"y ô....."
Sở Nguyên sửng sốt một chút, đây là tiếng kêu của Tiểu Bạch, chẳng lẽ nó đã tới đây trước một bước, quả nhiên thấy Tiểu Bạch chồm hỗm ngồi ở bậc thềm chân cầu thang, đôi mắt màu lam sâu thẳm đang nhìn hắn, dường như rất cao hứng ngoáy tít cái đuôi.
Phía sau Tiểu Bạch còn có một người nằm thẳng cẳng, giờ phút này người này toàn thân nhuốm đầy máu, thậm chí như gột rửa hành lang khắp nơi đều là máu tươi đỏ hồng, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, đi lên trên còn có huyết châu không ngừng nhỏ xuống tong tỏng. Xem ra là vừa mới chết không lâu. xem tại TruyenFull.vn
Sở Nguyên dẫm lên mặt sàn đầy máu tươi đi tới bên cạnh người này nhìn từ trên xuống dưới, người này lộ ra một khuôn mặt của người Long quốc, trên mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt vội vàng mở rất to, trong ánh mắt còn mang theo một chút không cam lòng. Có thể bị chết rất không cam tâm, vết thương trí mệnh của hắn ở trên ngực, bộ vị trước ngực bị xé phanh dã man, lộ ra một hàng xương sườn, hai xương sườn vị trí ở ngực còn bị bẻ gãy, trái tim được bảo vệ bên trong cũng không cánh mà bay.
Quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch, nó giống như đạt được thành tích liều mạng phe phẩy cái đuôi, Sở Nguyên cũng đã hiểu được vì sao Cuồng Triều vừa rồi nói chuyện lại lắp ba lắp bắp, phỏng chừng là trông thấy một màn quỷ dị như vậy cũng đã bị dọa cho nhảy dựng lên.
Người này tay phải vẫn còn nắm chặt một cái vali da. Hắn nắm rất chặt, thậm chí phải dùng chút lực mới cạy được vali da từ trong tay hắn. Sở Nguyên cũng không chú ý sẽ lưu lại hiện trường dấu vết của chính mình, hắn tới để giết người này, chỉ là bị Tiểu Bạch giết trước một bước. Hơn nữa, cho dù người Long hồn nhìn thấy một màn này, cũng biết là Cửu vĩ hồ làm, sẽ chẳng ai nghĩ đến hắn cả.
Sở Nguyên mở cái vali da xách tay ra, bên trong là các bộ phận tháo rời của một khẩu súng ngắm tiêu chuẩn, sau khi lắp ghép lại chính là một khẩu súng ngắm kiểu 07 chuyên dùng cho tinh anh. Đúng vậy, người này chính là gã bắn tỉa vừa rồi hướng về hắn nổ súng.
Sở Nguyên mở lòng bàn tay trái và phải của tên bán tỉa ra quan sát một chút, trên bàn tay hắn có một lớp chai cứng dầy, có thể thấy được người này cả ngày chỉ chơi với súng. Hơn nữa từ vị trí vết chai tay mà nhìn, hẳn là tay phải thường xuyên bắn súng ngắm, tay trái thường xuyên dùng súng lục.
Lại tiếp tục ấn ấn vài cái khắp nơi trên người hắn, cơ nhục cánh tay và bắp chân rất săn chắc hữu lực, tựa như con báo có lực bạo phát rất mạnh. Cái này không chỉ là dựa vào một chút huấn luyện khí tài là có thể rèn luyện được, phải trải qua nhiều năm tháng kinh nghiệm chạy trốn mới có thể rèn luyện được cơ bắp như vậy. Xé quần áo hắn ra, trên người phủ kín đầy những vết sẹo, trong đó nhiều vết thương do súng bắn, từng trải qua nhiều vết thương như vậy hơn nữa còn có vài vết thương trí tử thiếu chút nữa thì mất mạng.
Có thể sống đến bây giờ coi như là một kỳ tích rồi. Trên người hắn ngoại trừ vết sẹo do súng còn có nhiều vết sẹo do đao chém, hoa sẹo..v..v.. mà đại bộ phận hoa sẹo đều là bị bụi gai, cây nhỏ cào rách, phỏng chừng người này là chiến sĩ thường xuyên chiến đấu trong rừng cây.
Tại lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng thở dốc có người chạy bộ, biết là hai gã bảo an ở phía sau đuổi theo, Sở Nguyên cũng không quay đầu lại nhìn. Qua khoảng hai phút, quả nhiên hai gã bảo an mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển chạy tới, cũng là bọn họ trải qua huấn luyện, nếu không phỏng chừng bây giờ ngay cả đứng cũng đứng không xong. Chạy lên hơn hai mươi tầng không quá ngạc nhiên, nhưng là một hơi trong thời gian ngắn nhất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên hơn hai mươi tầng lầu, đã xem như rất không tồi rồi. Đương nhiên, ngoại trừ người từ nhỏ đã chịu huấn luyện như Sở Nguyên.
Hai gã bảo an cúi đầu khẽ hít từng ngụm từng ngụm hô hấp, ngay khi bọn hắn ngước đầu lên chợt thấy tràng cảnh tanh máu trước mắt, đều bị dọa đến nỗi "Oa" thất thanh kêu to lên.
Trong đó một gã bảo an lập tức rút ra cảnh côn giơ lên, quát:
-"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Gã bảo an còn lại còn chưa biết làm sao bị hắn nhắc nhở một chút, cũng vội vàng rút ra cảnh côn giơ lên nhằm vào bóng lưng hắn. Bởi vì bảo an thì không có mang súng, cho nên vũ khí duy nhất của bọn họ cũng chỉ có cảnh côn.
Không có để ý tới bọn họ, Sở Nguyên vẫn y như trước quay lưng về phía hai gã bảo an này, cẩn thận kiểm tra thi thể. Gã bảo an thứ nhất rút ra cảnh côn lại quát to:
-"Không được nhúc nhích."
Hắn đang muốn kêu đồng bọn lập tức thông báo với phòng bảo vệ và báo cảnh sát, thì ngay lúc này, tay trái Sở Nguyên vung về phía sau một cái, một thứ gì đó rất nhanh hướng phía bọn họ bay đến.
Gã bảo an này vội kêu to:
-"Cẩn thận...."
Sau đó loạng choạng xô vào đồng bọn, hai người đều ngã sấp xuống. "Bịch!" Một quyển sổ bìa đỏ to bằng lòng bàn tay rơi xuống cạnh thân thể bọn họ, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên quyển sổ có viết một hàng chữ nhỏ màu vàng son hình vòng cung và mấy chữ lớn màu vàng: Quốc vụ viện, công tác chứng.
******************************
-"A...!" Hầu tử hét lớn một tiếng, đem ba quả lựu đạn còn thừa trên người tất cả đều ném qua tường rào vào trong sân. "Oanh! Oanh! Oanh!" Bên trong liên tục truyền ra ba tiếng nổ rất lớn, tại tiếng nổ cuối cùng Hầu Tử liền xoay người về phía đại môn, bưng AK điên cuồng bắn loạn vào bên trong, Hàn Nguyệt Dung nhân cơ hội đang sát tại bên chân Hầu Tử liền thoan thoát tiến vào, lóe lên vài cái đã lọt vào trong một gian phòng bên trái.
Hầu Tử chỉ dựa vào một khẩu súng cũng ngăn chặn được ba hướng, loại chiến tích này cũng đáng để tự hào. Nhưng mà cho dù hắn có lợi hại như thế, thời gian xả tử đạn cũng có hạn. Một băng ba mươi viên tử đạn rất nhanh đã bắn hết, mà cơ hồ ngay khi tiếng súng ngừng lại, đồng thời cửa phòng tầng một ngay phía trước và cửa sổ tầng hai bên phải lóe xuất ra hai thân ảnh, giơ súng hướng về Hầu Tử hung hăng nhả đạn.
Hầu Tử lúc này đã phát cuồng rồi! Không hể lùi ra ngoài, mà là một bên tránh né tử đạn bay tới, một bên rất nhanh thay băng đạn mới. Lúc này hắn cũng không thể lùi lại, nếu hắn không thể cầm cự được hai người kia, vậy sau khi ba người liên thủ đối phó với Hàn Nguyệt Dung vừa lẻn vào trong, nàng chết chắc.
Hầu Tử nhảy đến nấp sau một gốc cây to, không để ý tiểu phúc và bắp đùi không ngừng chảy máu. Đỏ ngầu mắt, nhanh chóng thay băng đạn mới. Hắn nấp ở phía sau gốc cây, chỉ thò nòng súng ra ngoài, dựa vào trí nhớ mà quay súng về phía trước và bên phải nhả đạn.
Hàn Nguyệt Dung vừa lẻn vào trong phòng phía trái, lập tức đã bị người bên trong nhận ra. Ngay khi Hàn Nguyệt Dung chạy đến cầu thang gỗ, từ chân cầu thang trên tầng hai đột nhiên vươn ra một họng súng đen ngòm, tiếp đó nòng súng liên tục không ngừng khạc ra một chùm hoa lửa.
Cũng ngay khi nòng súng nhả đạn, đồng thời Hàn Nguyệt Dung tung người nhảy lên, hai tay phất ra, hai khẩu súng lục trong tay nhắm ngay mộc bản phía trên liên tiếp nổ mấy phát súng. Loại mộc bản này không phải loại tốt, trong ruột trống rống, hơn nữa nhiều năm như vậy, mộc bản đã sớm bị mục nát. Cho nên tử đạn rất nhẹ nhàng xuyên thủng mộc bản. Mà vị trí Hàn Nguyệt Dung bắn đến vừa khéo lại là vị trí người kia đứng ở trên tầng. (mộc bản: cái tấm gỗ làm bậc thang)
Cơ hồ ngay khi nàng nổ súng, đồng thời người trên tầng hai cũng lập tức xoay người nhảy xuống, rơi xuống giữa cầu thang gỗ. Nhìn cũng không nhìn liền đưa súng hướng tới Hàn Nguyệt Dung cuồng xả một trận. Hàn Nguyệt Dung xoay người nhảy ra, tử đạn khó khăn sượt qua người nàng. Đồng thời lúc nhảy ra, nàng cũng nổ súng phản kích.
Nhưng mà người này cũng điên cuồng giống Hầu Tử, không cần tránh né, tùy ý để tử đạn trúng trên người, hai mắt đỏ ngầu chỉ để ý không ngừng hướng súng về Hàn Nguyệt Dung xả đạn. Hàn Nguyệt Dung bắn vào toàn chỗ yếu mệnh, nhưng trước lúc trúng tử đạn người này đã điều chỉnh một chút phương hướng, tử đạn không bắn trúng chỗ yếu hại. Chỉ có ở ngực trái và tiểu phúc phun ra hai chùm hoa huyết.
"Tên điên" Hàn NGuyệt Dung thầm mắng một tiếng, buộc phải lăn lộn né tránh không ngừng tử đạn tấp tới. May mà cái người này cầm là súng tiểu liên 85 loại nhẹ chứ không phải AK, nếu đổi lại là AK, lực xuyên thấu và tốc độ bắn cao hơn, tại không gian chật chội nhỏ hẹp này nàng căn bản tránh cũng không kịp tránh. Đây cũng là nguyên nhân nàng lựa chọn lẻn vào gian phòng này, tiểu liên kiểu 85 mặc kệ là tốc độ bắn hay là lực xuyên thấu đều có chênh lệnh so với súng AK. Nhưng so với AK thì nó cũng không phải hoàn toàn kém hơn, ít nhất tốc độ liên phát của nó so với AK muốn nhanh hơn.
Lúc này bên ngoài, cuộc đấu súng của Hầu Tử cùng hai người khác cũng tiến vào trạng thái sôi trào nỏng bỏng. Hai người bên trong phòng, một người đứng nguyên tại chỗ chỉ để ý chĩa súng điên cuồng xạ kích, người kia không ngừng ẩn núp tránh tử đạn, thỉnh thoảng nhổm lên nhả đạn. Từ khi bắt đầu đấu súng đến giờ mới ngắn ngủi khoảng mười giây đồng hồ, Hàn nguyệt Dung và đối thủ của nàng gã nam tử mặt sẹo cũng đã trúng thương vài chỗ trên người.
Bởi vì trên mặt đối thủ của nàng có một vệt sẹo đao chém rất dài và sâu, từ chân mày bên trái kéo dài tới tận khóe miệng bên phải, thoạt nhìn rất là dữ tợn, cho nên bị Hàn Nguyệt Dung gọi là gã mặt sẹo. Vết thương nghiêm trọng nhất của Hàn Nguyệt Dung chính là ở tiểu phúc, nhưng gã mặt sẹo bị thương toàn là chỗ phụ cận yếu hại, so với Hàn Nguyệt Dung thì coi như có chút chiếm tiện nghi.
Bỗng dưng, tiếng súng của gã mặt sẹo chợt đình chỉ, phỏng chừng là tử đạn đã bắn hết. Hàn Nguyệt Dung đang muốn nhân cơ hội hạ sát thủ, đột nhiên thấy một khẩu súng đen sì hướng phía nàng bay tới rất nhanh. Nàng nghiêng đầu tránh được khẩu súng, đồng thời cũng mất đi thời cơ công kích tốt nhất. Mà gã mặt sẹo cũng tại lúc ném súng đồng thời hướng nàng xông đến, Hàn Nguyệt Dung chấn động vội vàng muốn lui về phía sau. Nhưng mà gã mặt sẹo tại giữa không trung xoay thân một vòng, một cái gót chân hung hăng chẻ thẳng vào ngực nàng.
"Bốp!" Hàn Nguyệt Dung cả lưng đập vào tường, lực va chạm mạnh đến nỗi cả bức tường cũng lung lay một chút. Gã mặt sẹo lại lăng không xuất cước quét về phía mặt của Hàn Nguyệt Dung. Nàng vội giơ tay trái lên ngạnh tiếp, nhưng mà lực lượng một cước kia khó thể so bì ép cánh tay trái của nàng xuống hung hăng đánh vào trên má. Cả người nàng bị đá bay đi, đập vào bên cạnh tủ bát đĩa. Tủ bát đĩa kịch liệt lay động vài cái, phát ra âm thanh "dát chi dát chi" (chả bit diễn tả âm thanh này thế nào)
Hai khẩu súng của Hàn Nguyệt Dung đã sớm bị văng đi, hai tay nàng chống xuống mặt đất giãy dụa muốn đứng lên, nhưng nhịn không được trong miệng phun ra một búng máu. Sau khi lau đi vết máu trên khóe miệng, chậm rãi ngước đầu lên nhìn về phía đối thủ thực lực mạnh mẽ này.
Gã mặt sẹo từng bước đi tới phía nàng, trong mắt lóe ra cái loại quang mang hưng phấn mà tàn nhẫn. Mặc dù trên người hắn không ngừng chảy máu. Nhưng vết thương này hình như cùng hắn không có quan hệ, hoàn toàn không trở ngại hắn chiến đấu.
Gã mặt sẹo đi tới trước mặt nàng, cư cao lâm hạ ánh mắt băng lãnh không cảm tình nhìn nàng chằm chằm, từ bên hông chậm rãi rút ra một thanh quân thích. Đột nhiên không hề có dấu hiệu nào hướng phía đầu nàng hung hăng đâm xuống.
(quân thích: loại chuyên dụng của quân đội dùng để đâm, có khía 3 rãnh dọc)
Cơ hồ cũng ngay đồng thời, Hàn Nguyệt Dung hay tay chống đất, hai chân dùng sức thích về phía trước, chính là đá trúng vào hai cổ chân của đối thủ. Gã mặt sẹo không ngờ tới Hàn Nguyệt Dung dưới tình huống này còn có khí lực phản kích. Nhất thời đứng không nổi, cái đầu trầm trọng đâm sầm vào trên tủ bát đĩa, ngay cả quân cũng cắm sâu vào vách của tủ bát đĩa.
Hàn Nguyệt Dung nhảy dựng lên, dùng hết sức một cước sút vào chỗ trọng yếu dưới hạ thể của hắn. Nhưng gã mặt sẹo cũng không vừa liền dùng hai đùi khép lại không để cho nàng đá trúng chỗ yếu hại, cũng kẹp chặt luôn cái chân của nàng lại. Sau đó nhìn cũng không nhìn liền một quyền quét ngang vào mặt Hàn Nguyệt Dung. Nàng trầm eo một cái, cả thân thể xoay tròn, khó khăn lắm mới tránh được một quyền này, dùng cái chân không có bị khóa hung hăng giã xuống lưng hắn. Gã mặt sẹo bị nện cho đâm sầm vào vách tường, mà Hàn Nguyệt Dung cũng nhân cơ hội rút chân ra liền chạy tới một bên, nhặt khẩu súng lục bị rơi lúc nãy.
Lúc này gã mặt sẹo đã rút ra quân thích, xoay người nhìn thấy Hàn Nguyệt Dung đã cầm được súng lục, càng không hề né tránh lại một lần nữa xông tới phía nàng. "Đoàng" tiếng súng vang lên. Chỗ xương đòn gã mặt sẹo bắn ra một chùm hoa huyết, thậm chí nửa khuôn mặt hắn nhuốm đầy huyết hồng. Gã mặt sẹo ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, phảng phất như phát súng này cũng không trúng người hắn, tiếp tục xông tới cả người gắt gao chận lên Hàn Nguyệt Dung.
Bởi vì đồng thời lúc gã mặt sẹo áp tới, mũi quân thích cũng hương yết hầu nàng hung hăng đâm tới, cho nên nàng không có cơ hội nổ súng lần thứ hai, hai tay dùng sức nắm lấy cổ tay gã mặt sẹo không cho quân thích đâm xuống. Súng lục mặc dù vẫn còn nắm chặt trong tay trái nàng, nhưng mà họng súng quay về một bên căn bản không có uy hiếp được gã mặt sẹo. Nếu nàng muốn dùng súng xạ kích, vậy dám chắc mũi quân thích kia cũng sẽ đâm vào cổ họng nàng.
Nữ nhân trời sinh khí lực yếu hơn nam nhân, huống chi mặt sẹo còn có một thân cơ bắp rắn chắc. Hàn Nguyệt Dung mặc dù từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện, khí lực không yếu nhưng đem so với người trước mặt này vẫn là có chút chênh lệch.
Mũi quân thích tiến đến nơi yết hầu của nàng càng lúc càng gần. Nam tử mặt sẹo khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, cả khuôn mặt vì hưng phấn mà vặn vẹo. Nhất là vết sẹo trên mặt càng nhìn càng dữ tợn khủng bố.
Hai người đang ở thế giằng co, nhưng quân thích lại là càng lúc càng hạ xuống. Hàn Nguyệt Dung cắn chặt răng, đầu gối dùng sức vung lên hung hăng thúc vào chỗ yếu hại dưới hạ thân của gã mặt sẹo đang khóa nàng. Gã mặt sẹo trầm muộn "hừ" một tiếng, nửa thân trên lại vẫn bất động, y như trước dùng hết khí lực muốn mạnh mẽ ép mũi quân thích xuống. Hàn Nguyệt Dung dùng đầu gối thúc vào hạ thân của hắn liền mấy cái, nhưng lại không có cách nào hất gã mặt sẹo ra.
Mắt thấy mũi quân thích sắp tiếp xúc gần sát da cổ, Hàn Nguyệt Dung cắn răng tay phải cải biến phương hướng áp xuống, đồng thời tay trái ngước súng lên nhắm ngay mặt gã mặt sẹo.
"Phập!" một chùm hoa huyết phụt ra như vụ, đồng thời "Đoàng!" một tiếng súng nổ. Mặt của Hàn Nguyệt Dung bị phun đầy một cỗ máu nóng.
Nam tử mặt sẹo rốt cục mềm nhũn rũ lên người Hàn Nguyệt Dung, nàng khe khẽ hít một hơi thở rồi đẩy hắn sang một bên. Con mắt của nam tử mặt sẹo đã không còn nữa, thế vào đó chính là một mảng huyết nhục mơ hồ không ngừng chảy ra ngoài. Vừa rồi một phát súng bắn thủng mắt phải của hắn, tử đạn xuyên qua hộp sọ, nam tử mặt sẹo chết ngay tại chỗ, nhưng mà Hàn Nguyệt Dung cũng phải trả giá đắt, thanh quân thích kia đã cắm vào thật sâu phía dưới xương đòn bên phải, chỉ lộ ra bên ngoài nửa đoạn.
Nguyên lai tại lúc tối hậu, Hàn Nguyệt Dung một tay đem quân thích ép xuống ngực, khiến nó ly khai chỗ yếu hại yết hầu, đồng thời nổ súng bắn trúng nam tử mặt sẹo, lúc này mới hiểm thắng.
Hàn Nguyệt Dung dùng lực hít liền mấy ngụm hô hấp mới nén xuống đau đớn kịch liệt, cắn chặt răng cố hết sức đứng lên, thanh quân thích vẫn cắm trong người không nhổ ra. Tuy nhiên quân thích có rãnh máu, một khi cắm vào thân thể sẽ không hề rung động, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng không xong.
-"Nguyệt Dung." Cuồng Triều đột nhiên nói:
-"Hơi thở ngươi rất nặng nề, không việc gì chứ?"
-"Ta không có việc gì." Hàn nguyệt Dung nhìn thoáng qua trên mặt đất thi thể gã nam tử mặt sẹo, cười khổ nói:
-"Đụng phải một tên điên."
-"Ngươi cẩn thận một chút, ta vừa rồi cùng với Sở Nguyên trao đổi. Hắn tin rằng đám người này là ôm quyết tâm phải chết mới lưu lại không đi, người liều mạng là đáng sợ nhất, các ngươi nhất định phải cẩn thận a, nếu như không ổn liền trước tiên triệt lui, Sở Nguyên sẽ không trách các ngươi."
-"Ta không có việc gì, giải quyết xong một người rồi."
Hàn Nguyệt Dung sau khi nói xong liền nghiến răng nhặt súng lên rồi thuận theo cầu thang đi lên tầng hai.
Phỏng chừng không có sai, ba người này quả thật là không định còn sống rời đi. Mới vừa rồi nam tử mặt sẹo cùng với Hàn Nguyệt Dung đối chiến mỗi chiêu đều là liều mạng, dùng lối đánh đều là để đồng quy vu tận. Nếu không phải hắn cầu thắng tâm thiết, vốn là lúc trước khi chết cũng có cách nghĩ muốn kẻ khác chịu chết chung....mà là nếu chọn dùng cách đánh làm đâu chắc đấy, phỏng chừng Hàn Nguyệt Dung muốn vượt ải cũng rất không dễ dàng. Có lẽ cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Hàn Nguyệt Dung cố nén đau đớn bò lên tầng hai, từ chỗ nàng bị thương đến nơi này đã kéo dài một vệt máu. Vừa lên tầng hai, nàng liền nhìn thấy phía trước mấy cái bàn lớn đặt cùng một chỗ, trên bàn kê bốn chiếthegioitruyen.computer, tất cả đều đang ở trạng thái hoạt động. Hơn nữa có hai chiếthegioitruyen.computer phía trước đều có người ngồi, mặt gục xuống bàn phím, trên cái bàn kê hai chiếthegioitruyen.computer còn lại có một cái xác nằm thẳng cẳng.
Bốn người này đều đã chết. Hàn Nguyệt Dung đi ra phía trước nhìn một chút, bốn người này đều là bị quân thích đâm trúng chỗ yếu hại trực tiếp bị mất mạng. Phỏng chừng hung khí chính là thanh quân thích bây giờ vẫn còn cắm ở trên thân thể nàng.
Hàn Nguyệt Dung khẽ thở dài, cố gắng nén xuống thanh âm của mình không để Cuồng Triều và Hầu Tử nghe ra thương thế của bản thân, nói:
-"Cuồng Triều, tìm được đám hacker kia rồi, nhưng bọn hắn đã chết."
-"Hả? không còn người nào sống sót à?"
-"Hẳn là thế." Hàn Nguyệt Dung giơ hai khẩu súng chậm rãi tới gần cửa sổ, tiếng súng bên ngoài vẫn nhiệt liệt như trước, Hầu Tử và hai người kia vẫn là khó phân thắng bại.
Hàn Nguyệt Dung hít sâu một hơi, đột nhiên hướng cửa sổ nhảy ra ngoài.
...........