Thẩm Ngọc ôm bánh ngọt ngủ cả một đêm, tựa như là dùng trí tuệ của một đứa trẻ năm tuổi của cậu bỗng nhiên có thể nghĩ thông một số chuyện. Lúc ăn sáng, ngày thường sẽ ăn hết một miếng sandwich, nhưng hôm nay mới ăn được một nửa đã nói no rồi, sau đó tự mình lấy bọc thực phẩm gói kỹ nửa còn lại, cất vào trong tủ lạnh, rồi lại quay lại ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Thẩm Nam không để ý, thuận miệng hỏi cậu: "Lát nữa đừng quên mang bánh ngọt đến nhà trẻ chia cho các bạn."
Thẩm Ngọc im lặng một lát, giống như đang lấy hết tất cả dũng khí của ngày thường, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em không muốn đi học."
Thẩm Nam và Thẩm Quang Diệu không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
Thẩm Ngọc cắn cắn môi, cúi đầu dưới tầm mắt của hai người họ, bàn tay nhỏ bé bất giác nắm chặt lấy quần, giọng nói thấp hơn: "Nhà trẻ phải đóng tiền, nếu em không đi học, còn có thể ở nhà chăm sóc cho ba, cũng không cần thuê bảo mẫu nữa." Vừa nói vừa nghĩ, "Về sau em sẽ ăn ít đi một chút, đợi khi lớn lên sẽ đi kiếm tiền nuôi chị và ba."
Thẩm Nam và Thẩm Quang Diệu nhìn nhau, biểu cảm của hai ba con đều có một chút gì đó không thể diễn tả bằng lời, Thẩm Quang Diệu còn trực tiếp trợn trừng mắt.
Thẩm Nam hiểu rằng có lẽ đứa trẻ này bị mấy chuyện hôm qua doạ sợ, sợ mình sẽ bị đưa đi, mới toát ra cái ý nghĩ khiến người ta dở khóc dở cười này. Cô thở dài một tiếng, đặt cốc sữa bò trong tay xuống bàn, sờ lên cái đầu nhỏ mềm mại của cậu, tính tình ôn nhu hiếm thấy: "Thẩm Ngọc có phải em lo chị không thể nuôi được em và ba không?"
Thẩm Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt to tròn trầm lặng nhìn cô, khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Nam cười cười với cậu, nói: "Em coi thường chị của em quá rồi nhỉ? Chị có thể kiếm được tiền, mà sau này còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa. Em muốn nuôi ba và chị, vậy thì phải cố học thật giỏi trước đã, học tốt rồi mới có thể thi đỗ đại học. Đứa trẻ không đi học, thì sẽ không kiếm được tiền."
Thẩm Ngọc mím môi không nói gì.
Thẩm Nam nghĩ nghĩ, nói với Thẩm Quang Diệu: "Ba, ba hãy cam đoan với Thẩm Ngọc, sau này sẽ không đưa nó đi."
Thẩm Quang Diệu hơi mất tự nhiên giật giật khoé môi, cuối cùng cũng ôn nhu mở miệng: "Tiểu Ngọc, là lỗi của ba, con yên tâm, ba sẽ không để con đi đâu cả. Chị của con rất lợi hại, chị ấy có thể kiếm được rất rất nhiều tiền, có thể nuôi được chúng ta."
Thẩm Ngọc nhìn ông một chút, lại nhìn Thẩm Nam, nhỏ giọng nói: "Vậy thì con sẽ tiếp tục đến nhà trẻ."
Thẩm Nam vỗ vỗ cậu: "Mau lấy nửa miếng sandwich còn lại trong tủ lạnh ra ăn đi, trẻ con mà không ăn no, sau này lớn lên sẽ không cao, chị sẽ không thích."
Thẩm Ngọc tranh thủ thời gian nhảy xuống ghế, chạy đến trước tủ lạnh lấy ra miếng sandwich kia, ăn như hổ đói.
.-.
Trận phong ba nho nhỏ này cuối cùng cũng qua đi, cuộc sống vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Nam cũng không phải kiếm được rất nhiều tiền, mà lại có thể thấy được trong tương lai của cô, cô có thể cũng không phải là đại tài gì cả.
Sau khi trở về từ IWF, ngày thứ hai cô liền gửi cho Joseph một bức thư dạt dào tình cảm, thể hiện thành ý của mình một lần nữa, nhưng mấy ngày kế tiếp, không nhận được bất cứ hồi âm nào từ họ.
Buổi sáng hôm đó sau khi đưa Thẩm Nam đến trường, cô ngồi trên chuyến xe buýt đi đến công ty, quen tay mở Wechat, mới phát hiện hôm qua giáo viên chủ nhiệm lớp Thẩm Ngọc ở nhà trẻ gửi một tin nhắn mà cô chưa xem, mở ra mới biết đó là một thông báo, nhà trẻ muốn dẫn bọn nhỏ tham gia một số hoạt động, phụ huynh nào có hứng thú để con em mình tham gia thì hãy đăng ký, thống nhất là mỗi người tham gia nộp hai trăm.
Thẩm Nam cũng không quan tâm đến sinh hoạt của Thẩm Ngọc tại nhà trẻ, thường ngày nhìn thấy những tin nhắn từ nhà trẻ đều trực tiếp bỏ qua, nhưng lần này lại không thoát khỏi giao diện ngay.
Cô nghĩ nghĩ đến tính tình nhát gan của Thẩm Ngọc, lần đầu tiên chủ động ghi danh, chuyển tiền qua cho giáo viên, cũng không quen lịch sự nhờ giáo viên để ý đến Thẩm Ngọc nhiều hơn.
Sau khi hoàn thành việc chuyển tiền, điện thoại liền vang lên âm báo nhắc nhở từ ngân hàng, cô chỉ nhìn mấy con số cuối cùng, số dư còn lại là 6020.
Đây dĩ nhiên không phải là tất cả tài sản của cô, nhưng số còn lại đặt ở quỹ ngân sách đầu tư, bây giờ cộng lại cũng không quá năm vạn. So với khoảng thời gian mượn tiền để sống qua ngày mấy năm trước, kỳ thật cũng tốt hơn nhiều. Nhưng tiền thuê nhà, tiền lương của bảo mẫu, tiền đóng học các thứ của Thẩm Ngọc ở nhà trẻ, tiền thuốc và tiền khôi phục vật lý trị liệu của Thẩm Quang Diệu, còn có chi phí ăn mặc của một nhà ba người, mỗi một khoản chi tiêu không thể tránh khỏi như những ngọn núi lớn đè nặng lên vai cô, dù trong hai năm này tiền lương của cô cũng đã tăng gấp ba lần, nhưng sau khi chi trả cho những khoản đó, tiền dư mỗi tháng cũng không có mấy, còn phải dựa vào tiền phụ cấp mà cô ca hát vào buổi tối.
Trên có già dưới có trẻ, không thể nghỉ ngơi, không dám sinh bệnh, những lo nghĩ và khủng hoảng của người sống ở đô thị, coi như cô đã được trải nghiệm những thứ đó vô cùng sâu sắc.
Chức vụ hiện tại của cô là phúc lợi tốt nhất, đến cuối tiền thưởng tiền lương của năm tháng cuối năm. Năm nay cô có thể cầm chắc mười vạn, nếu như có thể hợp tác được với IWF, thì cô còn có thể có thêm năm vạn nữa. Năm vạn, đối với Thẩm Nam của năm năm trước mà nói, chỉ là số tiền nhỏ mà cô muốn có khi nào cũng được. Mà bây giờ nó lại trở thành khoản tiền lớn khiến cô có cảm giác an toàn hơn.
Nghĩ đến đây, cô tranh thủ mở email công việc ra, nhưng bưu kiện cô viết để thể hiện thành ý mình gửi đi, Joseph đã đọc, vẫn không hề có bất cứ lời đáp nào cho nó. Cô cũng không dám chờ lâu, quyết định đến văn phòng, trực tiếp gọi điện thoại hẹn gặp với họ.
*
Nhưng hiển nhiên, vận khí của cô không tốt lắm, đến văn phòng, bấm gọi đến dãy số gọi đến văn phòng của Joseph, là thư ký của anh ta nhận. Khách khí nói với cô rằng gần đây Joseph đã quay trở lại nước Mỹ, tạm thời không có cách nào để sắp xếp lịch hẹn trước với cô được.
Cô không thể xác định bên kia có phải là uyển chuyển lấy lệ với cô hay không.
Thời điểm cô gọi điện, Phương Văn đúng lúc đi ngang qua bàn cô nghe được, ánh mắt nhìn về phía cô, khẽ cười một tiếng trên nỗi đau của người khác.
Thẩm Nam thì một lòng nghĩ đến năm vạn hư vô mờ mịt trước mắt, mãi đến khi người ta đi qua rồi cô mới phản ứng được.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cô chuẩn bị đi ra ban công hút thuốc, lấy bao thuốc lá ở trong túi ra, mới phát hiện bên trong chỉ còn lại duy nhất một điếu thuốc đáng thương, kinh ngạc nhìn chằm chằm điếu thuốc lẻ loi trơ trụi kia một lát, cuối cùng cô bẻ đôi ra rồi vứt vào thùng rác.
Hút thuốc, mỗi tháng tính ra cũng hết mất hai ba trăm. Thật sự cô không thích hút thuốc, nhưng chỉ muốn dựa vào nicotine để làm dịu lo nghĩ mà thôi.
Từ bỏ khoản tiền để mua nicotine, cũng chỉ có thể trông chờ vào cà phê miễn phí của công ty. Cô cầm cốc nước đi đến phòng trà lấy cà phê.
Trong phòng trà chỉ có mỗi Phương Văn và một trợ lý trong tổ bọn họ đang nói chuyện phiếm. Thấy cô đi vào, Phương Văn cười nói với trợ lý: "Cái nghề quảng cáo này của chúng ta ấy, rất nhiều người con gái vì mấy cái tờ đơn kia mà chân còn nhanh hơn bất cứ cái gì khác. Một khi gặp phải vị khác hàng nào không ăn bộ dạng đó, thì hoàn toàn không còn cách nào cả."
Mặt Thẩm Nam không đổi đi thẳng rót một cốc cà phê nóng, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Phương Văn đang mỉa mai, cái cốc trên tay bỗng nhiên lệch đi, một nửa chất lỏng màu nâu nóng hổi chuẩn xác vẩy vào đùi cô ta.
Phương Văn giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, thét chói tai nhảy dựng lên, chỉ về phía cô hét lớn: "Cô làm gì đấy hả?!"
Thẩm Nam lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, trượt tay." Thấy Phương Văn tức giận đến nỗi muốn động tay động chân, cô lại hời hợt bổ sung: "Tôi không đảm bảo rằng sẽ có lần trượt tay thứ hai hay không đâu."
Phương Văn nhìn thấy nửa cốc cà phê vẫn đang bốc hơi nóng trong tay cô, vô thức sửng sốt, mà Thẩm Nam đã bưng cốc cà phê rời đi khi mà cô ta đang ngẩn người.
Đây đều là bạch cốt tinh ở chốn văn phòng, lúc xảy ra chuyện đánh nhau cãi nhau sẽ không để ý đến thứ gì, thời điểm đó qua đi, cũng rất khó để bắt đầu lại, ai cũng không muốn mất chút thể diện này cả.
Phương Văn ngầm chịu thua thiệt, tức giận đến nghiến răng, tạm thời chỉ có thể nhớ kỹ lần mất mặt này.
Trở lại phòng làm việc, Thẩm Nam uống mấy ngụm cà phê, điện thoại báo có tin nhắn mới gửi đến. Là Lâm Nghiên gửi đến, hỏi: Cậu đàm phán xong hạng mục của IWF chưa?
Thật sự là hết chuyện để nói, nhưng cô biết Lâm Nghiên thật sự quan tâm đến cô, nhắn lại: Vẫn chưa, bên kia nói Joseph đã quay về Mỹ.
Lâm Nghiên: Hình như về Mỹ thật.
Thẩm Nam cho rằng cô ấy chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy câu đó cũng không nhắn lại. Ngược lại bên kia nhanh chóng gửi tới một câu: Có cần tớ giúp cậu hỏi Khương Nhạn Bắc một chút, xem cậu ấy có thể giúp cậu hay không nhé?
Thẩm Nam cầm điện thoại di động lên, ánh mắt rơi vào cái tên vừa lạ lẫm vừa quen thuộc kia, có một khoảnh khắc, cô định nhắn lại chữ "Được", nhưng ngón tay cứng đờ, cuối cùng vẫn nhắn lại là: Không cần. Để tớ xem xét lại.
Mọi thứ đã sớm cúi đầu trước cuộc sống, nhưng chẳng biết tại sao, ba chữ trước mặt này, cô vẫn muốn cố gắng duy trì chút kiêu ngạo tự tôn buồn cười này. Dù cho có khi cả đời đối phương cũng không biết được.
Lúc này Lâm Nghiên đang ở trong phòng thí nghiệm, lúc nghỉ ngơi buổi trưa, nhớ tới chuyện của Thẩm Nam, liền nhắn tin hỏi một câu. Thấy cô ấy nhắn lại, phỏng đoán cô ấy tiến triển cũng không quá thuận lợi. Hai ngày trước cô đến IWF thì có nghe qua, mặc dù vẫn chưa xác định bên quảng cáo công ích kia, nhưng hình như trong lòng Joseph đã có ý định của mình rồi, không phải là công ty quảng cáo Tượng Tâm.
Cô chỉ là tình nguyện viên trong IWF, nên đương nhiên không có tiếng nói, không giúp được gì. Vừa mới gửi tin nhắn đi, nghe thấy trong phòng thí nghiệm có động tĩnh, bỗng nhiên lại nghĩ tới Khương Nhạn Bắc, cô liền hỏi thêm một câu.
Cô biết tính tình Thẩm Nam rất kiêu ngạo, không bao giờ chịu xin bạn cũ giúp đỡ gì cả, nhưng dù thế nào thì cô vẫn mong cô ấy có một cuộc sống thoải mái hơn chút.
Đang nghĩ ngợi, có một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi ra từ một căn phòng nhỏ.
"Lớp trưởng, cậu đi ăn cơm à?"
Bởi vì có mối quan hệ bạn học này, nên là cho dù bây giờ một người đang làm thầy giáo, một người vẫn đang học tiến sĩ, thì Lâm Nghiên vẫn quen miệng gọi Khương Nhạn Bắc là lớp trưởng. Đối với cô mà nói, thì anh mãi vẫn chính là một lớp trưởng chu đáo không gì không làm được.
Khương Nhạn Bắc gật đầu, thuận miệng hỏi cô: "Cậu ăn rồi sao?"
"Tớ ăn rồi."
Cô do dự một lát, đi đến trước mặt anh, khẽ hé môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Lông mày Khương Nhạn Bắc nhăn nhăn lại, cười khẽ, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Lâm Nghiên dù gì cũng chỉ là một con mọt sách một lòng làm nghiên cứu trong tháp ngà, kiểu chuyện nhờ người ta giúp đỡ thế này, đối với cô mà nói thì đúng là vẫn có chút xa lạ. Thật lâu sau cô mới ấp úng mở miệng:
"Là thế này, không phải bên công ty IWF muốn hợp tác với một công ty quảng cáo để quay một bộ phim ngắn sao? Thẩm Nam... Chính là bạn cùng lớp đại học với chúng ta, công ty của cô ấy muốn ký kết hạng mục này, cậu là người cố vấn nghiên cứu khoa học của IWF, có quen biết với Joseph, tớ muốn hỏi, cậu có thể đề cử công ty quảng cáo Tượng Tâm của Thẩm Nam với Joseph bên kia không?"
Kiên trì nói một hơi, đối đầu với ánh mắt không thể phân biệt cảm xúc gì của Khương Nhạn Bắc. Tự dưng tiến sĩ Lâm chột dạ, cúi đầu.
Bất kể là lúc trước còn đi học hay công việc bây giờ, mặc dù tính tình Khương Nhạn Bắc có chút thanh cao, nhưng cách đối nhân xử thế đều được mọi người kính nể. Nhưng mà Lâm Nghiên vẫn cảm thấy, từ tận trong xương tủy người này thật sự khá lạnh nhạt, thâmj chí dưới cái nhìn của cô, ngoài mặt thì hiền hoà nhưng vẫn mang theo cảm giác khoảng cách.
Loại khoảng cách này khiến cho người ta không thể nào biết rõ được nội tâm thật sự của, cũng không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Lâm Nghiên cảm thấy tự mình mở miệng nhờ anh giúp Thẩm Nam, thực sự là tự mình chủ trương.
Không khí yên tĩnh lại một lát, Khương Nhạn Bắc mới không nhanh không chậm lạnh nhạt mở miệng: "Là cô ấy nhờ cậu nói với tôi?"
Cô ấy là đang chỉ ai thì không cần nói cũng biết, Lâm Nghiên tranh thủ thời gian lắc đầu: "Không phải không phải, tớ biết cậu ấy làm hạng mục này, muốn giúp bạn bè một chút thôi."
Khương Nhạn Bắc trầm mặc một lát, khiến cho Lâm Nghiên nóng lòng đến phát điên. Cô đang muốn tiếp tục kiên trì nói thêm mấy câu, mà Khương Nhạn Bắc lại bất thình lình nói: "Tôi nhớ là trước kia nhà cô ấy rất nhiều tiền, vì sao bây giờ phải làm cho một công ty quảng cáo, hay là đang đàm phán với họ?"
Lâm Nghiên nói: "Mấy năm trước nhà cô ấy phá sản, cho nên cô ấy phải tự mình đi làm."
Khương Nhạn Bắc như có điều suy nghĩ gật gật đầu, đáp án này chứng minh cho phỏng đoán lúc trước của anh. Nhìn thấy Thẩm Nam tại văn phòng của IWF, mặc dù anh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, con gái nhà giàu lớn lên rồi muốn tự lực cánh sinh đi làm để thành thục hơn cũng không còn là chuyện hiếm lạ gì, dù sao nhìn cô vẫn gọn gàng xinh đẹp như trước đây. Nhưng mấy ngày trước gặp cô ở trung tâm thương mại kia, rõ ràng là một người phụ nữ có cuộc sống không như ý, sau đó phản ứng mất khống chế như vậy.
Thì ra một cô gái đã từng kiêu sa tùy hứng không ai bì nổi kia, cuộc sống lại thay đổi như vậy trong mấy năm qua. Chẳng qua là biến cố gia đình hình như không làm cho cô thay đổi tính nết, nhìn thái độ của cô đối với con mình, tính cách vẫn rối tình rối mù như vậy.
Cô gái nhà giàu giờ trở nên nghèo túng thì gả cho người đàn ông như thế nào? Mà kiểu người như cô làm sao có thể làm mẹ? Khương Nhạn Bắc chỉ cảm thấy tất cả đều rất hoang đường.
Lâm Nghiên không phải loại con gái bát quái nát miệng, không tiếp tục nhiều lời về tình trạng của Thẩm Nam, nhìn một chút người đàn ông như có điều suy nghĩ trước mặt, thăm dò hỏi: "Lớp trưởng, cậu xem xem có thể giúp đỡ chuyện này không?"
Khương Nhạn Bắc hoàn hồn, nhẹ cười cười nói, "Tôi vừa mới về nước, không hiểu rõ lắm về hoạt động của văn phòng trong nước, đây đều là Joseph phụ trách, anh ấy chắc chắn đã có ý định của mình, mà tôi cũng không phải là nhân viên chuyên môn của hội ngân sách, không tiện nhúng tay vào."
Trực tiếp cự tuyệt bằng một giọng nói ôn hoà.
Trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Nghiên, rơi bộp xuống như trong dự đoán. Cô biết ngay kết quả sẽ như vậy, Khương Nhạn Bắc là một người thanh cao và rất để ý đến nguyên tắc, sao có thể đồng ý với chuyện này chứ?
May mắn là vừa rồi Thẩm Nam từ chối đề nghị của mình, không thì lại mất công cô ấy chờ mong.
Tiến sĩ Lâm tự giễu nghĩ.
- ---
Lời tác giả: Oh oh, thầy Khương của chúng ta thật sự là quân tử hay chỉ là ngụy trang, chúng ta rửa mắt chờ xem.
Lời Vee: Tui xin ké thả một ít bả truyện tui sắp đào. Nam chính hơn nữ chính 6 tuổi, nam chính là bạn của anh nữ chính và là chú của bạn thân nữ chính, nữ chính thích nam từ rất rất lâu, nam chính cũng vậy. Nhưng nam chính sợ tình cảm của nữ chính chỉ là hứng thú nhất thời, sợ nữ có được mình rồi sẽ chán, nên không dám làm gì. Nam giáo viên bên trong hơi cầm thú nhưng bề ngoài lạnh nhạt x nữ chuyên gia gây rắc rối nhưng lại giả vờ hiền thục trước nam. Hết!