Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 53



Chùa Phổ Tế có từ thời Càn Long, được xây trên một mảnh đất bằng phẳng thoáng đãng giữa lưng chừng núi, là ngôi chùa nhiều nhang khói nhất trong nguyên toà núi Phổ Đà này.

Quanh năm suốt tháng, từ sớm đến tối, du khách không ngừng.

Mấy cô cậu trẻ tuổi vừa chuyện trò vừa rảo bước, đến một ngõ nhỏ yên tĩnh, phát hiện một ngôi nhà trọ.

Quán trọ không lớn, phong cách rất giản dị, có một cái sân nhỏ lát gạch xám, trong sân có cây, cành lá rậm rạp, bên cạnh gốc cây có một chiếc giếng cổ, bên miệng giếng có treo mấy sợi giây thừng thô, lớn cỡ chừng hai ngón tay.

Gian nhà xây ba mặt, vây quanh sân, tường trắng mái đen, không bày biện dư thừa chỗ nào, cổ kính trầm lắng y như ngọn núi vậy.

Tiến vào trong quán trọ, trước cửa không có nhân viên tiếp đón, loáng thoáng nghe thấy phía trong một gian phòng cửa để mở có tiếng quân cờ.

Tôn Ngọc Hà bước tới trước tiên, gõ gõ cửa phòng.

“Có ai không? Muốn ở trọ.”

Phía trong có hai tiếng bước chân, rồi mới có một ông già lững thững bước ra.

“Còn phòng không ạ?” Tôn Ngọc Hà hỏi.

Ông cụ tóc bạc phơ da đồi mồi, nhưng mắt sáng quắc mạnh mẽ, chắp tay sau lưng, nói: “Còn, muốn mấy phòng?”

Tôn Ngọc Hà cũng không hỏi ý kiến những người sau lưng, trực tiếp đáp: “Dạ năm phòng.”

“Đưa thẻ chứng minh cho tôi.”

Đăng ký xong, ông lão lấy chìa khoá, bảo: “Phòng không nằm cùng một dãy, có được không?”

“Dạ không sao.”

Những người phía sau lưng rất yên lặng, mọi người trong bụng đều đang nghĩ xem năm căn phòng thì chia như thế nào.

Rất nhanh chóng, nhận được chìa khoá, Tôn Ngọc Hà nhìn một lượt, sau đó đưa cho bốn cô gái mỗi cô một chiếc, bản thân giữ lại một chiếc.

“Hiểu hết rồi ha.” Tôn Ngọc Hà đứng một bên phán như thánh, “Vào phòng bỏ đồ xuống, nghỉ chân một lúc, hai mươi phút sau tập hợp ra ngoài ăn.”

Phất tay một cái, sảng khoái nói: “Cần dắt ai theo thì dắt hết đi!”

Bà con đều cười cười ý vị sâu xa, Bì Ché vỗ về Nhỏ Út đang mếu máo.

Nhỏ Út rưng rưng, “Độc thân không có nhân quyền sao…..”

Bì Ché dỗ dành: “Ngoan nào, tí về mua sô cô la cho em.”

Bạch Lộ vỗ vỗ Hứa Huy, “Đi thôi.”

Hứa Huy thản nhiên: “Ừ.”

Không biết có phải do Tôn Ngọc Hà cố tình sắp xếp, trong năm phòng, bốn căn kia đều ở lầu hai, chỉ có mỗi căn của Bạch Lộ và Hứa Huy là ở lầu một.

Mở cửa phòng liền trông thấy ngay cửa sổ nằm đối diện,

Cũng không rõ là do cửa Phật thiêng không phòng kẻ gian, hay là trên đảo vốn có truyền thống kiểu như không nhặt của rơi hoặc cửa nhà ban đêm không cần đóng, cửa sổ các phòng lầu một đều mở hết ra thông gió, bên ngoài cũng không có song sắt, tầm nhìn rộng mở, có thể trực tiếp trông thấy cây cổ thụ trong sân.

Không khí tươi mát lạ thường.

Đặt hành lý xuống, Bạch Lộ hỏi Hứa Huy: “Cậu muốn ngủ giường nào?”

“Tuỳ.”

Bạch Lộ để cho Hứa Huy chiếc giường kế cửa sổ.

Rửa ráy mặt mũi sơ sơ, ngồi một lúc, Tôn Ngọc Hà tới gõ cửa.

“Đi thôi đi thôi, ăn cơm rỗi! Đói chết mất!”

Bì Ché tranh thủ vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi, lên mạng tìm một quán cơm.

“Ngay bên cạnh chùa Phổ Tế, nghe nói là quán cơm chay nổi tiếng, đi ăn thử xem sao.”

Quán cơm rất dễ tìm, bởi vì là đang sáu giờ chiều, đúng giờ cơm chiều, trong quán đông nghịt.

Khó khăn lắm mới đợi được một chiếc bàn lớn, vị trí rất khá, ngay bên cửa sổ, có thể trông thấy đầm nước bên ngoài.

Trước chùa Phổ Tế là một đầm sen gần mười lăm mẫu đất, giữa đầm có đình bát giác, cầu dao trì.

Thời tiết mùa này, trong đầm chỉ còn lại sen đã tàn, nhưng vẫn tạo nên một nét đẹp hoang phế tự nhiên, cùng với cổ thụ xung quanh và ngôi tháp, sự tương phản và giao hoà tạo nên một bức hoạ.

“Đồ ăn chay mắc vầy sao?” Bé Ba tay cầm thực đơn không khỏi bật lên câu hỏi.

“Ôi, thì cứ coi như quyên tiền tích đức đi.” Đại Lưu ngồi bên cạnh khuyên cô ấy.

“Gà chay, vịt chay, bào ngư chay…….” Bì Ché nhìn thực đơn cười, “Vầy mà gọi là đồ chay sao.”

Nhân viên phục vụ đứng bên nói: “Đây là vì rất nhiều thực khách không quen ăn thức ăn chay, đầu bếp đã khéo léo tìm cách chế biến.”

“Chế ra thành vị của món mặn? Vậy thì có khác gì ăn mặn?”

Nhân viên phục vụ trông có vẻ như thường xuyên gặp phải những câu hỏi kiểu này, bình tĩnh đáp:

“ Tề Công ngày xưa từng nói, ‘ rượu thịt chạy qua ruột, Phật Tổ ở trong tim,’ chúng tôi chế biến món chay cũng là vì muốn du khách được thể nghiệm chút thanh tịnh nơi cửa Phật, đồng thời cũng có thể được ăn ngon miệng, thanh lọc miệng lưỡi và tâm hồn, quan trọng nhất vẫn là lòng thành, chỉ cần có lòng thành, Phật Tổ luôn luôn có thể cảm nhận được.”

“…….”

“Nghe ra rất có lý nhỉ……” Bì Ché nghiêng đầu nhìn Bé Ba, Bé Ba nhún vai, bắt đầu bàn tính chọn món ăn.

Đừng tưởng bở khi thấy trước các món bò lợn gà vịt dê cá này đều có một chữ “chay,” giá cả còn mắc hơn cả thứ thiệt, mới gọi có bảy, tám món mà đã ba trăm tệ rồi.

Lúc mới vào cửa ban nãy, bọn họ để ý thấy thức ăn ở mấy bàn khác, phần thức ăn của những món chay này rất nhỏ, nhiêu đó món khẳng định là không đủ cho bốn cậu con trai lưng dài vai rộng này ăn.

Tranh thủ lúc các cậu đang còn chuyện trò, Bé Ba ghé vào tai Bì Ché hỏi nhỏ: “Hay là bữa ăn này bốn chúng ta bao đi, người ta đã mời bọn mình đi chơi rồi. Hơn nữa, ăn uống nhờ vả người ta dễ bị bắt chẹt, bọn mình đừng nên vì ham vui mà xài xể của trưởng phòng, tới lúc đó không ngóc đầu lên được đâu.”

Bì Ché sáng mắt lên, “Không sai!”

Ra hiệu bằng mắt với Bạch Lộ một cái, Bạch Lộ bước tới gần, Bé Ba và Bì Ché nói cho Bạch Lộ nghe đề nghị này.

“Được.” Bạch Lộ gật đầu, “Các cậu cứ gọi đi.”

Về đến chỗ ngồi, Hứa Huy ở bên cạnh nhìn cô một cái, Bạch Lộ nói: “Bữa cơm này phòng bọn tớ mời.”

Đầu mày của Hứa Huy thoáng nhíu lại một cách vô thức, lầm bầm gì đó.

“Hả?”

Tôn Ngọc Hà ngồi kế bên nghe thấy, hiểu ngay sự lo lắng của các cô gái, cười bảo: “Hắn không thể nào chịu để con gái chi tiền đâu.”

Lại nói với Bạch Lộ: “Các cậu cứ để hắn chi đi, cậu mà không cho hắn chi thì hắn sẽ chịu không nổi.” Chỉ vào Hứa Huy, mặt đầy vẻ trêu chọc, “Không biết là anh Huy của các cô mà không làm bộ làm tịch thì sẽ chết à?”

Hứa Huy lạnh lùng liếc mắt, Tôn Ngọc Hà lập tức ngậm miệng, những người khác quanh bàn đều bị chọc cho cười.

“Sếp Huy thật lợi hại.” Đại Lưu ngồi bên kia than thở, “Lần đầu tiên lúc tớ và Bé Ba tới quán của cậu, cảm thấy bầu không khí rất tuyệt, cô ấy liền la hét đòi về giới thiệu cho bạn cùng phòng, sếp Huy có phải là đặc biệt thích mở quán không?”

Hứa Huy nghe câu hỏi này thì hơi khựng lại, ậm ừ: “……. Cũng bình thường thôi.”

Bạch Lộ lẳng lặng nhìn cậu một cái.

Đại Lưu thở dài một hơi, “Haizz, mai mốt tớ cũng muốn tự mình mở văn phòng, chỉ là không biết nuôi có nổi không, tự mình dựng nghiệp quá khó khăn.”

Hứa Huy hơi khát nước, chai nước nhỏ trước mặt mình đã uống sạch, thuận tay lấy của Bạch Lộ.

“Khó à, tôi cảm thấy kiếm tiền rất đơn giản mà.”

Bình thản nói xong, bình thản uống nước.

Quần chúng: “……..”

Tôn Ngọc Hà cũng nhịn hết nổi, rũ mắt liếc cậu, “Hứa Huy……. Cậu thật thật là não tàn.”

Buông ly xuống, Hứa Huy mím môi, “Giỡn thôi.” Nhìn Đại Lưu, “Muốn mở thì mở thôi, làm ăn không xong thì đổi cái khác.”

Cậu nói nghe rất thoải mái, Đại Lưu bảo: “Nếu mà thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi……”

Bé Ba ở bên cạnh nói: “Đừng có đặt mức cao như thế, anh lo đậu cấp 4 trước đi đã.”

Vừa nghe đến cấp 4, mặt của chàng trai muốn rơi lệ, giơ hai tay lên làm ra bộ dạng như muốn đầu hàng.

“Có cách nào đừng có đả thương người ta như thế được không! Đừng nhắc tới cấp 4!”

Thức ăn rất nhanh được đem lên, nơi cửa Phật thanh tịnh không thể uống rượu, mọi người làm ra vẻ, gọi hai ấm trà.

“Ối má ơi, thật là giống y đúc.” Ăn một miếng thịt bò chay, Bì Ché kinh ngạc la lên, “Thật là cừ khôi! Cảm giác trong miệng cũng giống hệt!”

Mọi người chỉ là du lịch, cũng không theo đạo Phật gì, coi như một trò mới lạ.

Mỗi người gắp một miếng, thử món ăn chay.

“Nhưng mà cũng hơi khác đôi chút.” Bì Ché nếm kỹ một hồi sau, nói một cách nghiêm túc: “Ăn nó xong không no nổi…….”

“Ừ.” Đại Lưu và Bé Ba cũng tỏ vẻ đồng ý, “Không cảm thấy đã như sau khi ăn thịt.”

“Tuy nhiên mùi vị thì không tệ chút nào.”

Cả bàn chuyện gẫu rất vui vẻ.

Bạch Lộ ăn rất ít, lúc buông đũa xuống đưa mắt nhìn bên cạnh một cái, ngay lúc Hứa Huy cũng đang nhìn qua.

Cậu cũng đã ăn xong.

Lặng lẽ nhìn nhau hai giây, hai người đều đứng dậy.

“Sao vậy?”

“Ăn xong rồi, ra ngoài đi dạo chút.” Bạch Lộ nói.

“Hai người bọn cậu—-“ Bì Ché giật mình nói, “Cũng nhanh quá đi, tớ còn chưa khai vị xong nữa đấy!”

Bạch Lộ cười, “Vậy thì cứ từ từ mà ăn.”

Từ trong quán cơm bước ra, không khí mát lành nhẹ nhàng mơn man má.

Ánh tà dương đang dần tắt, phía chân trời nhá nhem.

“Lạnh không?” Hứa Huy hỏi cô.

Bạch Lộ lắc đầu, nắm lấy tay của cậu, “Dạo một chút đi.”

Cậu dắt cô men theo đầm sen chậm rãi tản bộ.

“Tại sao vẫn còn hương thơm nhỉ.” Hứa Huy nhìn đầm nước, “Hoa không phải đã tàn sao.”

“Không biết nữa, có lẽ là hương thơm lâu ngày, quen rồi.”

Họ qua một cây cầu không bóng người, sóng vai nhau ngồi xuống. Phía trước cách chỗ họ không xa có trẻ con đang chơi đùa, trong tay cầm chiếc máy bay giấy, kế bên có phụ huynh đang trông.

Bầu trời một sắc xanh xám nhàn nhạt, sắc trời này tựa như sẩm tối, cũng tựa như rạng sáng.

Bạch Lộ cảm nhận được tay mình bị siết chặt.

“Bạch Lộ……” Cậu nhìn những đoá sen tàn trong đầm nước, gọi tên cô.

“Ừ.”

“Anh sẽ mau chóng quay về.”

Bạch Lộ không trả lời ngay lập tức, qua một chặp, khẽ cười một tiếng.

“Đợi thêm năm nữa, đi chỗ tốt hơn không?”

Cô dĩ nhiên hiểu là cậu muốn đi làm việc gì, Hứa Huy quay đầu qua.

Nét mặt của cậu dưới sắc trời chạng vạng trông càng thêm trong sáng tươi đẹp, như mặt nước xanh của ao hồ, không vương một hạt bụi.

“Không cần, điều anh muốn làm, nơi đâu cũng như nhau.”

Bạch Lộ cũng nhìn cậu.

“Đừng quá gắng gượng, sức khoẻ là quan trọng nhất.”

“Anh biết.”

“Còn có…….” Bạch Lộ mím mím môi, nói như châm chước: “Dù sao cũng đã mấy năm qua rồi, bị dở dang đã lâu, nếu như chênh lệch quá nhiều, cũng không cần phải nhất thiết—-“

“Bạch Lộ.” Cậu nhẹ nhàng ngắt lời cô, “Anh đi rồi thì sẽ không liên lạc với em.”

Giọng của cậu rất từ tốn, Bạch Lộ quay đầu qua.

Cô nghe ra trong giọng nói của cậu một sự nhiệt thành kiên vững, đấy là thứ cô xưa giờ chưa lần nào nhận thấy từ trên con người của cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lộ cảm thấy tim mình đập vô cùng mãnh liệt.

Những đoá sen tàn trong đầm đung đưa trong gió.

Hứa Huy khẽ nói: “Tháng chín năm sau gặp lại.”

Câu nói ấy vừa nói xong, đáy lòng của cả hai đều không hẹn mà cùng dậy sóng.

Tựa như bao nhiêu gút mắc được vuốt thẳng, hết thảy gông cùm ghìm kéo bước chân đều được gỡ xuống.

Ra đi nhẹ tênh.

Mọi sự đều bắt đầu như mới.

Cổ họng của Bạch Lộ nghèn nghẹn, cô phải tập trung toàn bộ sức chú ý mới khống chế được khoé mắt càng lúc càng cay sè của mình.

Mắt của cậu cũng đỏ hoe.

Chậm rãi nói: “Sau này, chúng ta hãy cùng nhau trải qua một cuộc sống với những ‘thăng hoa’ như em từng nói.”

Cậu nhớ rất rõ.

Ngày ba bữa, ngủ tám tiếng đồng hồ, phơi nắng một tiếng, trung niên không mang bụng bia, về già mắt không bị kém……

Bạch Lộ không thể nói gì, chỉ có thể ra sức gật đầu.

“Ừ!”

Họ nhìn nhau.

Ngoan tuyệt nhưng yếu đuối, cô độc nhưng hiền lành.

Con đường kia lúc mới đầu trong mắt mọi người có vẻ như hơi khác thường một chút, nhưng đi lâu rồi, mới phát hiện ra, cũng chẳng khác bao nhiêu.

Hai người bạn nhỏ chơi đùa bên đầm nước, bé trai chợt chỉ về một nơi.

“Kìa, có người đang thơm nhau!”

Bé gái vội nhìn theo, la lên: “Đang thơm nhau thật kìa!”

Trong quán cơm chay cười nói ồn ào, Bì Ché coi trà như rượu, chuốc cho Tôn Ngọc Hà một đống, báo hại cậu ta phải đi toilet mười mấy lần.

Bé Ba và Đại Lưu vẫn còn đang thảo luận vụ thi cấp 4.

Nhỏ Út nằm bò bên cửa sổ nhìn ra ngoài, gật gù than thở: “Haizzz…… Thật muốn yêu đương quá đi.”

Gập ghềnh nhấp nhô, chẳng qua chỉ là chút trêu đùa khảo nghiệm của ông trời, sương mù tan rồi, vẫn còn lại một tuổi trẻ tươi đẹp trong lành mạnh mẽ.

Rất nhanh, bé trai ở bên ngoài đã cảm thấy nhàm chán, bắt đầu chơi tiếp với chiếc máy bay giấy, bé gái trông thấy anh trai lớn đứng lên từ chỗ ngồi chạy tới quầy tạp hoá nhỏ mua nước, lon ton chạy lại.

“Chị ơi!” Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe.

Chị gái đang cúi đầu, nghe có người nói chuyện, chậm rãi ngẩng lên.

Bé gái hỏi với giọng ngây thơ: “Anh đó là bạn trai của chị hả?”

Chị gái nhìn cô bé, một lúc sau, nhếch mép cười nhạt, nói: “Ừ, đẹp trai đúng không…..”

Bé gái gật đầu rõ mạnh, “Đẹp!”

Bạch Lộ nghiêng đầu, nhìn quầy tạp hoá dưới gốc cây cổ thụ, dõi theo bóng hình thon gầy thẳng tắp ấy.

Cậu nhất định sẽ có một tương lai mạnh mẽ, thì mới tương xứng với những đau thương cậu đã phải trải qua, và những gian khổ.

“Chị cũng cảm thấy vậy.”

Bạch Lộ khẽ nói, “Không có ai đẹp trai hơn anh ấy cả……”

Cậu như có linh tính, ngoái đầu, vẫy vẫy tay với cô.

Bạch Lộ giơ tay đáp lại.

Cửa Phật Quan Âm, hương sen gió thoảng quanh đầm.

Máy bay giấy cất lên theo gió, bay về nơi xa.

———-

Đình bát giác và cầu dao trì

cây cầu dao trì

Chùa Phổ Tế

hàng quán dọc theo đầm sen

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv