Sau hôn lễ là đầu năm mới, một năm chuyển mình đầy hi vọng cứ như vậy qua đi.
Dù công ty của Thẩm Nam ở đây gặp không ít khó khăn nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi phát triển, thời gian một năm ngắn ngủi, danh tiếng đã lan rộng đến mấy thành phố xung quanh.
Thẩm Nam hiện tại đã sớm qua giai đoạn liều mạng vì nuôi sống gia đình, ngược lại hưởng thụ thành tựu thành quả, thế nên càng cố gắng tận tâm hơn trước.
Tăng ca cũng là chuyện thường tình.
May mà Khương Nhạn Bắc đi nhanh khỏi chốn đại học không mấy thoải mái kia, dù áp lực lớn hơn, công việc càng thêm chuyên sâu, theo nghĩa khác thì thích hợp với chuyên ngành của anh.
Sau cưới hai người tự mình bận bịu công việc, cũng không cho Thẩm Ngọc thăng chức nhanh thành cậu nhỏ. Tuy vậy, không ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa cuối tuần nào cũng đến thăm hai người, hỏi xem khi nào sinh cho nhóc một cháu trai nhỏ, quả thực chuyện này thúc đẩy tựa như ma chú.
Trước kia Thẩm Nam không có khái niệm về con cái, sau này nhờ Thẩm Ngọc thả lỏng tâm tình, ở bên cạnh nhóc lâu, dần dần cũng thích trẻ con.
Theo Thẩm Ngọc lớn lên, cô cũng có dự định cùng sinh con với Khương Nhạn Bắc.
Cô không lo ảnh hưởng đến công việc, cô đã từng thấy nhiều phụ nữ có thai vẫn đi làm, lại thêm mình là bà chủ, thời gian có thể tự do, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cũng sẽ không tạo ảnh hưởng lớn.
Về phần Khương Nhạn Bắc, vì trưởng thành không vui nên lúc trước cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có con, nhưng sau khi lập gia đình cùng Thẩm Nam, dần dần nhận ra có con cùng Thẩm Nam cũng không tệ. Anh biết con cái cần điều gì nhất, sẽ không dẫm vào vết xe đổ của Khương Chi Minh và Tống Sầm, nên hẳn là người ba không xấu lắm.
Về phần Thẩm Nam, cô khẳng định cũng sẽ là người mẹ tốt. Anh nghĩ.
Hai người đã kết hôn được một năm mới đem chuyện sinh con ra.
Đều là người thuộc phái hành động, đã nói sẽ làm.
Dù sao thầy Khương cũng là phần tử tri thức cấp cao xuất thân từ sinh vật học, khởi xướng việc chuẩn bị mang thai khoa học, đưa ra lịch sinh hoạt của vợ chồng, cực kỳ nghiêm túc và cần mẫn, khiến cho Thẩm Nam còn nghi ngờ hai người có phải muốn tạo ra một em bé cực kỳ hoàn hảo hay không.
Cũng không biết do chuẩn bị quá kỹ lưỡng hay không mà tháng thứ hai thực hiện đã thành công.
Công ty của Thẩm Nam đúng lúc làm quảng cáo đại diện cho một công ty lớn, lúc quay phim để nói về nội dung chuyên mục, giám đốc là cô phải đích thân đi mấy ngày.
Mấy ngày ở khách sạn, Thẩm Nam phát hiện đã qua ngày nhưng "dì cả" chưa đến thăm, tâm trạng kích động đến nhanh tiệm thuốc mua que thử, kiểm tra ra hai vạch không rõ lắm, nên cô cũng không dám xác định. Buổi tối cô gửi hình cho Khương Nhạn Bắc, rồi mang nhân viên đi ăn cùng khách hàng.
Vì hoàn thành quay phim, đây là bữa cơm xã giao cuối cùng, quản lý của đối tác uống rất nhiều rượu, trên bàn tiệc còn chọc một chuyên viên khách hàng của Tượng Tâm. Cô gái trẻ đẹp làm đúng công việc xã hội còn mới mẻ, đối với chuyện này không hiểu cách xử lý. Tựa như Thẩm Nam lúc trước, sợ đắc tội khách mà ảnh hưởng công việc, ai đến tiếp rượu cũng không từ chối.
Chỉ là chưa uống đã bị Thẩm Nam ngăn lại. Cô cười nói với người kia: "Quản lý Quách, để không ảnh hưởng công việc, công ty tôi có quy định bất thành văn, nhân viên xã giao không thể uống rượu, xin thứ lỗi."
Có một số việc đối với cô gái còn thiếu kinh nghiệm xã hội, thường từng bước sai lầm. Mà năm đó cô có thể toàn vẹn thoát khỏi, đơn giản là trong những năm hư hỏng không mấy xa lạ với chuyện uống rượu. Chán ghét đàn ông nhưng cũng biết ứng phó. Nhưng còn một nguyên nhân rất lớn, vì may mắn của cô không tệ.
Không phải ai cũng có may mắn như cô, bây giờ cô là sếp nên sẽ không để nhân viên mình lạc lối.
Đối tác rất bất ngờ, cười hỏi: "Còn có quy định như thế sao?"
Thẩm Nam cười nói: "Đúng vậy, ảnh hưởng đến phán đoán công việc. Chẳng qua nếu ăn bình thường, mọi người muốn uống bao nhiêu cũng được, tôi không quan tâm."
Đối phương cũng chỉ là quản lý làm công, thấy vẻ ôn nhu của bà chủ công ty người ta, thái độ mạnh mẽ cũng không dám hó hé, chỉ cùng nhân viên bên mình ăn uống thả ga—Dù sao cũng không phải họ tính tiền.
Ra khỏi nhà hàng, quản lý say khướt chứng nào tật nấy lôi nhân viên xinh đẹp của Thẩm Nam về khách sạn. Cô gái bị dọa không biết làm gì, Thẩm Nam cũng phải dừng lại sắp xếp xong xuôi, tống tiễn tên ôn thần này đi.
Lúc cô cùng đồng nghiệp chuẩn bị đón xe về khách sạn, một chiếc xe quen thuộc bỗng dừng trước mặt, chính là vị nhà mình đang chạy.
Cửa sổ hạ xuống, Thẩm Nam mở to mắt nhìn người đàn ông bên trong: "Sao anh lại ở đây?"
Khương Nhạn Bắc xuống xe, vòng qua chào hỏi ngắn gọn với mấy người khác, sau đó mở cửa xe cho cô: "Anh đến đón em về."
"Nhưng mà..." Thẩm Nam không hiểu hành động của anh.
Khương Nhạn Bắc nhỏ giọng bên tai cô: "Là đón em cùng con về."
Thẩm Nam hơi sửng sốt, cười vẫy tay với đồng nghiệp chưa đi: "Tạm biệt, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai cùng về công ty. Không cần để ý đến tôi."
Đám người tan rã, Thẩm Nam chậm rãi lên xe, cười nói: "Cần khoa trương vậy sao?"
Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Em bình tĩnh thế sao? Nhìn thấy hai vạch còn đi xã giao?"
Thẩm Nam: "Còn sao nữa? Mà cũng chưa xác định."
Khương Nhạn Bắc: "Chính là không xác định mới lập tức trở về, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi kiểm tra."
May là thành phố Lâm, lái xe về chỉ mất hai tiếng, đến nhà chưa đến mười hai giờ. Thẩm Nam bị anh dày vò, cũng không còn buồn ngủ, muốn chơi điện thoại một chút, bị anh hạ lệnh cưỡng chế đoạt lại, đi vào giường ngủ.
Kết quả kiểm tra ngày hôm sau, như dự liệu, trong bụng thực sự có hạt đậu đỏ, đại khái đã được sáu tuần.
Thẩm Nam bấm tay tính toán, quả thực một phát là trúng, không khỏi giơ một ngón tay cái với ba đứa bé.
Không biết là vì tố chất cơ thể không tệ, thêm tâm tình thoải mái mà trong lúc mang thai, trừ lúc sinh thì ngoài bất tiện thì không hề cảm giác được bất kỳ đau đớn nào. Ngày nào cũng đi làm, giấc ngủ đầy đủ, ăn được uống được.
Ngược lại Khương Nhạn Bắc sinh ra hội chứng lúc mang thai, thần kinh lúc nào cũng chú ý đến tình trạng cơ thể của Thẩm Nam. Lúc Thẩm Nam hoạt động gì đều không cần tự định thời gian cho mình, vì đã có Khương Nhạn Bắc làm đồng hồ báo thức, đến đúng giờ sẽ gọi điện cho cô. Thực đơn ăn uống anh tự đề ra, nhờ dì giúp việc đem đến cho Thẩm Nam.
Thẩm Nam thích ăn diện, oán trách sợ sinh con sẽ mất dáng, ngày nào tắm rửa xong anh đều bóp thuốc cho cô, nói là muốn tan mỡ cho cô.
Dưới sự cố gắng của cả ba và mẹ, con gái của họ thuận lợi sinh ra vào mùa đông ấm áp ở thành phố Bằng. Vì lúc mang thai Thẩm Nam thích ăn Anh Đào, nên tên ở nhà là tiểu Anh Đào.
Phải bận rộn chăm sóc Thẩm Nam cùng con gái, Khương Nhạn Bắc đã lâu không đến thăm Thẩm Quang Diệu cùng Thẩm Ngọc, nào biết ông ngoại cùng cậu nhỏ đã bao một xe đến vào buổi sáng, vào bệnh viện thăm nom từ tận ngoại ô.
Vì sinh thuận lợi, trạng thái của Thẩm Nam xem như không tệ, lúc hai người đến Khương Nhạn Bắc đang đỡ cô đi lại trong phòng, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vui vẻ: "Chị ơi, em đến thăm cháu gái đây!"
Không chỉ Thẩm Nam, ngay cả Khương Nhạn Bắc cũng giật mình.
"Sao hai người lại đến đây?"
Một đứa nhóc tám tuổi cùng ông già tàn tật, từ ngoại ô chạy đến bệnh viện, xác thật không phải chuyện nhỏ.
Thẩm Quang Diệu ngồi trên xe lăn khoát tay, nhìn người đang đứng bên giường, khí sắc không tệ, nhẹ thở phào cười nói: "Đây không phải là lo cho Nam Nam sao? Hôm qua đã muốn tới, sợ phiền đến hai người nên nhịn đến giờ này. Tối hôm qua ba và Thẩm Ngọc một đêm không ngủ, sáng sớm nhanh chân chạy đến đây."
Thẩm Nam chậm rãi nằm lên giường: "Không phải gọi điện cho hai người báo bình an rồi sao?"
Thẩm Quang Diệu nói: "Phụ nữ sinh con là một chân bước vào quỷ môn quan, sao ba không lo lắng?"
Thẩm Nam lơ đãng: "Yên tâm đi, hiện tại y học phát triển như thế, sinh con không đau khổ như thế. Con không đau lắm đâu."
Khương Nhạn Bắc xì một tiếng: "Em đừng quên còn vết sẹo, hôm qua hết thuốc mê ai đó còn khóc bù lu bù loa."
"Đó không phải là em đau, mà đó là kích động khi nhìn thấy con gái." Thẩm Nam nói lại, thật sự hôm qua lúc Thẩm Nam còn đau, nhưng nhìn đến con gái ngủ say bên cạnh, tựa như đau cỡ nào cũng có thể chịu được.
Khương Nhạn Bắc lướt nhìn dáng vẻ cô: "Được được được, em giỏi rồi. Em nằm đi, đừng động vào vết thương."
Nhân lúc người lớn nói chuyện, Thẩm Ngọc mặc kệ Thẩm Quang Diệu, tự mình mon men lặng lẽ nhảy đến gần nôi, thấy nhóc con nhăn nhúm trong đó, cười tủm tỉm nhỏ giọng: "Tiểu Anh Đào, cậu đến thăm cháu đây!"
Thẩm Nam nhìn nhóc con đã tám tuổi, nhịn không được cong môi.
Thẩm Quang Diệu cũng lăn đến gần, hiền hòa nhìn đứa bé mới sinh, cười nói: "Giống như Nam Nam lúc ra đời."
Thẩm Nam kinh hãi: "Lúc sinh ra con cũng có dạng này sao?"
"Không phải sao? Mặt tròn, miệng nhỏ, nhưng dễ thương!"
Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc: "..."
Sau đó yên lặng nhìn đứa nhỏ nhăn nhúm, không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng tự nhủ, đôi mắt ông ngoại này cũng thật sự quá cường đại rồi.
Nhất là Thẩm Nam, dù cảm thấy chỉ cần là con của mình thì như thiên sứ rồi. Nhưng cũng không thể chấp nhận được sự thật tiểu gia hỏa này hiện tại thật sự không tính là đẹp mắt.
Thẩm Ngọc phụ họa nói: "Đúng vậy! Con mắt cũng lớn, tóc cũng nhiều, cháu gái của cậu sao có thể đẹp như vậy chứ!"
Lúc này không chỉ Thẩm Nam, Khương Nhạn Bắc cũng không nhịn được cười nói: "Tiểu Anh Đào còn đang ngủ, đôi mắt còn chưa mở mà em đã biết đôi mắt to rồi à?"
Thẩm Ngọc chững chạc nói: "Đúng vậy, nhắm mắt cũng nhìn ra được." Nói rồi bỗng nhớ đến điều gì, lấy một bao lì xì thật dày trong túi, nói, "Em nghe Hòa Hòa nói, cậu ấy rất thích cậu của mình, lần nào cũng cho cậu ấy lì xì lớn, đây là bao lì cậu cho tiểu Anh Đào."
Thẩm Nam nếu không phải sợ chạm vào vết thương, lúc này chỉ sợ chết cười với đứa em trai này.
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Em còn nhỏ, không cần gửi lì xì cho tiểu Anh Đào."
"Không được!" Thẩm Ngọc nghiêm túc nói, "Em là cậu của tiểu Anh Đào, cậu phải lì xì cho cháu. Đây là tiền tiết kiệm tiêu vặt của em, không phải tiền của ba đâu."
Thẩm Quang Diệu bị con trai chọc cười không ngừng: "Đây là tiền thưởng ba cho nó lúc làm việc ở tiệm hoa, đều do nó tiết kiệm lại, một phân cũng không phung phí."
Thẩm Ngọc đặt lì xì cạnh tã lót của tiểu Anh Đào, nghĩ lại rồi đưa cho Khương Nhạn Bắc: "Anh vẫn nên giữ cho tiểu Anh Đào thì tốt hơn."
Khương Nhạn Bắc nhìn Thẩm Nam, thấy cô nhún vai ra hiệu anh cầm, anh liền nhận lấy, "Được, vậy anh cầm giúp tiểu Anh Đào. Đợi khi nào nhóc trưởng thành sẽ gửi cho nhóc, nói cho nhóc biết đây là lì xì của cậu nhỏ."
Thẩm Ngọc gật đầu: "Chờ sau khi em có tiền, sẽ có lì xì lớn hơn cho tiểu Anh Đào."