Âm Vân Khang gật đầu vội đi làm. Âm Khang thị bị nhốt trong Thiên Hà, sống trong Thiên Hà chi châu, liên hệ quá ít với ngoại giới, nữ tử trong tộc chỉ gả cho nam tử cùng tộc, rất ít người gả cho ngoại tộc, cho dù gả cho ngoại tộc thì cũng vào sống với Âm Khang thị.
Dù sao Âm Khang thị bị Thiên Nguyên Thiên Đế đặt lời nguyền, tộc nhân lên bờ là hai chân thành đuôi cá, không thể đi lại. Hơn nữa lại có đương kim Thiên Đế hạ cấm lệnh nghiêm cấm Âm Khang thị lên bờ. Vì thế cho dù ngoại tộc vào ở rể cũng rất ít, chẳng ai muốn cả đời bị nhốt trong Thiên Hà chi châu cả.
Chung Nhạc giải trừ phong ấn huyết mạch cho Âm Phiền Huyên, mất rất nhiều thời gian, có lẽ tin này đã lan khắp Âm Khang thị. Giả dụ Âm Phiền Huyên gả cho đồng tộc thì đúng là khó chịu việc chân của thê tử mình bị “chơi đùa” lâu như vậy trước mặt bao nhiêu người, toàn tộc đều biết, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có sạn.
Chung Nhạc cùng Âm Phụ Khang tới thánh địa của Âm Khang thị, nhìn quanh kinh thán không thôi. Âm Khang thị tuy xếp hạng cuối hai mươi tư đế tộc, nhưng vẫn có cảnh tượng của đế tộc. Nơi thánh địa này không hề thua kém Tiên Thiên Cung hay Lật Lục thị, khí tượng phi phàm.
Từ trong Thiên Hà chi châu nhìn ra ngoài, quần tình giống như dòng sông quấn quanh Thiên Hà chi châu, thỉnh thoảng lại có các ngôi sao lớn bay qua bầu trời, sáng lóa và đẹp đẽ, cũng là cảnh tượng hiếm thấy.
Khắp Âm Khang thị treo đèn kết hoa, hỷ khí lan tỏa, gia chủ Âm Phụ Khang bày tiệc lớn, mời đông đảo các lão quái vật bế quan từ lâu ra, thậm chí còn không thiếu các vị Tạo Vật Chủ, Đế Quân, ai cũng là nhân vật lão tổ tông.
Cộng với hai mươi mốt vị Thiên Chủ của Âm Khang thị, có thể nói là toàn bộ đều đã bị kinh động, tham dựa bữa tiệc lớn này, vô cùng long trọng.
Những người có thể trở thành Thiên Chủ thì tốt xấu gì cũng phải có tu vi của Tạo Vật Chủ, nắm giữ Lục Đại Luân Hồi, thực lực cũng cường đại bất phàm, còn về các lộ Ma Hoàng, Ma Hầu, thì càng nhiều vô kể.
Chung Nhạc là nhân vật chính của đại sự lần này, các vị Ma Hầu, Ma Hoàng tới kính rượu khiến hắn choáng váng, nguyên thần cũng lâng lâng, sau đó lại có các vị Thiên Chủ tới kính rượu, rồi tiếp đó là các lão quái vật, rồi tới mười mấy vạn con trai con gái của Âm Phụ Khang.
Rượu của Âm Phụ Khang có chút cổ quái, thần nhân như hắn, đừng nói uống rượu, cho dù là uống cả biển cũng có chỗ chứa. Nhưng mỹ tửu của Âm Khang thị thì lại thấm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, kích thích huyết mạch, chui vào các bí cảnh trong nguyên thần, ảnh hưởng tâm thần.
Chung Nhạc bị chuốc say, cảm thấy nguyên thần sắp không phải của mình nữa rồi, chân tay, tai mắt đều như sắp rời khỏi cơ thể, giống như đang cưỡi một con ngựa lắc lư.
Trong cơn chuếnh choáng hắn thấy Âm Phiền Huyên quay về, mỹ nhân lại càng thêm tuyệt mỹ, Chung Nhạc cùng các Ma Hầu, Ma Hoàng, Thiên Chủ và các lão quái vật lại uống tiếp. Chung Nhạc nghe thấy tiếng cười của mình vọng về phía xa, cũng nghe thấy cả tiếng cười của những người kia từ xa vọng lại.
Trong thánh địa, mọi người uống mỹ tửu, ca múa vui vẻ, tiếng cười vọng ra cả ngoại giới. Nhưng Âm Phiền Huyên thì vẫn cẩn thận không uống nhiều, chỉ hơi có chút men.
- Cô gia, đến lúc thay hỷ phục rồi.
Mấy lão ẩu tiến lại đỡ Chung Nhạc lên.
- Cái gì?
Chung Nhạc nghe không rõ.
- Cô gia, đến lúc thay hỷ phục, giờ đẹp tới rồi.
Các lão ẩu nói lớn:
- Chuẩn bị bái đường thôi!
- Bái đường thôi!
Chung Nhạc ôm Âm Phiền Huyên cười lớn.
Âm Phiền Huyên đỏ mặt, không còn chút nào chuếnh choáng nữa, vội hất hắn ra hỏi:
- Tân nương là ai?
Các lão ẩu cười:
- Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư! Mời tiểu thư theo bọn ta thay y phục, để bọn ta cũng hưởng chút hỷ khí!
Âm Phiền Huyên giật mình, vội vàng chạy ra xa, gia chủ Âm Phụ Khang cười ha hả:
- Bắt con gái ta lại!
Âm Phiền Huyên vừa mới bay lên thì thấy các sợi dây thừng bay tới, trói chặn nàng trên không rồi kéo xuống, các lão ẩu đưa đi thay y phục.
- Cha, con và hắn quen biết không được bao lâu, chẳng thân thuộc gì!
Âm Phiền Huyên hét lên.
Âm Phụ Khang cười lớn:
- Chân cũng sờ rồi!
Chung Nhạc đứng bên cạnh Âm Phụ Khang, tay phải khoác cổ gia chủ cười ha hả:
- Sờ rồi!
- Ta là nhạc phụ của ngươi, choàng vai bá cổ như vậy không được.
Âm Phụ Khang gọi:
- Người đâu, thay hỷ phục cho tân lang!
- Nhạc phụ!
Chung Nhạc liếc mắt cười ha ha, rồi bị nhấc đi.
Không lâu sau, Chung Nhạc được thay hỷ phục, đội mũ tân lang, trước ngực là bông hoa đỏ, hỷ khí lan tỏa tới bái đường. Bên kia Âm Phiền Huyên cũng toàn thân đỏ chót, vẫn bị trói và đưa tới.
- Bái đường, bái đường!
Mọi người cười.
- Cô gia, sắp thành thân rồi!
Lão ẩu bên cạnh nói lớn với Chung Nhạc.
Chung Nhạc nghiêng đầu:
- Cái gì?
- Sắp bái đường thành thân rồi!
Lão ẩu lại nói lớn.
- Ta sắp thành thân rồi!
Chung Nhạc nhìn Âm Phiền Huyên cười lớn.
Âm Phiền Huyên tức gần chết, bị hai người dẫn tới trước lễ đường, một người không tình nguyện, một người thì say không biết gì, bái đường thành thân. Ma thần Âm Khang thị cười ha hả, tất cả cùng chúc mừng, Chung Nhạc cũng cười lớn nói động phòng.
- Vào động phòng!
Tất cả hô lớn.
Chung Nhạc cũng cười lớn:
- Đi động phòng thôi!
Hai người được đưa tới phòng, khắp phòng kết hoa rất đẹp, hương lô hương nghi ngút mờ ảo, các hỷ bà ném hai người lên giường, ra ngoài hỏi:
- Lão gia, có cần sắp xếp náo động phòng không?
- Náo cái mông nhà ngươi!
Âm Phụ Khang trợn mắt:
- Các ngươi lui đi, lão gia sẽ phong ấn động phòng lại.
- Đây là quy tắc gì chứ?
Các hỷ bả lầm bầm rồi lui đi.
Âm Phụ Khang vung tay phong ấn cung điện này lại, nghĩ một chút rồi lấy ra cái chuông lớn, tế chuông lên. Chiếc chuông ngày một lớn dần, càng ngày càng trong suốt, cuối cùng vô hình chụp lấy cung điện.
- Như vậy thì không chạy được rồi!
Âm Phụ Khang cười lớn rồi rời đi.
Một đêm qua đi.
- Đau đầu quá…
Chung Nhạc mơ hồ mở mắt, cảm thấy đầu đau như búa bổ, không chỉ đau đầu mà đến nguyên thần cũng lơ mơ.
- Sao ta lại nằm đây?
Chung Nhạc ngạc nhiên, cảm thấy như đang nằm trên mây vậy, giường dưới thân mềm mại như mây, lại rất thơm, màn trướng giống như làm từ mây, khẽ bay.
Di chứng sau khi say khiến hắn lại đau đâu, hắn dường như nhớ lại chuyện hôm qua:
- Hôm qua ta đã bị những người Âm Khang thị kia chuốc rất nhiều rượu, sau đó hình như…
Chung Nhạc chớp chớp mắt, trong trạng thái say, hắn như nhìn thấy một thế giới biến dạng, gương mặt của tất cả mọi người đều méo mó, hình như hắn mặc lên người một bộ áo đỏ, sau đó hình như bái đường thành thân với nữ tử Âm Phiền Huyên, rất vui vẻ.
- Hình như ta say quá, trí nhớ cũng sai lệch rồi. Uống rượu đúng là làm hỏng chuyện, đến giờ đầu vẫn đau…
Hắn lật người, bàn tay và chân đè lên một thân thể mềm mại, hắn giật mình. Trên giường, thiếu nữ áo đỏ đang mở đôi mắt đen tròn nhìn hắn, gương mặt vẫn còn ngượng ngùng xen lẫn phẫn nộ, nàng vẫn đang bị trói chặt.
Chung Nhạc trợn mắt, sau đó nhắm mắt lại, một lúc sau cô gia Âm Khang thị vui vẻ mở mắt ra, nhưng thiếu nữ áo đỏ vẫn trợn mắt nhìn hắn:
- Đừng có giả vờ nữa!
Âm Phiền Huyên nghiến răng:
- Mau cởi trói cho ta!
Chung Nhạc lật lại người, mơ hồ nói:
- Đây là đâu, ta chắc chắn là uống say nên vào nhầm phòng. Lạ thật, mắt ta sao thế này? Sao không nhìn rõ được gì cả…
Âm Phiền Huyên nghiến răng:
- Đừng có giả vờ đi!
Chung Nhạc quay lại, lẩm bẩm:
- Tối qua, chúng ta…
- Chẳng làm gì cả!
Mũ phượng trên đầu Âm Phiền Huyên khẽ lắc, hầm hè nói:
- Ngươi chỉ bỏ tấm mạng che mặt ném lên màn, nói thành thân thì phải ném tấm mạng lên cao một chút, rồi ngươi ngủ!
Chung Nhạc ngẩng lên, quả nhiên thấy tấm mạng che phượng hoàng mắc trên màn, trán túa mồ hôi:
- Sao ta không có ấn tượng gì về việc này nhỉ?
Hắn chỉ nhớ bái đường thành thân, hắn cười ha hả nói muốn đi động phòng, sau đó thì không nhớ gì nữa.
Âm Phiền Huyên giận dữ nói:
- Y phục trên người ta vẫn còn, ngươi cũng còn nguyên, đương nhiên là không làm gì cả. Ngươi mau cởi trói cho ta!
Chung Nhạc nghĩ một chút, bỏ lại thiếu nữ bị trói trên giường, bỏ ra ngoài, nghĩ bụng:
- Tự nhiên lại thành thân, việc này lớn rồi, vẫn là nên lén bỏ đi là hơn.
- Ngươi quay lại ngay!
Âm Phiền Huyên phẫn nộ, vừa nói câu đó thì Chung Nhạc quay lại, cười:
- Phiền Huyên, đây là cha ngươi ép duyên chúng ta, duyên này chắc chắn không ngọt ngào gì. Chúng ta mới quen biết mấy ngày, sao có thể thành thân một cách hồ đồ như vậy? Cha ngươi gây chuyện ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Giờ ta bỏ trốn ra ngoài, nhưng ta hứa sẽ truyền thụ cho các ngươi cách phá giải phong ấn, ta sẽ không nuốt lời.
Hắn điểm tay lên trán thiếu nữ trên giường, truyền hết pháp môn phá giải phong ấn huyết mạch Âm Khang thị cho nàng sau đỏ đi ra ngoài, cười:
- Sau khi ta thoát được, ngươi nói ta tỉnh rượu hối hận, không muốn nhận thân sự này, cứ đổ hết tội lên người ta.
Keng!
Một âm thanh lớn vang lên, Chung Nhạc đập vào phong cấm của gia chủ Âm Phụ Khang, bị đánh bật trở lại.
Chung Nhạc quan sát, đưa tay sờ, phong cấm hiện lên, phong cấm dày đặc phong tỏa toàn bộ cung điện.
- Phong cấm của Đế Quân? Có chút khó khăn, nhưng không thể giữ chân ta được.
Chung Nhạc lấy tinh thần, tỉ mĩ quan sát, tay búng lên phong cấm, quan sát quỹ đạo vận hành của phong ấn, đột nhiên cười, dẫn động phong cấm, toàn thân như biến thành dịch thể dung nhập vào phong cấm, tiến dần ra ngoài.
Tốc độ của hắn rất chậm, một lúc lâu sau mới xuyên qua được phong cấm.
Keng!
Lại một tiếng nữa vang lên, Chung Nhạc đập vào cái chuông trong suốt của Âm Phụ Khang. Thân chuông hiện lên, Chung Nhạc trợn mắt quan sát, sắc mặt ngưng trọng.
Cái chuông này không phải phong cấm mà là một món thần binh, muốn xuyên qua thần binh thì rất khó.
- Đã không thể đi thẳng ra, cũng rất khó phá chiếc chuông này, vậy thì đi từ dưới đất vậy. Dưới lòng đất chắc có uy năng của chiếc chuông nhưng không có bản thể thì sẽ dễ hơn.
Hắn vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên nghe tiếng trong điện vọng ra, hắn quay lại nhìn thì thấy Âm Phiền Huyên đã thoát khỏi dây trói, nhảy lên, đập phải phong cấm của Âm Phụ Khang.
Nữ tử này cũng rất cừ, biết rõ phong cấm của phụ thân như lòng bàn tay, rất nhanh đã vượt qua được phong cấm.
Chung Nhạc mừng rỡ nói
- Phiền Huyên, thần binh của phụ thân chắc chắn ngươi cũng điều khiển được, ngươi tới gỡ cái… ngươi làm gì đấy?
Âm Phiền Huyên tung chưởng tới, thần thông ẩn trong bàn tay, uy năng hùng hồn. Chung Nhạc cũng giơ tay lên đỡ. Uỳnh một tiếng, thần thông của hai người bùng nổ, đánh lên chiếc chuông, chuông kêu lớn một tiếng, keng keng keng vang vọng, kinh động cả Thiên Hà chi châu.
- Ngươi làm ô uế sự thanh bạch của ta!
Âm Phiền Huyên giống như con bướm đỏ bay tới, thần thông trên đầu ngón tay, bàn tay, ống tay áo, tà áo, mái tóc, vô cùng mãnh liệt.
- Ta không có!
Chung Nhạc phẫn nộ.
Âm Phiền Huyên nghiến răng:
- Sau khi ngươi bỏ mạng che mặt của ta, ngươi còn…