- Nghĩa phụ?
Cổ họng Phục Thương vang lên tiếng gầm nặng nề, lặp lại từ đó, vẻ mặt không rõ là bi hay nộ hay chế giễu, Tinh Hà quanh người hắn giống như những con rắn lớn quấn chặt, không ngừng thít lại, nhưng bị khí tức cuồng bạo của hắn đánh bật ra liên tục!
- Nghĩa.. nghĩa phụ…
Phù Bảo Chính run rẩy nói:
- Người còn nhớ con không? Con là Bảo Chính đây! Đích thân người đặt tên cho con, để con bảo vệ chính đạo..
- Bảo Chính, nghĩa tử của ta?
Sự châm chọc trên vẻ mặt Phục Thương càng thêm rõ rệt, lẩm bẩm:
- Bảo vệ chính đạo? Đúng rồi, ngươi lê đít tới dưới trướng ta, là ta bảo ngươi chuyển thế tới bộ lực của ta, ta nhận ngươi làm nghĩa tử, truyền thụ cho ngươi công pháp tuyệt học… Lúc nào ta cũng nghĩ, rốt cuộc ta đã thu nhận cầm thú gì làm nghĩa tử? Ta là tội nhân.
Phù Bảo Chính dựng tóc gáy, Phong Thần Vĩnh thì tươi cười, lắp bắp nói:
- Hoàng thái tử, ta là Phong Thần Vĩnh của Hầu Điểu Bộ, ngài còn nhớ không? Chúng ta là đồng tộc, là huyết thân, ta không phải chuyển thế…
- Nhớ chứ, đương nhiên ta nhớ ngươi…
Con mắt khổng lồ của Phục Thương phản chiếu thân ảnh của hai người, nói nhỏ:
- Khi ta gặp ác mộng thường xuyên thấy cảnh tượng các ngươi đồ sát đồng tộc. Ta còn nhớ tiếng cười khi các ngươi giết chết đồng tộc, còn nhớ vẻ mặt của các ngươi… Mỗi khi nhớ tới ngươi còn hung tàn hơn họ, là ta không rét mà run. Rốt cuộc ngươi là ác ma gì, sao lại độc ác như vậy?
Phong Thần Vĩnh trán túa mồ hôi lạnh, từ từ lùi vè sau, tiếng nói hàn đặc:
- Hoàng thái tử, sinh không đúng thời thế thì phải chịu. Phục Hy thần tộc ta nên phải diệt vọng, ta chỉ là thuận theo ý trời, ngài cũng là làm theo ý trời, chúng ta cũng như nhau…
Phù Bảo Chính cũng chậm rãi lùi về sau, cơ mặt co giật, cười gượng:
- Nghĩa phụ, còn nhớ những đứa trẻ năm đó của người không? Con là nhi tử của người, hổ ác không ăn thịt con, người nhân từ như vậy, chắc chắn sẽ tha cho con đúng không?
- Tha cho các ngươi?
Phục Thương giọng nghèn nghẹt, bàn tay tóm tới:
- Thì ai tha cho ta?
- Giết hắn đi!
Phong Thần Vĩnh vận pháp lực tu vi, tế lên thất đại chư thiên, hét lớn:
- Tên già này bị trấn áp lâu như vậy, thực lực không bằng trước kia, chúng ta liên thủ có thể giết hắn! Dùng Long Xà Hợp Kích!
- Được!
Phù Bảo Chính nói lớn:
- Không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, giết chết hắn rồi nói…
Hắn còn chưa nói xong, Phong Thần Vĩnh đã lao ra ngoài, bất giác da đầu tê dại, phẫn nộ hét:
- Thần Vĩnh, ngươi…
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng động kỳ quái, bị bàn tay to lớn của Phục Thương tóm lấy người. Bàn tay đó dùng lực mạnh như vậy, ép hết không khí trong ngực hắn ra ngoài. Lục Đạo Luân Hồi sau đầu hắn lần lượt bị dập tắt. Đó là Phục Thương đã đè nén khiến tất cả bí cảnh trong nguyên thần và nhục thân hắn đóng lại!
Bảy tòa chư thiên trên đỉnh đầu hắn cũng phát ra tiếng nổ tanh tách. Từng tòa chư thiên biến dạng, sụp vào bên trong. Phục Thương đè khiến chúng vỡ vụn. Đại đạo đồ đằng trong chư thiên đều bị ép vỡ, vô số ngôi sao trong chư thiên tắt ngúm, Lục Đạo rã rời.
Tim gan phèo phổi ruột thận của hắn đều bị ép bắn ra từ mồm!
- Ai biệt được những năm tháng qua ta phải chịu giày vò thế nào?
Phục Thương vẻ mặt cuồng điên, nửa cười nửa khóc:
- Có ai biết những năm qua ta phải sống thế nào? Ai biết lòng ta khổ sở biết bao?
Phong Thần Vĩnh không thoát ra được Lục Đạo Giới Châu, bị tay còn lại của Phục Thương bắt được, hét lên:
- Phục Thương, ngươi không được giết ta. Ngươi cũng là phản đồ của Phục Hy, ngươi không có tư cách giết ta!
Phục Thương hoàng thái tử coi như không nghe, thần nhãn bắn thần quang phong ấn Phong Thần Vĩnh, hai mắt hắn nhìn chăm chăm Phù Bảo Chính, trong đó một trong bốn cánh tay kéo Tinh Hà, quấn chặt Phong Thần Vĩnh lại.
Ba cánh tay khác cảu hắn thì tóm lấy Phù Bảo Chính.
- Thần nhãn của ngươi là ta cho…
Phục Thương giọng run rẩy:
- Tại sao ta lại cho ngươi thứ vũ khí lợi hại để đồ sát đồng tộc?
Phù Bảo Chính kêu lên thảm thiết, con mắt thần nhãn trên mi tâm bị hắn móc ra, tiếng của Phục Thương lầm bầm như tụng kinh:
- Âm Dương Thiên Nhãn của ngươi cũng là của ta cho, giờ ta phải lấy lại…
Tiếng kêu của Phù Bảo Chính khiến Phong Thần Vĩnh lạnh toát người, thấy hai mắt của hắn bị Phục Thương móc ra, Phong Thần Vĩnh bị trói trên Tinh Hà, run rẩy nói:
- Đồ điên! Đồ điên! Phục Thương hoàng thái tử! Ngươi đã điên rồi!
- Lưỡi của ngươi cũng là ta cho, ta phải lấy lại.. Đầu của ngươi cũng là đầu của Phục Hy thị ta, cũng là ta cho, mũi ngươi cũng là của ta cho, còn cả cổ họng, ta phải lấy đi, còn cả đôi tai này…
- Ta phải lấy lại thần tâm của ngươi, còn cả phổi, xương sường của ngươi cũng là của Phục Hy thị, cũng phải lấy đi…
- Một thân vảy rồng Tiên Thiên này cũng là của Phục Hy thị ta, ngươi không xứng đáng có nó…
Tiếng cạo vảy chói tai vang lên, Phục Thương cạo sạch vảy rồng Tiên Thiên trên người Phù Bảo Chính, rồi thò tay vào cổ họng hắn túm lấy xương sống rút ra một dải xương sống giống như đại long, lẩm bẩm:
- Đây là xương sống của Phục Hy thị, ngươi không xứng có xương sống của Phục Hy thị.. Đuôi rắn Tiên Thiên ngươi cũng không xứng…
- Cởi bộ da của Phục Hy thị ta ra!
- Còn cả thần huyết của Phục Hy thị, trả lại cho ta!
Phù Bảo Chính một thân thần huyết bị rút cạn kiệt, hắn đã bị lột sạch, xương cũng bị Phục Thương tháo đi, chỉ còn lại một đống thịt không có nửa giọt máu.
Phục Hy chân thân mà hắn tự hào tan rã hoàn toàn, trên đống thịt khô kia, nguyên thần của hắn vẫn bị Phục Thương nắm trong tay.
Phục Thương nhìn nguyên thần của hắn, lẩm bẩm:
- Nguyên thần này cũng là linh của Phục Hy thị ta. Con à, trả lại nó cho nghĩa phụ đi…
- Không!!!!
Nguyên thần Phù Bảo Chính thét lên như muốn toạc phổi, cơn đau vô biên truyền tới, Phục Hy cưỡng chế tách linh và hồn của hắn, rút linh của Phục Hy thị từ trong nguyên thần của hắn ra.
Cơn đau đó khó lòng tưởng tượng nổi, khổ hình khủng bố nhất thế gian chẳng qua cũng chỉ vậy, còn lâu mới sánh được con đau từ sâu trong linh hồn hắn!
Thời gian để Phục Thương rút linh của hắn ra không lâu nhưng khiến hắn cảm giác mỗi giây dài như cả vạn năm, thực sự quá đau đớn, đó là cơn đau khi bị xé linh hồn!
Cuối cùng Phục Thương tách linh và hồn của hắn ra, hồn phách Phù Bảo Chính sững sờ nhìn linh của hắn bị Phục Thương nghiền nát. Cảm ứng giữa hồn phách và linh của hắn vẫn con. Khi linh bị nghiền nát, cảm giác linh hồn trống rỗng thực sự khó chịu khôn tả, mất mát vô cùng, đau đớn cũng tới cực điểm.
- Ta sẽ không giết ngươi…
Phục Thương sắc mặt tối tăm, cúi nhìn hồn phách Phù Bảo Chính trong tay mình, nói nhỏ:
- Sao ta có thể giết con của ta? Giết ngươi cũng mãi mãi không thể rửa sạch được tội nghiệt trên người ngươi, không thể xóa bỏ được thù hận trong tim ta…
Quanh người Phù Bảo Chính hiện lên một cái Lục Đạo Luân Hồi nhỏ, dần dần lớn lên bao trùm lấy hắn.
Phù Bảo Chính sững người, đột nhiên thấy linh của mình không biết từ khi nào lại trở lại.
Xương cốt, thần huyết, mắt, tin gan phèo phổi cũng lần lượt trở lại người hắn!
Pháp lực của hắn cũng trở lại, nguyên thần bí cảnh lại mở ra, chư thiên hồi phục như xưa!
Phù Bảo Chính vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đang định bỏ chạy thì đột nhiên một bàn tay lớn tóm lấy. Phù Bảo Chính kinh hãi, ngẩng lên nhìn thì thấy Phục Thương, đó là gương mặt khóc không ra nước mắt, gương mặt đau đớn hơn chết!
- Tha cho các ngươi thì ai tha cho ta?!!!
Tiếng của Phục Thương vọng tới.
Rồi nguyên thần bí cảnh của Phù Bảo Chính bị chèn ép đóng lại, thất đại chư thiên bị phá hủy, Lục Đạo Luân Hồi tan rã, tim gan phèo phổi lại bị ép ra khỏi lồng ngực!
- Thần nhãn của ngươi là ta cho…
Phục Thương run rẩy nói:
- Tại sao ta lại cho ngươi thứ vũ khí lợi hại để ngươi đồ sát đồng tộc?
- Lưỡi của ngươi là ta cho…
- Ta phải lấy lại thần tâm của ngươi…
- Cởi bộ da của Phục Hy thị ra!
- Nguyên thần này cũng là linh của Phục Hy thị…
….
Phù Bảo Chính như đang trong cơn ác mộng, lại trải qua sự đau đớn như lần trước, linh lại bị tách ra, quan trọng là ký ức về lần trước của hắn vẫn còn, vẫn còn nhớ cơn đau như tan nát tim gan đó!
Sau khi cơn đau đó qua đi hắn lại thấy mình hồi phục như xưa, rồi lại thấy Phục Thương tóm lấy, rút gân lột da hắn, tách linh hồn của hắn, lại khiến hắn trải qua cơn đau không thể chịu đựng nổi đó.
- Ai sẽ tha cho ta?
Tiếng nghèn nghẹt của Phục Thương vang lên.
…
- Cởi bộ da của Phục Hy thị ra!
…
- Ác mộng của Thời Không Luân Hồi, đây là Thời Không Luân Hồi!
Phù Bảo Chính thet lên, cố giãy giụa muốn thoát khỏi cơn ác mộng luân hồi này.
Trong tay Phục Thương hoàng thái tử, sáu quầng sáng khẽ chuyển động, hết lần này tới lần khác thay đổi thời gian không gian, khiến Phù Bảo Chính hết lần này tới lần khác trải qua cơn đau đó. Mỗi lần đau đều là mới, đều là cơn đau không thể chịu đựng nổi!
Phù Bảo Chính sẽ bị phong ấn trong sự luân hồi này mãi mãi, vĩnh viễn phải chịu cơn đau như xé gan xé phổi, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ. Hồn phách của hắn sẽ nhớ cơn đau đó, mỗi lần đau đớn đều không thể quên!
Phong Thần Vĩnh trói trong Tinh Hà sững sờ nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt đầy sợ hãi, khiến hắn không có bất cứ dũng khí nào nữa, ngay cả tư duy dường như cũng bị dọa sợ không thể hoạt động, mồm chỉ lặp đi lặp lại một câu:
- Ngươi không được giết ta, ngươi cũng là phản đồ, ngươi không có tư cách giết ta…
- Đúng là ta không có tư cách giết ngươi. Ta là phản đồ, ta phản bội chủng tộc của chính mình…
Phục Thương sắc mặt tối tăm, lẩm bẩm:
- Ta là tội nhân của chúng tộc, là tội nhân tội ác còn lớn hơn các ngươi… Cũng may trên thế gian này còn có một Phục Hy có tư cách giết ngươi… Ta sẽ giao ngươi cho hắn, hắn sẽ xử trí ngươi…
- Giao ta cho hắn?
Phong Thần Vĩnh ánh mắt thất thần, cười hề hề:
- Thế gian này chỉ có một Phục Hy dã sinh, tên Phục Hy đó vẫn còn ở ba nghìn Lục Đạo Giới, ngươi không tìm được hắn đâu, hắn bị vây khốn ở nơi đó…
Hắn đột nhiên rùng mình nhớ tới Chung Nhạc.
- Tên Phục Hy dã sinh đó, tên Phục Hy dã sinh đó, vẫn luôn ở Tử Vi, vẫn ở bên cạnh ta! Dịch Quân Vương, hắn chính là tên Phục Hy dã sinh đó!
Hai mắt hắn sáng lên, thân người run rẩy:
- Ta có bí mật lớn này, nếu báo tin này thì chắc chắn sẽ được ban thưởng kinh người… Ta phải sống, phải thoát khỏi đây, dựa vào bí mật lớn này hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận!
Lúc này, Chung Nhạc vào trong Lục Đạo Giới Châu, lạnh lùng nhìn Phong Thần Vĩnh, nói:
- Hoàng thái tử, Trảm Thần Đài đang được xây dựng, vẫn còn thiếu một cái đầu để tế đài.
- Ta đã phong ấn hắn rồi, ngươi đi hành hình đi.
Phục Hy giơ tay trấn áp Phong Thần Vĩnh.
- Ngươi không đi quan lễ sao?
Chung Nhạc hỏi.
Phục Thương mặt tối lại:
- Ta không xứng…