Về sau, Phục Mân Đạo Tôn lãnh binh san bằng thiên hạ, những đạo hữu năm xưa đã biến thành giặc cướp, nhao nhao vẫn lạc. Ngay cả bản thân Kim Ô Thần Đế hắn cũng căng căng thẳng thẳng, tránh né không ra, lo lắng bị trận huyết tẩy này thổi quét.
Lại càng về sau, Đế tử Phục Thương đứng ra, ở trước mặt Chư Thần Chư Đế thiên hạ vạch trần Phục Mân Đạo Tôn, nói Phục Mân Đạo Tôn chính là kẻ khởi nguồn, là đầu sỏ gây ra hết thảy mọi loạn lạc. Thiên hạ nhất thời xôn xao, vô số Thần và Ma ngưng tụ lại. Tràng cảnh hài hòa giữa Tiên Thiên Thần Ma với Hậu Thiên Thần Ma kia trong phút chốc sụp đổ, lực lượng duy trì Thời đại Địa Kỷ sụp đổ.
Kim Ô Thần Đế cũng đã từng thống khổ qua, từng bi phẫn qua, từng chất vấn qua, thậm chí đã trở thành một chi lực lượng trọng yếu trong trận chiến tranh hủy diệt Thời đại Địa Kỷ.
Nhưng sau đó, hắn hồi tưởng lại cái thời đại xao động này, đã phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Càng về sau, điểm đáng ngờ càng lúc càng nhiều. Có lẽ Phục Mân Đạo Tôn cũng không phải là hắc thủ sau màn, có lẽ hắn cũng không phải là kẻ điều khiển dòng ám lưu vũ trụ loạn lạc kia.
Bởi vì sau khi loạn lạc qua đi, Thiên đã xuất hiện, thay thế Thiên Đế, trở thành chính thống, mà Thiên Đế chỉ có thể trở thành Thiên tử.
Trong quá trình Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt, thủy chung không hề xuất hiện kẻ gọi là Thiên, mà sau khi Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt, Thiên lại đột nhiên vô thanh vô tức chui ra, trở thành chính thống. Trong chuyện này quả thật có chỗ quỷ dị.
Kim Ô Thần Đế nghĩ muốn điều tra càng nhiều hơn, càng sâu hơn, nhưng lại suýt chút nữa bởi vì vậy mà gặp phải sát kiếp. Nếu không phải có Hỗn Độn Châu của Hỗn Độn thị, hắn đã sớm thân tử đạo tiêu rồi.
Hiện tại một màn trên Võ Thánh Đài này, đã khiến cho hắn nhớ lại đoạn tuế nguyệt mà chính mình đã từng tràn ngập đấu chí, đã từng tràn ngập lòng cầu đạo kia, nhớ lại rất nhiều đạo hữu năm xưa của chính mình, cũng khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ tràn ngập máu tanh và âm mưu.
- Rất nhiều đạo hữu…
Cặp mắt Kim Ô Thần Đế nhắm lại, hai giọt lệ kim sắc từ trên khóe mắt chảy xuống, biến thành tầng tầng hỏa diễm tung bay. Những đạo hữu đã từng cùng hắn vui cười, cùng hắn thảo luận đạo pháp kia, đã không còn tồn tại nữa, khiến cho thời điểm hắn nhớ lại đoạn tuế nguyệt kia, trong lòng dâng lên một loại tâm tình kích động khó hiểu, nhịn không được rơi lệ, buồn thương vô cớ.
Hiện tại trước mắt hắn, Dịch thị chủ trì tràng luận đạo về Bí cảnh thứ bảy, lại khiến cho hắn đã nhìn thấy đoạn tuế nguyệt năm xưa chính mình đã từng kinh lịch, đoạn niên đại mỹ hảo kia, đoạn niên đại hắc ám kia. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác đau xót, trái tim có cảm giác như đang co quắp vặn vẹo. Một cỗ bi phẫn và nghi vấn tràn ngập tâm linh của hắn.
- Đạo hữu của ta…
o0o
- Các vị, đừng quên ngày hôm nay a!
Trên Võ Thánh Đài, lúc này đã không còn người nào lên luận đạo nữa. Chung Nhạc đứng ở trung tâm Võ Thánh Đài, bộ dáng hăng hái bừng bừng, thanh âm trong sáng, quanh quẩn khắp trong Thiên Đình. Trong thoáng chốc, Kim Ô Thần Đế tựa hồ như đã nhìn thấy tình hình năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn đang cười nói với đám đạo hữu của chính mình kia. Chung Nhạc cao giọng cười lớn:
- Đừng quên ghi nhớ ngày hôm nay của trăm năm sau! Một trăm năm sau, một lần nữa định danh Tương Lai Chư Đế Bảng! Chư quân hãy đợi thiệp mời của ta gửi tới! Chúng ta lại luận đạo một trận!
Từng tôn từng tôn Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần, Thần Hầu, Thần Hoàng, Tạo Vật và Đế Quân đứng dậy. Tiếng cười của Chư Thần vang vọng khắp thiên địa.
- Dịch Quân Vương, trăm năm sau gặp lại!
- Dịch Quân Vương, các vị… trong một trăm năm này, chúng ta là địch hay là bạn, vẫn chưa thể nói trước. Nói không chừng chúng ta sinh tử gặp mặt trong chiến trường, nói không chừng ta sẽ ngã xuống dưới Thần binh của chư quân. Nhưng nếu ta vẫn còn sống, ngày hôm nay của một trăm năm sau, chúng ta vẫn là đạo hữu!
- Hoàng Văn Đạo, nói thật hay! Một trăm năm sau, lại một lần nữa làm đạo hữu!
- Thân có lập trường, lòng có chí khí! Các vị, tương lai gặp nhau sinh tử trên sa trường, một trăm năm sau lên Đạo tràng luận đạo! Ta và ngươi trăm năm sau gặp lại!
…
Từng tràng từng tràng tiếng cười thẳng thắn vang lên, từng đạo từng đạo thân ảnh rời đi. Đợi tới một trăm năm sau, còn bao nhiêu Thần Ma còn sống tới gặp gỡ luận đạo, ai cũng không biết. Ai cũng không nói trước được chính mình còn có thể còn sống tới ngày đó hay không. Bất quá, tín niệm vẫn còn, đạo tâm vẫn còn. Chỉ còn chờ một thiệp mời bay tới, sẽ lại tái tụ một trận.
Chung Nhạc và Âm Phần Huyên đứng dậy, rời đi. Phù Lê và Hồn Đôn Vũ cũng đi theo. Hồn Đôn Vũ đã ghi chép lại một màn này, chuẩn bị giao tất cả những gì chính mình đã ghi chép lại cho Lão tổ tông của chính mình. Gã Chân Thần trẻ tuổi của Hỗn Độn thị cực kỳ hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ:
- Có lẽ hình ảnh ghi chép trong tấm gương này chỉ là một góc của cái đại thời đại này, nhưng tuyệt đối chính là một góc phi thường trọng yếu! Hỗn Độn thị chúng ta ghi chép lịch sử, cũng sẽ vì vậy mà lưu lại trong dòng lịch sử. Trong dòng lịch sử tương lai, cũng sẽ có bóng dáng của ta…
o0o
Lúc này, sứ giả của các tộc đã chuẩn bị, bắt đầu rời khỏi Thiên Đình.
Thọ yến của Thiên Đế đã kết thúc, luận đạo tại Võ Thánh Đài cũng đã kết thúc. Khí vận thiên hạ chia ra làm bảy phần, Thiên Đế được phần lớn nhất. Sáu phần khí vận còn lại, Tinh vực Tử Vi chiếm bốn phần, Vũ trụ Cổ lão chiếm hai phần. Đại thế thiên địa đã rất rõ ràng, đã tới thời điểm chuẩn bị cho một trận đại phân tranh rồi.
Chung Nhạc trở lại nơi ở của chính mình, tiến vào trong Lục Đạo Giới Châu. Chỉ thấy Liên Hải đã triệt để biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một tiểu oa nhi đầu hổ Long lân đang bò tới bò lui trên người Đế tử Phục Thương, bộ dáng vô cùng hiếu kỳ.
- Một đứa bé cảnh giới Tạo Vật Chủ…
Hai mắt Chung Nhạc trợn trừng, kêu lên một tiếng.
Bệ Ngạn vừa mới sinh ra đời đã là một tôn Tạo Vật Chủ, sau đầu có một trăm tòa Động thiên phiêu phù, vắt ngang như một chuỗi ngọc, quang mang sáng ngời, khiến cho hắn ít nhiều có chút không thể tiếp nhận. Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh, rốt cuộc đã sáng tạo ra một tên quái vật gì đây?
Chung Nhạc cao giọng nói:
- Bệ Ngạn, tới đây a!
Tiểu hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh mập mạp này nghe hắn gọi, lập tức từ trên người Phục Thương bay xuống, đáp xuống bên chân Chung Nhạc, ngẩng đầu nhìn lên.
Chung Nhạc quan sát đứa bé béo mập này, sắc mặt tối sầm. Đứa bé béo mập này mang tới cho người khác một loại cảm giác vạn phần ngon miệng, khiến cho ngay cả hắn cũng nhịn không được nghĩ muốn cắn một cái, nếm thử vị đạo xem sao.
- Bệ Ngạn, còn nhớ ta không?
Tiểu hài tử mập mạp kia y y nha nha, khoa tay múa chân:
- Đương nhiên là nhớ! Biểu đệ, chúng ta còn cần ngươi hộ đạo một trăm năm nữa, mãi cho tới lúc chúng ta trưởng thành, có thể tự bảo vệ chính mình!