Khương Nhạn Bắc nhìn gương mặt cô, sắc mặt ngưng trệ.
Thẩm Nam tiếp tục nói: "Tôi biết năm đó hành vi tự tung tự tác của tôi phiền nhiễu anh rất khốn khổ, cũng lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực. Lúc ấy quá tùy hứng, quá ngây thơ, mặc kệ bây giờ anh có còn để ý hay không, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một câu thật xin lỗi, đây là tôi nợ anh."
Nói xong, trái tim cô nhanh nhảy dựng lên, đôi mắt rũ xuống không dám tiếp tục nhìn anh.
Lông mày Khương Nhạn Bắc cau lại, yên lặng nhìn cô rối ren, sau một hồi lâu mới thở dài yếu ớt, nhàn nhạt nói: "Đã lâu như vậy, tôi sớm không để trong lòng."
Thẩm Nam âm thầm nhẹ nhõm thở một hơi, một lần nữa ngẩng đầu cười với anh: "Tôi biết trước kia mình quá xấu xa, nhưng thật ra không có ác ý."
Khương Nhạn Bắc nói: "Tôi biết."
Thẩm Nam còn nói: "Cảm ơn anh lần này đã giúp tôi."
Khương Nhạn Bắc cười bất đắc dĩ: "Hôm nay cô đã nói rất nhiều lần."
Thẩm Nam nói: "Vì sự giúp đỡ của anh, tôi có thể thuận lợi lấy năm vạn tiền thưởng, nên tôi thực sự rất biết ơn."
"Thật sao?" Khương Nhạn Bắc trầm mặc, liếc xéo cô, "Cho nên vì năm vạn tiền thưởng mới mời tôi đi ăn à?"
"Ơ?" Thẩm Nam hơi sửng sốt, thốt lên, "Nếu không tôi chia cho anh một nửa?"
Lúc đầu cô không trông cậy vào hạng mục này, chuyển biến này ngoài dự kiến có được, lấy đi một nửa cũng không thành vấn đề.
Mặt Khương Nhạn Bắc tối sầm: "Cô muốn dùng quy tắc ngầm với tôi à?"
Thẩm Nam: "..." Cô biết ý nghĩ này rất nguy hiểm.
Khương Nhạn Bắc nói: "Thường xuyên mời tôi đi ăn là được rồi."
Thẩm Nam sững sờ: "Vậy... Được."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, bổ sung thêm một câu: "Lần sau không ăn cay nữa."
Thẩm Nam gật đầu: "Được, anh chọn chỗ đi."
Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng: "Được, cô về đi, liên lạc sau."
Thẩm Nam lấy túi xuống xe, đi vài bước chợt nhớ còn chưa tạm biệt người ta, nhanh chóng quay lại xe, đưa tay vẫy vẫy với anh.
Khương Nhạn Bắc nắm tay lái, gật đầu với cô, đợi cô xoay người lần nữa, khóe miệng hơi cong lên rồi nổ máy xe.
Sau khi xe lên đường, tay anh xoa bụng vừa mới uống thuốc, còn hơi đau âm ỉ.
Lần sau nhất định không thể ăn cay.
***
"Về rồi à?" Mở cửa, Thẩm Quang Diệu ngồi trên sofa thấy con gái về, mở miệng nói.
Thẩm Nam gật đầu, khom người đổi giày.
Thẩm Ngọc lúc đầu ngồi bên cạnh Thẩm Quang Diệu, nhảy xuống ghế sofa chạy đến chân, nghiêng đầu nhìn cô.
"Nhìn gì đấy?" Thẩm Nam xoa đầu nhỏ của nhóc.
Thẩm Ngọc cười tủm tỉm: "Hôm nay chị vào nhà đã cười."
"Ồ" Thẩm Nam sững người.
Thẩm Ngọc nói: "Hôm nay chị rất vui vẻ!"
Lúc này Thẩm Nam mới nhận ra ý của nhóc, cười cười nhéo mặt của tiểu gia hỏa: "Em quan sát kỹ vậy sao?"
Đương nhiên vui rồi, lấy được hạng mục tiền thưởng năm vạn, còn... Còn cùng Khương Nhạn Bắc xem như hòa giải. Xem như cũng không tính, dù sao hai người cũng chưa từng trở mặt. Nhưng ít ra đã nói xin lỗi, đối với việc ngông cuồng trước kia của mình tiêu tan rất nhiều, cả người bỗng nhiên cảm giác thanh khiết hẳn. Mặc kệ hành vi năm đó che giấu đi tâm tư thiếu nữ nhưng làm sai là làm sai. Khương Nhạn Bắc không cân đo đong đếm chuyện đó, nên thực sự cô thiếu anh một lời xin lỗi.
Nhất là khi phát hiện tựa hồ Khương Nhạn Bắc không chán ghét cô như vậy, thật sự cô càng giống bình thường hơn.
Vì xong được một hạng mục trọng yếu, tảng đá lớn treo lơ lửng đã được nhấc xuống, nhẹ nhõm cả người. Thẩm Nam xin nghỉ chỗ chị Trần, ở nhà chơi cùng Thẩm Ngọc rồi rửa mặt nghỉ ngơi sớm.
Nhưng không biết có phải vì quá vui hay không, nằm trên giường một lúc vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Năm vạn tiền thưởng, đáng để vui mừng nhưng hình như sự hung phấn trong lòng không phải vì điều đó.
Mấy năm nay bị cuộc sống lôi về phía trước, cô dường như không nhớ đến chuyện của quá khứ, cô sợ hãi nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét trước kia của mình, cũng sợ hãi mình quá để tâm cùng không cam lòng. Nhưng hôm nay sau khi xin lỗi Khương Nhạn Bắc, nhưng quá khứ bị vùi lấp kia phảng phất không khó để đối mặt như thế.
Xuất thân cô không phải sinh ra đã giàu, ba mẹ đã từng là công nhân bị đào thải, chỉ là mượn được thời cơ, thêm thông minh tài giỏi, lúc cô còn chưa có ký ức đã chuyển nhà rồi. Không đến mười tuổi, Thẩm gia đã là nhà giàu có một vùng.
Trước khi mười tám tuổi, cuộc sống của cô chỉ dùng một lời ca để hình dung: "Mọi chuyện đều tốt, chỉ thiếu phiền não. Ba mẹ yêu thương, gia đình giàu có."
Mà từ nhỏ cô đã xinh đẹp, mới ở tiểu học đã nhận thư tình của con trai. Thành tích của cô cũng không tệ, dù không tính là xuất sắc nhưng lần nào thi cử đều có thể phát huy hơn mức bình thường, như việc thi đại học, cô thi một lần điểm đã vượt qua thành tích bình thường của mình.
Thần may mắn như thế mà độ cô.
Nhưng trong cái may có cái rủi, mùa hè thi đại học kia, cuộc sống cô bắt đầu có biến cố. Mẹ yêu thương cô nhất, bị tai nạn giao thông qua đời. Mà chuyện đau khổ càng tăng là sau khi tai nạn, cô thấy được hình ảnh ba cô cung cấp tiền cho một thực tập sinh đã lâu trong điện thoại mẹ. Sau đó còn ngoài ý muốn biết được lúc mẹ cô nằm cấp cứu trong bệnh viện, bên ngoài phòng phẫu thuật cô khóc gọi điện cho Thẩm Quang Diệu nhưng không kết nối được, thì ra là đang hẹn hò của thực tập sinh trẻ tuổi kia.
Cuộc sống hạnh phúc mười tám năm, hoàn toàn sụp đổ từ mùa hè năm đó.
Vì ương bướng với Thẩm Quang Diệu mà bắt đầu mùa hè kia, Thẩm Nam đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Lúc điền nguyện vọng, cô đăng kí chuyên ngành mà Thẩm Quang Diệu ghét nhất để vào đại học, nhưng không bao giờ lên lớp, trở thành sinh viên xấu từ đầu đến chân.
Cô đòi tiền Thẩm Quang Diệu vô tội vạ, sống mơ mơ hồ hồ, đắm mình vào cuộc chơi phú quý.
Thẩm Quang Diệu chơi gái, con gái như cô cũng bắt chước theo người ba tốt này. Sau khi vào đại học, cơ hồ mỗi tháng đổi một bạn trai, chuyên chọn những nam sinh hoa tâm lạm tình. Một khi nhìn thấy bọn họ lộ vẻ chân tình với mình thì không chút do dự vứt bọn họ đi.
Cô dùng phương thức này để có được cảm giác trả thù được Thẩm Quang Diệu.
Quan hệ hai người như nước với lửa, nhưng Thẩm Quang Diệu là người ba nuông chiều con gái, dù tức giận thế nào cũng không hung ác với đứa con gái duy nhất này. Ông từng có ý định ngăn tài chính của cô để uy hiếp cô cải tà quy chính, nhưng cô chỉ nói một câu "Nếu ba không cho tôi tiền, tôi sẽ giống như con tiện nhân Trần đi bám người giàu có, tuổi trẻ xinh đẹp tôi còn hơn bà to, nhất định sẽ tìm được lão già giàu có hơn.". Không thể không khiến Thẩm Quang Diệu bỏ đi suy nghĩ chặt đứt đường tiền của cô, vẫn như cũ mỗi tháng viết liền cho cô mấy chi phiếu đến sáu bảy chữ số, biết xe cô đụng hư lập tức kêu người đem xe mới đến.
Thẩm Quang Diệu không thể làm gì được cô, khiến cô càng ngày càng ngông cuồng.
Nhưng thời gian quá lâu rồi, cả người thật giống như trở nên ngày càng trống rỗng, càng ngày càng mơ hồ. Sau mỗi lần trụy lạc, nhìn xung quanh phòng bao lúc tỉnh lại, nhìn mảnh tường trắng xóa tựa như bị người khác khoét đi một lỗ lớn, linh hồn như mất đi, chỉ còn cái xác không hồn.
Lúc nào thì chú ý đến Khương Nhạn Bắc? Hẳn là học kỳ thứ nhất năm ba, thật ra cô không nhớ rõ lắm.
Trước đó, đương nhiên cô biết Khương Nhạn Bắc. Anh là lớp trưởng của bọn cô, sinh viên nổi tiếng của khoa. Chỉ là dạng sinh viên tốt này cùng sinh viên tốt như cô nhất định không hề có quen biết. Cô chỉ biết anh là một nam sinh nghiêm túc cẩn thận, làm chuyện gì cũng rất chân thành.
Cô không hứng thú với loại nam sinh này, hoặc là nói đối với loại sinh viên tốt này không nằm trong phạm vi trêu chọc của cô.
Cô nhớ rõ đó là một buổi tối, người mấy ngày không đến trường như cô khó được một lần đến thư viện đọc sách, mãi cho đến khi đóng cửa mới ra ngoài.
Sân trường hơn mười giờ, ngoại trừ lớp học phụ đạo đều rất yên tĩnh. Ngoài cửa hướng tây của thư viện, nhớ đến đường tắt dẫn đến một ngọn núi nhỏ, nói là núi nhưng thực ra chỉ là một ngọn đồi nhỏ, không biết từ thuở nào lấy tên là đồi tình nhân, tên cũng như ý nghĩa, là nơi để các cặp đôi trong trường hẹn hò. Đồi tình nhân không có tình yêu cấm kỵ, chỉ có mấy ngôi nhà nhỏ tạm bợ cho mấy con mèo hoang.
Đây là sườn núi cho các cặp tình nhân trong trường, cũng là khu vườn bí mật của Thẩm Nam.
Cô lấy mấy hộp thức ăn trong túi cho mấy mèo con lúc trước bị vứt bỏ. Chưa đến khu ở của mèo hoang, xa xa đã thấy một nam sinh đang ngồi xổm xuống chỗ cô cho đó là vị trí cho mèo ăn, trước mặt anh là mấy hộp thức ăn cho mèo.
Thẩm Nam đứng yên không tiến đến.
Nhìn ba con mèo ăn sạch hộp, nam sinh đưa tay vuốt đầu mèo một cái, lấy lại hộp thức ăn, đứng lên định đi khỏi. Ba con mèo chen lấn nhau cắn ống quần anh, lại nằm trên chân anh vừa cào vừa lăn.
Nam sinh ôn nhu nói: "Không được đâu, hôm nay ăn đủ rồi, không thể ăn nữa.
Mèo con lên tiếng lớn hơn, một con dùng đầu cọ vào chân anh, hai con lấy bụng vui đùa. Nam sinh thở dài, móc ra hai hộp nhỏ trong túi quần: "Đây là hai hộp cuối cùng, ăn xong không được đòi nữa."
Anh mở hộp ra, đặt bên chân, ba mèo nhỏ lập tức vây quanh bắt đầu thưởng thức.
Bóng lưng nam sinh cao gầy, mặc một bộ đồ đơn giản, chiếc cặp sách treo trên một vai, nghĩ là mới ra từ phòng tự học.
Ánh đèn đêm gần đó chiếu xuống, bao quanh nam sinh và mèo hoang, trong khoảnh khắc đó Thẩm Nam cảm thấy cảnh tượng trước mắt không chân thực.
Đêm đó có trăng không sao, gió mát nhè nhẹ. Cũng biết là do đêm quá đẹp hay ánh đèn mông lung, Thẩm Nam chỉ cảm thấy tấm lưng kia cũng như trăng thanh gió mát.
Đương nhiên cô nhận ra nam sinh đó là ai, là bạn học của cô hai năm nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp nhau, Khương Nhạn Bắc, một người luôn được thầy và trò tán dương.
Cô không tiếp tục đi lên trước, trước khi nam sinh đi, cô đã rời khỏi khu vườn bí mật này.
Mà bởi vì cái nhìn thoáng qua tối hôm đó, Thẩm Nam đã chân chính nhớ kỹ Khương Nhạn Bắc. Không phải là sinh viên tốt trong miệng người khác mà là bóng lưng cho mèo hoang ăn.
Lần thứ hai gặp lại Khương Nhạn Bắc là lúc lên lớp hai ngày sau. Từ khi lên năm ba, ngoại trừ mấy lớp học giảng viên khắc nghiệt thì tần suất cô đến lớp rất ít.
Khó được một lần lên lớp, Thẩm Nam vẫn ngồi hàng cuối cùng như thường lệ. Nhưng đó là lần đầu tiên cô không ngủ trên lớp hay chơi điện thoại, cũng hẳn là lần đầu tiên trong hai năm qua cô quan sát sinh viên trong lớp, nghiêm túc mà nói là quan sát nam sinh ngồi ở phía trước nào đó.
Cô vẫn nhìn bóng lưng Khương Nhạn Bắc như cũ, so với ban đêm, chỉ cách mấy mét nên cực kỳ rõ ràng. Anh đi học rất nghiêm túc, tư thế chính chắn, lưng thẳng tắp, chỉ có lúc chép bài thân thể mới hơi nghiêng về phía trước.
Kết thúc hai tiết, cô tiến lên lễ phép nói chuyện với thầy chủ nghiệm một hồi rồi mới thu dọn cặp sách rời đi.
Thẩm Nam thấy mặt của anh, cô đương nhiên biết dung mạo của anh nhưng đây là lần đầu cô nghiêm túc nhìn nhận nam sinh học chung hai năm này.
Lúc này cô mới phát hiện, thì ra nhân vật nổi tiếng của khoa sinh học này lại anh tuấn như thế. Có lẽ ngũ quan cũng không phải quá hoàn mỹ nhưng có khí chất rất sạch sẽ, thuộc riêng về người nam sinh này, giống như đêm trăng gió mát hôm ấy, khác biệt với nhưng bạn trai chớp nhoáng của cô nhiều.
Đương nhiên khác biệt, những người kia đều là kẻ cặn bã, giống như ba cô Thẩm Quang Diệu.
Sinh viên trong phòng dần tan, thường ngày cô đều đi từ cửa sau nhưng lần này ma xui quỷ khiến, cô lấy túi nhỏ của mình, đi trên giày cao gót đến cửa trước. Lúc đi ngang qua Khương Nhạn Bắc, nhịn không được giương mắt nhìn anh.
Đó hẳn là lần đầu cô đối mặt cùng Khương Nhạn Bắc, sau đó thấy anh hơi nhíu mày cùng con ngươi quạnh quẽ, thấy được một tia phản cảm.
Cô biết mình nổi danh là sinh viên xấu, thậm chỉ cả lớp học hay cả khoa liên quan đến cô đều đồn đại, so với sự thật càng khó nghe hơn.
Đương nhiên cô cũng không để ý, đối với cô mà nói, thanh danh càng xấu càng tốt, tốt nhất có thể khiến Thẩm Quang Diệu tức chết.
Nhưng cô cũng hiểu, nam sinh tốt thường chướng mắt với các cô gái như cô – mà Khương Nhạn Bắc lại là nam sinh tốt điển hình.
Cô thu mắt lại, hậm hực bước ra khỏi phòng học.
Xen lẫn đám người, cô chậm rãi đi ra khỏi tòa học viện, một lần nữa thấy Khương Nhạn Bắc. Anh đang cùng một nữ sinh chờ anh, sóng vai rời đi, dù không có nắm tay ôm vai nhưng hai người rất thân thiết. Anh giúp nữ sinh đó mang cặp sách, cười cười nói nói sáng cả một góc trường, là một cặp tình nhân rất bình thường.
Nữ sinh đó có mái tóc dài xõa ngang vai, mặc áo sơ mi cùng quần bò, là phong cách điển hình của nữ sinh. Mặc dù hơi xa nhưng vẫn nhìn thấy được đó là một nữ sinh thanh lệ, là loại mà nam sinh rất thích, cực kỳ hợp với Khương Nhạn Bắc ngọc thụ lâm phong.
Thẩm Nam một lần nữa cảm thấy bực bội, loại cảm giác lạ lẫm này khiến cô khó chịu kháng cự.
Khi một người bắt đầu chú ý một người khác, tần suất nhìn thấy đối phương tựa hồ càng cao lên.
Sau việc này, dù không lên lớp nhưng Thẩm Nam ở trường cũng thường thấy Khương Nhạn Bắc. Có đôi khi ở khu vườn bí mật của cô, nhìn thấy anh đang đút thức ăn cho mèo hoang; hoặc là lúc ở trường học, anh chạy xe đạp chở bạn gái ngang qua chiếc Maserati của mình; đôi lúc ở khu ký túc xa, nhìn anh đưa nước đến lầu của nữ sinh khoa Anh ngữ; có khi lại đứng dưới lầu ký túc xá nữ chờ bạn gái.
Quả nhiên nam sinh tốt cũng là bạn trai tốt.
Anh sẽ giúp cô bé kia xách cặp, giúp cô múc nước mua cơm, kiên nhẫn chờ đợi dưới lầu. Chiếc xe đạp còn mới, chỗ ngồi phía sau đã lắp thêm một cái nệm êm.
Thẩm Nam nghĩ, anh nhất định rất thích cô gái kia, cô bé tốt đáng giá được yêu. Cô là người nổi bật giữa đám đông, rất nhiều nam sinh tuyên bố thích cô, nhưng cô biết trong số ít bọn họ là thật lòng, đơn giản là thấy bộ dáng cô xem như không tệ, còn vung tiền như rác.
Nếu không thích những thứ này, cô còn gì đáng giá để người khác thích đâu?
Cô mở cửa Maserati, lại hâm mộ nhìn nữ sinh ngồi sau xe đạp kia.
Hành động âm thầm quan sát cuộc sống của người khác khiến Thẩm Nam càng chán ghét bản thân hơn, càng làm cô trở nên ngông cuồng phóng túng hơn.
Đoạn thời gian đó, có nam sinh mỹ thuật nhất quyết theo đuổi cô nhưng thực tế cô xác thực đã quen anh ta mấy ngày, sau đó biết được anh ta bắt cá hai tay với bạn gái trước còn theo đuổi mình, không chút lưu luyến đá anh ta ngay.
Ngày ấy cô đi vào trường, gặp lại nam sinh mỹ thuật, anh ta còn chặn trước xe diễn một vở mối tình thắm thiết. Cô cảm thấy cực phiền, chờ anh ta nói xong, lấy một cọc tiền mặt trong túi ném vào đầu anh ta: "Không phải anh thích tiền của tôi sao? Đủ chưa?"
Cô ghét nhất nhưng loại lấy danh nghĩa tình yêu, thật ra bất quá là nhắm vào nam nữ có tiền, cũng như loại tiểu tam mặt dày bám vào ba của cô.
Lúc trước cô đưa nam sinh mỹ thuật đến nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, thấy mặt anh ta không che giấu được sự khát vọng, giống hệt như tiểu tam họ Trần kia.
Lúc này nam sinh mỹ thuật quỳ gối trước mặt cô, than thở khóc lóc: "Nam Nam, anh thật sự yêu em, em muốn anh chứng minh thế nào?"
Thẩm Nam cười ác độc: "Được! Anh để tôi đánh anh mười cái tát thì sao?"
Nam sinh mỹ thuật gật đầu, nắm lấy tay cô, tràn đầy kích động: "Em đánh đi!"
Thẩm Nam thầm nghĩ, anh ta hèn như vậy thì phải thỏa mãn anh ta, cô không chút do dư cho một bạt tai.
Vì trong sân trường, dù không phải lúc nghỉ trưa nhưng học sinh lui tới cũng không ít, rất nhiều người dừng chân nhìn lén.
Chát... Chát... Cái tát vang dội khắp cả sân trường yên tĩnh.
Đến khi đã đánh được năm sáu cái, tay của Thẩm Nam bị người khác tóm chặt. Cô ngẩng đầu, nhìn nam sinh đang xen vào việc của người khác, sau đó ngạc nhiên đến ngơ ngẩn.
Gương mặt Khương Nhạn Bắc nặng nề, ánh mắt lạnh như đóng băng, anh nắm chặt tay cô, nghiêm nghị nói: "Thẩm Nam! Đây là trường học, phiền cô thu liễm lại hành vi của cô!"
Thẩm Nam nằm mơ cũng không ngờ, lần đầu tiên Khương Nhạn Bắc gọi tên mình lại vào tình huống như thế này.
Chuyện cô giữa đường đánh người không phải lần đầu, cũng biết hành động như vậy khiến nhiều người chán ghét, nhưng cô không thèm để ý hình ảnh của mình trong lòng người khác be bét thế nào, cũng không quan tâm thanh danh có bao nhiêu hung ác.
Lúc ở năm hai thời kỳ phản nghịch, cô hận không thể đối nghịch cùng toàn bộ thế giới, thậm chí còn đắc chí vì sự hung ác này.
Mà lúc đối đầu với Khương Nhạn Bắc, lần đầu tiên cô sản sinh ra một cảm giác xấu hổ không thể diễn tả.
Ánh mắt Khương Nhạn Bắc sáng như lửa nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng hất tay cô ra: "Cô có biết mình đang làm gì không?"
Nam sinh mỹ thuận với gương mặt sưng đỏ đẩy tay anh ra, quát: "Tôi đang cùng bạn gái thể hiện tình cảm, mắc mớ gì đến anh?" Nói rồi ôm chân Thẩm Nam, vứt hết mặt mũi: "Nam Nam, em tiếp tục đi!"
Thẩm Nam kinh ngạc nhìn mặt Khương Nhạn Bắc như phủ một tầng băng, cúi đầu nhìn nam sinh không còn tự tôn quỳ dưới đất. Loại so sánh này khiến dạ dày cô nôn nao, cảm giác buồn nôn dâng lên.
Đối với nam sinh mỹ thuật, cũng là đối với mình.
Đây là lần đầu cô cảm nhận được sự ác liệt của mình, thì ra khiến người khác buồn nôn như thế.
Sau đó cô hoảng sơ đá văng tên nam sinh đó, mở cửa xe trốn đi.
Sau lần đó rất lâu cô không đến trường. Mãi cho đến kỳ thi cuối tháng, mới lấy Maserati xuất hiện trên trường. Khu vườn bí mật cùng mấy con mèo hoang, lúc cô không còn cho ăn nữa vẫn mập mạp như cũ, hẳn Khương Nhạn Bắc vẫn hay đến.
Một thời gian không gặp, anh vẫn là nam sinh phong hoa tuyết nguyệt như cũ, điều duy nhất thay đổi là lúc ngẫu nhiên gặp ở sân trường sau khi thi, anh luôn đi một mình hoặc cùng với nam sinh trong lớp, không thấy nữ sinh bên cạnh nữa.
Đệm nhỏ phía sau xe đạp của anh cũng không biết đã ở đâu.
Khi đó đã gần năm tư, cô nghe nói anh lại lấy được học bổng, lại nghe nói anh chuẩn bị xuất ngoại học trường danh giá, nắm chắc đến chín mười phần.
Đó là một nam sinh có mục tiêu rõ ràng, nắm chắc được cuộc đời mình trong tay. Còn người ngơ ngác, phương hướng mờ mịt như cô, là hai thế giới khác nhau.
Dù là khi đó Thẩm Nam hiểu được ý nghĩa Khương Nhạn Bắc trong lòng mình, cũng biết nam sinh tốt cùng bạn gái tốt của anh đã sớm chia tay, nhưng cô không có bất kỳ ý gì trêu chọc anh.
Rất kỳ lạ, cô là một nữ sinh vô pháp vô thiên nhưng lần đó, Khương Nhạn Bắc nắm chặt tay cô ngăn ẩu đả với nam sinh kia, cô nhìn anh có chút kiêng kị, là một cảm giác tự ti mặc cảm thẹn thùng.
Cô vẫn ngơ ngác như cũ, nhưng không giao du với bạn trai nữa. Kỳ thật những nam sinh cặn bã kia, làm sao có thể được cho là bạn trai được?
Cuộc sống lại gặp biến cố ở học kỳ đầu năm cuối.
Đó là lúc gần cuối năm, Thẩm Nam có được tin tức, Thẩm Quang Diệu quyết định cưới Trần Cần – là tiểu tam cô hận đến thấu xương. Nguyên nhân rất đơn giản, vì tiện nhân này đã mang thai.
Thẩm Nam biết được tin này, chạy về náo loạn với Thẩm Quang Diệu một trận, cuối cùng Thẩm Quang Diệu cho cô cái bạt tai để kết thúc trận cãi vã này.
Cô vẫn cảm thấy tiểu tam này là người làm nên chuyện lớn, mấy năm trước cô cho người chặn xe cô ta, xé quần áo rồi đánh cô ta đến vào bệnh viện. Mà dù cho cô làm chuyện gì Thẩm Quang Diệu cũng che chở cô ta, nhưng cô ta cũng không thể bỏ chuyện vô danh vô phận bám vào người đàn ông trung niên mập này.
Cùng lúc đó không thể phủ nhận, hành động tự tung tự tác của Thẩm Nam lại hỗ trợ cho việc trung trinh của tiểu tam. Khiến Thẩm Quang Diệu cảm nhận được tình yêu trẻ tuổi của thiếu nữ, không bỏ được cô ta. Cuối cùng cô ta dùng đứa con hoang trong bụng đường hoàng bước vào nhà.
Đến mấy năm sau, sự thật chứng minh, tiểu tam vẫn là tiểu tam, không có bất kỳ cái gì gọi là chân ái. Mà vị tiểu tam của ba cũng là người làm chuyện lớn, sau khi chồng bị tai nạn liệt nửa người, vứt đi đứa con chưa đến một tuổi cuống cuồng bán cổ phần của Thẩm Quang Diệu cho cô ta, nhanh chóng cùng tình nhân chạy ra nước ngoài.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
Chuyện Thẩm Quang Diệu cưới Trần Cần khiến Thẩm Nam bức bối muốn làm chuyện gì đó, phát tiết sự buồn bực trong lòng, muốn điên cuồng giết người.
Đêm đó cô từ Thẩm gia về trường, đến khu vườn bí mật, thấy được Khương Nhạn Bắc đang cho mèo ăn. Thế là điên cuồng trong lòng đã có mục tiêu cụ thể.
Cô lấy hộp thức ăn cho mèo ra, đi lên trước, làm bộ dạng trêu chọc như những nam sinh khác, quấn lấy tóc cười nhẹ bắt chuyện với Khương Nhạn Bắc: "Lớp trưởng, anh cũng thích mèo à!"
Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn cô, lấy mèo bên chân ra rồi dọn hộp trên đất, không nói một lời quay người rời đi.