Xe dừng trước tiểu khu, bỗng Thẩm Nam phát hiện Khương Nhạn Bắc tựa hồ đã một lúc không nói chuyện, cô quay sang hiếu kì: "Anh nghĩ gì thế? Không phải em đã gợi lên hoài niệm mối tình đầu của anh chứ?"
Khương Nhạn Bắc bất đắc dĩ thở dài, mượn ánh đèn trong xe bình tĩnh nhìn cô: "Hôm nay em nhất định phải phân định rõ ràng sao? Vậy anh cảm thấy cũng phải có qua có lại chứ." Nói rồi ra vẻ trầm ngâm, "Để anh nhớ lại, nên bắt đầu từ đâu, là nam sinh của ban văn nghệ? Hay là nam sinh mỹ thuật quỳ xuống cầu xin em? Hay bắt đầu từ lúc em quấy rối anh nhỉ?"
Thẩm Nam chợt cảm thấy không ổn, chuyện xưa anh nói một đống, mình đã ngông cuồng đến mức tội lỗi chồng chất, mà anh còn biết gì mà nam sinh ban văn nghệ, cô còn không nhớ kỹ. Không biết trong tay anh có bao nhiêu minh chứng đây? Dù sao năm đó danh tiếng của mình lan rộng khắp trường.
"Cái đó... Anh xem..." Cô vờ giơ cổ tay liếc lên đồng hồ, "Gần mười một giờ rồi, em phải về, anh cũng về sớm nghỉ ngơi. Hôm nay rất mệt rồi."
Khương Nhạn Bắc khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ mặt cô: "Nhanh về đi, ngay mai anh đến đón em đến tiệm hoa."
"Này!" Thẩm Nam mang túi xuống xe, bỗng vòng lại gõ cửa sổ ghế lái.
Khương Nhạn Bắc để cửa xuống, hỏi: "Còn việc gì?"
Thẩm Nam cúi người, chạm lên môi anh một chút rồi mở to mắt, che miệng lại: "Có phải em quá chủ động không?"
Khương Nhạn Bắc thấy cô trình diễn nhiều vai như vậy, làm cho dở khóc dở cười: "Đi đi, đừng làm bộ. Em cũng không phải người thủ động, nhanh về nghỉ ngơi."
Thẩm Nam bỏ tay xuống, cười hì hì chạy đi.
Khương Nhạn Bắc trong xe đưa mắt nhìn cô chạy vào tòa nhà cũ kỹ trong màn đêm, sau đó mới nhẹ nhàng khởi động xe rời khỏi.
Thẩm Quang Diệu như trước vẫn ngồi trên sofa chờ cô về.
"Không phải đã nói ba đi ngủ sớm một chút, không cần chờ con mà." Cô đổi giày đi tới.
"Lớn tuổi rồi, không ngủ sớm được." Thẩm Quang Diệu nhìn con gái đầy vẻ xuân sắc, thuận miệng hỏi: "Hẹn hò với tiểu Khương à?"
"Ừm." Thẩm Nam gật đầu, nhớ đến chuyện tối nay, buổi sáng ra ngoài còn nguyên, buổi tối về nhà đã bị "khai thông". Cô đối với ba có hơi thẹn thùng, sờ mũi mất tự nhiên, "Con đi tắm, ba ngủ sớm đi."
Thẩm Quang Diệu: "Con với tiểu Khương thế nào?"
"Rất tốt."
Thẩm Quang Diệu ngẫm nghĩ: "Vậy các con có tính toán gì cho tương lai không? Cũng không còn trẻ nữa."
Thẩm Nam lập tức bất mãn: "Sao con không còn trẻ, con còn rất trẻ đấy."
Thẩm Quang Diệu buồn cười: "Ý của ba là, tình cảm của các con rất tốt, có suy nghĩ đến kết hôn chưa?"
Thẩm Nam hơi sững sờ, chợt nói: "Vừa mới yêu, tình cảm sao có thể không tốt. Con mới quen anh ấy một tháng, còn chưa xem thử tính cách, sao cân nhắc đến chuyện kết hôn?"
Thẩm Quang Diệu nghe xong giọng nói gấp gáp của cô, nói liên tục: "Ba cũng thuận miệng hỏi một chút."
Thẩm Nam khoát tay: "Này, ba đừng hỏi nữa, một người đàn ông quan tâm đến việc riêng của con gái làm gì chứ?"
"..." Thẩm Quang Diệu dở khóc dở cười, nhắc nhở cô, "Ba là ba của con mà."
"Nếu không phải là ba của con, thì con sẽ thấy phiền đấy."
"Thôi đi đi!" Thẩm Quang Diệu phất tay, "Ba mặc kệ con, tự mình xử lý cho tốt."
Thẩm Nam ừ một tiếng, đến phòng tìm quần áo, bỗng nhớ ra mình đã tắm liền trực tiếp ngả người lên giường.
Vừa mới hoàn thành chuyện người phụ nữ trưởng thành nên trải qua, cô có hơi hưng phấn. Ngược lại cô không cảm thấy trải qua chuyện này có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại, đến tuổi này mới làm bởi vì lúc trước ông trời cản trở thôi. Nhưng cô cũng phải thừa nhận, sau khi thân mật như thế với Khương Nhạn Bắc, trong lòng cũng có chút thay đổi, tựa như càng cảm thấy thân thiết hơn.
Xác thực cô không nghĩ đến tương lai lâu dài, vì cô biết những điều đó đều khác biệt với tình cảm bên ngoài. Hưởng thụ hiện tại của cô chỉ có trạng thái bên nhau này, không hi vọng những thứ khác có thể đánh vỡ.
Cô thừa nhận, mình thật sự yêu Khương Nhạn Bắc. Anh khiến cô không tìm ra được khuyết điểm, có đôi khi cảm thấy thậm chí anh tốt đến mức không chân thực, không thể lý giải được đến cùng anh thích mình vì điều gì? Nhất là khi anh đã thấy cô hư hỏng mấy năm.
Cô không phải tự ti... bỏ qua nhân tố gia đình, những năm nay thật sự cô cũng trôi qua không tệ lắm, cũng được nhiều thích mình. Cô biết ưu thế của mình, lớn nhất đơn giản là có một ngoại hình xinh đẹp. Nhưng Khương Nhạn Bắc sẽ coi trọng loại ưu thế nông cạn này sao? Cô cực kỳ xem thường.
Càng nghĩ càng chỉ có thể giải thích, có lẽ là tình yêu không thể lý giải.
Buổi sáng mỗi ngày, lúc cô ra cửa, xe của Khương Nhạn Bắc đã chờ trước tiểu khu. Cuối tuần của một tháng qua, chí ít có một ngày anh sẽ cùng trông tiệm với Thẩm Nam.
Mỗi lần đến cửa hàng còn mua mấy đóa hoa hồng tặng cô, cũng xem như lãng mạn.
Anh chàng cung cấp hoa biết thói quen của anh, buổi sáng thấy hai người liền cười: "Hôm nay hoa hồng phấn rất tươi, anh có muốn lấy một bó không?"
Khương Nhạn Bắc gật đầu cười: "Được."
Thẩm Nam vội vàng nói: "Anh đừng mơ được lợi, anh ấy phải mua của tôi, không cần thông qua người khác."
Khương Nhạn Bắc cười: "Em này!"
Hoa cỏ xanh tươi vừa mới hái, sức sống mãnh liệt, hương thơm khắp bốn phía, tràn ngập hương vị mùa xuân.
Thẩm Nam nhận đơn đặt hàng của anh chàng kia, ôm hoa hồng Khương Nhạn Bắc tặng cắm trong bình, đem chức trách khiêng hàng cho Khương Nhạn Bắc sức lực cường tráng miễn phí này.
Màu đỏ của hoa hồng xen lẫn màu trắng của cát cánh, vừa tươi mát vừa đẹp đẽ bày trên quầy thu ngân, Thẩm Nam ngồi xuống chỉnh chỉnh rồi ngắm nghía hết bên trái rồi bên phải, hết sức hài lòng với kiệt tác của mình.
Khương Nhạn Bắc lúc bày biện hoa ngoài cửa xong, đi đến kiểm tra mấy chậu cây khác, nhìn dáng vẻ định thần của cô, cười nói: "Bà chủ, tuần nào tôi cũng làm việc, có nên trả lương một ít không?"
Thẩm Nam ngẩng đầu nhìn anh, mở ngăn kéo lấy một viên kẹo dừa, ngoắc tay nhẹ cười với anh: "Anh đến đây."
Khương Nhạn Bắc mang bình tưới nước đi qua.
Thẩm Nam lột vỏ viên kẹo đưa vào miệng anh: "Tiền lương đây."
Lông mày Khương Nhạn Bắc hơi động, ngậm viên kẹo trong miệng, bỗng nhiên cong môi, cúi đầu xuống bất thình lình hôn lên môi cô.
Viên kẹo di chuyển đảo qua đảo lại trong miệng hai người, trộn lẫn hương vị của nhau.
Lúc hai người đang hôn quên hết tất cả, bỗng trước cửa có người ho nhẹ.
Thẩm Nam nhanh chóng ngậm viên kẹo vào miệng rồi tách ra, nhưng Khương Nhạn Bắc còn nhanh hơn, lúc rời khỏi môi cô còn nhẹ lấy đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo vào miệng mình.
Lý Tư Duệ ngoài cửa thấy động tác nhỏ này của hai người, ánh mắt hơi trầm xuống, rồi trở về dáng vẻ vân đạm phong khinh, tươi cười đi tới: "Khương sư đệ cũng ở đây à!"
Mặc dù cửa hàng này của nhà mình, nhưng dù sao mở cửa làm ăn nơi công cộng, vừa nãy bị người khác nhìn thấy, còn là Lý Tư Duệ khiến Thẩm Nam có hơi xấu hổ.
"Anh, sao anh lại đến đây?" Cô ấp úng.
"Đúng lúc đi ngang qua, đến thăm cửa hàng một chút. Đã lâu không tới đây, gần đây em thế nào?"
"Cũng ổn."
Ánh mắt Lý Tư Duệ chuyển từ khuôn mặt lúng túng của cô sang Khương Nhạn Bắc đang vô cảm trước quầy thu ngân, cười cười: "Anh nói này sư đệ, cậu được lắm. Vừa qua bao lâu đã bắt cóc em gái của tôi rồi."
Khương Nhạn Bắc khẽ cười: "Tôi và Thẩm Nam là bạn học đại học, cũng không thể xem là nhanh."
Lý Tư Duệ gật đầu, quay sang Thẩm Nam, cười tủm tỉm: "Nam Nam, anh thật sự tò mò, cô gái tốt như em sao lại coi trọng vị sư đệ này của anh chứ? Một người không thú vị, không sợ buồn bực sao?"
Mắt Thẩm Nam liếc sang Khương Nhạn Bắc, thấy anh vẫn im lặng, nhịn không được cười nhẹ: "Thật sự không chút thú vị, ngày nào cũng như thầy giáo, làm gì cũng bị anh ấy giáo huấn."
Lông mày Khương Nhạn Bắc hơi nhíu lại, cẩn thận nghĩ xem sau khi hai người bên nhau, anh có từng giáo huấn cô không? Hình như không có, thế là bất mãn nhìn sang cô.
Thẩm Nam làm như không thấy, tiếp tục cười: "Nhưng đàn ông mà! Quan trọng nhất là nhân phẩm, thầy Khương chúng ta chuẩn mực hoàn mỹ như thế, em thích anh ấy ở điểm này."
Nói như vậy nhưng thật ra cô cũng không hẳn là thích nhân phẩm của anh. Năm đó ở trường, cô đã sớm biết Khương Nhạn Bắc, cũng không lạ gì với tiếng tốt của anh nhưng vẫn chưa từng để ý đến. Từ đêm hôm ấy, thấy anh nuôi mèo hoang sau núi, cô mới bỗng như sét đánh trúng, bắt đầu để ý đến anh.
Cho nên nói, tình cảm giữa nam và nữ thật sự rất huyền bí.
Lý Tư Duệ nghe câu trả lời của cô, gật đầu đầy tán thành, rồi nhìn sang Khương Nhạn Bắc: "Cũng phải, ưu điểm lớn nhất của Khương sư đệ là chính nghĩa, nhân phẩm không thể chê. Không dính đến cờ bạc rượu chè hay gái gú, chỉ biết học hành công việc, cuộc sống như cao tăng khổ hạnh vậy. Quen biết mấy năm ở nước ngoài, trong hội người Trung Quốc, chỉ cần nhắc đến cậu ta đều là tán thưởng, không một chút than thở nào. Có phải không sư đệ?"
Khương Nhạn Bắc cười nhạt: "Làm tiến sĩ rất cực khổ, không cố gắng chỉ sợ không thể tốt nghiệp."
Nụ cười Lý Tư Duệ càng thêm chân thành: "Cậu nói khiêm tốn quá rồi, loại người như tôi còn tốt nghiệp được, sao cậu không thể chứ? Tôi nhớ không lầm thì cậu tốt nghiệp hạng ưu, SCI dư đến mấy chục điểm nhỉ?"
Khương Nhạn Bắc cười khẽ: "Theo cách nói của anh, hình như tôi giống như mọt sách."
Lý Tư Duệ: "Mọt sách gì? Cậu quá khiêm nhường rồi, lần trước chơi bài ở suối nước nóng, kỹ thuật đó của cậu một con mọt sách không thể chơi được."
Thẩm Nam nhíu mày nhìn hai người, cô cảm thấy giọng điệu của Lý Tư Duệ hơi lạ, tựa hồ có chuyện gì đó bên trong nhưng vẫn không hiểu có ý gì.
Cô không cảm thấy mình chọn Khương Nhạn Bắc mà không chọn anh sẽ có ảnh hưởng lớn đến anh bao nhiêu. Trên thực tế cô cũng không nhìn ra một điểm sai khác trên mặt anh.
Nhưng Khương Nhạn Bắc cũng không tiếp tục bàn về nhân phẩm của Khương Nhạn Bắc, anh cười tủm tỉm nói với cô: "Nam Nam, em quen bạn trai, đương nhiên người anh trai này sẽ thay em vui vẻ. Đến lúc đó ba mẹ của anh về nước, chúng ta có thể gọi thầy Khương đến cùng nhau ăn cơm."
Thẩm Nam thấy anh thản nhiên cũng tự nhiên gật đầu: "Được."
Lý Tư Duệ cười, thần sắc khó đoán liếc nhìn Khương Nhạn Bắc đang chỉnh sửa cây cối, nói: "Được rồi, không làm phiền hai người nữa. Có gì liên lạc sau."
Thẩm Nam vẫy tay, cười cười: "Anh đi thong thả, nếu rảnh cứ đến nhà ăn cơm. Hôm trước ba còn nhắc anh đã lâu không đến đó."
Lý Tư Duệ gật đầu: "Đầu năm hơi bận, chờ khi nào rảnh sẽ đến thăm chú Thẩm và bé Ngọc."
Anh nói xong xoay người ra cửa. Chỉ là vừa đến cửa, lại nói với Khương Nhạn Bắc bên trong: "Sư đệ, cậu lấy cho tôi một chậu hoa hồng, chậu kia trong xe tôi sắp chết rồi."
Khương Nhạn Bắc lên tiếng, lấy chậu hoa nhỏ đưa đến cửa cho anh.
Lý Tư Duệ cười nói: "Cảm ơn."
Khương Nhạn Bắc nhún vai, không nói gì.
Lý Tư Duệ bưng chậu hoa nhỏ quay đầu, đi vài bước lại quay lại, gọi người chuẩn bị quay đầu vào trong: "Sư đệ."
Khương Nhạn Bắc dừng chân: "Còn việc gì?"
Lý Tư Duệ nhíu mày, tựa cười như không hỏi: "Mùa xuân ở Las Vegas có phải rất đẹp không?"
Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, cười trả lời: "Thành phố sa mạc đúng là mùa xuân đẹp nhất."
Lý Tư Duệ cười thâm trầm: "Khó trách."