Đám người Ba Đích nhất thời rợn cả tóc gáy, ngơ ngác nhìn cái đầu trong tay Hí Chí Ngôn kia. Hí Chí Ngôn nắm lấy mái tóc của Văn Xương điện hạ, cái đầu của vị con trai Thiên Đế này cứ như vậy bị hắn cầm lấy. Mà ở trên tấm sa lăng kia, thân thể không đầu của Văn Xương điện hạ vẫn đứng ở nơi đó, vươn hai tay lên sờ cái đầu của chính mình, tựa hồ không biết chính mình đã chết. Nhưng hắn sao có thể sờ được?
Phốc!
Một dòng máu nóng từ trong cổ của hắn phun trào ra ngoài, phảng phất như một đạo suối phun đỏ thắm, nhuộm đỏ tấm sa lăng kia. Cỗ thân thể không đầu kia lắc lắc lư lư, cuối cùng ngã xuống.
Chung Nhạc cũng có cảm giác rợn cả tóc gáy. Hắn cũng không ngờ vị Đại đệ tử Tiên Thiên Cung Hí Chí Ngôn này vậy mà quả đoán quyết tuyệt như vậy, gọi Văn Xương điện hạ dừng lại, một kiếm chém rơi thủ cấp của hắn.
Dùng mạng của Văn Xương điện hạ đi đổi mạng của Lục đệ tử Tiên Thiên Cung Bích Uyên. Ngữ khí của Đại đệ tử Tiên Thiên Cung không thể nghi ngờ là đặt Tiên Thiên Đế Quân ngang hàng với Thiên Đế. Trong lời nói của hắn vừa có hào khí vừa có cảm giác bi tráng, khoái ý ân cừu. Nhưng trên thực tế, trong lời nói và việc làm của hắn lại nội tàng sự kiêu ngạo và dã tâm của Tiên Thiên Cung.
- Xem ra, cho dù không cần ta đầu độc, giữa Tiên Thiên Đế Quân và Thiên Đế tất nhiên cũng sẽ có một trận chiến, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mà hành vi của ta bất quá chỉ là khiến cho trận chiến này tới sớm hơn một chút!
Chung Nhạc có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Hắn luôn không phải dùng trí kế mà tăng trưởng, nhưng bởi vì Nhân Tộc của Tinh vực Tử Vi, hắn cũng không thể không đi làm một gã quân sư bày mưu tính kế.
Phương pháp thôi diễn của hắn vốn là thôi diễn đạo lý thiên địa vạn vật, suy tính phong cấm, Đồ đằng, thần thông, tinh tượng, các loại pháp môn đối địch tác chiến… Mà sau khi tới Tử Vi, hắn không thể không biến báo, dùng đạo thôi diễn này giúp cho Nhân Tộc có thể tiếp tục sinh tồn, dùng để gây xích mích ly gián, nhấc lên phân tranh giữa Tiên Thiên Cung và Thiên Đế.
Hiện tại, Chúc Sư Thần Tộc đã giết chết Lục đệ tử Tiên Thiên Cung Bích Uyên, Đại đệ tử Tiên Thiên Cung Hí Chí Ngôn lại giết chết con trai Thiên Đế Văn Xương điện hạ. Cái mồi lửa này rốt cuộc cũng đã đốt lên. Minh tranh ám đấu giữa Thiên Đế và Tiên Thiên Đế Quân cuối cùng cũng kéo ra tấm màn lớn.
Trận phân tranh lớn lao này tất nhiên sẽ có liên lụy cực lớn, mà Nhân Tộc rốt cuộc cũng có thể an tâm nghỉ ngơi, âm thầm phát triển, không cần phải lo lắng sẽ bị Thiên Đế hoặc là Tiên Thiên Cung chèn ép nữa. Thiên hạ càng loạn, đối với Chung Nhạc lại càng là an toàn, đối với Nhân Tộc cũng càng là an toàn.
Cái đầu của Văn Xương điện hạ trong tay Hí Chí Ngôn, chính là khởi nguồn của hết thảy mọi tranh chấp.
- Đại sư huynh…
Đám người Ba Đích rung giọng nói. Hí Chí Ngôn thu hồi cái đầu, xoay người lại, nói:
- Chúng ta trở về Tiên Thiên Cung!
Cũng trong nháy mắt hắn quay đầu lại, mái tóc trên đầu hắn không ngừng tăng vọt. Từng sợi từng sợi tóc dài như kiếm cắt ra hư không, chém thẳng về phía chín tôn Thần Hoàng của Chúc Sư Thần Tộc kia.
Chín tôn Thần Hoàng gầm lên một tiếng, mỗi người đều thi triển thủ đoạn thần thông, liều mạng chống cự. Chúc Sư Chính lại càng là tế khởi Đế Khuân phỏng chế, ý đồ dùng kiện Dị bảo này chống lại từng sợi từng sợi tóc dài như kiếm, như cầu vồng kia.
Ngàn vạn sợi tóc thi triển ra vô số thần thông, Kiếm khí quán nhập thiên không. Mấy ngàn sợi tóc trong đó quấn lấy Đế Khuân. Uy năng của Đế Khuân vừa mới đại phóng, ngay lập tức đã bị trấn áp. Chúc Sư Chính căn bản không thể thôi động uy năng của Đế Khuân.
Hí Chí Ngôn mang theo đám người Chung Nhạc, Ba Đích nhanh chóng rời khỏi. Mái tóc của hắn vẫn như cũ xuyên qua tinh không, giống như một mảnh thác nước màu đen thật dài, không ngừng run rẩy.
Qua không bao lâu, đột nhiên từng sợi từng sợi tóc soạt một tiếng từ trong tinh không thu hồi trở lại. Đám người Chung Nhạc nhìn thấy trên những sợi tóc kia còn có từng giọt từng giọt huyết châu chảy xuống. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chín tôn Thần Hoàng của Chúc Sư Thần Tộc đã trận vong.
Hi Hòa vội vàng nói:
- Đại sư huynh, còn có Binh Tổ chưa chết…
- Ta chính là cố ý lưu lại tính mạng của hắn!
Sắc mặt Hí Chí Ngôn âm trầm như nước, lạnh nhạt nói:
- Không lưu lại tính mạng của hắn, ngoại giới làm sao biết Tiên Thiên Cung ta không thể khinh, không thể nhục? Để cho hắn còn sống trở về, nói cho cả thiên hạ biết, con trai Thiên Đế và Chúc Sư Thần Tộc giết chết đệ tử của Tiên Thiên Cung ta, ta liền giết chết con trai Thiên Đế!
Đám người khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thích hợp. Giết chết con trai Thiên Đế là sự tình chấn động tới mức nào, nếu truyền đi nhất định sẽ dẫn tới phiền phức thật lớn. Thiên Đế chắc chắn sẽ không dễ dàng dàn xếp, lưu lại Binh Tổ truyền chuyện này ra ngoài, thật sự có ổn không?
Hí Chí Ngôn trầm giọng nói:
- Cho dù ta không tha cho Binh Tổ, Thiên Đế cũng sẽ biết con trai hắn là chết trong tay Tiên Thiên Cung. Thay vì như vậy, không bằng đơn giản khoa trương ra ngoài, chủ động lập uy, cảnh cáo thiên hạ! Giữa Tiên Thiên Cung và thế lực của Thiên Đế tất nhiên sẽ có một trận phân tranh, hiện tại bất quá chỉ là mở ra trước thời hạn mà thôi!
Hắn khẽ nhíu mày, than thở:
- Ta cũng không biết tại sao lại mở ra trước thời hạn. Bất quá, nên tới cuối cùng cũng đã tới! Các vị sư đệ sư muội, sau này các ngươi cần phải cẩn thận mới được!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, buồn bã nói:
- Phiến thiên địa này hiện tại nhìn như rất an bình, nhưng ai cũng không biết lúc nào sẽ nhấc lên cuồng phong bạo vũ. Nếu mưa to gió lớn ập tới, nhất định sẽ là gió tanh mưa máu a…
Đám người Ba Đích liên tục rùng mình mấy cái.
o0o
Lại qua mấy ngày, đám người quay trở lại Tiên Thiên Cung. Chung Nhạc cũng không đi theo đám người Ba Đích, mà chắp tay cáo từ, nói:
- Ta không từ mà biệt, cần phải trở về Nhân Hoàng Điện một chuyến, tránh cho Viêm Hoàng lo lắng. Hơn nữa, ta cũng cần nói lại chuyện này cho Viêm Hoàng biết một tiếng, để cho hắn sớm có chuẩn bị!
Hí Chí Ngôn gật đầu, nói:
- Việc này ta sẽ đúng sự thật báo lên Đế Quân! Dịch tiên sinh, Đế Quân hơn phân nửa sẽ muốn gặp ngươi, còn xin tiên sinh tạm thời không nên rời khỏi Nhân Hoàng Điện!
Trong lòng Chung Nhạc nghiêm nghị, xoay người đi về phía Nhân Hoàng Điện.
Khoảng cách giữa Nhân Hoàng Điện và Tiên Thiên Cung khá xa xôi. Bất quá, đối với thời không to lớn như Tinh vực Tử Vi, khoảng cách này không tính là xa, trái lại rất gần.
Bởi vì để giám sát Nhân Tộc, Thánh địa Nhân Hoàng Điện của Nhân Tộc chính là nằm chính giữa Thánh địa của các Thần Tộc khác, lúc nào cũng bị tầng tầng giám sát, cũng sẽ không cần quan tâm Nhân Tộc xuất hiện tình huống ngoài kiểm soát nào.
o0o
Chung Nhạc quay trở lại Nhân Hoàng Điện, gặp qua Viêm Hoàng Khương Y Kỳ, nói lại một lần đoạn trải qua này của chính mình. Sắc mặt Khương Y Kỳ kịch biến, ngay sau đó đại hỉ, cười hắc hắc, nói:
- Như vậy, Nhân Tộc ta có thể kê cao gối mà ngủ rồi!
- Chỉ là an bình tạm thời mà thôi!