Hơi thở của Long Cảnh phả lên quy đầu của Đoàn Sơn Nhu, ấm áp, ướt át.
Lưỡi hắn khẽ chạm vào rồi từ từ liếm từng chút một, liếm sạch dịch nhầy của Đoàn Sơn Nhu.
Lượng dịch quá nhiều khiến Long Cảnh đang mơ màng cũng phải bật cười.
Chảy ra vì hắn mà.
Nóng bỏng nhưng không có vị lạ. Điều này khiến môi Long Cảnh thoáng mút lấy tựa hồ như hôn nó.
Hắn lầu bầu, phàn nàn với Đoàn Sơn Nhu: “Nhiều thế.” Nhưng nói một đường làm một nẻo, bờ môi vẫn chẳng rời đi.
Dường như hắn không hiểu được trạng thái si mê của mình.
Hắn kéo bao quy đầu của Đoàn Sơn Nhu xuống, dịch thể trào ra, tràn trề đến mức chảy lên môi Long Cảnh. Hắn nghiêng đầu mút vào, giọng nói cũng trở nên dinh dính không rõ: “Nóng…”
Đoàn Sơn Nhu không ngờ rằng Long Cảnh sẽ làm đến bước này cho mình.
Cậu tưởng Long Cảnh sẽ cười mình.
Cậu nghĩ rằng Long Cảnh dù động dục cũng sẽ kiêu ngạo nhìn xuống: “Đoàn Sơn Nhu, cậu ư? Cậu nằm mơ đi!”
Nhưng cậu không mơ.
Long Cảnh đang ở dưới chân cậu, tư thế như một giống cái, quan sát kỹ hơn còn thấy cả sự dịu ngoan, chăm chú khi liếm mút.
Đoàn Sơn Nhu cúi xuống, nâng cằm Long Cảnh lên.
Đoàn Sơn Nhu rất thích dùng nụ hôn để bày tỏ tình cảm. Hơn nữa cậu nhận ra Long Cảnh quá ngốc đi thôi.
To lớn như thế mà cũng chẳng biết tránh né, hôn thế nào cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo, hôn đến mức khó thở rồi sẽ rên khẽ rồi xin tha.
Hắn đương nhiên sẽ không xin tha. Gương mặt với làn da bánh mật ửng đỏ rồi lan xuống đến cổ: “Bị điên à.” Hắn nói, ánh mắt lại dính chặt nơi dương [email protected] cư0ng cứng, vươn cao của Đoàn Sơn Nhu: “Trong miệng toàn là của cậu…”
Long Cảnh xấu hổ, giơ tay lau miệng, không nói nữa.
Đoàn Sơn Nhu kéo hắn dậy, ôm vào lòng: “Cái gì của em?”
Nhưng Đoàn Sơn Nhu cũng chẳng cho hắn thời gian trả lời. Ngón tay cậu vuốt ve lối vào mềm mại của Long Cảnh.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, cong eo dựa vào người Đoàn Sơn Nhu.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng thân thể thì rất rõ.
Lỗ nhỏ ướt át, hồng nhạt chảy nư0"c sướng xuống.
Đoàn Sơn Nhu động chạm cực kỳ chậm.
Cậu kiên nhẫn hơn tất thảy nhưng alpha đang động dục.
Không phải là kiên nhẫn, là gian xảo mới đúng.
Cậu muốn để từng nếp nhăn của Long Cảnh bị căng ra bởi dương v*t của mình. Cậu muốn nghe âm thanh khi Long Cảnh tiếp nhận mình, nghe âm thanh mờ ám khi da thịt va chạm và sự giao hòa thể dịch. Cậu muốn xem lỗ nhỏ của Long Cảnh dần được nong ra, màu hồng nhạt đậm dần.
Long Cảnh như chẳng thể phát ra âm thanh nào nữa. Tựa hồ hắn đang sợ hãi, sợ hãi những cơn sóng khoái cảm này đang là hư ảo.
Hắn biết người đang ôm mình vào lòng chính là một alpha chân chính bởi bản năng trong cơ thể Long Cảnh lúc này đang lấy lòng người ấy.
Giống như nó đã diễn tập cho sự xâm nhập này vô số lần rồi.
Hắn lại càng biết rằng chính mình đã từng nghĩ về Đoàn Sơn Nhu mà thủ dâm.
Long Cảnh cúi xuống, dựa vào vai Đoàn Sơn Nhu, run lên.
Vai Đoàn Sơn Nhu không cường tráng nhưng thẳng tắp.
“Long Cảnh ơi.” Tay Đoàn Sơn Nhu chuyển động thong thả. Mùi hoa nhài càng lúc càng nồng, dường như muốn khiến cậu đừng chần chờ nữa. Cậu vuốt ve lưng Long Cảnh, dời tay tới hõm eo hắn rồi dừng lại nơi hai người sắp kết hợp: “Không chịu được thì đẩy em ra nhé. Em… em sẽ rút… rút ra…”
Long Cảnh đương nhiên nghe rõ.
Nhưng hắn lại quàng cánh tay lên vai Đoàn Sơn Nhu, ngẩng đầu, ôm Đoàn Sơn Nhu vào lòng. Hắn lắc đầu thở dốc, từ từ hạ eo, dùng những nếp thịt của mình bao vây Đoàn Sơn Nhu mà nịnh nọt cậu.