Chung Nhạc thở dài một cái. Vị Thủy Trưởng lão Thủy Tử An này thật sự không thể phán đoán ra được. Bất quá, sự đa mưu túc trí của kẻ này cũng khiến cho hắn bội phục không thôi.
Trải qua hai trận đại chiến này, đám cường giả Thần Tộc truy sát bọn họ không chết thì cũng là xoay người bỏ chạy. Suốt một ngày sau đó đều là trôi qua bình bình an an, không chút sóng gió nguy hiểm nào nữa. Dù sao, hai trận đại chiến bao vây tiễu trừ này chẳng những không thể lưu lại Chung Nhạc và Thủy Tử An, ngược lại khiến cho cường giả các Thần Tộc tử thương thảm trọng. Không có bất kỳ thu hoạch nào, mà cao tầng Thần Tộc tử vong cũng không phải là số ít. Chuyện này đối với đám Thần Tộc truy sát bọn họ mà nói cũng là một tổn thất thật lớn. Nếu đổi lại là một vài Thần Tộc nhân số ít một chút, sợ rằng mấy trăm năm cũng khó có thể khôi phục lại nguyên khí.
Lực phá hoại của một vị trí giả so với một vị cường giả thì đáng sợ hơn nhiều, nhất là khi vị trí giả này lại còn là một cường giả, như vậy sẽ càng đáng sợ hơn nữa. Mà Thủy Tử An chính là một người như vậy.
o0o
- Chỉ còn một ngày nữa sẽ về tới Đại Hoang rồi!
Buổi sáng ngày hôm sau, bước chân Thủy Tử An không nhịn được chậm lại, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, trong đàm còn lẫn chút máu nhàn nhạt, cảm khái nói:
- Ta vẫn là già rồi, khí huyết không bằng được trước đây! Hai ngày này vừa trải qua đại chiến vừa lặn lội đường xa, thể năng có chút theo không kịp, chỉ có thể miễn cưỡng trấn trụ thương thế. Cũng may đã tới gần Đại Hoang rồi. Sau khi tiến vào Đại Hoang, xem như đã triệt để an toàn, ta cũng không cần tiếp tục vất vả nữa!
Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái. Nơi này mặc dù vẫn là địa giới Tây Hoang, nhưng Đại Hoang đã không còn quá xa nữa. Xuyên qua một mảnh đầm lầy lớn phía trước chính là Sơn mạch Liên Vân, là một dãy hùng sơn trùng điệp ngăn cách giữa Đại Hoang và Tây Hoang, được xưng là có thể nối liền với tầng mây trên thiên không.
Xuyên qua Sơn mạch Liên Vân, chính là lãnh địa của Kiếm Môn Đại Hoang. Mấy ngày qua, Thủy Tử An hộ tống Chung Nhạc từ Tây Hoang trở về Đại Hoang, lao tâm lao lực rất nhiều, trong lòng hắn cũng cực kỳ cảm kích, cái nhìn đối với vị Trưởng lão Thủy Đồ thị này cũng hoàn toàn thay đổi.
- Không biết đám người Tả Đường chủ và Phong Trưởng lão như thế nào rồi? Có phải cũng tao ngộ sự truy sát của Thần Tộc hay không?
Chung Nhạc thấp giọng lẩm bẩm.
- Thay vì lo lắng cho bọn họ, còn không bằng lo lắng cho bản thân ngươi a! Càng sắp sửa rời khỏi Tây Hoang, sẽ càng nguy hiểm hơn nhiều. Bởi vì truy binh là đuổi tới từ phía sau, mà phục binh lại là đã mai phục sẵn ở phía trước, đợi ngươi tự chui đầu vào lưới!
Thủy Tử An nhìn về phía trước, nói:
- Một đám cường giả đuổi theo truy sát, kéo chậm bước chân của ngươi. Một đám cường giả lại ở trên con đường mà ngươi tất phải trải qua, mai phục ở nơi đó chặn giết ngươi. Truy sát chưa chắc là cục diện tất sát, nhưng phục sát chính là cục diện tất sát rồi. Ngươi nhìn đi, nơi này gọi là Thần Chiến Chi Địa, vốn dĩ cũng là địa phương trú đóng của Thần Tộc. Ở nơi này đã từng có một Bộ lạc Thần Tộc cực kỳ cường đại sinh hoạt, xây dựng một tòa Thần Miếu và một nền văn minh cực kỳ huy hoàng. Bất quá về sau, Thần Tộc cư ngụ ở nơi này đã xuống dốc, hiện tại nơi này đã biến thành một mảnh phế tích. Sở dĩ Thần Tộc ở nơi này xuống dốc, cũng là bởi vì một trận đại chiến phục sát đã phát sinh ở chỗ này!
Chung Nhạc lẳng lặng lắng nghe, Thủy Tử An tiếp tục nói:
- Cuộc chiến phục sát này có quan hệ chặt chẽ với Nhân Tộc ta! Năm xưa, Môn chủ đời thứ nhất Kiếm Môn ta suất lĩnh mấy vạn tộc nhân giết ra Tây Hoang, chính là đã đi qua con đường này!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nhìn về mảnh đầm lầy phía trước, lẩm bẩm:
- Tổ tiên của Nhân Tộc Đại Hoang năm xưa cũng từng đi qua con đường này? Bởi vì tràng đại chiến kia, cho nên nơi này mới gọi là Thần Chiến Chi Địa?
- Không sai! Đây chính là nguồn gốc của Thần Chiến Chi Địa! Bọn họ một đường gặp phải truy sát, ở chỗ này lại tao ngộ phục sát, trải qua một trận đại chiến kinh thiên động địa. Thần của Nhân Tộc ta che chở tộc nhân, dẫn dắt tộc nhân tìm kiếm một phiến tịnh thổ. Mà đám Thần Tộc của Tây Hoang muốn giữ gìn tôn nghiêm của Thần Tộc bọn họ, không dung thứ cho bất kỳ sự phản bội nào, huống chi là Nhân Tộc hèn mọn?
Chung Nhạc đảo mắt quan sát mảnh đầm lầy này. Chỉ thấy trong đầm lầy có địa phương là hồ nước đã cạn khô, cỏ lau mọc thành rừng, có chỗ là lục địa ướt sũng. Nơi này hoang tàn vắng vẻ, cũng không nhìn thấy Thần Tộc ở nơi này sinh hoạt.
- Trận chiến ấy đã thành lập ra danh tiếng của Thần của Kiếm Môn, cũng khiến cho Thần của Kiếm Môn ta bị trọng thương. Sau khi tiến vào Đại Hoang, hắn lại phát sinh một trận đại chiến với Thiên Tượng Lão Mẫu, cuối cùng thành công chém chết Thiên Tượng Lão Mẫu. Sau khi đã mở ra Kiếm Môn, Thần của Nhân Tộc ta thương thế phát tác, không bao lâu sau đã qua đời!
Thủy Tử An thở dài một tiếng, nói:
- Hắn là tráng niên mất sớm, hơn nữa còn là chủ động bỏ mình. Hắn muốn thừa dịp linh hồn của chính mình vẫn còn ở thời kỳ toàn thịnh, bảo tồn lại linh hồn của chính mình, trấn thủ Đại Hoang. Nếu lúc đó hắn không chết, còn có thể sống thêm một vài năm nữa, với tài hoa năm đó của hắn, sợ rằng đã có thể khiến cho Nhân Tộc ta không cần phải an phận tại Đại Hoang, mà đã chiếm đoạt những Hoang khác rồi!
Trong lòng Chung Nhạc cũng cảm thấy tiếc hận không thôi. Đáng tiếc hai trận chiến đấu năm xưa thật sự quá kịch liệt, khiến cho Môn chủ đời thứ nhất Kiếm Môn tiêu hao hết sinh cơ, không thể hoàn thành đại nghiệp quật khởi của Nhân Tộc.
- Năm xưa trận đại chiến trên mảnh đầm lầy này, rất nhiều Thần Tộc đã vì đó mà xuống dốc. Bọn họ bởi vì ngăn chặn Thần của Nhân Tộc và các tổ tiên của Nhân Tộc Đại Hoang ta, đều đã vận dụng các Thần Linh trong Thần Miếu. Thần Linh là Đồ đằng Đồ Linh sau khi Thần chết lưu lại, trong đó không ít vẫn còn có hồn phách. Rất nhiều Thần Linh cường đại vô biên khuấy động thiên địa, giết tới mức đại địa tan vỡ không trung tan nát. Khiến cho vùng đất Chư Thần đã từng hàng lâm này biến thành đầm lầy, biến thành phế tích, biến thành Thần Chiến Chi Địa mà mỗi một Thần Tộc trong Tây Hoang nghe qua cũng đều phải rùng mình sợ hãi!
- Vô số Thần Linh cổ lão chết trận, rơi vào trong mảnh đầm lầy này, biến thành từng cái từng cái Bí cảnh mê huyễn. Những cái Bí cảnh này đều là Bí cảnh trong cơ thể Thần Linh, ẩn chứa không biết bao nhiêu tài phú mê người. Ngoại trừ những Bí cảnh Thần Linh này, cũng không thiếu những Hồn binh cường đại nhất của các Thần Tộc năm xưa đã thất lạc ở chỗ, thậm chí còn có không ít Thần binh nữa, chính là binh khí của Thần Linh!
Thủy Tử An thản nhiên nói:
- Nơi này là bảo địa, nhưng cũng tràn đầy sát cơ. Thỉnh thoảng lại có tàn hồn của Thần ở chỗ này dạo chơi, hoặc là đột nhiên từ trong đầm lầy chui ra, thôn phệ người qua đường. Hơn nữa, trong đầm lầy vẫn còn lưu lại dư ba thần thông của trận đại chiến kinh thiên động địa vạn năm trước kia. Cho dù là Cự bá tiến vào trong này, cũng khó có thể toàn thân trở ra. Trong lịch sử, đã từng có không ít Cự bá rơi vào đây, bị thần thông của Thần Linh gạt bỏ. Bởi vậy, nơi này càng lúc càng hoang vu hơn, dần dần đã biến thành một mảnh tuyệt địa. Không có Thần Tộc nào dám cư ngụ ở nơi này!
- Ta lựa chọn con đường này để đi, là bởi vì nơi này đủ hung hiểm. Đám cường giả Thần Tộc phục sát chúng ta nhất định sẽ không nghĩ tới chúng ta lại mạo hiểm như vậy, đi vào mảnh đầm lầy này. Hơn nữa nơi này hung hiểm như vậy, trên con đường phía trước hẳn là sẽ không có phục binh!
Chung Nhạc có chút nghi hoặc hỏi:
- Bất quá, con đường này đã hung hiểm như vậy, chúng ta làm sao có thể đi qua?
- Ta biết được một tuyến đường an toàn!
Thủy Tử An cười hắc hắc, nói:
- Trong các tổ tiên Kiếm Môn ta đã từng có người ghi chép lại tuyến đường các tổ tiên đã từng đi qua, chế thành bản đồ. Các thần thông uy lực khủng bố do tràng đại chiến năm xưa lưu lại thật sự rất nhiều, nhưng bọn họ đã có thể đi ra nơi này, điều này nói rõ tuyến đường bọn họ đi qua chính là tuyến đường an toàn duy nhất trong phiến Thần Chiến Chi Địa này. Ta đã từng nhìn thấy qua tấm bản đồ kia, cũng đã ghi lại tuyến đường đi ra mảnh đầm lầy này!
Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đã có địa đồ của tuyến đường này, chúng ta sẽ có thể một đường không lo lắng đi qua đầm lầy, trở lại Đại Hoang rồi. Đám Thần Tộc kia không có địa đồ, đừng hòng mơ tưởng đuổi kịp chúng ta, cũng không cách nào phục kích chúng ta trong Thần Chiến Chi Địa!
Thủy Tử An gật đầu, mỉm cười nói:
- Trong Thần Tộc mặc dù có không ít tồn tại tu vi thực lực mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng trí mưu cao hơn ta lại cũng không nhiều lắm. Ta lựa chọn đi dọc theo tuyến đường này, sẽ có thể thoát khỏi toàn bộ phục binh và truy binh trong phiến Thần Chiến Chi Địa!
Trong lòng Chung Nhạc cũng không khỏi thầm khen một tiếng, tán thán lão giả này tâm tư kín đáo.
o0o
Một già một trẻ hành tẩu trong mảnh đầm lầy này, đi trên con đường mòn bí ẩn không ai biết. Hai bên con đường mòn bí ẩn này thỉnh thoảng lại toát ra từng tầng sương mù nhiều màu. Trong sương mù mơ hồ có những dãy núi non thật lớn phiêu phù. Đó là thần thông do cường giả cổ đại lưu lại, uy năng ẩn chứa bên trong vẫn chưa tiêu tan.
Thỉnh thoảng lại có một vài con thải phượng huyễn lệ bay qua trên con đường mòn, kéo theo cái đuôi lửa thật dài, khoảng cách rất gần bọn họ. Chung Nhạc có thể cảm thụ được uy năng đáng sợ chất chứa trong con Hỏa Phượng kia. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ rơi lên trên người hắn, sợ rằng cũng đủ để đốt hắn thành tro bụi. Trong mảnh đầm lầy này tràn ngập các loại thần thông cổ đại. Dư uy trận Thần chiến vạn năm trước kia vẫn như cũ ở nơi này quát tháo, tuyên cáo với kẻ xâm nhập trận chiến ấy rốt cuộc tàn khốc tới mức nào.
Chung Nhạc còn nhìn thấy những bộ xương cốt giống như núi đồi vậy, hơn phân nửa đã chìm vào trong đầm lầy, chỉ còn phân nửa lộ ra trên mặt đất. Sâu bên trong đầm lầy còn có những đốm quỷ hỏa phiêu động, trong quỷ hỏa truyền ra từng đạo thanh âm thê lương, hẳn là Thần Linh bị chém giết, tàn hồn của Thần vẫn còn đang kêu la thảm thiết.
Trên thiên không, thái dương tựa hồ cũng bao phủ lên một tầng sương mù mờ mịt tối tăm. Không trung dần dần trở nên hôn ám không rõ ràng. Thủy Tử An và Chung Nhạc tiếp tục tiến về phía trước. Chỉ thấy sắc trời dần dần trở nên âm trầm, mây đen bắt đầu bao phủ dày đặc, thỉnh thoảng lại vang lên từng trận lôi âm ầm ầm đùng đùng.
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ di một tiếng. Chỉ thấy trên thiên không xuất hiện một màn kỳ lạ. Một tầng mây đen che phủ thái dương, rõ ràng là ban ngày, nhưng sắc trời lại trở nên tối đen. Càng cổ quái hơn chính là, không ngờ thời điểm này trên bầu trời lại xuất hiện mặt trăng. Nửa tầng trời là ban ngày, mây đen bao phủ dày đặc, nửa tầng trời còn lại thì là ban đêm, một vầng trăng sáng treo giữa không trung, trăng tròn sáng rọi.
Thủy Tử An cũng chú ý tới một màn này, sắc mặt nhất thời kịch biến, vội vàng dừng bước lại. Chung Nhạc suýt chút nữa đã đụng trúng trên người hắn.
- Làm sao có thể?
Sắc mặt Thủy Tử An nhất thời xám ngắt, không ngừng lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy? Hiếu Mang Thần Tộc căn bản không có khả năng biết được tuyến đường này! Bọn họ làm sao có thể sớm đã phục kích ở phía trước…
Âm Tình Viên Khuyết, bốn vị Cự bá trấn thủ Tứ Phương Thần Miếu của Hiếu Mang Thần Tộc, Hiếu Âm, Hiếu Tình, Hiếu Viên, Hiếu Khuyết. Thủy Tử An đã từng giao chiến qua với Hiếu Khuyết, khổ chiến suốt một ngày một đêm, bức cho Hiếu Khuyết phải trọng thương bỏ chạy. Mà bản thân hắn cũng trúng phải thương thế nghiêm trọng.
Mà hiện tại, sắc trời nửa tối nửa sáng, rõ ràng là ban ngày, nhưng trên bầu trời lại treo một vầng trăng tròn. Cái này chính là đại biểu ba vị Cự bá của Hiếu Mang Thần Tộc Hiếu Âm, Hiếu Tình và Hiếu Viên chính là đang ở phía trước, đều ở trong phiến Thần Chiến Chi Địa này, chờ đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới. Chung Nhạc cũng nghĩ tới điểm này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
- Hiếu Mang Thần Tộc không có khả năng đạt được địa đồ sinh lộ của Thần Chiến Chi Địa, chỉ có Nhân Tộc ta mới có bản địa đồ sinh lộ này. Vì sao Hiếu Âm, Hiếu Tình và Hiếu Viên lại có thể sớm đã mai phục ở phía trước?
Sắc mặt Thủy Tử An càng thêm xám ngắt, lẩm bẩm:
- Trong cao tầng Kiếm Môn ta có kẻ đã xem qua bức địa đồ kia, sao chép lại địa đồ, giao cho Hiếu Mang Thần Tộc! Nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy! Trong Nhân Tộc ta có một con sâu mọt lớn a! Hắc hắc… Thua rồi! Lần này ta thật sự thua rồi!
Chung Nhạc cũng lâm vào trầm mặc. Thủy Tử An từng nhìn thấy qua bức địa đồ cổ lão kia, cũng có những người trong Kiếm Môn khác từng nhìn thấy qua bức địa đồ này, đồng thời cũng phục chế bức địa đồ này lại một bản, giao cho Hiếu Mang Thần Tộc. Cho nên ba vị Cự bá Hiếu Mang Thần Tộc Hiếu Âm, Hiếu Tình và Hiếu Viên này mới có thể sớm đi tới khu vực hạch tâm Thần Chiến Chi Địa, chờ đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới!
- Ha ha ha… Chung Sơn thị, đây không phải là sát cục để giết ngươi!
Thủy Tử An đột nhiên cười ha hả, cười tới mức nước mắt già nua chảy xuống:
- Bọn họ không phải là muốn giết ngươi! Giết ngươi không cần vận dụng bốn vị Cự bá Âm Tình Viên Khuyết! Đây là sát cục bày ra để giết ta mới đúng!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, yên lặng gật đầu. Hắn bất quá chỉ là một gã Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh, không có thời gian đủ lâu, sẽ không thể trưởng thành, trở thành cường giả đủ để uy hiếp Hiếu Mang Thần Tộc. Mà thời điểm này, Môn chủ Kiếm Môn đã già, chỉ còn lại một hai năm thọ mệnh. Chỉ cần Môn chủ Kiếm Môn vừa chết, chiến lực cao nhất của Kiếm Môn biến mất, chỉ còn lại hai vị Cự bá là Phong Sấu Trúc và Thủy Tử An.
Trong hai người này, Thủy Tử An kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, nhân mạch cực lớn. Vung cánh tay hô lên một tiếng, kẻ ứng lời tập hợp nhiều như mây. Muốn diệt Kiếm Môn, trước phải diệt Thủy Tử An! Vai chính mà tràng sát cục này muốn đối phó không phải là Chung Nhạc, Chung Nhạc chỉ là vai phụ. Kẻ mà Hiếu Mang Thần Tộc chân chính muốn đối phó là Thủy Tử An! Giết chết hắn, miễn cho lúc tấn công Kiếm Môn, hắn kêu bạn gọi bè lại hỗ trợ. Năng lượng mà một vị Thủy Tử An có thể kéo động, chiến lực hoàn toàn có thể địch lại một cái Thánh địa!
- Khó trách Hiếu Khuyết cũng không đuổi theo truy sát Sấu Trúc huynh, mà là đuổi theo truy sát ngươi và ta! Thì ra là thế!
Thủy Tử An ưỡn thẳng sống lưng, nhìn lên mây đen và vầng trăng trên thiên không:
- Trận chiến này trốn tránh không được rồi, chỉ có thể chiến đấu! Chung Sơn thị, ngươi biết vì sao ta hoài nghi ngươi, nhưng lại không có ý định giết ngươi không? Ngươi nhất định là không nghĩ ra được nguyên nhân. Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết…