Kẻ tới là một gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi, tu vi cũng chỉ là cảnh giới Chân Thần, mặc dù so với cường giả đồng đại thì cũng cực kỳ cường đại, nhưng so với Chung Nhạc vẫn là thua kém khá nhiều. Chung Nhạc tươi cười đón chào, hỏi:
- Sao dám làm phiền hiền huynh tới đón? Các vị Tộc lão đâu rồi?
Hắn hiểu rõ Phong Vô Kỵ quá sâu, là túc địch từ lúc còn ở trên Tổ Tinh đã từng tiếp xúc qua không biết bao nhiêu lần, mô phỏng hành vi cử chỉ của Phong Vô Kỵ tự nhiên là hoàn toàn tự nhiên, không nhìn ra có bất luận sơ hở gì.
Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia thấp giọng nói:
- Các vị Tộc lão không muốn gặp ngươi! Bọn họ nói, lần trước ngươi tới mượn Phong Thanh Vũ, Phong Thanh Vũ mất tích. Lần thứ hai ngươi tới mượn Tộc lão Phục Bảo Sơ, Phục Bảo Sơ đã chết. Ngươi chính là một tên sao chổi, lần này bất luận ngươi tới mượn kẻ nào, có lý do gì, đều tuyệt đối sẽ không gặp ngươi! Bằng không, làm sao tới phiên ta tới đây nghênh tiếp ngươi?
Hắn mỉm cười, nói:
- Với tư chất của ta, tuyệt đối là không có tư cách nghênh tiếp Vô Kỵ tiên sinh! Đây cũng là không trâu bắt chó đi cày mà thôi!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười. Phong Vô Kỵ quả thật liên tục mấy lần ăn thua thiệt lớn trong tay hắn. Phong Thanh Vũ bị hắn bắt giữ, đưa cho Phong Hiếu Trung nghiên cứu. Phục Bảo Sơ chính là bị hắn ám toán, chết trong Đế lăng của Hạo Anh thị.
- Nếu các vị Tộc lão đã không muốn gặp ta, vậy Tộc trưởng có ở đây không?
Chung Nhạc hỏi. Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia thoáng chần chờ một chút, nói:
- Tộc trưởng vẫn còn đang uống rượu!
- Còn đang uống rượu?
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Lần này ta có chuyện quan trọng, thân mang ấn soái của hai đại thế lực của đương kim Thiên Đế Bệ hạ và Hoàng tộc Bàn Hồ thị. Thiên Đế Bệ hạ và Bàn Hồ thị ủy nhiệm trọng trách, lệnh cho ta tới đây làm thuyết khách. Các Tộc lão không muốn gặp ta ngược lại cũng không sao, nhưng Tộc trưởng cũng dùng lý do bận uống rượu để né tránh không gặp, sơ suất chuyện của ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm trễ nãi đại sự của Thiên Đế Bệ hạ và Bàn Hồ thị, cho dù ở trong Thế Ngoại Chi Địa này đều là thần tử có công, chỉ sợ cũng gánh không nổi trách nhiệm này a?
Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia vâng vâng dạ dạ, nói:
- Vậy ta trước dẫn ngươi đi gặp Tộc trưởng, sau đó đi thỉnh các vị Tộc lão, cần phải thuyết phục bọn họ một phen!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Có nhìn thấy tiểu đồng Hỗn Độn thị bên cạnh ta hay không? Vị này chính là Tộc trưởng tương lai của Hỗn Độn thị! Đế của Hỗn Độn thị lệnh cho hắn đi theo ta, tới gặp Phục Hy các ngươi. Cành cây trong tay hắn chính là Đế binh! Hỗn Độn thị còn xem trọng ta như vậy, Phục Hy thị sao có thể chậm trễ được?
Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng thi lễ với Hồn Đôn Vũ, khách sáo vài câu, trong lòng thầm nghĩ:
- Thân phận của gã tiểu đồng này thật ra là rất lớn a! Bất quá, Vô Kỵ tiên sinh quả thật lợi hại, thậm chí ngay cả Hỗn Độn thị cũng câu thông rồi!
Hồn Đôn Vũ khẽ hoàn lễ, không quá để ý tới hắn. Gã Thần Ma Phục Hy kia không chút để ý, khom người đi trước dẫn đường. Chung Nhạc nhìn thấy một màn hắn cúi đầu khom người, hận không thể một đao chém qua, chém đứt cái thắt lưng đã khom xuống của hắn.
- Gã Thần Ma Phục Hy này quỳ quá lâu, ngay cả thắt lưng cũng không thẳng lên được rồi! Không biết hắn là nhất mạch Tộc trưởng, hay là nhất mạch đám kẻ phản bội kia?
o0o
Cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới Thánh điện của Thế Ngoại Chi Địa. Trong Thánh điện không một bóng người. Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia khom người nói:
- Mời Vô Kỵ tiên sinh đợi một lát, ta đi mời Tộc trưởng và các vị Tộc lão!
Chung Nhạc gật đầu, một mình lưu lại trong tòa Thánh điện này, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy trong tòa Thánh điện này vô cùng mộc mạc, bốn phía đều là những cây cột trống trống trải trải. Trên bốn vách tường cung điện vốn dĩ hẳn là có mấy bức bích họa, nhưng không biết đã bị kẻ nào cạo xuống, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn ra chút màu sắc do bích họa lưu lại.
Qua không bao lâu, bên ngoài chợt có tiếng bước chân vang lên, một gã hán tử say lúy túy từ bên ngoài đi vào, bước đi lắc lắc lư lư, tiếp theo đặt mông ngồi trên bảo tọa Tộc trưởng.
Chung Nhạc cẩn thận quan sát hắn. Bộ dáng gã hán tử say này vô cùng trẻ tuổi, nhưng ánh mắt chết lặng, lộ ra có chút tang thương, giống như một con sư tử nửa ngủ nửa tỉnh, thất ý nói không nên lời. Nhìn khuôn mặt của hắn mơ hồ còn có thể thấy được bộ dáng thời niên thiếu.
Bảy vạn năm trước, Chung Nhạc đã từng gặp qua hắn, nhìn thấy hắn từ một đứa bé con lớn lên thành một gã thiếu niên, nhìn thấy hắn bị thiếu niên đồng tộc khi dễ, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, bị gọi là con trai của kẻ phản bội. Hắn chính là chi mạch Tộc trưởng Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa, con trai của Phong Thường Dương. Hắn kế thừa họ cha, họ Phong, tên là Kỷ Khai. Chữ Kỷ có hai ý tứ, một là kỷ niệm, một là kế thừa.
Phong Thường Dương đặt cho hắn cái tên này là kỳ vọng hắn có thể kế thừa di chí của tổ tông, vì chủng tộc của chính mình mở ra một cái thái bình thịnh thế, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, khôi phục lại vinh quang của tổ bối. Mà hiện tại, Phong Kỷ Khai lại là một tên tửu quỷ, tinh thần sa sút thân thể suy bại, đối với Chung Nhạc cũng làm như không thấy.
- Kỷ Khai, ngươi hỗ thẹn với phụ thân ngươi!
Chung Nhạc đột nhiên nhẹ giọng nói.
Tộc trưởng Phong thị đang lúc giơ hồ lô lên trên miệng ừng ực tu rượu, nghe hắn nói vậy nhất thời dừng lại, giương mắt nhìn về phía Chung Nhạc. Trong mắt hắn lóe lên Thần quang vô biên, phảng phất như ức vạn khỏa thái dương đồng thời lóe sáng vậy.
Bất quá, loại dị tượng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, ngay sau đó hắn lại giống như một tên tửu quỷ hồ đồ, tiếp tục nâng hồ lô lên ừng ực uống rượu.
- Còn nhớ quỷ hồn tương lai mà cha ngươi thường xuyên nhắc tới không?
Chung Nhạc nhẹ giọng nói:
- Hắn đã tới! Hắn từng nhìn ngươi sinh ra, nhìn ngươi lớn lên, hiện tại hắn đã tới tìm ngươi!