Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng Thẩm Nam cũng không thể không thừa nhận rằng, khi ở trước mặt Khương Nhạn Bắc, cô luôn có cảm giác tự ti phức tạp. Cho dù lúc đó cô là đứa con gái nhà giàu muốn làm gì thì làm, cô cũng cảm thấy như vậy. Khi đó anh là một sinh viên chăm chỉ xuất sắc tự biết kiềm chế, biết rất rõ về cuộc sống của mình, anh giống như luôn luôn biết mình đang làm gì và nên làm gì. Như vậy khiến cho tất cả mọi ngơ ngơ ngác ngác mê mang của cô không có chỗ ẩn trốn trước mặt anh. Thế là khi bị anh trách cứ, chỉ có thể dùng sự kiêu căng tùy hứng của một đứa nhà giàu khoe mẽ thanh thế để che giấu.
Mà bây giờ, thứ mà cô dùng để che giấu đã không còn tồn tại, bây giờ bị anh răn dạy thế này, thật sự không biết đáp lại như nào. Mấy năm nay cô hát ở quán bar, thường xuyên về muộn một mình trong thời gian dài, đã không còn suy nghĩ đến chuyện có an toàn hay không nữa rồi. Cho nên anh nói đúng, cô lớn như thế này rồi, đúng thật là một chút ý thức về an toàn đều không có.
"Tôi.... không nghĩ tới." Cô thấp giọng nói.
Mắt Khương Nhạc Bắc nhìn đến bụi đất dính đầy trên váy cô, tiếng nói mới chậm lại: "Vừa rồi có bị thương ở đâu không?"
Câu nhắc nhở này của anh, Thẩm Nam mới cảm thấy lòng bàn tay đau rát, hình như còn có cảm giác ẩm ướt, giơ tay lên mượn ánh đèn để nhìn, mặc dù không đến mức máu tươi chảy ròng ròng, nhưng bị trầy một mảng da lớn, lòng bàn tay dính đầy máu.
Ánh mắt Khương Nhạn Bắc rơi trên tay cô, nhăn mày lại, "Cô nên tranh thủ thời gian dùng i-ốt rửa qua vết thương, đằng trước có một tiệm thuốc 24h."
"Ừ." Thẩm Nam gật đầu, nhìn anh một chút, nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi."
Khương Nhạn Bắc: "Lúc nãy cô nói rồi."
Thẩm Nam: "....." Cô khẽ cắn môi dưới, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói.
Hai người cùng nhau trở về, ai cũng không lên tiếng nói chuyện, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng lá cây va chạm vào nhau trong gió đêm. Đi qua người ca sĩ lang thang có giọng hát bi thương, rẽ qua một góc đường, người cũng đông hơn, biển hiệu của tiệm thuốc đập ngay vào mắt. Khương Nhạn Bắc chỉ về phía ghế dài ở ven đường, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, "Ngồi xuống kia, tôi đi mua thuốc."
"Không cần, để tôi tự...."
Lời từ chối nhã nhặn của Thẩm Nam còn chưa dứt, anh đã quay người đi thẳng về phía tiệm thuốc. Cô đứng tại đó, ngây ngốc nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp đi vào một quán nhỏ đèn đuốc sáng trưng, nửa ngày sau, hậm hực đi đến ghế dài, ngồi xuống.
Ban đêm ở thành phố này rất dễ chịu, không lạnh cũng không nóng, trong không khí không đục ngầu như ngày thường của thành phố của cô. Nếu như không xảy ra chuyện vừa rồi, đêm nay có lẽ cô sẽ có một tâm trạng tốt, có khi lúc ngủ còn gặp mộng đẹp.
Cô không đến mức suy nghĩ lung tung về việc "Anh hùng cứu mỹ nhân" của Khương Nhạn Bắc. Bởi vì anh là Khương Nhạn Bắc, cho nên mới không có chút lưu tình nào mà từ chối giúp cô đề cử về hạng mục IWF, cũng giống như sẽ không chút do dự nào mà ra tay cứu giúp lúc cô bị cướp bóc.
Anh mãi mãi là một người khách quan công minh.
Thế nhưng bởi vì anh là Khương Nhạn Bắc, trong lòng cô không tránh được có chút gợn sóng. Chí ít, bữa cơm trưa làm cho người ta tức giận kia mấy ngày trước, cũng vơi đi chút canh cánh trong lòng.
Khương Nhạc Bắc rất nhanh quay lại, trong tay không chỉ có i-ốt và bông tai, còn có một chai nước lọc.
"Rửa vết thương trước đã." Anh mở chai nước lọc ra.
Thẩm Nam sửng sốt, luôn cảm thấy không phải như thế này, nhưng phản ứng lại giống như quấn quanh trái đất, trước khi kịp nhận ra, đã biết ngoan ngoãn nghe lời vươn tay ra.
Vừa mới ngã trên đất, nên bàn tay thật sự dính nhiều bụi bặm. Sau khi rửa sạch sẽ, lúc cô lấy khăn giấy ra lau phần nước đọng, Khương Nhạn Bắc rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, mở nắp lọ i-ốt, rút bông tai nhúng vào.
"Xòe tay ra." Anh lại phân phó một lần nữa.
Thẩm Nam khẽ cắn môi dưới, muốn nói để tự mình làm, lại cảm thấy như vậy càng giống với càng che càng lộ, đành phải tiếp tục làm theo. Nước thuốc lạnh buốt dính ở miệng vết thương, ngoại trừ đau ra, còn có cảm giác ngứa ngứa, ngay sau đó trong nội tâm cô cũng giống như có thứ gì đó đang bò.
Đèn đêm không phải kiểu sáng tỏ, cô bất động nhìn khuôn mặt ngược sáng của người đàn ông. Mũi cao thẳng, hình dáng rõ ràng hơn so với khi đi học, cũng thêm mấy phần cứng rắn. Cô nhớ rõ khi đó làn da anh trắng hơn một chút, mang theo dáng vẻ thư sinh không dính khói lửa bụi trần. Mà hiện tại, có lẽ bởi vì thường xuyên phải ra ngoài dã ngoại làm thí nghiệm, làn da đen hơn, cũng tăng thêm hương vị của đàn ông.
Chính là hương vị lạnh lẽo cứng rắn cùng sự cấm dục.
Tim Thẩm Nam bỗng nhiên đập nhanh hơn, thậm chí cô còn hoài nghi không biết anh nghe được, sẽ hiểu nhầm mình có ý gì gì đó với anh không.
Mặc dù tim đập rộn lên, nhưng cô tự nhận, đây chỉ là phản ứng theo bản năng khi một cô gái tiếp xúc gần gũi một người đẹp trai mà thôi, cũng không có bất kỳ hàm ý dư thừa nào.
Không sai, chính là như vậy.
Đương nhiên Khương Nhạn Bắc không nghe thấy tiếng tim đập của cô, cũng không biết ý nghĩ điên đảo trong đầu cô, nghiêm túc cẩn thận rửa vết thương nhỏ trên tay, cúi đầu nhìn váy dài dính đầy bụi bẩn, hỏi: "Đầu gối có bị thương không?"
Thẩm Nam cẩn thận từng li từng tí kéo váy lên, đầu gối bên trái đúng thật là có một vết trầy da, Khương Nhạn Bắc cũng nhìn thấy.
Anh thay bông tai, khom người rửa vết thương ở đầu gối cho cô.
Chân cô thon dài trắng nõn, trên đầu gối mặc dù chỉ có một vết trầy nhỏ, cũng vô cùng dễ thấy. Giống như đồ sứ quý báu, không cẩn thận một chút cũng tạo ra tì vết, động tác tay Khương Nhạn Bắc cũng bất giác nhẹ nhàng hơn, nhưng khi anh đụng vào vết thương, Thẩm Nam vẫn bị đau đến vô thức rụt chân lại.
Tay anh ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: "Đau à?"
Thẩm Nam lắc đầu. Dưới đèn đêm, đôi mắt cô đen kịt, ánh mắt hiện rõ sự bối rố không biết nên làm thế nào. Trong trí nhớ của Khương Nhạn Bắc, cô luôn trong bộ dáng ngạo mạn hoặc giảo hoạt hoặc trương dương phô trương thanh thế, chưa từng xuất hiện vẻ mặt này. Không biết sao, ahh lại nhớ tới con hươu nhỏ bị thương mà trước đây anh đã cứu trợ trong một đợt dã ngoại. Sau đó bởi vì ý nghĩ này của mình, anh không nhịn được cười thành tiếng.
Thẩm Nam hơi sửng sốt: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Khương Nhạn Bắc nhanh chónh trở lại dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý vết thương cho cô.
Thẩm Nam: "....."
Cô đoán không biết có phải người này đang cười nhạo mình không, lại cảm thấy mình chim sợ cành cong quá rồi. Mặc dù từ trước đến nay anh không vừa mắt cô, nhưng cũng không phải kiểu người sẽ giễu cợt khi cô gặp mấy chuyện nhỏ này. Anh cũng không phải người đàn ông nhàm chán như vậy.
"Xong rồi." Khương Nhạn Bắc thu dọn bông tai và khăn tay vừa dùng, đi ném vào thùng rác bên cạnh.
Thẩm Nam đứng lên: "Cảm ơn."
"Về đừng để dính nước, ngủ một giấc vết thương chắc sẽ đỡ hơn chút."
Nếu như không phải ngữ điệu của anh giống với bác sĩ đang dặn dò bệnh nhân, không nghe ra nửa điểm sắc thái tình cảm nào, thì rất có khả năng tim Thẩm Nam lại điên đảo thêm lần nữa vì những lời quan tâm này. Cô đã từng gặp qua rất nhiều kiểu đàn ông khác nhau, có nhiều người phải dùng cả văn võ để đối phó, nhưng kiểu quy quy củ củ chính phải này của Khương Nhạn Bắc lại làm cho cô không biết nên xử lý thế nào.
Giống như từ trước đến nay ở trước mặt anh, cô luôn không biết nên đối đáp ra sao.
**
Khương Nhạn Bắc nói không sai, ngủ một giấc, vết thương ở lòng bàn tay và đầu gối của Thẩm Nam cũng không có cảm giác đau đớn gì nhiều. Rửa mặt xong, khi đang bôi thuốc, cô lại không nhịn được mà nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, cảm giác giống như mình nằm mơ, không có chút cảm giác chân thực nào.
Giống như bị giật túi là giả, ngã sấp xuống cũng là giả, Khương Nhạn Bắc từ trên trời rơi xuống đương nhiên cũng là giả.
Nhưng mà cô cũng không phải mất trí nhớ hay hồ đồ, biết những chuyện tối qua thật sự có xảy ra.
Khách sạn bốn sao có phục vụ bữa sáng, lúc Thẩm Nam xuống lầu đi đến bữa tiệc đứng, đã có rất nhiều người. Cô cầm bữa ăn của mình, tìm một bàn trống ngồi xuống, vô ý thức nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên nhìn thấy Khương Nhạn Bắc đang ngồi cách cô mấy bàn.
Trong bàn đó còn có hai người đàn ông, đều có bộ dáng học giả, ba người trò chuyện vui vẻ.
Anh không nhìn thấy cô.
Thẩm Nam thu tầm mắt lại, bắt đầu ăn sáng. Mới uống được hai ngụm sữa đậu nành, một người đàn ông bưng khay đồ ăn đến bên cạnh bàn, nho nhã lễ độ hỏi: "Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không vậy?"
Thẩm Nam lắc đầu.
Người đàn ông ngồi xuống đối diện với cô, dùng lời dạo đầu cũ kỹ: "Người đẹp, ăn một mình sao?"
Thẩm Nam ngẩng đầu nhìn anh ta, người đàn ông mặc Âu phục giày da đang nhìn cô. Đây không phải là chào hỏi lễ phép, mà là bắt chuyện làm quen. Đang bên ngoài giờ làm việc, Thẩm Nam không có chút hào hứng nào với đàn ông, chỉ lạnh nhạt ậm ừ, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Người đàn ông này dây dưa không bỏ, sau khi ngồi xuống đối diện với cô, tiếp tục giở các trò lôi kéo làm quen. Đây là một khách sạn bốn sao, những khách hàng vào ở cũng có thân phận không tệ, tên này cũng hiển nhiên cảm thấy bản thân không tệ, thật tình không biết Thẩm Nam cảm thấy tiếng nói của anh ta như ruồi, ong ong ong rất phiền, lông mày cũng không nhịn được hơi nhíu lại. Nhưng dù gì cũng là người xa lạ, cô cũng không còn là cô gái ít tuổi dễ xúc động nữa, trừ phản ứng lạnh nhạt, cũng không nói thêm gì cả.
Sau đó người đàn ông này có lẽ cảm thấy không thú vị, đưa cho cô một tâm danh thiếp, "Đây là danh thiếp của tôi, hy vọng có một ngày có thể làm bạn với tiểu thư đây."
Thẩm Nam lễ phép nhận lấy, liếc mắt nhìn tên tuổi trên danh thiếp, tổng giám của công ty nào đó, hóa ra là một tinh anh. Một tinh anh bắt chuyện với con gái ở phòng ăn khách sạn.
Tên đó lại hỏi: "Không biết cô đây có tiện để lại danh thiếp không?"
Thẩm Nam: ".... Cũng không tiện cho lắm."
Người đàn ông đó cười xấu hổ, tự chuốc nhục nhã rồi rời đi.
Thẩm Nam nhìn bóng lưng đó rời đi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trong lúc lơ đãng cô nhìn thấy Khương Nhạn Bắc chẳng biết từ lúc nào đã nhìn cô, trên mặt anh không có biểu cảm gì. Thẩm Nam nghĩ đến anh ra tay giúp đỡ tối hôm qua, đang do dự không biết có nên cười với anh, xem như chào hỏi không. Liền thấy người bên cạnh vỗ vỗ vai anh, anh nhanh chóng thu lại ánh mắt đang đối diện với mình, đứng dậy rời đi cùng họ.
Thẩm Nam còn chưa kịp triển khai nụ cười tươi tắn của mình, khóe miệng cứng ngắc, có chút hậm hực tiếp tục ăn sáng.
*
Triển lãm tranh diễn ra ngay tại khách sạn này, có rất nhiều người tham gia, có rất nhiều người trong giới và các tình nguyện viên bảo vệ môi trường. Buổi sáng là đại hội truyền hình trực tiếp, mấy ngàn người ngồi đấy ắp trong đại sảnh.
Người chủ trì rất mau miệng, cũng rất biết sách điều tiết bầu không khí, nhưng nhóm khách quý phát biểu cũng không có ý kiến gì mới. Không bao lâu sau, Thẩm Nam ngồi ở hàng sau cũng đã bắt đầu buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên, cô mới bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Khương Nhạn Bắc cầm mic đứng trên sân khấu.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ tây màu đen, bên trong là áo sơ ki trắng, không đeo cà vạt, nút thắt trên cùng mở ra, nhìn chính trực nhưng không cứng ngắc, tóm lại khí chất phi phàm anh tuấn nho nhã.
Chủ đề phát biểu của anh là về nguy cơ mà tính đa dạng sinh vật trong nước đang gặp phải, bên trên màn hình lớn hiển thị bản mẫu và số liệu mà anh đã nghiên cứu.
Thẩm Nam biết anh rất giỏi diễn thuyết, thời đại học anh luôn là học sinh ưu tú nên thường xuyên phát biểu trước toàn trường, trong lễ khai giảng hay lễ kỷ niệm hay những hoạt động quan trọng gì đó đều có bóng dáng anh. Một học sinh tồi như cô đến cả lớp học còn không đến, đã từng đặc biệt đến một đại hội khen ngợi học sinh ưu tú để nghe diễn thuyết vì anh. Trong những học sinh ưu tú lên phát biểu ngày đó đều trương dương, Khương Nhạn Bắc phát biểu lại không hề cố trưng ra điều gì, cố thu nội liễm, nhưng lại khiến cho cô cảm nhận sâu sắc được thế nào gọi là hạ bút thành văn, hạc lạc giữa bầy gà.
Bấm ngón tay tính toán, từ lần đó đến giờ cũng đã được khoảng sáu năm, bây giờ Khương Nhạn Bắc hai mươi tám tuổi, đem sự nội liễm nhưng khiến người ta không thể coi thường của ngày đó phát huy ngày càng tinh tế. Anh triển khai đề tài của mình từ quyển sách "Mùa xuân yên tĩnh" mà bất cứ ai muốn bảo vệ môi trường đều sẽ biết đến, từ thuốc trừ sâu phá hư nhau thai, kéo tới việc lạm phạt săn trộm, nói êm tai, giống như đang giảng giải về một cuốn truyện xưa kinh tâm động phách, để người ta bất giác bị cuốn vào.
Không thể không thừa nhận, thuyết trình là một bộ môn rất cần kỹ thuật. Chủ đề tương tự, mấy vị khách quý phát biểu trước đó đều rất nhàm tai, nhưng Khương Nhạn Bắc lại làm cho người ta đinh tai nhức óc.
Màn phát biểu hoàn tất, mọi người phía dưới vỗ tay như sấm, Thẩm Nam nghe thấy rõ ràng hai cô gái bên cạnh thấp giọng sợ hãi thán phục: "Bây giờ giáo sư sinh vật học đều đẹp trai như vậy, tài giỏi như vậy, ăn nói tốt như vậy sao??"
Thẩm Nam cong môi cười, không thể không thừa nhận Khương Nhạn Bắc thật sự rất ưu tú. Tốt nghiệp đại học nổi tiếng, một giáo sư trẻ tuổi, hết lòng với lĩnh vực mà mình thích, nắm trong tay cuộc sống của mình, luôn luôn biết rằng mình đang làm gì và nên làm gì. Mà không bị cuộc sống cuốn vào như cô.
Không cần bất kỳ bối cảnh gì, anh cũng đã là một ví dụ điển hình về người thành công tự tạo ra giá trị của mình.
Không biết vì sao, tự nhiên cô thấy buồn vô cớ, cảm giác tự ti mà cô không muốn thừa nhận kia lại một lần nữa hiện ra.
Hội nghị dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng tất cả hội triển lãm lại diễn ra cả một ngày, tiếp theo còn có triển lãm và nói chuyện đàm phán.
Còn chưa tới thời gian cơm trưa, Thẩm Nam quyết định đi xem triển lãm trước. Trong sảnh triển lãm trưng bày từng bức ảnh chụp và phim nhựa về các vấn đề sinh thái từng cái một nối tiếp nhau, xuôi theo bức tường. Có tác hại của lạm dụng thuốc sát trùng và thuốc diệt cỏ, dẫn đến việc không còn một ngọn cỏ; có nhà máy xả chất thải làm cho cá trong ao lớn chết hết; có những hình ảnh về giết trâu lấy sừng rồi cả việc săn giết tê giác; còn có những bầy chim trong các khu rừng lớn vì nguyên nhân lạm phát mà mất đi mái nhà.
Ngày nào tinh thần của Thẩm Nam cũng bị áp lực công việc cùng những chuyện vụn vặt nuôi sống gia đình chiếm cứ, ngoại trừ khi ra cửa gặp không khí ô nhiễm, giống như tất cả mọi người bôn ba sinh hoạt trong thành phố, tâm trạng tồi tệ phàn nàn vài câu, cũng chưa từng để ý đến những tin tức bảo vệ môi trường.
Một người còn chưa có nổi một cuộc sống yên ổn, cũng không quan tâm đến việc ngày mai trái đất có thể bị diệt vong hay không.
Nhưng cô vẫn bị những tấm ảnh và phim nhựa trên tường triển lãm này làm cho cảm động, cứ vậy mà bất tri bất giác nhìn mê mẩn. Đến lúc không biết đã đi đến bức ảnh thứ bao nhiêu, nhìn thấy trước một bức ảnh, có mấy người vây quanh đó. Cô đang định đi vòng ra, lại lơ đãng nghe được một thanh âm quen thuộc.
"Đây là khi IWF điều tra tại Kenya vào năm trước, chụp được bức ảnh này. Chín mươi con voi châu Phi bị giết, người săn trộm đã chém đứt nửa cái đầu của chúng để rút lấy ngà voi."
Thẩm Nam dừng bước lại, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn thấy Khương Nhạn Bắc đang bị vây ở trong cùng. Anh đang kể lại câu chuyện liên quan đến bức ảnh cho người tham quan. Thanh âm của anh từ tính trầm thấp, nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói êm tai, rất dễ dàng thu hút người ta.
Những người trẻ tuổi kinh ngạc khoa trương hô lên.
"Trời ạ, quá tàn nhẫn!"
"Không thể hiểu nổi tại sao nhiều người lại nhất định phải lấy ngà voi cơ chứ!"
"Vậy chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến nền sinh thái?"
Khương Nhạn Bắc nói tiếp: "Bởi vì voi châu Phi bị săn trộm, trong mấy chục năm gần đây, số lượng đã giảm một con số lớn. Mà săn trộm dẫn đến việc ngà voi châu Phi sẽ tiến hóa theo hướng không dài ra, trong tình huống bình thường, có 2-3% số lượng voi không phát triển ngà, mà theo thống kê, trong mấy năm gần đây, số lượng này đã tăng thêm một phần ba. Hệ sinh thái tự nhiên khỏe mạnh là một trạng thái cân bằng, bao gồm chuỗi thức ăn hoàn chỉnh. Nếu hoạt động của nhân loại ảnh hưởng đến một khâu nho nhỏ trong đó, ví dụ như giốnh loài bị tuyệt chủng, hoặc tiến hóa không bình thường, sẽ dẫn dến việc sự cân bằng của hệ sinh thái bị phá hỏng, từ đó lại ảnh hưởng ngược lại đến đời sống con người. Đơn cử ví dụ đã xảy ra trong nước, thập niên năm mươi của thế kỷ trước đã tiến hành cuộc vận động tiêu diệt chim sẻ, bởi vì chim sẻ ăn ngũ cốc, nên được xếp vào loại chim có hại, phát động toàn dân vây quét, dẫn đến chim sẻ cơ hồ đã tuyệt tích. Cứ như vậy các côn trùng trong đồng ruộng không có thiên địch, năm thứ hai lương thực giảm mạnh, đất nước nghèo đói."
Có người bừng tỉnh gật gật đầu.
Thẩm Nam cách đám người nhìn vào anh, ánh đèn trên tường chiếu xuống gò má anh, giống như giúp phủ lên anh một lớp ánh sáng nhu hòa, lúc đầu khuôn mặt có hơi lạnh lùng, liền có mấy phần ôn hòa. Là một người am hiểu và có thể làm những điều mình thích, thời khắc này hào quang của Khương Nhạn Bắc tỏa ra bốn phía.
Những người trẻ tuổi vây quanh anh, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi. Anh kiên nhẫn giải đáp từng chút từng chút một, thỉnh thoảng khóe miệng lộ ra một nụ cười lễ phép yếu ớt. Ngay tại lúc anh lơ đãng quay đầu, chợt thấy Thẩm Nam đứng cách đó không xa.
Thẩm Nam đang nhìn anh đến thất thần, sau đó không kịp đề phòng mà đối diện với tầm mắt của anh, giống như bị bắt gặp khi làm chuyện xấu gì đó, cô chợt quay đầu càng che càng lộ, vội vã rời đi.
Lông mày Khương Nhạn Bắc nhíu lên, nhìn bóng lưng của cô lui tới trong những người khách tham quan, rẽ vào một góc rồi không thấy nữa.
"Giáo sư Khương.... Giáo sư Khương..."
Tiếng gọi của người chung quanh kéo anh về: "Sao vậy?"
Có người lại hỏi anh mấy vấn đề, nhưng anh không thể nào chuyên tâm trả lời câu hỏi được, trong đầu đều là khuôn mặt mê man của Thẩm Nam lúc nãy.
****
Vee: tôi là một đứa nói được nhưng đ bao giờ làm được:))