Thẩm Nam chỉ muốn trêu đùa thầy Khương nghiêm chỉnh một chút, đối với bạn trai mới có được này, tâm hồn cô vẫn còn rất thuần khiết. Dù sao vừa mới bên nhau, đang hưởng thụ cảm giác củi khô dễ cháy trong lúc yêu đương này.
Xem xong phim đã gần mười một giờ, một ngày trên cơ bản cũng đã kết thúc. Khương Nhạn Bắc không có ý định đêm nay không cho cô về, thành thật lái xe đưa cô về, nhưng vừa đến cửa tiểu khu hai người vẫn dính trên xe một lát. Sau đó Thẩm Nam mang theo mấy túi mua sắm đi vào màn đêm, tâm tình vui sướng nhảy tung tăng đến nhà.
Thẩm Quang Diệu ngồi trong phòng khách chờ cô, ông vẫn chưa ngủ. Nhìn cô ngâm nga bài hát thiếu nhi mở cửa vào nhà, ông hắng giọng, giả vờ thuận miệng hỏi: "Buổi tối đều ở bên tiểu Khương à?"
Thẩm Nam đổi giày, đi vào phòng khách, gật đầu cười.
Thẩm Quang Diệu nói: "Các con đúng là có nhiều chuyện để nói nhỉ."
"Không phải ba nói là bọn con nên tâm sự nhiều một chút, tối hẵng về sao?" Thẩm Nam vừa cười vừa hỏi, "Ba có gì muốn hỏi thì hỏi đi. Con cũng không phải không muốn trả lời."
Thẩm Quang Diệu nói mập mờ: "Ba... không muốn hỏi gì hết."
Thẩm Nam bật cười thành tiếng: "Thôi đi! Con còn không biết ba nghĩ gì sao. Không sai, con đang yêu đương cùng Khương Nhạn Bắc, con đã lớn như vậy mới quen bạn trai, ba như vậy còn không dám hỏi ư?"
Thẩm Quang Diệu nghiêng người nhìn cô, cười nói: "Không phải, ba nhìn thấy tiểu Khương khác với mấy đứa con trai trước mà con quen. Sợ mình hiểu lầm thôi."
Thẩm Nam đặt túi lên bàn, ngồi bên cạnh ông: "Ba cảm thấy anh ấy thế nào?"
Thẩm Quang Diệu suy nghĩ một chút: "Chỉ thấy hai lần, muốn nói cũng không có khả năng, nhưng cảm thấy tiểu tử này không tệ. Cậu ta là bạn học của con, chính con nên hiểu rõ nhỉ?"
Thẩm Nam gật đầu: "Xem như không tệ, nếu không con đã không bên anh ấy."
Thẩm Quang Diệu hỏi: "Cậu ta đang là giáo sư đại học sao?"
"Dạ." Thẩm Nam gật đầu, "Là phó giáo sư của viện sinh học."
Thẩm Quang Diệu hơi kinh ngạc: "Cậu ta cùng lớp với con, cũng hai bảy hai tám rồi à? Còn trẻ như vậy đã là phó giáo sư rồi?"
Thẩm Nam bất giác hơi đắc ý: "Anh ấy rất giỏi, năm đó đi học luôn đứng nhất Viện, tốt nghiệp đã trực tiếp đến MIT làm tiến sĩ, vừa du học về đã làm phó giáo sư."
Thẩm Quang Diệu gật đầu tán thưởng: "Thật sự rất ưu tú." Nghĩ lại, hỏi thêm, "Ba mẹ cậu ta làm gì?"
Thẩm Nam lắc đầu: "Con không rõ lắm, dù sao đều là phần tử trí thức, hình như ba anh ấy là bác sĩ."
Thẩm Quang Diệu nói: "Khí chất, hành vi của đứa nhỏ này đều không như gia đình bình thường." Ông dừng một lát, tiếp tục, "Nam Nam, ba không tạt nước lạnh vào con nhưng con yêu đương ở tuổi này, nhất định phải cân nhắc một chút. Con gái ba cũng rất giỏi, nhưng trong xã hội này, mọi người đều thực dụng, là ba cùng tiểu Ngọc liên lụy con. Cái khác không sợ, chỉ sợ tiểu Khương có ý kiến đối với nhà chúng ta."
Thẩm Nam hơi sửng sốt, cười nói: "Con vừa mới ở bên anh ấy mà, bây giờ nói mấy điều này thực sự quá sớm, ba cũng đừng quan tâm quá." Nói rồi, chớp mắt cầm mấy túi xách trên bàn, "Đây là anh ấy tặng con. Anh ấy làm thầy giáo, đưa con thứ quý giá như thế cũng đủ chứng minh người đó chân tâm thật ý đối với con, như vậy cũng đủ rồi. Chí ít hiện tại cũng đủ rồi."
Thẩm Quang Diệu nhìn cô mang túi mua sắm về phòng, thở dài lo lắng. Nếu như ông là Thẩm Quang Diệu lúc trước, dù cho bên ngoài có mưa to gió lớn, ông vĩnh viễn có thể chống cả bầu trời cho con gái, mà bây giờ lại chỉ có thể để con gái cô đơn lẻ bóng bên ngoài một mình vượt mọi chông gai.
Thẩm Nam tất nhiên không biết suy nghĩ của ba mình, chỉ là lời nói của Thẩm Quang Diệu không phải hoàn toàn không để trong lòng. Cô tiếp xúc với Khương Nhạn Bắc không nhiều, nhưng nói chuyện không hề ít, cho đến bây giờ cũng chưa nghe anh đề cập đến gia đình mình cùng ba mẹ. Mà dựa vào hành vi và phong cách xử sự của anh, tuyệt đối là độc lập tự chủ.
Không nói đến hiện tại hai người còn chưa cân nhắc đến tương lai xa, nếu thật sự lúc cưới bị gia đình cản trở, cô tin năng lực và tính cách của anh, nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.
Cô tựa hồ có sự tin cậy mù quáng đối Khương Nhạn Bắc.
Vừa nghĩ như thế, bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười.
Cô lấy hộp màu nâu ra.
Khương Nhạn Bắc vì mua túi cực kì xứng đáng, xem như từ đầu đến chân đều hoàn mỹ. Mặc chiếc áo khoác, buộc chiếc khăn lụa, đổi trang sức cùng giày, rồi cầm chiếc túi hàng hiệu đứng trước gương, cô không thể không hợp.
Nghĩ ngợi rồi Thẩm Nam cầm điện thoại chụp một tấm hình, gửi tin nhắn cho Khương Nhạn Bắc, còn nhắn thêm một đoạn: "Một thân giá trị khoảng hai mươi vạn, cảm giác như được bao nuôi. Anh nói xem mấy năm nay em cắn chặt răng bảo trì nguyên tắc, không nghĩ tới cũng sẽ phá vỡ trong tay anh, em đã triệt để sa đọa rồi thầy Khương ơi!"
Khương Nhạn Bắc còn đang trên đường về nhà, thấy âm thanh tin nhắn, mở ra nhìn thoáng rồi lắc đầu cười, trả lời: "Thật đẹp!"
Thẩm Nam lúc này mới nhận ra anh còn đang lái xe, nhanh chóng trả lời: "Anh chuyên tâm lái xe đi, em không quấy rầy anh nữa, khi nào đến nhà thì nhắn em. Tin này không cần trả lời."
Khương Nhạn Bắc liếc nhìn màn hình điện thoại, cong môi cười, mở cửa sổ một chút. Gió đêm thổi đến làm dịu đi tình cảm nóng bỏng trong người thiếu niên.
Thẩm Nam tự luyến với gương một hồi, thay đồ định đi tắm rửa, điện thoại bỗng có tin nhắn. Cô vốn cho là Khương Nhạn Bắc, mở ra xem, lại là ltd hỏi cô chủ nhật có rảnh không, mời cô cùng ăn cơm.
Lúc trước tạm biệt nhau, hai người đã sớm ước định ngày mai giống hôm nay, buổi sáng sẽ đến thăm tiệm hoa của cô, buổi chiều hai người sẽ hẹn hò. Cô tất nhiên trực tiếp từ chối ltd, sau khi gửi còn thêm một câu: "Anh, em có bạn trai rồi."
Bên kia rất nhanh trả lời: "Nhanh vậy sao?" Xem ra cũng rất kinh ngạc.
Thẩm Nam: "Đúng vậy! Chuyện này ai cũng không chắc được, tới là tới thôi."
Ltd: "Để cho anh đoán, là Khương Nhạn Bắc à?"
Lúc này đến phiên Thẩm Nam giật mình: "Làm sao anh biết?"
Ltd: "Khi còn bé em vừa đảo mắt một cái, anh đã biết em nghĩ gì. Em bỗng nhiên yêu đương, anh còn không đoán được Khương Nhạn Bắc sao? Nếu vậy thì anh không phải là anh trai của em nhiều năm như vậy."
Thẩm Nam nghĩ ngợi: "Vậy chúng ta vẫn là anh em tốt nhỉ?"
Lúc này ltd qua một lúc lâu mới trả lời: "Để anh suy nghĩ một chút."
Thẩm Nam lơ đễnh bĩu môi, để điện thoại xuống, tiếp tục thu dọn một thân quà đắt đỏ.
Hai ngày cuối tuần, cứ bình thản không có gì lạ, nhưng lại nhẹ nhõm vui vẻ trôi qua. Nam nữ vừa mới lâm vào bể tình, trên cơ bản trí thông minh chợt hạ xuống. Dù là giám đốc Thẩm hay thầy Khương đều trở nên ấu trĩ. May mà loại ngây thơ này chỉ có khi hai người đối mặt, vừa xoay người vẫn là người trưởng thành lý trí thong dong.
Thứ hai đi làm, Thẩm Nam đã cầm túi đi làm. Lúc đầu cô còn tưởng tượng mình mang Hermes chen lên xe bus sẽ thế nào. Nhưng Khương Nhạn Bắc không cho cô cơ hội này, trực tiếp lái xe đến đón cô.
Đến tòa nhà, có mấy cô gái thấy túi xách mới của cô đã lại gần vây quanh: "Wow, Hermes này!"
Thẩm Nam không ngừng nói: "Hàng loại A, hàng loại A đó."
Mặc dù tiền lương của cô không thấp, nhưng chỉ mới là quản lý khách hàng hơn một năm, gia cảnh cũng bình thường nên túi Hermes hàng hiệu này bây giờ quá xa xỉ với cô. Nghe cô nói vậy, mọi người liền tin, sau đó cười hì hì giải tán.
Thẩm Nam trở về bàn làm việc, nhìn túi xách được đặt lên bàn, trong lòng không khỏi thở dài. Một túi xách hàng hiệu chính quy trên tay cô vậy mà biến thành hàng loại A, thật xin lỗi người đàn ông đã đưa chiếc túi này cho mình, xem ra cô còn phải tiếp tục cố gắng, không chỉ là xứng đáng với túi này, cũng muốn xứng với người đàn ông tặng cho cô.
Bạn trai như Khương Nhạn Bắc thật sự tốt hơn tưởng tượng của cô.
Lúc nghỉ trưa, cô mang theo túi đến bàn trà, ngồi một bên uống cà phê gửi tin nhắn. Chẳng bao lâu, Phương Văn cầm một ly đi đến. Sắc mặt cô ta không tốt lắm, nhìn hơi tái nhợt.
Thẩm Nam thấy được, thuận miệng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Phương Văn không trả lời vấn đề của cô, ánh mắt rơi trên túi: "Túi này là hàng real đúng không? Là bạn trai tặng à?"
Thẩm Nam hơi sững sờ, không biết cô ta đang muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu.
Phương Văn mỉa mai: "Đã có thể có bạn trai có tiền như vậy, vì sao còn cạnh tranh với người còn phải nuôi sống gia đình như bọn tôi? Cô có biết tôi và chồng tôi đều đến từ tỉnh lẻ, dốc sức làm ăn vất vả nhiều năm định mua một căn nhà nhỏ, nhưng vay xe vay mọi chi phí khiến chúng tôi không thở nổi, không dám lười biếng, ngay cả con cũng không dám muốn. Lúc đầu tôi còn nghĩ có thể lên được giám đốc nhanh, không cần ngày nào cũng chạy công ăn lương cực khổ nữa. Nào biết bị loại người như cô chặn ngang đường."
Thẩm Nam bật cười: "Ý của cô là một người phụ nữ có bạn trai giàu có sẽ không dày công làm việc để giành bát cơm của người nuôi sống gia đình sao? Cô có phải chỉ cảm thấy một mình cô cực kỳ khổ hay không?" Cô ngừng một chút, ung dung nói tiếp, "Chị Phương, túi này đúng là bạn trai tôi tặng, nhưng anh ấy cũng không phải người có tiền. Trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình chỉ vượt qua gian khổ. Chị đã nói chuyện này với tôi thì tôi nói chuyện của nhà tôi vậy.
Trước kia thành phố này có tập đoàn Thẩm thị rất lớn, mấy năm trước đã phá sản, ông chủ công ty đó là cha tôi. Trong vòng một đêm, tôi từ con gái nhà giàu có thành thiên kim phá sản, lúc đầu công ty phá sản không hề mắc nợ, cũng không khác gì người thường. Nhưng ba của tôi cuối cùng bán đi một miếng đất, lúc chuẩn bị thì ông ấy bị tai nạn xe liệt nửa người, còn khoản tiền đó bị mẹ kế cướp đi, để lại một đứa con chưa đến một tuổi. Khi đó tôi vừa tốt nghiệp chưa đến một năm, chưa từng có kinh nghiệm làm việc gì, đột nhiên có một người bị bại liệt còn một người khóc đòi ăn, chẳng còn gì cả."
Phương nhìn cô đầy kinh hãi. Dân công sở phần lớn đều duy trì cảm giác xa cách, rất ít nói chuyện riêng tư, cô ta thật sự không biết chuyện nhà của Thẩm Nam, hiện giờ nghe cô nói hơi không tin lắm.
Thẩm Nam cũng không để ý, cười nói tiếp tục: "Cho nên tôi cũng như cô, đều chỉ vì miếng cơm manh áo, chứ không rảnh rỗi mà giành bát cơm của người khác. Ai cũng khó khăn, nhưng không phải vì cô khó khăn mà cuộc sống sẽ tha cho cô, thế giới này là tàn khốc như vậy. Trước kia tôi cũng như cô, oán trời than đất nhưng tôi phát hiện, phàn nàn không có tác dụng, chỉ có thể tự mình tiếp tục cố gắng."
Phương Văn trầm mặc hồi lâu, trên mặt đầy biến hóa khó lường, oán giận trong lòng biến thành buồn vô cớ, sau đó thở dài: "Vừa rồi tôi nói với cô những lời hận đời này, bởi vì tôi vừa biết được mình mang thai, cảm xúc không tốt. Tình trạng cơ thể tôi có chút vấn đề, bác sĩ đề nghị nên tịnh dưỡng, chỉ có thể lựa chọn từ chức. Vừa mới đưa đơn từ chức tôi đã thấy hậm hực trong lòng, làm mười năm công việc này, ở Tượng Tâm cũng tám năm, từ chức lần này cũng phải hơn một năm, mà sau đó sẽ như thế nào, ai cũng không biết. Khi đó chỉ sợ phải bắt đầu lại từ đầu. Như vậy, mười năm công sức của tôi còn ý nghĩa gì chứ?"
Thẩm Nam hiểu được lo lắng của cô ta, công việc không chờ người, coi như không từ chức, nhưng chỉ cần nghỉ sinh bình thường, lúc trở về thì vị trí cũ cũng không ai giữ lại giúp. Huống hồ công việc của bọn họ, khổ khổ sở sở lôi kéo khách hàng, cuối cùng cũng chắp tay nhường cho người khác.
Cô suy nghĩ một chút: "Chị cũng đừng quá bi quan, chỉ cần có năng lực cùng cố gắng một chút, chưa chắc đã tệ đâu, đơn giản chỉ cần chút thời gian. Huống chi chị còn có chồng mà!"
Phương Văn cười khổ, hơi tự giễu: "Chồng tôi không thể tặng nổi Hermes."
"Hermes không thể xem như cơm ăn."
Phương Văn sững sờ, cuối cùng cũng bật cười: "Cũng đúng, nếu anh ấy đưa tôi túi xách mắc như vậy, tôi phải đánh chết anh ấy."
Thẩm Nam thở dài: "Nếu chiếc túi này có thể trả lại, tôi sẽ sớm đi. Thật sự là tức đến mức thiếu chút nữa đánh chết bạn trai của tôi."
Từ khi Thẩm Nam ngoi đầu lên bộ phận chăm sóc khách hàng, Phương Văn cực kỳ ghen ghét người phụ nữ hung dữ mạnh miệng này, hai người đã trở mặt từ lâu. Hiện tại cô ta đã biết, thì ra sau sự trẻ đẹp còn có hiện thực tàn khốc, có chút thương cảm, cũng không còn ghen ghét cô nữa.
Cô gái xinh đẹp trẻ trung cũng phải dựa vào chính mình vượt qua cuộc sống trắc trở, không phải nói rõ thật ra thế giới này rất công bằng sao?
Lúc Thẩm Nam bắt tay làm hòa với đồng nghiệp sắp từ chức thì bạn trai của cô, thầy Khương đang đi từ nhà ăn về phòng thí nghiệm để nghỉ ngơi.
"Lớp trưởng ăn xong rồi sao?" Lâm Nghiên trong phòng nghỉ chào anh.
Khương Nhạn Bắc gật đầu, thuận miệng hỏi: "Buổi chiều cậu có thí nghiệm à?"
Lâm Nghiên nói: "Ừm, bản thảo luận văn chưa sửa, còn phải chỉnh lại vài số liệu."
Khương Nhạn Bắc hơi suy nghĩ, giả vờ lơ đãng hỏi: "Gần đây cậu có liên lạc với Thẩm Nam không?"
Lâm Nghiên nói: "Mấy ngày Tết có gửi tin nhắn, cậu có chuyện tìm cậu ấy à? Có cần mình gửi lời không?"
Khương Nhạn Bắc sờ mũi: "À không có, chỉ là tùy tiện hỏi một chút." Ngừng rồi lại nói, "Tết này mình có gặp cô ấy mấy lần."
"À." Lâm Nghiên gật đầu, "Nhà cậu ấy mở tiệm hoa, còn bận rộn hơn trước, cậu ấy vẫn khỏe chứ?"
"Rất khỏe." Anh hắng giọng, cố gắng để thanh âm lộ ra vẻ qua quýt, "Đúng rồi, cậu biết bình thường cô ấy lúc nghỉ ngơi, có thích làm điều gì không?"
Lâm Nghiên không hiểu vì sao anh lại bỗng quan tâm đến Thẩm Nam, anh cũng không phải là kẻ nhiều chuyện, nghĩ thầm chắc hẳn đã gặp Thẩm Nam mấy lần nên thân là lớp trưởng vẫn nên ưu ái với bạn học một chút.
Tiến sĩ Lâm nghĩ một chút, lẩm bẩm: "Lúc nghỉ cậu ấy thích làm gì à? Hình như thích ngủ nhỉ."
Khương Nhạn Bắc: "..." Giữ vững nụ cười.