- Hủy diệt Tổ Tinh?
Đứa bé mập mạp nhất thời cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía Tư Mệnh, nói:
- Hủy diệt Tổ Tinh tuyệt đối không được! Nếu ngươi hủy diệt Tổ Tinh, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi. Tổ Tinh là Tổ địa của Phục Hy thị, há có thể để cho ngươi tiêu diệt?
Tư Mệnh khẽ nhíu mày, nói:
- Mục đích của ta là để cho toàn bộ Đế lăng xuất thế, toàn bộ Thần binh của Thiên Đế hiện thân, giúp ta hoàn thành đại nghiệp. Huyết tế tất cả sinh linh trên Tổ Tinh, thức tỉnh Chân Linh của các đời tiên tổ, khôi phục vinh quang của Phục Hy thị ta. Cừu địch của chúng ta quá mạnh, chỉ dựa vào một mình ta, không thể ngăn được cơn sóng dữ!
Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ lắc đầu, nói:
- Như vậy cũng không được! Tổ địa là Tổ địa, há có thể để cho ngươi hủy diệt? Cho dù ta không ngăn cản ngươi, những Thần binh Thiên Đế khác cũng sẽ ngăn cản ngươi. Trên Tổ Tinh này mai táng quá nhiều bí mật, tùy tiện nhảy ra một tên, nhẹ nhàng chấn động một cái, khỏa Côn Tinh này sẽ lập tức bể nát. Đừng nói là ngươi, cho dù là đương kim Thiên Đế tới đây, tiến vào Tổ Tinh cũng phải cung cung kính kính, không dám làm càn. Ngươi vẫn là tuyệt đi cái ý tưởng này a!
Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng yên lòng. Tư Mệnh lộ ra thần sắc thất vọng, lẩm bẩm:
- Con đường này đi không thông sao…
Đứa bé mập mạp điều chỉnh một chút cái yếm của chính mình, tiếp tục nói:
- Đi không thông! Trên Tổ Tinh cũng không chỉ mai táng Phục Hy thị, còn có các đời Toại Hoàng nữa. Toàn bộ Thiên Hoàng ba mươi sáu triều Toại Hoàng đều an táng trên Tổ Tinh. Bọn họ cũng không phải là Phục Hy thị. Bảo vật của Thiên Hoàng Thời đại Hỏa Kỷ cũng không dễ trêu chọc như vậy. Thần binh của Phục Hy Thiên Đế có thể sẽ không động tới ngươi, nhưng Thần binh của Toại Hoàng tuyệt đối sẽ tiêu diệt ngươi!
Chung Nhạc nghe tới mức hoảng sợ. Một khỏa Tổ Tinh nho nhỏ đặt ở trong vũ trụ bao la chỉ là một hạt bụi bậm bé nhỏ không đáng kể, nhưng không ngờ nơi này lại mai táng Thiên Hoàng ba mươi sáu triều Toại Hoàng Thời đại Hỏa Kỷ và các đời Phục Hy Thiên Đế Thời đại Địa Kỷ. Toàn bộ các đời Thiên Hoàng với Địa Hoàng đều an táng ở đây.
Những Thần binh Thiên Đế của những Thiên Hoàng Địa Hoàng này cũng bảo vệ nơi này. Đây là chuyện tình kinh khủng bậc nào, đáng sợ tới mức nào, đồ sộ tới mức nào? Hắn vừa mới suy nghĩ một chút, đã cảm thấy linh hồn cũng đều đang kích động run rẩy.
Tư Mệnh lẩm bẩm:
- Như vậy sao? Lẽ nào ta không có khả năng đạt được các đời Thiên Đế tương trợ, không thể thức tỉnh anh linh các tổ tiên… Ra tay từ con đường Tổ Tinh này thật sự không thể thực hiện được sao?
- Không thể thực hiện được!
Cái chuông nhỏ trên cổ đứa bé mập mạp này phát ra thanh âm giòn vang, nói:
- Nếu như khả thi, Tổ Tinh sớm đã bị hủy diệt không biết bao nhiêu lần rồi. Đế lăng cả hai cái thời đại Kỷ nguyên đều nằm ở nơi này, làm sao có thể dễ dàng mạo phạm tới được? Nha đầu, ngươi cũng không cần lại động cái chủ ý này nữa!
Tư Mệnh lâm vào suy tư trong chốc lát. Nữ tử này lúc nào cũng ôn ôn nhu nhu, cho dù là biết rõ toàn bộ những mưu tính trước đây của chính mình đều đã thất bại, cũng không lộ ra chút cảm giác thất vọng và thất bại nào. Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
- Nếu đã như thế, vậy Đế chung cùng với ta lên đường, chúng ta tìm những cách khác a!
Chung Nhạc đột nhiên nói:
- Thiếu Hạo Chung, ta cũng là Phục Hy thị, ta cũng muốn đánh vỡ phong ấn, cắt đứt hết thảy gông xiềng của Nhân Tộc, để cho Nhân Tộc trở thành chúa tể của vũ trụ, linh trưởng của Vạn Tộc, lại tái hiện vinh quang vinh diệu của tổ tiên, sao ngươi không đi với ta?
Ánh mắt Tư Mệnh nhìn về phía hắn, cặp mắt đẹp chớp động, sau đó lẳng lặng nhìn về phía đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ. Đứa bé mập mạp trái phải đều khó xử, nhìn Chung Nhạc một cái, lại nhìn thiếu nữ Phục Hy thị này một cái, do dự suốt nửa ngày, đột nhiên nói:
- Ta tuyển chọn nàng! Dù sao huyết mạch của nàng cũng cao hơn ngươi, là Phục Hy thuần huyết. Huyết mạch của ngươi còn chưa tinh thuần, tiềm lực không lớn bằng nàng. Chấn hưng Hoàng tộc Phục Hy, tỷ lệ nàng thành công càng cao hơn!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời thất vọng, thầm than một tiếng. Thiếu Hạo Chung thật sự quá cường đại, uy năng của kiện Đế chung này có thể nói là mạnh nhất trong những Thần binh mà hắn từng gặp qua, hoàn toàn viễn siêu đám trọng bảo Chiến Tranh Hào Giác, Nhân Hoàng Thần Kiếm… Nếu có thể để cho hắn sở dụng, vậy thống nhất Tổ Tinh, lớn mạnh Nhân Tộc trên Tổ Tinh cơ hồ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng không ngờ Thiếu Hạo Chung lại tuyển chọn đi theo Tư Mệnh, khiến cho hắn cảm thấy thất lạc.
Tư Mệnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
- Truyền Thừa Chi Hỏa, còn ngươi thì sao?
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng. Truyền Thừa Chi Hỏa, chính là chỉ Tân Hỏa. Nữ tử Phục Hy thị này vậy mà nhìn ra Tân Hỏa đang ở trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, sau khi đạt được Thiếu Hạo Chung, không ngờ còn muốn câu dẫn Tân Hỏa đi luôn.
Thiếu Hạo Chung không lựa chọn Chung Nhạc, chỉ khiến cho Chung Nhạc hơi cảm giác thất lạc một chút. Nhưng nếu Tân Hỏa thật sự rời bỏ hắn, vậy Chung Nhạc liền không thể tiếp nhận nổi rồi. Đối với hắn, Tân Hỏa không chỉ là Truyền Thừa Chi Hỏa, mà còn là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, vị lương sư xuất sắc nhất, đồng bạn đáng tin nhất. Ở chung với đốm lửa nhỏ này càng lâu, cảm tình của hắn đối với Tân Hỏa cũng càng sâu, càng lúc càng không muốn để cho Tân Hỏa rời khỏi.
- Ngươi biết ta sao?
Tân Hỏa đột nhiên từ trong mi tâm Chung Nhạc nhảy ra, phiêu đãng trước mặt Tư Mệnh, hiếu kỳ hỏi. Tư Mệnh khẽ gật đầu một cái, nói:
- Tân Hỏa không tắt truyền thừa bất diệt! Vừa rồi lúc ta giúp hắn trọng tố nhục thân đã sớm phát hiện ra ngươi, chỉ là không nói ra mà thôi!
Tân Hỏa lắc đầu, nói:
- Ta không phải hỏi cái này, ta muốn hỏi chính là, Hoàng tộc Phục Hy đã biến mất không biết bao nhiêu năm, toàn bộ lịch sử đều đã bị gạt bỏ, thế gian đã không còn kẻ nào biết được lịch sử của Thời đại Địa Kỷ, mà sao ngươi lại biết được ta?
Ánh mắt Tư Mệnh chớp động, nói:
- Nếu Truyền Thừa Chi Hỏa chịu đi theo ta, tự nhiên sẽ biết được hết thảy mọi chuyện của ta. Có Truyền Thừa Chi Hỏa vĩ đại tương trợ, vinh quang của Phục Hy thị tất nhiên sẽ có thể…
- Không có hứng thú!
Nào ngờ, Tân Hỏa đột nhiên lắc đầu, cắt ngang lời nàng. Tư Mệnh giật mình, Chung Nhạc cũng giật mình, ngay cả đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ cũng có chút không hiểu được. Tư Mệnh hồn nhiên không ngờ tới Tân Hỏa lại cự tuyệt một cách trực tiếp như vậy, nói:
- Ta là Hoàng tộc Phục Hy thuần khiết, mà hắn ngay cả bán huyết cũng không tới. Vì sao Truyền Thừa Chi Hỏa tuyển chọn hắn mà không tuyển chọn ta? Rõ ràng điều kiện của ta càng tốt hơn. Hơn nữa, ngươi không muốn khôi phục lại Hoàng tộc Phục Hy sao? Ta mới là tuyển chọn tốt nhất!
Lời nói của nàng mặc dù không quá xuôi tai, nhưng cũng là ý nghĩ trong lòng Chung Nhạc. Tư Mệnh so với Chung Nhạc quả thật là tuyển chọn càng tốt hơn.
- Nha đầu, ngươi đã nghĩ sai một chuyện!
Tân Hỏa ngáp dài một cái, dựng thẳng một đầu ngón tay lên, lắc lắc trước mặt nàng:
- Ta không nợ Phục Hy thị cái gì! Ta là Truyền Thừa Chi Hỏa do Toại Hoàng lưu lại, Tân Hỏa tương truyền, truyền thừa bất diệt. Ta chỉ là sau khi Thời đại Hỏa Kỷ chấm dứt, đã tìm tới huyết mạch Phục Hy có quan hệ gần nhất với huyết mạch Toại Hoàng mà thôi. Ngươi muốn khôi phục lại Hoàng tộc Phục Hy, nửa điểm quan hệ với ta cũng đều không có. Ngươi dùng quang phục vinh quang của Hoàng tộc Phục Hy tới khuyên ta, nửa điểm tác dụng cũng không có!
Tư Mệnh nhất thời ngẩn ngơ, có chút kinh ngạc. Tân Hỏa lại tiếp tục nói:
- Hơn nữa, các đời Kẻ thừa kế đều là nam tử, mà ngươi lại là nữ, ta không quá quen thuộc. Còn nữa! Ta không ưa thích ngươi, ngươi không có nhân vị…
Chung Nhạc ho khan một tiếng, nhắc nhở đốm lửa nhỏ này:
- Tân Hỏa, đây là ba chuyện, không phải là một chuyện. Ngươi đếm sai rồi!
- Ừm! Là ba chuyện!
Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ liên tục gật đầu, nói.