Tám vị nam nữ trẻ tuổi cùng nâng chén, các kiểu tiếng cười hội tụ, cùng nói:
- Kính công tử một chén!
Chung Nhạc nâng chén, một hơi uống cạn. Tám vị nam nữ trẻ tuổi kia cũng uống cạn, tất cả dốc ngược chén cười lớn.
Chín người bọn họ cười sảng khoái, còn các cự đầu cự phách của bát bộ thánh tộc trên hoang đài thì sắc mặt đều biến đổi, chân cũng run rẩy, một vị cự phách lẩm bẩm:
- Tám vị thiếu niên thiếu nữ này khí phách hùng hồn, chỉ còn thiếu điều viết lên mặt ta rất ngang tàng nữa thôi. Họ không phải là lão tổ tông của bát bộ thánh tộc đấy chứ?
- Lẽ nào lão tổ tông của cả tám thánh tộc đều hồi sinh? Không thể, không thể nào. Nếu họ đều hồi sinh sao chẳng cho chúng ta biết chút thông tin gì…
- Nếu tám vị lão tổ tông chuyển thế thật, lúc này lại còn nói chuyện vui vẻ với Ma La công tử, vậy sau trận chiến với Ma Thánh, có giết hắn không?
…
Tu La nâng chén, cao giọng nói:
- Hôm nay chúng ta uống rượu vui vẻ, hôm khác vũ khí gặp nhau! Ma La công tử, nếu ngươi giữ được mạng trước Ma Thánh, thoát được sự truy sát của bát bộ thánh tộc, chưa biết chừng sau này chúng ta sẽ gặp lại! Lúc đó chúng ta không phải bạn mà là thù! Hy vọng tới lúc đó công tử sẽ không vì hôm nay mà thủ hạ lưu tình!
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Tu La công tử nói phải, hôm khác sẽ binh khí gặp nhau, ta chắc chắn sẽ không nể tình, sẽ cố hết sức tiễn các vị đạo hữuu lên đường!
Mọi người vỗ tay:
- Được, được!
Trên hoang đài, tất cả cường giả của tám thánh tộc đều thở phào, mấy vị cự phách nhìn nhau, ai cũng yên tâm, nghĩ bụng:
- Tám vị thiếu niên thiếu nữ dườg như là lão tổ kia nói vậy cho thấy thái độ rõ ràng của họ. Tuy khâm phục hào khí của Ma La công tử nhưng cũng biết nặng nhẹ, ân oán phân minh, sẽ không ngăn cản chúng ta tên ngoại tộc Ma La kia!
- Ma Thánh tới rồi!
Đột nhiên có người hét lớn, Chung Nhạc và mấy người Tu La đặt chén rượu xuống, nhìn theo hướng đó. Trên không trung xuất hiện vô vàn dải cầu vồng, ma khí cuồn cuộn, giống như dải lụa của thiên nữ tạo thành đường đi.
Từng trận thú gầm vọng tới, tám con dị thú kéo một cỗ xe chạy con đường trải từ ma khí đang chạy tới. Tám con dị thú cùng một loài, đầu chim, thân ngựa, đuôi báo, móng rồng. Ba cái đầu chim xếp thành hàng, thần tuấn dị thường.
Cỗ xe dừng lại, Ma Thánh gạt rèm xe lên, cùng Ma Hậu bước ra.
- Ma Thánh không uy phong như ngươi.
Thiên Ma Phi khẽ cười bên tai Chung Nhạc.
Chung Nhạc mỉm cười, không đứng dậy, mấy người Tu La cũng không đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn.
Đột nhiên một vị cự đầu lạnh lẽo nói:
- Ma Thánh, ngươi lại thật sự dám tới Hoang Thành. Ngươi tạo Tam Trùng Tế dụ tám vị cự phách của bát bộ thánh tộc ta bị mai phục, hại chết không biết bao nhiêu đệ tử ma tộc. Hôm nay Hoang Thành sẽ là nơi chôn xác ngươi!
Một vị cự phách của Diêm Ma thánh tộc đứng dậy, khí thế bùng nổ, uy lực trấn áp toàn thành, lạnh băng nói:
- Ma Thánh, Mấy chục vạn tính mạng Hắc Tuyền Quan đều bị ngươi huyết tế. Cho dù ngươi là thánh của bát bộ thánh tộc thì cũng phải chết!
Lại một vị cự phách khác đứng lên:
- Ngươi sát hại trung lương, còn giết long tộc ngũ lão, tế mất năm món hồn binh của long tộc, khiến long tộc gây hấn với ma tộc ta. Bát bộ thánh tộc phải chịu áp lực rất lớn. Hôm nay, dù thế nào ngươi cũng sẽ không thoát được cái chết!
Trên hoang đài, các vị cường giả đều liên tục kể tội trạng Ma Thánh. Hắn thì sắc mặt thản nhiên, bước lên hoang đài, bình tĩnh nhìn các vị cường giả, khóe miệng nhếch lên châm chọc.
- Các ngươi… là cái thá gì? Nếu không phải Ma La phá hoại đại kế của ta thì giờ các ngươi sẽ không thế này mà quỳ dưới chân ta mà nịnh nọt rồi!
Vẻ châm chọc càng rõ trên mặt hắn, đột nhiên lạnh băng:
- Cho dù ta đã suy yếu nhưng những kẻ được gọi là cự phách các ngươi vẫn không dám ra tay với ta mà phải mượn tay một kẻ ngoại tộc thăm dò bản lĩnh của ta. Đường đường là ma tộc, chủng tộc huy hoàng đối khán với thần tộc bao lâu nay, khí vận lại rơi vào tay những kẻ ngu xuẩn, vô năng như các ngươi, ta thật xấu hổ hay cho liệt tổ liệt tông!
Các vị cự phách cự đầu ma tộc mặt mày tím tái, tức giận đến mức tay run rẩy, nhưng lại không dám xông lên.
Chung Nhạc nghiêng đầu sang cười với Thiên Ma Phi:
- Đây mới là oai phong, trò của ngươi với Ma Thánh mà nói chỉ là trò trẻ con thôi.
- Nếu ma tộc rơi vào tay ta, không quá trăm năm chắc chắn phát triển hưng vượng, nhất thống thiên hạ, nô dịch các chủng tộc khác. Nhưng ông trời lại trêu chọc ta, sinh ra một tên Ma La phá hỏng đại kế của ta.
Ma Thánh phì cười, bước về phía Chung Nhạc:
- Ma La công tử, ta coi thường chúng, nhưng rất coi trọng ngươi. Vì thế hôm nay chúng ta sẽ quyết chiến công bằng một trận. Không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử!
Ma Hậu nương nương sắc mặt căng thẳng, nắm chặt tay hắn, rất lo lắng cho hắn.
- Ma La công tử, những kẻ kia coi thường ngươi, cho rằng lật tay là lấy được mạng ngươi, nhưng ta biết nếu ngươi tiếp tục trưởng thành thì sẽ thành đại địch sinh tử của ma tộc ta!
Ma Thánh thò bàn tay ra, khí tức lan tỏa, khí thế bùng phát, hiển nhiên là hắn có quyết tâm tử chiến, cười lớn:
- Ta sinh ra là ma tộc, có dã tâm vô cùng, muốn thôn tính các tộc, nhất thống Bát Hoang hoàn thành đại nghiệp kiếp trước còn dang dở. Đại kế của ta đã bị ngươi phá hỏng, không làm chúa tể thống trị trời đất được thì hôm nay ta sẽ giết ngươi thay cho ma tộc, tạo chút tương lai cho ma tộc!
Các vị cự đầu cự phách mặt biến sắc, phẫn nộ quát lên:
- Hỗn xược! Ma tộc ta vệc gi phải nhờ vào tên phản đồ như ngươi tạo tương lai!
- Đừng có trát vàng vào mặt nữa! Ngươi không hủy diệt được các tộc thì đã bị tiêu diệt rồi! Vận khí ma tộc ta không cần nhờ tới ngươi!
…
Ma Thánh coi như không nghe thấy, giơ tay lên, chăm chăm nhìn vào hai mắt Chung Nhạc, khẽ nói:
- Ma La công tử, mời!
- Tạo tương lai cho ma tộc?
Chung Nhạc đứng dậy:
- Đây là tráng ngôn của nghĩa sĩ, đáng để tôn kính. Ma Thánh, mời!