Bên ngoài Kiếm Môn Sơn, bảy tôn Thần Ma nghe vậy không khỏi nổi giận. Nhân Tộc tựa hồ căn bản không có giác ngộ trở thành lương thực. Một vạn năm trước đã phát động phản loạn, giết ra Tây Hoang, không ngờ còn thành lập Thánh địa. Đây vốn là một sự tình mà các tộc đã không dễ dàng tha thứ. Mà hiện tại, tên Nhân Tộc nhỏ nhỏ này lại còn nói tương lai muốn biến toàn bộ các tộc thành lương thực của Nhân Tộc. Thật sự là vô pháp vô thiên, đại nghịch bất đạo!
Võ Thần Hạ Khuyết tới từ Nam Hoang đạm mạc nói:
- Chung Sơn thị, ta vốn dĩ còn có chút thương hại đối với ngươi, không ngờ ngươi lại khẩu xuất cuồng ngôn, khiến cho ta cảm thấy điểm thương hại này cũng là xa xỉ! Tám tôn Thần Minh chúng ta tại thời điểm hòa đàm còn nói chuyện giúp Nhân Tộc ngươi, cật lực bảo trụ Thần binh Côn Tộc của Kiếm Môn. Bây giờ nhìn ngươi điên rồ mất trí như vậy, khiến cho ta không khỏi hoài nghi Nhân Tộc các ngươi có thể giữ được những Thần binh Côn Tộc này hay không? Thần binh Côn Tộc của Kiếm Môn tốt nhất vẫn là lấy đi, tránh cho lại bị Côn Tộc đoạt mất, khiến cho các tộc chúng ta rơi vào chỗ bất nghĩa!
Trên dưới Kiếm Môn không khỏi giận tím mặt. Đám Thần binh Côn Tộc này là do Chung Nhạc gian gian khổ khổ mới cướp được, là do hắn liều mạng đạp trên núi thây biển máu đoạt lấy. Đám Thần Ma này sau khi bán đứng Chung Nhạc, không ngờ còn muốn cướp đi đám Thần binh này cỉa Kiếm Môn.
- Quyền Môn chủ, xé rách mặt với bọn họ, giết a!
Trưởng lão Lôi Sơn rít từng chữ gào thét. Nhưng Chung Nhạc vẫn như cũ hờ hững.
A Tu La Ma Thần tới từ Ma Tộc khẽ bấm tay búng một cái, chỉ thấy Tứ Kỳ Môn Trận xung quanh Kiếm Môn Sơn chấn động kịch liệt một trận, thản nhiên nói:
- Chung Sơn thị, bản thân ngươi đi ra đi! Không cần lưu lại tâm lý may mắn, liên lụy tới các tộc nhân của ngươi. Nếu ngươi khởi phát dị tâm, sợ rằng Kiếm Môn không qua nổi ngày hôm nay a!
- Cho ta chút thời gian!
Chung Nhạc nhìn thấy Tứ Kỳ Môn Trận chấn động, trong lòng thở dài một tiếng, đạm mạc nói. Thực lực của Thần Ma vẫn là cường đại vô biên. Tứ Kỳ Môn Trận chính là trận pháp phòng ngự mạnh nhất của Kiếm Môn, thủ hộ Kiếm Môn Sơn một giọt nước không lọt. Nhưng hiện tại lại bị A Tu La Ma Thần búng một cái liền chấn động mãnh liệt, khiến cho hắn lập tức nhìn ra sự chênh lệch giữa Kiếm Môn với đám Thần Ma.
Thủy Tử An cắn răng nói:
- Chung Trưởng lão, ngươi thật sự là muốn… Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ, ngọc đá cùng vỡ cũng có sao?
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Để cho toàn bộ Nhân Tộc Đại Hoang, toàn bộ đồng môn Kiếm Môn chôn cùng với ta… Ta không phải là Đế Hoàng, còn không làm được loại chuyện này. Đại Trưởng lão, ta đã lưu lại một đạo trận pháp ở trên mặt trăng, có thể trực tiếp truyền tống tới Kim Đỉnh Kiếm Môn. Ngươi thông tri cho Quân Môn chủ, Phương sư huynh, để cho bọn họ nhanh chóng trở về tọa trấn!
Trong lòng Thủy Tử An đại chấn, biết rõ tâm ý của hắn đã quyết, thấp giọng nói:
- Nếu chúng ta liều mạng, có thanh Thần kiếm kia của Tiểu Hiên Viên, chưa chắc sẽ thua!
Chung Nhạc lại lắc đầu:
- Có Thần kiếm do Nhân Hoàng ban tặng cũng không thắng nổi! Bọn họ đã mang theo Thánh khí trấn tộc tới đây, chính là vì đề phòng thanh Thần kiếm kia. Chỉ cần ngăn cản thanh Thần kiếm này trong chốc lát, Kiếm Môn ta sẽ liền tử thương thảm trọng. Trận chiến này, Kiếm Môn ta không có nửa điểm phần thắng. Đại Trưởng lão, ta đã lưu lại một tòa Bí cảnh Nguyên thần ở trong Thánh điện Kim Đỉnh, trong Bí cảnh có một tấm gương. Đây là bảo vật ta lưu lại cho Kiếm Môn. Có bảo vật này, trong vòng trăm năm, Kiếm Môn nhất định sẽ có thêm mấy tôn Thần Minh!
Hắn nhẹ giọng nói:
- Cô Hồng sư huynh, Tiểu Hiên Viên, Phương sư huynh, Quân Môn chủ, Cấm Nhi sư muội. Còn có đám người Hiệt, Vương Hợi, Lực Mục… đều có khả năng trở thành Nhân Thần. Mà ngươi, mặc dù tiềm lực đã dùng hết, nhưng nếu có thể lợi dụng tấm gương kia tu luyện, bổ toàn những thiếu hụt trước đây, cũng sẽ có cơ hội này. Nhân Tộc ta đã có đại thế quật khởi, không nên vì một mình ta mà bị cắt đứt!
Thủy Tử An nhất thời trầm mặc. Kiếm Môn vẫn là không có Thần Minh tọa trấn a. Không có Thần Minh, liền sẽ bị sỉ nhục, liền sẽ bị nghiền ép. Nếu Kiếm Môn có một tôn Thần Minh tọa trấn, sẽ có tràng diện ngày hôm nay sao? Lúc này, Chung Nhạc tiếp tục nói:
- Nhân Tộc chúng ta không phải là đồ ngu, không phải tư chất không bằng các tộc Thần Ma, mà là thiếu khuyết thời gian! Ta đi chuyến này, nếu không thể trở về, ngươi nói cho Quân Môn chủ biết, để nàng co rút lại thế lực Nhân Tộc, toàn lực phòng ngự, ẩn giấu không ra. Nhân Tộc ta nhiều nhất chỉ cần ẩn giấu trăm năm mà thôi. Trong vòng trăm năm, Tiểu Hiên Viên tu thành Thần Minh, sau đó lại mở rộng, báo thù cho ta!
Thủy Tử An yên lặng gật đầu, đột nhiên miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi:
- Nếu ngươi có thể còn sống trở về thì sao?
Chung Nhạc bật cười ha hả, tự phụ vạn phần nói:
- Vậy thì bản thân ta tự báo thù! Nhanh thì mười năm, chậm thì hai mươi năm, ta sẽ dẫm toàn bộ Thần Ma trên Tổ Tinh xuống dưới chân!
Hắn cất bước đi ra ngoài, mỉm cười nói:
- Đại Trưởng lão, các ngươi yên tâm! Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm! Các ngươi không phải là ở sau lưng gọi ta là Chung Đại Họa đi tới chỗ nào chết tới nơi đó sao? Nói không chừng, lần này ta thật sự có thể còn sống trở về!
Trong lời nói của hắn tràn ngập sự tự tin cường đại, cất bước ra khỏi Tứ Kỳ Môn Trận, quay đầu lại phất phất tay về phía toàn bộ Luyện Khí Sĩ trên Kiếm Môn Sơn. Trên dưới Kiếm Môn Sơn, toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc một mảnh trầm mặc. Chung Nhạc nhoẻn miệng cười, đi tới bên cạnh Chư Thần, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Chư Cửu Mục, Cửu Mục tiền bối! Ngươi còn nhớ ngươi đã từng nói, đáp ứng làm một chuyện cho ta không?
Lão giả quét rác Chư Cửu Mục bởi vì cảm thấy thẹn với Chung Nhạc, cho nên lần này cũng không hiện thân, nhưng hắn vẫn đang ẩn nấp cách Kiếm Môn không xa. Ngay khi thanh âm Chung Nhạc vừa dứt, liền nghe thanh âm Chư Cửu Mục đột nhiên vang vọng, chấn động thương khung:
- Chung tiểu hữu cứ nói đừng ngại! Lão phu nhất định sẽ dốc hết khả năng!
Chung Nhạc lớn tiếng nói:
- Còn xin Cửu Mục tiền bối giúp ta thủ hộ đám Thần binh, Ma Thần binh của Kiếm Môn, không để cho ngoại địch tới cướp đi!
Chư Cửu Mục trầm mặc, sau một hồi mới nói:
- Chung Sơn thị hủy diệt Côn Tinh, chặt đứt thông đạo Mẫu Hoàng, lập ra chiến công hiển hách, có đại ân với các tộc Tổ Tinh ta. Những Thần binh, Ma Thần binh này là biểu tượng chiến công của hắn, ta tất nhiên thề sẽ sống chết thủ hộ!
Những lời này của hắn không phải nói cho Chung Nhạc nghe, mà là nói cho bảy tôn Thần Ma còn lại nghe, bỏ đi ý niệm cướp đoạt Thần binh, Ma Thần binh của Kiếm Môn trong lòng bọn họ. Đã có những lời này của hắn, Chung Nhạc lập tức yên lòng, đi tới trước mặt bảy tôn Thần Ma, mỉm cười nói:
- Ta đã chuẩn bị xong!
Bảy tôn Thần Ma liếc nhìn nhau một cái, Thần Nữ Tất Phương Thần Tộc cười nói:
- Tiểu quỷ cứt đái nhiều, không ngờ lại có thể lôi kéo Cửu Mục sư huynh, để cho hắn thay ngươi thủ hộ Kiếm Môn. Không tầm thường a! Đáng tiếc chết sớm…
Chung Nhạc mỉm cười nói:
- Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm… Tất Phương Thần Nữ không nên hiểu lầm, ta không phải là nói ngươi!
Sắc mặt Thần Nữ Tất Phương Thần Tộc khẽ biến, lại nghe được hắn đột nhiên đổi giọng, nói không phải là nói nàng, mới miễn cưỡng cười lạnh một tiếng. Nào ngờ Chung Nhạc lại mỉm cười nói:
- Ta nói là tất cả các vị ở đây… đều là tai họa!