Đến khi thấy nương nghiêm túc, ngay cả đại ca cũng nắm tay tẩu ấy, bảo tẩu ấy nhận, lúc này tẩu tử mới cầm chìa khóa, trịnh trọng hứa: “Con xin hứa, nhất định khiến mỗi khoản chi trong nhà đều minh bạch, không phụ sự tin tưởng của nương.”
Chiều hôm đó, tẩu ấy không màng đến tân lang mới cưới, dẫn Đào ma ma và Thuý Hoàn chui vào khố phòng, cặm cụi ghi chép.
Nương sợ họ nóng, bảo ta mang chút canh đậu xanh đến, ta vừa đến cửa đã nghe thấy miệng lưỡi Thuý Hoàn líu lo, nhưng lần này là những lời nói tốt đẹp: “Thật không ngờ, lão phu nhân rộng rãi quá, giao quyền quản lý nhà cửa luôn, nhà ai mà lão thái quân chẳng nắm giữ trong tay, bắt con dâu hầu hạ đến già mới nhường, tiểu thư ơi, công tử cùng người nhà tin tưởng người đấy.”
Tẩu tử không nói, nhưng trên mặt tẩu ấy là nụ cười không còn rụt rè như ban sáng, mà là vững vàng, nhìn vào khiến lòng người an tâm.
Thật tốt, tẩu ấy đã hiểu ý nương.
Ta thò đầu vào nói: “Tẩu tử, ta mang canh đến cho tẩu, tiện thể nói đỡ cho đại ca ta một câu, số vàng bạc này gác lại một chút cũng không chạy mất, tẩu để ý đến huynh ấy đi, huynh ấy cứ vòng qua cổng viện đã mười lượt rồi.”
Tẩu tử không biết là bị dọa hay vì xấu hổ, mặt đỏ bừng, không đáp, chỉ vẫy tay: “Tiểu Chi đến rồi thì giúp tẩu tử một tay, muội 13 rồi, cũng nên học dần thôi.”
Haiz, định giúp đại ca, ai ngờ ngay cả bản thân cũng bị lôi vào.
5
Tẩu tử bận rộn lo liệu nhiều việc nên lễ vật hồi môn tẩu ấy cũng chẳng kịp chuẩn bị, đều là đại ca ta lo, chúng ta còn định đem theo sính lễ đã rút về từ Triệu gia cùng mang qua.
Triệu gia và đại ca ta vốn có duyên cớ sâu xa, sính lễ chúng ta vốn đã hậu hĩnh, nhưng nương nghĩ tới cử chỉ của Kiều phủ, bèn thêm một ít nữa, bà ấy muốn cho tẩu tử được nở mày nở mặt.
Nào ngờ đến cửa Kiều phủ, chúng ta còn chẳng được bước vào đại môn.
Kiều gia sắp xếp mấy hàng gia đinh đứng chặn ở cửa, không một chủ nhân nào ra tiếp, chỉ có một gã quản gia đứng trước cửa lớn tiếng: “Đại Chiêu triều ta văn võ không thông hôn, cuộc hôn nhân này Kiều gia không thừa nhận, Đại tiểu thư, nếu người còn chút khí tiết, ắt nên trở về nhà, gia đình tự khắc nuôi ngươi trọn đời.”
Phi, về nhà thì ngoài vào ni cô am ra, còn chốn nào tốt hơn?
Khó trách nương chẳng nề hà lễ nghi mà bảo ta theo tới, bà ấy nói đại ca dẫu sao cũng là nam nhân, hơi bất tiện, vạn nhất kế mẫu của tẩu tử dở trò, ta phải che chở tẩu tử, có gây họa cũng không sợ, vì chúng ta là kẻ quê mùa, không biết lễ nghĩa mới là bình thường.
Ta sải bước định lao ra, nhưng bị đại ca túm gáy kéo lại.
Huynh ấy đặt ta ra phía sau, rồi tiến lên nói to: “Văn võ không thông hôn ư? Ta nghe nói hôm trước phu nhân Cố gia vào cung bẩm lên Thái hậu nương nương, lúc ấy Hoàng thượng cũng có mặt, Thánh thượng còn cười vui, khen đây là lương duyên trời định, một kẻ nô tài thấp hèn như ngươi cũng dám nghi ngờ thánh ý sao?”
Tẩu tử ngạc nhiên nhìn đại ca, ta cũng tròn mắt kinh ngạc, đây là đại ca ta ư? Huynh ấy nói hay như vậy, trước cánh cửa một đại quan như phủ Thượng Thư mà huynh ấy chẳng sợ chút nào.
Hơn nữa lời huynh ấy nói thật hữu hiệu, vừa dứt, trong Cố phủ một nam nhân bước ra, tẩu tử thấy ông ta liền bước tới hành lễ, gọi một tiếng “phụ thân”, đại ca cũng tiến lên gọi “nhạc phụ”.
Kiều đại nhân kia phất tay: “Bản quan không gánh nổi tiếng nhạc phụ ấy, hôn sự này không có bà mối, không sính lễ, Kiều gia ta không nhận, ngươi cũng đừng lôi Cố gia ra nói.
Nam nhi có trách nhiệm là chuyện tốt, nhưng nữ nhi nhà ta, nếu nó hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ, hẳn ngày đó nên về nhà, chứ đâu phải thật sự xuất giá!”
Lúc này ta chẳng còn trừng mắt nổi, lượng thông tin hôm nay quá lớn, dẫu ta còn nhỏ cũng hiểu, người cha này giữa chốn đông người nói vậy chính là bức tẩu tử ta đến chỗ chết.