đi ngang qua là ai, nhanh chóng mang vòng cổ giấu vào trong ngực. Hắn một mình lưu lãng ở ngoài đã nửa năm rồi, cái vòng vàng này mặc dù là hồi ức huy nhất của hắn, nhưng đồng thời cũng mang đến cho hắn không ít phiền toái. Trải qua một thời gian dài như vậy, thiếu niên cũng dần dần hiểu được đạo lý "Tài vật không thể để lộ ra ngoài".

Mặc dù động tác của thiếu niên rất nhanh, nhưng chính là vẫn chậm một bước, ba người kia đã thấy được trong tay hắn nắm một thứ gì đó lấp lóe ánh vàng. Ba người trao đổi với nhau một ánh mắt, rồi liền đi về phía hắn.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ba người đều khoảng hai bảy hai tám tuổi, hai nam một nữ, trong đó một nam một nữ ôm ôm ấp âp, hiển nhiên là một đôi.

"Ê." Người nam còn lại nhìn rõ ràng thiếu niên này thì ngẩn ra:"Là một tên ngoại quốc."

Người nam đang ôm nữ nhân còn lại gật gật đầu nói:" Sao nhìn giống như mất hồn như vậy?"

Nữ nhân hình như đối với chuyện tiếp theo bọn họ muốn làm tương đối lo lắng, khe khẽ kéo kéo áo nam nhân kia.

Người con trai quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, nói:"Sợ cái gì?"

Nam nhân còn lại đảo mắt nhìn khắp người thiếu niên vài vòng, cười nói:"Người ngoại quốc không phải đều rất giàu có sao, sao lại thảm như vậy? Không phải là bị cướp chứ?"

Thiếu niên nhìn ba người này, dùng tiếng Long quốc trọ trẹ nói:"Các ngươi. Muốn, làm gì?"

"Ồ." Nam nhân kia buông cô bạn gái của mình ra, đi tới trước mặt thiếu niên ôn tồn nói:"Tiếng Long quốc không tệ. Ồ, ngươi vừa rồi hình như lấy cái gì đó của lão bà ta phải không?" nói xong vươn tay về phía người thiếu niên.

Thiếu niên trong mắt hiện lên một tia giận dữ, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay của nam tử kai dùng sức bẻ một cái. Nam tử kia đau đớn kêu thất thanh một tiếng, cả người nhất thời bị văn ra, cánh tay vẫn bị thiếu niên kia nắm lấy.

Nam tử còn lại thấy không đúng, lập tức đá ra một cước về phía mặt người thiếu niên. Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, đẩy người đang bị giữ trong tay về phía trước. "Phanh" một tiếng, nam tử kia một cước đá vào chính mặt đồng bọn của mình. Mà thiếu niên kia đã nhanh nhẹn xoay người một vòng, đột nhiên đá ra một cước, đá vào bụng tên nam tử vừa định đá hắn. Nam tử này kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống, cả người quặn lại, tay ôm bụng, đao đớn đến mức không rên rỉ được.

Thiếu niên phủi phủi quần áo ở trên người đứng lên, cũng không thèm nhìn lại ba người kia đã trực tiếp đi về phía trước. Chỉ là hắn vừa đi được hai bước, bụng của hắn lại bắt đầu kêu lục bục. Thiếu niên suy nghĩ một chút, rồi xoay người lại.

Nhìn bằng hữu và bạn trai của chính mình một người ôm mặt một người ôm bụng, cô gái đang bị dọa đến mức luống cuống không biết phải làm sao lại thấy thiếu niên ngoại quốc kia quay lại, bị dọa cho lùi lại vài bước. Bạn trai nàng nhịn đau đứng lên cản ở trước mặt nàng, quát:"Muốn đánh thì đánh lão tử đây, không cần khi dễ đàn bà con gái."

Thiếu niên đi tới còn cách bọn họ khoảng hai thước thì dừng lại, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn nam nhân cùng với cô gái đang được nam nhân bảo vệ ở phía sau, lại nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẫn như trước nói một thứ tiếng Long quốc trọ trẹ nói:"Có thể đưa cho ta … một chút tiền không? Ta rất đói."

"A?" Nam tử sửng sốt vài giây mới phản ứng được, lập tức móc ví rút tất cả tiền bên trong ra, nhưng chỉ toàn là tiền năm đồng với mười đồng, sợ rằng tổng cộng cũng không tới năm mươi đồng. Nam tử đưa qua nói:"Tất cả ở đây rồi." Text được lấy tại Truyện FULL

Thiếu niên tóc vàng kia chỉ lấy một tờ mười đồng trong tay hắn, nói nhỏ:"Cảm ơn" rồi quay người đi khỏi cái ngõ nhỏ này. Ra khỏi cái ngõ, thiếu niên cúi xuống nhìn tờ mười đồng trong tay, dùng tiếng Ưng quốc cười khổ lẩm bẩm:"Tỷ tỷ, là bọn họ chọc ta trước."

Cho đến khi thân ảnh của thiếu niên hoàn toàn biến mất, nam tử mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi nhìn đồng bọn mặt trắng bệch vẫn còn đang ôm bụng nằm trên mặt đất, đang muốn quay đầu nói chuyện với bạn gái, chính là vừa quay lại thì thấy bạn gái cầm trong tay một nắm tiền hơn một trăm đồng, đang đứng ngơ ngác sững sờ.

Người con trai ngẩn ra:"Em làm gì vậy?"

Cô gái nhìn hắn một chút, lại nhín nắm tiền ở trong tay mình, có chút mạc danh kì diệu nói:"Em cũng không biết, vừa rồi hắn nói là muốn tiền, em đột nhiên lại muốn cho hắn tất cả tiền."

Nam tử nhìn thoáng qua mấy tờ tiền vẫn còn trong tay mình, nghi hoặc nói:"Kỳ quái thật, ta vừa như thế nào cũng nghĩ đưa cho hắn tất cả tiền."

Thời gian Cuống Triều phục chế dữ liệu so với Mười Một dự tính còn lâu hơn một chút, đợi đến gần năm mươi phút, đèn xanh trên cổng dữ liệu mới nhảy trờ lại đèn đỏ. Đèn xanh tắt chỉ có hai nguyên nhân, một là Cuồng Triều đã phục chế xong dữ liệu tự mình rời khỏi lỗ hổng, hai là bị nhân viên quản lý mạng máy tính của Long quốc phát hiên rồi cắt đứt đường truyền dữ liệu. Bất kể là nguyên nhân nào thì Mười Một cũng phải nhanh chóng thủ tiêu chứng cứ.

Mười Một nhanh chóng rút cáp truyền dữ liệu ra, tắt máy chủ đi rồi để lại nó xuống dưới bàn, rồi nhanh chóng mang cổng dữ liệu(USB) nhanh chóng rời khỏi phòng máy tính.

Ở tận cùng bên trong căn cứ Long Hồn có một cái phòng đun nước. Phòng đun nước này chủ yếu là cung cấp nước nóng dùng hàng ngày cho căn cứ, một cái nồi hơi lớn trong đó một ngày hai mươi bốn giờ không lúc nào ngừng làm việc. Phía trên nồi hơi nước móng trực tiếp thông qua ống dẫn thống đến các phòng trong căn cứ. Cho nên cả căn cứ cho đến bây giờ chưa từng thiếu nước nóng.

Mười Một sau khi rời khỏi phòng máy tính trực tiếp đi thẳng đến phòng đun nước nóng này, là muốn dùng lò lửa lớn trong phòng đun nước này để hủy đi cổng dữ liệu. Lửa trong lò cho đến bây giờ cũng chưa từng tắt, cho nên nhiệt độ bên trong cao đến mức không cách nào tưởng tượng được, bất cứ thứ gì bị quăng vào bên trong đều sẽ chỉ trong chốc lát hóa thành tro, cho dù là một khối thép ném vào cũng chỉ mất một lúc cũng sẽ hóa thành một đám thép lỏng. Cho nên nơi này cũng là chỗ tiêu hủy chứng có tốt nhất.

Mười Một cũng không lo sẽ bị người khác phát hiện ra, hắn đã ở chỗ này được một thời gian, đối với vận hành hàng ngày trong căn cứ thuộc như lòng bàn tay, biết rằng trong cái phòng đun nước nóng này bình thường không có người. Các kĩ sư cũng chỉ mỗi ngày đến kiểm tra một lần, thời gian còn lại cũng không ở chỗ này. Trừ phi là máy móc xuất hiện vấn đề gì đó, hệ thống cảnh báo của các ký sư sẽ tự động phát ra cảnh báo, rồi các kỹ sư sẽ chạy tới địa điểm cảnh báo tiến hành tu sửa.

Đi vào phòng đun nước nóng đó, cả một cái phòng diện tích gần ngàn mét vuông quả nhiên không có một bóng người. Ở tận cùng của cái phòng là một lò lửa thật lớn, lúc này trong đó lửa vẫn đang cháy rừng rực. Cũng không biết cái lò thật lớn này là dùng chất liệu gì tạo thành, bị liệt hỏa thiêu đốt nhiều năm như vậy, lại không một chút nào biến dạng, hơn nữa từ ngoài nhìn vào giống như một khối sắt không chút nào bị nung đỏ lên. Nhiệt độ chung quanh rất cao, đặc biệt trong cái loại không gian được đào xuống lòng đất này, không khí không được lưu thông như trên mặt đất, cho nên ở chỗ này thể chất yếu một chút sẽ rất dễ dàng hôn mê. Mười Một đi tới trước một cánh cửa sắt nhỏ, nhặt lên một cái móc sắt ở góc tường bên cạnh, móc vào một cái lỗ trên cái cửa sắt kia rôi giật lại. Nhất thời "hô" một tiếng, một cỗ nhiệt khí tràn ra khỏi cái cửa đang mở tẳng mặt bắn tới, nhiệt đố rất cao, khiến cho người ta không thở nổi.

Mười Một lấy cái cổng dữ liệu ra nhanh chóng ném vào bên trong, sau đó lại đóng cái cửa sắt nhỏ lại. Bây giờ hắn sẽ không cần lo lắng cái cổng dữ liệu sẽ bị người ta phát hiện nữa, bởi vì bên trong cái lò lửa kia sẽ không có khả năng có vật gì có thể tồn tại.

Sau khi tiêu hủy xong cái cổng dữ liệu, Mười Một trở lại khu phòng ở, còn chưa dừng chân thì đã thấy từ phía xa xa đã thấy Tửu Quỷ và Thiết tương đứng ở cửa nói chuyện với nhau. Thấy Mười Một đi tới. Tửu Quỷ mới cười mắng:"Tiểu hỗn đản ngươi đi đâu thế? Chúng ta ở khu nhà ở và phòng máy tính tìm khắp nơi, lại vẫn không tìm thấy ngươi."

Mười Một liếc nhìn hai người một cái, nhàn nhạt nói:"Đi lung tung."

Tử quỷ cười nói:"Đi nhanh đi, mọi người đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, chỉ còn chờ mỗi mình ngươi thôi."

"Ồ." Mười Một ồ khẽ một tiếng, cũng không tỏ vẻ gì cả, chỉ đi theo hía sau Tửu Quỷ. Ba người rời khỏi khu nhà ở đi đến kho xe."

Vừa mới đi được mấy bước, Tửu Quỷ đột nhiên hỏi:"Đã gặp sư phụ của ngươi chưa?"

Mười Một liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:"Rồi."

Tửu Quỷ cười ha ha nói:"Ngoại hiệu của hắn là "tửu qủy", ta cũng gọi là Tửu Quỷ, không biết ai mới thật sự là Tửu Quỷ, có thời gian phải thử một chút mới được."

Mười Một đối với câu nói đùa của Tửu Quỷ không phản ứng gì. Sự thật thì hắn sớm đã nhớ lại chuyện của Lục Dương. Lúc trước ở biệt thự của Mardy, Mười Một thường xuyên đưa rượu xuống cho Lục Dương, Lục Dương cũng đã từng nói qua, bằng hữu của hắn đạt cho hắn một cái ngoại hiệu là "Tửu Quỷ". Khó trách lúc trước Sở Nguyên khi còn mất trí nhớ khi gặp Tửu Quỷ thì có một loại cảm xúc rất khó hiểu, là bởi vì tên Tửu Quỷ và ngoại hiệu của Lục Dương giống nhau.

Tửu Quỷ đối với tính tình của Mười Một cũng là hiểu rõ, cũng không trách hắn không trả lời, tiếp tục cười nói:"Tổ dị năng của chúng ta và tổ võ học đúng là rất có duyên đấy, ta và ngoại hiệu của kiếm thần giống nhau này. Kim cương và danh hiệu của Kim Cương cũng giống nhau, ha ha. Sau này gọi một Kim Cương, cam đoan là gọi một hai trả lời, rất thú vị, ha ha ha …"

Thiết tương nhìn tử quỷ từ đùa tự cười, vẫn còn đang há mồm ra ha ha, âm thầm lắc đầu. Quả thật là một đứa trẻ tinh nghịch. Bất kể là tình huống gì Tửu Quỷ vẫn nói đùa được, rất hiếm khi thấy được vẻ mặt nghiêm túc của hắn. Mà Liệt hỏa thì lại hoàn toàn trái ngược, luôn luôn có vẻ nghiêm túc, rất hiếm khi thấy Liệt hỏa nở nụ cười nào.

Tửu Quỷ cố ý chậm lại hai bước sóng vai cùng Mười Một, vỗ vỗ vào vai Mười Một nói:"Ngươi có biết như thế nào phân biệt kim cương và kim cương không? Ta nói cho ngươi. Kim Cương của chúng ta là cương trong cương thiết, là ý chỉ năng lực của hắn. Kim Cương của tổ võ học là cương cường, là chỉ tính cách của hắn. Ồ, nói đến kim cương, lão già này rất là thú vị, hắn là một trong số rất ít động vật tự mình đi tìm Long Hồn yêu cầu gia nhập đấy. Ha ha ha … "

Thiết tương ngẩn ra:"Long Hồn sao có thể tùy tiện tìm được?"

Tửu Quỷ lắc lắc đầu nói:"Long Hồn lúc đó và bây giờ khác nhau, khi đó tin tức không thống suốt, Long Hồn che giấu cũng không nghiêm mật như bây giờ. Bất quá cho dù là như vậy, Long quốc cũng không dễ dàng để người ta phát hiện. Lúc đó sư phụ của Kim Cương bị thủ lĩnh chiêu an gia nhập "Long Hồn", mang Kim Cương phó thác lại cho sư đệ, cũng chính là sư thúc của Kim Cương, nói lại vài câu rồi đi theo thủ lĩnh. Sau đó Kim cương khổ luyện võ nghệ, có thành tựu liền đi tìm sư phụ của hắn. Nhưng chính là tiểu tử đó không biết Long Hồn ở đâu, liền chạy đi khiêu chiến tứ đại gia tộc, kết quả bị tứ đại gia tộc đánh cho thành một đống. Nhưng mà hắn vẫn không sợ, chiến bại bao nhiêu lần mà vẫn tiếp tục khiêu chiến, hơn nữa càng đánh càng mạnh. Sau đó Long Hồn chúng ta biết được chuyện này, tìm đến hắn. Lúc này đứng đầu Long Hồn chính là "Phó Tọa". Phó Tọa nhận ra hắn là một nhân tài, liên chiêu thu Kim cương vào Long Hồn để bồi dưỡng, cũng căn cứ vào kinh nghiệm và dũng khí hắnkhiêu chiến tứ đại gia tộc mà lấy danh hiệu là "Kim Cương".

Thiết tương hỏi:"Vậy sư phụ của hắn thì sao?"

Tửu Quỷ sắc mặt buồn bã, nhẹ giọng nói:"Chết rồi. Trước khi Kim Cương gia nhập Long Hồn bởi vì nhiệm vụ thất bại, chết trong tay người ta. Kim cương sau khi biết được sự thật lại càng điên cuồng tu luyện như không cần mạng, là vì muốn báo thù cho sư phụ hắn."

"Thù đã báo được chưa?"

Tửu Quỷ đột nhiên ha ha cười to nói:"Đương nhiên là báo rồi. Đối phương là tứ đại thủ lĩnh Chiến long phải của Tiểu Trùng quốc. Bị Kim cương, Bàn Phật, Kiếm thần và Thiết Tâm bốn người liên thủ xông vào Tiểu Trùng quốc, mang cả môn phái toàn bộ tiêu diệt. Ha ha ha ha, một trận đấy đánh rất sảng khoái. Ai, đáng tiếc lúc đó tổ võ học và tổ dị năng đã bị chia ra, ta cũng không thể đi theo đánh cùng với bọn họ."

Tửu Quỷ quay đầu lại phía Mười Một nói:"Tiểu hỗn đản, ngươi không biết, vị sư phụ kia của ngươi trước đây lợi hại như thế nào đâu. Tính ra so với các tiền bối đời thứ nhất của Long Hồn cũng không kém nhiều. Còn lại có tư cách nhất là đời thứ hai, sư phụ ngươi chính là một trong số ít những tiền bối đời thứ hai còn lại của Long Hồn đấy."

Thiết tương đột nhiên hỏi: "Phó tổ trưởng, ngươi là đời thứ mấy?"

"Ta?" Tửu Quỷ bĩu môi nói:"Đời thứ ba."

Thiết tương tự chỉ vào mũi mình nói:"Còn chúng ta thì sao?"

Tửu Quỷ không nghĩ ngợi chút nào nói luôn:"Đời thứ năm."

"Vậy đời thứ tư có ai?"

Ách, ngươi hôm nay sao hỏi nhiều như vậy."

"Ách … " Thiết tương nắn ắn mũi không dám hỏi nữa. Sự thật là hắn rất tò mò. Hắn và các chiến hữu trong tổ vẫn biết rằng các tiền bối đời trước là có Liệt Hỏa và Tửu Quỷ, nhưng không nghĩ được là lại còn cách một đời. Nhưng mà các cao thủ Long Hồn đời thứ tư đã đi đâu rồi? Tại sao bọn họ đã gia nhập Long Hồn lâu như vậy mà vẫn chưa từng nghe nói qua?

Mười Một vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên lại mở miệng hỏi:"Đời thứ tư thì sao?"

"Cái này … " Tửu Quỷ lắc lắc đầu nói:"Quên đi, tốt nhất là đừng nói đến vấn đề này nữa. Chúng ta đi nhanh lên một chút, bọn họ đang đợi đấy.". Nói xong, Tửu Quỷ cố ý bước nhanh thêm.

Mười Một khe khẽ chau mày, Tửu Quỷ rõ ràng là cố ý lảng tránh không muốn đề cập đến vấn đề đời thứ tư này. Cuối cùng là cao thủ Long Hồn đời thứ tư có chuyện gì? Tại sao ở Long Hồn đều chưa từng thấy cao thủ đời thứ tư, mà Tửu Quỷ rõ ràng là lảng tránh vấn đề này?

Mười Một nhìn thoáng qua bóng lưng Tửu Quỷ đang rời đi rất nhanh, thầm nghĩ tư liệu mà Cuồng Triều phục chế được có thể sẽ có tư liệu về phương diện này. Phải tìm cơ hội bảo Cuồng Triều tìm thử.

Lúc này, Thiết Tương nói:"Băng, nhanh lên một chút. Tất cả mọi người đang chờ chúng ta đấy."

"Ồ." Mười Một nhàn nhạt lên tiếng, mặt không chút thay đổi nào cũng với Thiết Tướng đuổi theo Tửu Quỷ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv