Sư Bất Dịch hồ nghi vạn phần, nhìn thế nào cũng thấy Chung Nhạc chẳng có ý tốt, lẽ nào hắn lại có lòng tốt giúp ta đột phá?
Hơn nữa đột phá thành thần, tại sao nhất định phải đi đồ thần?
Đồ thần nói thì dễ nhưng có vị thần ma nào là loại tép riu đâu? Sư Bất Dịch cảm giác chắc mình không đồ thần nổi mà còn bị thần giết ấy chứ!
- Hắn nói đồ thần là để ta đột phá, thật ra ta không nghĩ vậy. Chung Sơn thị bị chư thần bức bách, buộc phải tới Côn tộc nộp mạng. Lần này chắc chắn là báo thù những thần ma đó. Chỉ là, liệu bọn ta có phải đối thủ của thàn ma không?
Sư Bất Dịch lòng đầy bất an, tuy hắn đánh giá cao bản thân, tự cho mình không thua kém bất cứ thần ma nào, tư chất còn cao hơn thần ma, nhưng dù sao hắn cũng không phải thần ma, cho dù cộng thêm Chung Nhạc nữa thì e là cũng chỉ nộp mạng cho thần ma mà thôi.
Nhưng muốn hắn từ chối thì tuyệt đối không được. Giờ mạng hắn nằm trong tay Chung Nhạc, giờ Chung Nhạc đang vui vẻ, nếu sau đó lật mặt thì hắn không những khổ sở mà con mất mặt trước yêu tộc ấy chứ.
Vì thế hắn chỉ có thể liều mạng chấp nhận “ý tốt” của Chung Nhạc, hơn nữa còn phải “cảm tạ ân đức” của Chung Nhạc.
- Đại sư tử không cần phải căng thẳng như vậy.
Hai người ra khỏi Hãm Không Thành, Chung Nhạc thấy Sư Bất Dịch trán đầy mồ hôi thì an ủi:
- Những thần ma này bị Nguyệt Thần và Hiếu Mang lão tổ khiến cho trọng thương, trong thời gian ngắn khó có thể hồi phục, đối phó với một thần ma bị thương không khó.
Sư Bất Dịch trong bụng nghĩ:
- Những thần ma đó bị thương là chuyện một năm trước rồi được không hả? Bây giờ cho dù chưa hồi phục hoàn toàn thì cũng bảy tám phần rồi!
Chung Nhạc ánh mắt lay động, nói:
- Nhưng họ bị Hiếu Mang lão tổ và Nguyệt Thần dọa cho sợ trốn đi rồi. Không dễ gì tìm được… Sư Bất Dịch, ngươi thông tin nhanh nhạy, có biết chỗ dưỡng thương của những thần ma đó không?
Sư Bất Dịch lắc đầu quầy quậy, đừng nói hắn không biết, cho dù có biết cũng không thể cho Chung Nhạc biết.
- Tây Hoang chư thần thì dễ tìm, chắc đều trong thần miếu của mình cả. Xem ra phải đi Tây Hoang trước vậy.
Tây Hoang, Hiếu Mang thần miếu.
Đông đảo các vị bạch bào tế tự của Hiếu Mang thần tộc cung kính quỳ trước chí cao thần miếu đợi Hiếu Mang lão tổ xuất quan. Mấy ngày gần đây Hiếu Mang thần miếu tỏa sáng vạn trượng, thần quang uốn lượn, dị hương ngào ngạt. Đây là dấu hiệu Hiếu Mang lão tổ đoạt xác thành công, chuẩn bị xuất quan.
Đột nhiên, cánh cửa chí cao thần miếu mở ra, Phong Vô Kỵ một thân hoàng sam, tay cầm ô chậm rãi đi ra.
- Cung nghênh lão tổ tông xuất quan!
Tất cả bạch bào tế tự mừng rỡ quỳ xuống. Phong Vô Kỵ cười ha hả:
- Lão tổ tông Hiếu Mang lão tổ bị ta thôn phệ rồi, làm gì còn lão tổ tông nào?
Tất cả đều kinh ngạc nhìn lên, thấy Phong Vô Kỵ mặt tươi roi rói, ngồi xuống nói:
- Nhưng ta cũng có thể làm lão tổ tông của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là Vô Kỵ lão tổ. Đập hết tượng của Hiếu Mang thần tộc cho ta, bao gồm cả tượng của Hiếu Mang lão tổ. Tất cả đổi thành tượng của ta. Từ nay về sau, Hiếu Mang thần tộc không cung phụng bất cứ thần nào nữa ngoài ta!
Một vị lão tế tự đại nộ, đứng phắt dậy:
- Phong Vô Kỵ, ngươi đại nghịch bất đạo, mưu sát tổ tông…
Phong Vô Kỵ chỉ một ngón ra, vị lão tế tự đó bùm một tiếng nổ tung đầu. Nguyên thần bay ra, bỏ chạy ra ngoài.
Phong Vô Kỵ mở ô rồi khẽ gập lại, nguyên thần của lão tế tự rơi vào trong ô, bị luyện hóa thành tro bụi.
Các bạch bào tế tự khác vừa kinh vừa nộ, rồi có không ít người quỳ xuống dập đầu:
- Bái kiến Vô Kỵ lão tổ!
Có mấy vị không quỳ, luôn mồm chửi mắng, Phong Vô Kỵ cười khảy, cong tay búng một cái, mấy vị đó cũng nổ tung đầu.
- Hiếu Mang lão tổ ta còn luyện chết được, huống hồ là các ngươi?
Phong Vô Kỵ thản nhiên nói:
- Có mắt không tròng, chết cũng không oan uổng! Các ngươi lui đi, cứ làm như ta nói.
Các vị tế tự kia run rẩy vội đứng dậy gọi luyện khí sĩ Hiếu Mang thần tộc chuẩn bị đất gỗ, kéo đổ tượng cũ, dựng tượng của Phong Vô Kỵ, lệnh cho toàn bộ tộc nhân cung phụng hắn, ai không nghe theo chém!
Trong Hiếu Mang thần tộc cũng có không ít luyện khí sĩ không phục Phong Vô Kỵ, đều bị huyết tẩy không một ai thoát. Thi thể chất như núi trước các tòa thần miếu, đều là thi thể của những Hiếu Mang thần tộc không muốn tế bái Phong Vô Kỵ.
Các luyện khí sĩ thần tộc phun lửa thiêu cháy thi thể, lửa cháy tanh tách, mùi thối bốc đầy trời.
Đến nay, Phong Vô Kỵ đã hoàn toàn nắm giữ được Hiếu Mang thần tộc.
- Tên khốn kiếp Hiếu Mang lão tổ nói ta không thành thần được, hắn quá coi thường ta rồi. Luyện hóa hắn, năng lượng đủ để cho ta thành thần. Mà ta chỉ cần dựa vào chiến đấu để hấp thụ luyện hóa số năng lượng đó, chiến đấu với cường giả để cảm ngộ về cảnh giới cao hơn, đủ để thành thần!
Phong Vô Kỵ nhất thống Hiếu Mang thần tộc trong chớp mắt, trở thành chí tôn, lập tức dẫn đại quân thần tộc tấn công Tất Phương thần tộc. Trong một ngày đạp đổ Tất Phương thần miếu, chém thần linh, bắt giết tộc nhân, đạp đổ tượng của Tất Phương thần tộc, dựng tượng chính mình lên.
Tất Phương thần tộc là đại tộc không hề thua kém Hiếm Mang thần tộc, vốn dĩ cũng có thần tọa trấn, nhưng Tất Phương nữ thần chết trong tay Hiếu Mang lão tổ, giờ Tất Phương thần miếu cũng bị san bằng, chỉ còn lại cường giả Tất Phương thần miếu bỏ chạy tán loạn.
Phong Vô Kỵ tiêu diệt liền mấy thần tộc, đánh tan thần linh của những thần tộc này, giết hết những người tế tự, luyện hóa thần linh, thể hiện thực lực siêu tuyệt.
Tự thân hắn cũng dựa vào chiến đấu với thần linh, hấp thụ năng lượng của Hiếu Mang lão tổ, càng ngày càng mạnh, cuối cùng hôm nay Phong Vô Kỵ dẫn Hiếu Mang thần tộc và đại quân các tộc tới Quỷ thần tộc.
- Uy Huyết Thần, ra đây đi!
Phong Vô Kỵ uy phong lẫm liệt, lạnh lùng nhìn Quỷ Thần Miếu:
- Ta biết ngươi chưa chết, lén lút trốn ở đây mượn tế tự chi lực của Quỷ thần tộc trị thương, nhưng hôm nay ngày chết của ngươi đã đến rồi!
Trong Quỷ Thần Miếu đột nhiên bùng phát thần uy, uy năng ngập trời. Bỗng chốc không gian vạn dặm phủ đầy huyết vân, giống như bầu trời đang chảy máu vậy. Một vị thần ma khủng bố từ từ đứng dậy trong biển máu. Máu trên người chảy nhưng không hề chảy xuống đất, giống như một người khổng lồ làm từ máu.
- Hiếu Vô Kỵ, ngươi thật to gan, dám tới gây chiến với ta, với Uy thần tộc ta!
Vị huyết thần đó hai mắt cũng được tạo thành từ máu, cười nói:
- Ngươi chẳng qua là con chó Hiếu Mang lão tổ nuôi. Hiếu Mang lão tổ muốn ăn là ăn, kẻ nào cho ngươi lá gan to như vậy, dám mạo phạm ta, vậy thì ta sẽ giết ngươi!
Huyết hải cuồn cuộn, ập tới như vũ bão, đội quân hỗn tạp của Phong Vô Kỵ lập tức tế lên các món thần binh, tạo thành đại trận, liên thủ đối kháng.
Huyết hải nháy mắt đã nhấn chìm đại quân các tộc, trong đó một tòa trận pháp vận chuyển chậm chạp, bị huyết hải xâm nhập. Máu tươi tràn qua mấy vạn luyện khí sĩ. Đến khi máu đi qua hết thì mấy vạn luyện khí sĩ đều biến thành mấy vạn bộ xương khô, đổ rào rào ra đất.
- Ha ha ha, vừa hay ta còn thương thế chưa trị khỏi. Hiếm khi ngươi lại đưa nhiều lương thực tới như vậy. Hiếu Vô Kỵ, ta thật không nỡ giết ngươi!
Uy Huyết Thần cười lớn.
Phong Vô Kỵ mở ô, chiếc ô bay lên cao, càng bay lên cao thì càng to, đột nhiên vù một tiếng hút cả huyết hải cùng Uy Huyết Thần vào trong ô.
- Pháp lực của ngươi sao có thể mạnh như vậy?
Uy Huyết Thần sắc mặt biến đổi, quát một tiếng, chủ động chui vào trong ô. Chỉ thấy, chiếc ô khép lại, nhưng bề mặt ô lập tức bị nhuốm đỏ, bị ăn mòn, chỉ còn lại khung.
Huyết hải chảy qua khung ô, Uy Huyết Thần đứng trên huyết hải, vừa thoát khỏi sự trấn áp của chiếc ô, đột nhiên giật mình, song chưởng của Phong Vô Kỵ đánh mạnh lên người hắn.
Uỳnh uỳnh!
Huyết hải nổ tung, nhục thân Uy Huyết Thần cũng nổ tung thành máu tươi bắn tung tóe.
- Hiếu Mang lão tổ con chó già ấy đã bị ta luyện chết rồi!
Phong Vô Kỵ bước đi trên huyết hải, lắc mình một cái, trên cổ lập tức mọc ra hai cái đầu Bàn Ngao nhìn sang hai bên.
Một cái đầu Ban Ngao lạnh nhạt nói:
- Ta cần ngươi cho ta áp lực lớn hơn, trợ giúp ta đột phá, tu thành nguyên thần thuần dương!
Ào ào!
Trong huyết hải, thân hình của Uy Huyết Thần lại thành hình, thò tay ra, vô số con huyết long uốn lượn trong huyết hải lao về phía Phong Vô Kỵ, hắn cười:
- Vậy thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện! Ngươi rơi vào Huyết Hải Đại Trận của ta là tự tìm đường chết thôi. Ta sẽ luyện hóa ngươi, nuốt gọn tu vi pháp lực của ngươi!
Các con huyết long từ bốn phương tám hướng lao tới, Phong Vô Kỵ đứng yên không động đậy, mở mồm quát lên một từ ngắn gọn:
- Định!
Loại ngữ âm này Uy Huyết Thần cũng chưa từng nghe thấy, rất cổ xưa, nhưng trong âm thanh dường như chứa đựng một loại thần thông ảo diệu đáng sợ.
Một chữ này của Phong Vô Kỵ phát ra, những con huyết long kia lập tức bị đóng băng trên không trung, không thể động đậy.
Uy Huyết Thần hét lớn, huyết long xung phá sự trói buộc, lao về phía Phong Vô Kỵ.
- Phong!
- Lôi!
- Trảm!
Phong Vô Kỵ lại hét lên từng chữ khác, các con huyết long lập tức bị phong ấn, thiên lôi từ trên trời đánh xuống huyết long và Uy Huyết Thần. Rồi có đao khí chém xuống huyết long, ngay cả Uy Huyết Thần cũng không thể không tránh, trong lòng kinh hãi không thôi.
Đột nhiên Uy Huyết Thần lao ra sau, biến mất trong hư không, chỉ còn lại biển máu ngập trời. Đây là pháp môn chỉ có Quỷ thần tộc mới có, có thể ẩn mình trong không gian để ám sát.
Phong Vô Kỵ lên tiếng là pháp lực thi triển đúng là khiến hắn dè chừng, phải thi triển tuyệt kỹ của Quỷ thần tộc, ám sát Phong Vô Kỵ!
- Thiên!
Phong Vô Kỵ hô, thân hình đột nhiên biến to cao hùng vĩ, một cái huyết thủ thò ra từ trong không gian, tóm lấy người hắn để lại mấy vết máu sâu hoắm, nhưng không thể giết được hắn.
- Ngôn Xuất Pháp Tùy không hổ là công pháp đỉnh cấp!
Phong Vô Kỵ cười ha hả, thương thế trên người lập tức lành lại. Hắn không tu thành Bất Tử Chi Thân nhưng năng lượng sau khi Hiếu Mang lão tổ bị luyện hóa thực sự quá lớn, chứa đựng sức sống vô biên, chỉ cần không chết, bất cứ thương thế nào cũng có thể chữa lành nhanh chóng!
Phong Vô Kỵ không còn gì phải e ngại nữa, hét một chữ “Ấn”, đẩy Uy Huyết Thần ra khỏi không gian, hai người ác chiến một trận, trời đất điên đảo.
- Phong Vô Kỵ từ bao giờ trở nên mạnh đến vậy?
Cách đó nghìn dặm, Sư Bất Dịch biến thành nguyên hình là một con sư tử chín đầu. Chung Nhạc ngồi trên lưng hắn, từ xa nhìn trận chiến, sắc mặt thay đổi.
- Chung lão gia, hiện nay ngươi không phải đối thủ của Phong Vô Kỵ chứ đừng nói tới việc đồ thần!
Sư Bất Dịch nói.
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn ra xa, lắc đầu:
- Chưa chắc! Tu vi của Phong Vô Kỵ không ổn định, dựa vào những câu ngữ âm kỳ quái, bỏ qua nó thì đối với ta hắn chẳng đáng nhắc tới!