Lý thẩm thấy nương không lên tiếng, bà ta đành không tình nguyện mà đáp: “Bẩm thiếu phu nhân, ta không biết vòng tay ấy đi đâu rồi.”
Tẩu tử ngước mắt nhìn bà ta, nhạt giọng: “Nếu thẩm không biết, vậy Đào ma ma, ngươi dẫn vài người qua phòng bà ấy tìm thử, có lẽ thẩm quên nên mang về đó.”
Nghe lời này, Lý thẩm liền nổi đoá, như ở thôn cũ, bà ta ngồi bệt xuống đất bắt đầu gào: “Lý Quỳnh Hoa, ngày xưa là ngươi cầu ta đi cùng, nay con dâu ngươi có ý gì, coi ta là kẻ trộm ư,
Tống gia các ngươi giàu sang rồi liền chà đạp hương thân thế này!”
Lý Quỳnh Hoa là tên nương ta, nhưng ngày lên kinh nương không hề cầu bà ta, là bà ta nghe đại ca làm quan, suốt ngày than thở, nương động lòng hỏi một câu có muốn đi không, bà ta lập tức theo chân.
Bà ta đi, vài người trong thôn gan lớn cũng theo, nương không nỡ thiên vị ai nên đều an bày họ làm việc trong phủ.
Nha hoàn Thuý Hoàn miệng mồm sắc sảo, nàng ấy bước lên nói: “Bà không cần giả bộ đáng thương, ta đi lục phòng bà, không tìm thấy đồ ta quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, nhưng nếu tìm thấy, bà theo ta tới gặp quan, bà dám không?”
Nghe thấy “gặp quan”, mặt Lý thẩm tái nhợt, ngồi bệt im re.
Nhưng Thuý Hoàn không tha, nói tiếp: “Bà chỉ cậy vòng tay kia ở thôn ít thấy, lão phu nhân không quen đeo nên bà to gan lấy trộm, lại ỷ lão phu nhân tin tưởng, nhét bừa ở phòng mình, giờ sợ ta tìm ra chứ gì.
Chẳng riêng thế, tiền mua rau, vải may áo, bà ăn chặn đủ no rồi phải không?”
Lý thẩm vốn không phải kẻ chịu được uy hiếp, sắc mặt bà ta đã nói rõ mọi chuyện, nhưng dù sao cũng là đồng hương, nương khẩn cầu nhìn tẩu tử, mong tẩu ấy nương tay.
Nương từng hứa với đại ca rằng lúc tẩu tử quản việc nhà, chúng ta sẽ không xen vào.
Đại ca bảo, quản lý nhà cửa cũng là một môn học, đám hạ nhân cũng có mưu mô, nếu nương mở miệng, tẩu tử khó xử, sau này còn chuyện gì thì bọn họ sẽ lại lấy nương ra ép tẩu tử, thế thì quyền quản việc nhà của tẩu tử sẽ thành hữu danh vô thực.
9
Vì vậy nương không mở miệng nói gì, nhưng tẩu tử đã hiểu ánh mắt của nương, tẩu ấy liền chốt lại: “Thẩm tử là người cùng quê với phu quân, ta tin thẩm chỉ là nhất thời hồ đồ, Tống phủ chúng ta sẽ cho thẩm, cho tất cả mọi người một cơ hội, trước khi mặt trời lặn ngày mai, chỉ cần đem đồ trả về lại khố phòng, ta sẽ không truy cứu thêm, nếu vẫn không biết hối cải, vậy chỉ đành đi gặp quan.”
Ta để ý thấy, vừa nghe lời tẩu tử, không ít người thở phào nhẹ nhõm, đủ biết nhà ta đã bị lấy trộm bao nhiêu thứ.
Đợi mọi người đi hết, nương mới ủ rũ ngồi xuống, nói: “Ngày xưa nghĩ bà ấy cùng ta giao hảo mấy chục năm, tin tưởng mới cho bà ấy quản lý, cớ sao lại thành ra như thế này?”
Nghe thế, tẩu tử liền quỳ xuống: “Là con khiến nương thương tâm, đáng lẽ con nên chậm rãi, nhưng hiện nay tình thế đặc biệt, nếu nội trạch không sớm thanh lý sạch sẽ, e rằng sẽ sinh đại họa.”
Tình thế đặc biệt mà tẩu tử nói, chính là việc phụ thân tẩu ấy dâng sớ hạch tội đại ca ta là cuồng ngạo, bất kính trưởng bối, đức hạnh không xứng làm quan, vì chuyện này văn quan và võ quan đang cãi vã kịch liệt.
Nương biết nhưng chỉ là bà ấy nhất thời khó xoay chuyển ý nghĩ, ta lén nói với tẩu tử, bảo tẩu ấy đừng lo, ta có cách trị khỏi nút thắt trong lòng nương.
Hôm sau, ta dẫn nương ngồi rình quanh khố phòng, thấy từng vị thúc bá thẩm tử, nha hoàn tiểu tư không ngừng đem đồ trả lại, đủ loại trâm vàng, nhẫn, khuyên tai, món nào cũng có giá trị, kẻ gan lớn nhất khi xưa còn ôm trộm một chiếc vòng tay vàng to cỡ ngón tay.
Khiến nương ta đau lòng vô cùng, tự mình gõ cửa phòng tẩu tử: “Con à, quản, con mau quản chặt đám người đó lại cho ta.”