An An nhàm chán vốc một miếng xôi đậu cho vào miệng, để mặc Tiểu Thanh tha hồ tung hoành ngang dọc trên mái tóc của mình. Hôm nay nàng có một chút hoài niệm quá khứ. Không ngờ bản thân lại có thể hai lần ăn mừng lễ thành niên của chính mình. An An nhớ, khi nàng còn là A Dung, lễ thành niên năm ấy chỉ có một nắm muối, một bát cơm chín cùng một đĩa thịt heo. Còn hiện giờ, chính là tổ chức một đại tiệc không hơn không kém.
Ăn tới miếng xôi thứ hai thì Đại phu nhân từ phía bên ngoài tất tả đi vào, đoạt lấy đồ ăn trên tay nàng, ôn nhu cười mắng.
– Nha đầu thối, đến lúc này vẫn còn tâm trạng ăn uống sao? Tiểu Hồng Tiểu Thi, mau mau đến đây giúp tiều thư lau mặt trang điểm.
Hai nha hoàn phía sau Đại phu nhân nhẹ nhún mình “Dạ” một tiếng, nhanh chóng sải bước nhỏ đúng chuẩn khuê nữ đến bên An An, bắt đầu bôi bôi trét trét một nùi son phấn lên mặt nàng.
Đại phu nhân cũng không rãnh rỗi. Bà đi vòng quanh khắp phòng, chỉ thứ này lại mắng thứ kia, không còn gì để soi xét liền đến ngắm nghía con gái cưng của mình, luôn miệng tấm tắc.
– Nha đầu càng lớn càng đẹp, không uổng công ta đây ủ ngươi chín tháng mười ngày trong bụng. Ai da, nhìn con gái mình lớn lên xinh đẹp, bấy nhiêu đó cũng đã đủ thỏa mãn thói hư vinh của người mẹ là ta.
– Nha đầu nha đầu, không ngờ ngươi cũng đã tròn mười sáu, nhớ vừa mới lúc nào ngươi vẫn còn là con khỉ con hoạt bát lanh lợi, làm ta thật hoài niệm. Ôi,.. chỉ là vì sao ngươi lại trở nên khờ khạo như thế.
– Nha đầu yên tâm, dù ngươi khờ nhưng vẫn là con ta, dù thiên hạ này tất cả đều quay đầu lại với ngươi, mẫu thân nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi. Ta thật thương ngươi, cũng thật lo lắng cho ngươi. Ai… nha đầu…
Đại phu nhân lúc này đã đẩy đám người Tiểu Mẫn ra một bên, tự tay chăm chút chỉnh sửa cho An An, rồi lại ôm nàng vào lòng, nức nở âu yếm. An An gục đầu vào trong lồng ngực ấm áp của bà, tâm trí có chút mơ hồ.
Lễ thành niên năm đó của nàng có ai nhỉ? Hình như là, không ai cả. Chỉ có mỗi mình nàng, cùng một giang phòng trống vắng bốn vách lạnh căm.
Mẹ A Dung mất từ khi nàng vừa sinh ra đời, một năm sau đó, cha liền cưới cho nàng một bà mẹ kế, mẹ kế đúng chuẩn của mẹ kế, vậy nên A Dung liền trở thành một đứa bé con chồng bị vùi dập đến đáng thương.
An An sụt sùi, đưa tay ôm lấy Đại phu nhân. Nếu không tính Đại phu nhân là một trong những nguyên nhân dung túng cho An An tiểu sư mặc sức làm loạn, dẫn tới cái chết của A Dung, bà quả thật là một người mẹ thương con vô cùng. Chỉ là không ngờ, An An kia không có phúc hưởng, tất cả nhường hết sang cho nàng.
– An An, ngươi là kẻ ngốc.
– Hả? An An, con nói cái gì? Khờ à, ai lại tự nói mình ngốc bao giờ.
Đại phu nhân cười khổ điểm một ngón tay lên trán nàng. Bà lấy ra một chiếc khăn tay lau nhẹ khóe mắt, nhanh chóng xốc lại tinh thần, tiếp tục vừa chỉ đạo gia nhân chuẩn bị, vừa dặn dò nàng phải nhớ kĩ những việc chốc lát nữa cần phải làm. An An gật gù vâng dạ, ánh mắt vẫn mông lung dõi theo hình bóng của bà.
“Dường như trên tóc người nhiều thêm vài sợi bạc…”
Hôm nay là lễ thành niên con vợ cả phủ Thượng thư, lại là đứa duy nhất, cho nên lúc này đại sảnh nhà An An đã chật ních khách đến viếng.
Mọi người ai cũng nghe nói, lục tiểu thư Lý phủ Lý An An xinh đẹp thiện lương, ôn nhu dịu dàng, như một nụ hoa chớm nở e ấp nấp sau lá xanh, một bước cũng chưa từng rời khỏi nhà, khó khăn lắm mới có dịp để chiêm ngưỡng nàng, dại gì mà không đến xem.
Lý An An quả thật xinh đẹp, thuần khiết như ngọc, ai gặp qua nàng cũng đều nói thế. Nàng cũng tự nhận chính mình thiện lương, xem đi, so sánh với An An trước đây, nàng quả thật vô cùng thiện lương. Ôn nhu dịu dàng? Có ai lại đi trách móc một kẻ khờ khi hắn nổi giận bao giờ, đúng không nào?
Tất cả mọi người trong thành đều biết lục tiểu thư thay đổi tính tình, ngày ngày nhốt mình trong phủ chuẩn bị tu thành chính quả. Nhưng không một ai biết được, nàng ấy thật ra đã hóa khờ.
Lục tiểu thư bị bệnh khờ. Đùa chứ nếu tin này mà loan truyền ra, chắc chắn chấn động cả kinh thành. Mọi người tất nhiên đều sẽ nghĩ: Hóa khờ ư? Quả báo.
Lý thượng thư không thể để thanh danh của mình bị tàn phá nghiêm trọng như thế. Đại phu nhân càng không cho phép. Bà còn muốn tuyển một con rể tốt. Tất cả đều biết con gái bà khờ thì sau này ai dám lấy nàng? Vậy nên mọi chuyện đã được triệt để giấu nhẹm, hoàn hảo giữ kín cho tới tận bây giờ.
Đại phu nhân nắm lấy bàn tay nhỏ của An An, thương yêu dẫn nàng men theo hành lang tiến đến đại sảnh. An An hôm nay vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, lưng thẳng không cong, đầu không cúi gằm, mắt nhìn một góc bốn mươi lăm độ hướng xuống đất, tuyệt đối không láo liên liếc dọc ngang, trở thành một tiểu thư quí tộc thấu hiểu thi thư lễ nghĩa một trăm phần trăm.
Những vị công tử mười tám đôi mươi lúc này đều đã hóa thành cây si, ngẩn ngơ dõi theo hình bóng giai nhân. Vài người bất giác xòe quạt, nhoẻn miệng nở nụ cười tiêu chuẩn đào hoa, khoe ra hàm răng trắng sáng đều như bắp non đầu mùa, ngân nga đôi ba câu thơ đại loại: “Yểu điệu thục nữ. Quân tử hảo cầu”.
Đại phu nhân hãnh diện vô cùng, rạng rỡ tươi cười thẳng vào sảnh đường. An An lại đang cười lăn cười bò trong bụng, nghiêm túc sải bước theo sau.
Lý thượng thư lúc này ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt nhìn nàng có chút lo lắng. Bất quá qua một thời gian quan sát, ông rốt cuộc cũng bỏ xuống tảng đá trong lòng. An An hôm nay làm rất tốt, cái gì nên làm mới làm, nên nói mới nói, hoàn toàn không có biểu hiện gì quá đáng.
Lý thượng thư sung sướng hò reo trong bụng, rốt cuộc ông cũng không vụt mất đứa con rể đứng thứ sáu trong nhà, thật muốn đứng dậy mà cười ha hả. Nói thật lòng, ông vẫn ưa thích đứa con gái có chút khờ của mình hơn. An An lúc trước quả thật khiến ông đau đầu vô cùng, thậm chí đã le lói vài tia chán ghét. Không ngờ cuối cùng con bé lại mắc phải cái bệnh khờ. Chỉ là Lý thượng thư cảm thấy, An An khờ khạo như thế, vì sao trông vô cùng đáng yêu, làm ông càng thêm thương yêu nàng. Nhưng ông rất khôn ngoan không bày tỏ ý nghĩ trong lòng cùng Đại phu nhân. Nếu thực sự nói ra, chòm râu ông tốn công nuôi dưỡng rất có nguy cơ bị vợ của mình một đêm nhổ trụi. Nghĩ đến đây, Lý thượng thư bất giác đưa tay lên vuốt râu trên cằm, có chút rùng mình.
An An theo lễ bái lạy tổ tông, ngoan ngoãn để Đại phu nhân thực hiện nghi thức chải đầu, sau đó lễ phép đón lấy bao lì xì từ người lớn trong nhà, mỉm cười tiếp nhận chúc phúc từ mọi người. Xong xuôi tất cả, An An liền mang theo Tiểu Mẫn Tiểu Thanh trở về phòng, nhường công việc tiếp khách lại cho cha và mẹ lớn mẹ nhỏ, bản thân nàng thì tìm về với chiếc giường thân yêu, vùi đầu ngủ bù một giấc cho thoải mái.
Sau ngày lễ thành nhân hôm ấy, danh tiếng lục tiểu thư con gái Lý thượng thư ôn nhu lễ nghĩa, dịu dàng như ngọc bất giác đã vang xa khắp kinh thành, khiến cho không biết bao nhiêu chàng trai nơi này phải ôm mộng tương tư, bà mối thiếu điều đã đạp tan nát cái cửa vừa thay lần thứ tám nhà nàng. Đại phu nhân thì cười ngoác miệng không thôi, chúi đầu cùng hai vị phu nhân còn lại lựa chọn nên kén vị công tử nhà ai về làm rể.
An An bất nhã phun ra một hạt táo, ngã mình xuống chiếc giường tre kê giữa sân, nằm phơi thây dưới ánh nắng dìu dịu đầu xuân. Lại là lấy chồng, lấy chồng có gì vui chứ? Đàn ông toàn là một lũ xấu xa. Nếu bọn họ biết nàng thật ra là một kẻ khờ, mặc dù sự thật không phải thế, liệu họ còn có điên cuồng lao đầu đến hỏi cưới nàng? Cái này chắc hiếm.
Ôi lấy chồng, lấy chồng. Nghĩ đến là nhức đầu. An An không muốn nghĩ nữa. Lấy chồng thì lấy chồng, có gì phải sợ chứ, kiếm đâm chín nhát nàng cũng từng thử qua rồi, cùng lắm là cầm hưu thư về nhà ở với mẹ thôi mà. Vậy nên nàng liền quăng chuyện đó ra sau đầu, với tay ôm lấy chiếc gối nhỏ dưới chân, dứt khoát ngủ luôn cho khỏe.
Đời còn dài, nước tới thì nhảy, quân tới nàng chạy, An An bĩu môi, có gì phải lo chứ, ngủ thôi.