Lúc này gần chín giờ, Thẩm Nam vừa mới ra khỏi tòa nhà công ty. Cô đang định đón xe, bỗng thấy chiếc xe quen thuộc của Khương Nhạn Bắc đang dừng bên đường, người đàn ông cao ráo đứng trước cửa xe.
Cuối tháng ba, thời tiết dần ấm áp, nhưng ban đêm vẫn nhiều gió lạnh. Anh chỉ mặc bộ quần áo đen đơn giản, càng lộ ra dáng vẻ cao lớn thẳng tắp.
Cô chạy chậm đến, cười hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Khương Nhạn Bắc đi lên trước một bước, hôn lên trán cô, cười khẽ: "Bạn gái tăng ca, đương nhiên phải đến đón."
Thẩm Nam ngẩng cao đầu, đắc ý: "Thầy Khương, em khuyên anh đừng quá ân cần, nếu không sau này không có sẽ khiến em thất vọng. Mà mắt của em không thể chứa một hạt cát, một khi anh đã khiến em thất vọng, em sẽ để anh đi, dù sao còn rất nhiều người xếp hàng sau anh!"
Nói rồi bản thân cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Người ta luôn nói người theo đuổi cô rất nhiều, kỳ thật cô không có cảm giác đó, hoặc là nói những người đó không khiến cô thấy được chân tâm thật ý. Dưới đôi mắt của cô không có chút ý nghĩa nào. Chỉ có chân thành của Khương Nhạn Bắc mới khiến cô rõ ràng cảm nhận được.
Có được người như anh, làm sao cô có thể chấp nhận người khác đây?
Không còn sớm, Khương Nhạn Bắc đưa cô đến dưới nhà, hai người ôm hôn một chút mới dừng.
Xuống xe, Thẩm Nam cẩn thận đi vào nhà, vẫy tay với người đàn ông ngồi trong xe.
Vào cửa, thấy Thẩm Ngọc đang dựa vào Thẩm Quang Diệu ngồi trên sofa xem TV, cô hiếu kỳ: "Thẩm Ngọc, sao em còn chưa ngủ? Không phải nói trẻ em ngủ sớm mới cao lên được à?"
Thẩm Ngọc lớn tiếng: "Chị ơi, dì Trương làm món sủi cảo rất ngon, em ăn nhiều quá nên bụng phình lên. Ba nói chờ bụng xẹp xuống mới ngủ được."
Thẩm Nam nghe lời nói đơn thuần ngây thơ của trẻ con, lắc đầu cười.
Thẩm Quang Diệu nói: "Đồ ăn còn trong bếp, nếu con đói thì ăn đêm đi."
Thẩm Nam thật sự hơi đói, đổi giày đi vào bếp, nhìn thấy món sủi cảo vàng óng, đưa tay bốc một miếng bỏ vào miệng. Món này hẳn đã thêm củ sắn, ngoại trừ mùi thịt bên trong còn có vị hơi ngọt, dù nhiều dầu mỡ nhưng cô cũng ăn liên tiếp hai cái.
Vừa ăn vừa liếc ra cửa sổ, phát hiện xe của Khương Nhạn Bắc vẫn còn, nhanh chóng bỏ vào miệng thêm một miếng nữa, bưng dĩa ra cửa.
"Con đi đâu vậy?" Thẩm Quang Diệu hỏi.
"Con đi đưa cho Khương Nhạn Bắc."
Thẩm Quang Diệu khẽ cười, lắc đầu. Con gái nói chuyện yêu đương tựa như biến thành người khác, trước kia gặp nhiều trắc trở, tính tình ở nhà không tốt, một tháng qua ngược lại tựa như một cô gái nhỏ.
Đèn âm thanh ở hành lang lại hỏng, Thẩm Nam thấy dép lê đi trong đêm không có tiếng động. Đến khi cô đến gần mới phát hiện Khương Nhạn Bắc chưa đi, vì đang nghe điện thoại trong xe.
Tiếng anh nói chuyện rất nhỏ, ngữ khí cũng bình tĩnh, nhưng vẫn nghe thấy đây là cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ.
"Dựa vào yêu cầu của hai người mà sống nhiều năm như vậy. Hiện tại con đã hai mươi tám tuổi, có thể tự mình lựa chọn."
"Con không hứng thú với cuộc sống dựa trên lợi ích đầy dối trá của hai người, cũng không muốn trở thành người như hai người."
"Không sai, chính là vì cô ấy không phải là người lý tưởng của hai người, nên con mới thích. Bởi vì ở bên cô ấy, con không cần phải đi trên lối mòn của hai người.".
"Hai người đừng nói nữa, nếu còn muốn giữ được vẻ hạnh phúc của gia đình, chuyện này tới đây là dừng."
Thẩm Nam đứng trong bóng tối, yên lặng về chung cư của mình.
"Sao vậy? Tiểu Khương không thích ăn à?" Thẩm Quang Diệu nhìn con gái bưng dĩa vẫn còn nguyên về.
Thẩm Nam gật đầu, nói lấy lệ: "Anh ấy không quen ăn muộn."
Thẩm Quang Diệu nói: "Vậy con ăn đi, đừng ăn nhiều quá, buổi tối sẽ không tốt cho tiêu hóa."
"Dạ."
Thẩm Nam bưng dĩa vào bếp, đưa tay cầm viên sủi cảo ăn một cách máy móc. Tiếng xe khởi động ngoài cửa sổ, rất nhanh đã đi khỏi, chỉ để lại bóng đêm an tĩnh.
"Bởi vì ở bên cô ấy, con không cần phải đi trên lối mòn của hai người."
"Bởi vì ở bên cô ấy, con không cần phải đi trên lối mòn của hai người."
Câu nói này không ngừng vang vọng trong đầu Thẩm Nam, cô tựa như hiểu nhưng lại tựa như không.
"Chị ăn có ngon không?" Thẩm Ngọc chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, kéo thần hồn cô về.
Thẩm Nam cúi đầu nhìn đôi mắt to trầm tĩnh của đứa nhóc đang liếm môi, cười hỏi: "Em còn muốn ăn à?"
Thẩm Ngọc che miệng, lắc đầu thật nhanh: "Bụng còn phình, không thể ăn." Nói rồi giữ chặt tay của Thẩm Nam, "Chị sờ thử đi."
Thẩm Nam áp tay lên bụng ấm áp của nhóc, cười nói: "Đúng rồi, sau này buổi tối không thể ăn nhiều, biết chưa?"
Thẩm Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Nam cũng mất khẩu vị, buông viên sủi cảo trong tay xuống, bưng dĩa bỏ vào tủ lạnh.
***
"Cuối cùng là ký tên. Thầy Khương, hợp tác vui vẻ!"
Trong phòng tổng giám đốc, Lý Tư Duệ đưa tay vượt qua bàn làm việc rộng lớn bắt tay với Khương Nhạn Bắc.
Khương Nhạn Bắc cũng cười: "Hợp tác vui vẻ." Sau khi thu tay lại, anh nhìn xuống đồng hồ, "Bên này đã không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước, không làm phiền Lý tổng làm việc."
"Không gấp!" Lý Tư Duệ ngồi xuống cười, "Chúng ta đã lâu không gặp, tâm sự chút đi!"
Khương Nhạn Bắc nhìn anh, hơi im lặng, ngồi xuống.
Lý Tư Duệ nói: "Cậu biết tôi xem Nam Nam như em gái nhỉ."
Khương Nhạn Bắc cười khẽ: "Thật sao? Tôi nhớ không lầm thì trước đó sư huynh cũng từng theo đuổi em gái của mình mà."
Lý Tư Duệ không để ý, khoát tay cười: "Điều này không quan trọng, dù sao không có quan hệ máu mủ nên có thể làm tình nhân hoặc anh em, dù quan hệ thế nào cũng không ảnh hưởng của con bé trong lòng tôi." Anh dừng một lát, "Mấy năm kia nó sống không tốt, so với ai thì tôi luôn mong nó luôn sống tốt."
Anh thản nhiên như thế, Khương Nhạn Bắc cũng cười: "Cho nên sư huynh đang lấy bối phận người lớn để căn dặn tôi à?"
Lý Tư Duệ nói: "Có là trưởng bối hay không lại là chuyện khác." Nói đến đây, anh bỗng xoay chủ đề, cười cười, "Nói đến đây, trước đó tôi vì công việc liên quan nên từng gặp hai người lớn trong nhà cậu, ông ấy là một viện trưởng đức cao vọng trọng. Đương nhiên, mẹ của cậu cũng là một học giả được người tôn trọng, làm rất nhiều việc công ích. Hai người được người đời xưng tụng là hiền hòa khang lệ.
Sư đệ trưởng thành trong gia đình như thế, so với người khác càng được ưu ái hơn. Kỳ thật Nam Nam muốn lấy cậu, tôi làm anh trai vẫn nên chúc phúc mới đúng. Cũng không biết viện trưởng Khương và giáo sư Tống có lọt mắt được cô gái có bối cảnh như Thẩm Nam không?
Khương Nhạn Bắc thản nhiên: "Chuyện của tôi và Thẩm Nam là chuyện của hai người bọn tôi, không liên quan đến họ."
"Thật sao?" Lý Tư Duệ cười, "Cậu cũng biết, tôi là anh trai con bé, không muốn nhìn thấy nó chịu uất ức."
"Tôi sẽ không để cô ấy ấm ức."
Lý Tư Duệ gằn từng chữ: "Nhưng tôi sợ... Gia đình thế gia các người, Nam Nam không thể qua nổi." Anh dựa vào ghế, "Tôi cũng chỉ thừa nước đục thả câu, tôi biết hai người thật tâm, nhưng tôi không qua nổi ải gia đình cậu, đau dài không bằng đau ngắn, tôi hi vọng cậu có thể chia tay con bé."
Khương Nhạn Bắc tựa như nghe được chuyện cười, khóe miệng cong lên, cười nói: "Sư huynh rất trực tiếp, chỉ là anh cho tôi lý do đi!"
Lý Tư Duệ thu lại ý cười, kéo ngăn kéo lấy một chồng ảnh chụp, đến trước mặt anh: "Những thứ này có đủ không?"
Khương Nhạn Bắc chậm rãi cúi đầu nhìn tấm ảnh, nụ cười giảm hẳn, chỉ là không có gì kinh ngạc mà cực kỳ bình tĩnh, không chỉ khiến Lý Tư Duệ kinh ngạc, chính anh cũng ngoài dự liệu. Thời gian quá lâu, thấy lại điều tương tự nhưng một chút gợn sóng cũng không có.
Ảnh chụp lấy từ video, nhân vật chính trong đó là ba của anh, Khương Chi Minh. Viện trưởng Khương hơn năm mươi tuổi còn nằm trên giường với đ* trong ánh đèn mập mờ, gương mặt uy nghiêm vì trầm mê dục vọng mà lộ ra vẻ dữ tợn vặn vẹo.
Trên giường còn có hai cô gái mặc đồ thủy thủ dính trên thân, một người áp trên người Khương Chi Minh, một người ngồi trong lòng cằn cỗi của ông ta. Hai thân thể trần trụi tràn đầy thanh xuân cùng khuôn mặt trắng trẻo, nhìn qua cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, sự chênh lệch rõ ràng với thân thể già nua của Khương Chi Minh.
Lý Tư Duệ cười nói: "Sư đệ không kinh ngạc chút nào, hẳn đã sớm biết ngài ấy đã có ham mê này. Nhưng bất quá, dù sao ông ấy cũng là ba của cậu, nhất định còn hiểu nhiều hơn tôi."
Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu, vô cảm nhìn anh: "Cho nên?"
Lý Tư Duệ nhún vai, cười nói: "Thật ra tôi cảm đàn ông có ham muốn đó cũng không phải chuyện lớn. Dù sao mẹ của cậu cũng có tình nhân, đâu thèm để ý nhỉ. Mà ngài ấy đang ở vị trí cao cùng chuyên môn cao cấp, chút tì vết trong đạo đức ấy hẳn không ảnh hưởng đến viện trưởng tốt. Tôi cũng là đàn ông, có thể hiểu được."
Nói đến đây, anh dừng một chút mới tiếp tục: "Nhưng theo tôi biết, đạo đức của ngài ấy có vấn đề không chỉ có điều này. Mười mấy năm trước ông ta từng ăn cắp ý tưởng của thầy mình, nhờ đó mà leo cao, người thầy đó đề nghị kiểm chứng nhưng không có chứng cứ nên chẳng giải quyết được. Tôi còn nghe nói ba cậu lúc phẫu thuật từng có sự cố nhưng được xử lý rất tốt, năm đó mạng thông tin chưa phát triển nên không lộ ra. Cậu đừng sợ hãi, những điều này chỉ là tin đồn thôi, dù sao đã qua rất nhiều năm không thể chứng thực được. Điều có thể chứng minh, chính là nhiều năm như vậy ba của cậu không hề thay đổi ham muốn nhỏ đó."
Đối với những việc làm không thể lộ ra của Khương Chi Minh, Khương Nhạn Bắc là con trai cũng không rõ, dù sao ông ta cũng diễn trò cùng Tống Sầm trước mặt anh. Chỉ là lúc lớn lên anh đã sớm biết, sự nghiệp dùng tiền để mua, nhất định đã làm rất nhiều chuyện mờ ám. Cho nên nghe mấy lời của Lý Tư Duệ, anh không kinh ngạc chút nào.
Lý Tư Duệ trong ngành y dược nên ít nhiều cũng sẽ gặp Khương Chi Minh trong công việc, mạng lưới của sư huynh khá rộng, muốn tra được chuyện bí mật cũng không khó lắm. Trên thực tế, anh cũng tò mò, nhiều năm như vậy Khương Chi Minh còn chưa bị lộ tẩy, chỉ có thể nói ông rất biết cách làm người, thành tựu trong giới y học cũng nổi bật, có rất ít người thù ghét.
Anh đứng lên, hờ hững nói: "Nếu như anh vì chuyện của ba mẹ tôi mà muốn tôi rời khỏi Thẩm Nam, trong mắt tôi thật sự rất hoang đường. Bởi vì họ là họ, còn tôi là tôi."
Nói xong liền đi ra cửa, thanh âm của Lý Tư Duệ vang lên sau lưng anh: "Cậu cho rằng tôi chỉ dùng mấy bức hình này đã nói chuyện trên trời với cậu thôi sao? Khương Nhạn Bắc, đó là giao dịch, cậu chia tay với Thẩm Nam, những tấm hình này sẽ không phát tán ra bên ngoài. Ba của cậu mấy năm nữa sẽ về hưu, đức cao vọng trọng nhiều năm như vậy, cậu là con trai chắc cũng không muốn chút mặt mũi của tuổi già cũng không giữ được nhỉ."
Khương Nhạn Bắc quay lại nhìn anh, cười hỏi: "Anh đang uy hiếp tôi?"
Lý Tư Duệ nhún vai, lơ đãng nói: "Cậu cho rằng như vậy, tôi cũng không phủ nhận."
Khương Nhạn Bắc cười cười: "Vậy để anh thất vọng rồi, chuyện của ba mẹ tôi có lộ hay không, tôi không quan tâm. Nếu có một ngày như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh đấy."
Lý Tư Duệ phủi tay: "Không hổ danh là giáo sư Khương đức độ, không nể tình thân là có thật." Anh dừng lại, gằn từng chữ, "Nhưng cậu đã sai rồi, tôi không muốn Nam Nam ở bên cậu, cũng không phải vì ba mẹ của cậu dơ bẩn dối trá, mà là tôi không tin họ như thế có thể nuôi được một người con tốt. Trên thực tế, tôi còn hoài nghi, đứa con trai này thật ra giống như đôi nam đề nữ xương miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Cậu nói, sao tôi có thể để Nam Nam bên cậu đây?"
Lời anh nói lúc này, không cà lơ phất phơ như ngày thường, trong cặp mắt đào hoa đầy gai góc.
Mà Khương Nhạn Bắc chỉ bình tĩnh cười khẽ, không đáp lời cũng không giải thích, xoay người rời khỏi.