Tiếng gọi "ba ba" làm bừng tỉnh không chỉ Diệp Lan, mà còn có tiểu long mới bị rớt từ trên thân Long Dực xuống do chấn động.
Chân thân bị tạc cũng không thèm quan tâm mà theo cha đi tìm Diệp Lan, tiểu long đang muốn bay đến xem cậu có bị thương gì không thì đột nhiên nghe được tiếng gọi.
Đôi long đồng chợt co lại, không thể tin được mà nhìn ấu tể kia, lại nhìn sang Diệp Lan đang ôm ấu tể.
"Diệp Diệp?"
Tiểu long bị khiếp sợ đến nói năng run rẩy:
"Cậu sinh nhãi con lúc nào?!"
Diệp Diệp của nó rõ ràng chỉ là một bán yêu rất nhỏ!
"Tôi không có sinh nhãi con."
Gương mặt Diệp Lan phồng lên, phản bác:
"Đây là ấu tể tôi nhặt được."
Cậu nhìn tiểu long trước mắt, thanh tỉnh mà xác định mình không có bị hoa mắt.
Không phải hoa mắt, như vậy......
Như vậy cắn cổ cậu tối qua chính là tiểu long hư đốn này.
Diệp Lan nghĩ mà căm giận, không xuất hiện cả một học kỳ, sau khi xuất hiện thì chuyện đầu tiên là cắn cổ cậu, cắn xong rồi chạy, làm hại cậu cho rằng mình đang mơ.
Từng việc từng việc thêm lên làm ánh mắt Diệp Lan nhìn tiểu long ngày càng hung hăng.
Tiểu long: "???"
Ánh mắt tiểu long cũng sắc bén lên, chăm chú nhìn Diệp Lan, cảm thấy có chút không đúng.
Người đuối lý rõ ràng là Diệp Diệp không tuân thủ ước định, vì sao nó lại bị trừng mắt chứ, mà bản thân nó cũng có xúc động muốn nhận sai??
"Bảo bối ngoan, còn đau chỗ nào không?"
Long Dực đã trị liệu xong vết thương chỗ bị đá đập của Mộc Hề, đang thương tiếc mà thân thân cái cành trụi lủi.
Mộc Hề quơ quơ cành:
"Không đau nữa."
Rồi nhìn qua con trai:
"Sao Đản Đản lại tới đây?"
Hơn nữa, còn không dùng chân thân để tới.
Giới thiệu [Một Giấc Ngủ Dậy, Tôi Bỗng Có Nhóc Con - Tích Bỉ Lan Hoa (Hoàn)]
Văn án
Cuộc sống của người chiến thắng Tần Mục trong một lần tụ tập không may bị hạ thuốc, ở ven đường tùy tiện nhặt một con vịt* để giải thuốc.
(*) Trai bao
Sau khi ngủ với vịt, mặc dù bản thân cậu rất mệt mỏi, nhưng vẫn chu đáo để lại cho con vịt một tấm thẻ, trong thẻ có 6666.
Ai biết được sau khi gặp được con vịt này sẽ không có chuyện tốt. Đầu tiên là trong nhà đón một đứa con riêng đến cướp vị trí của cậu, sau đó mỗi ngày còn bị đau bụng.
Sau đó lại một lần nữa nôn mửa, thật sự là chịu không được nữa cậu đi đến bệnh viện kiểm tra, ai ngờ... Cậu đang mang thai một con vịt con???
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
***
Có Diệp Lan ở đây, Long Dực không muốn nói gì, chỉ bảo Mộc Hề biến về hình người.
"Ta mang mọi người trở về."
Long Dực nói rồi biến thành đại long, tính mang bọn họ bay đi.
Mộc Hề bò lên trên lưng rồng, phân phó:
"Khoan hãy về, phải đi tìm Du Du."
"Được." Long Dực nói thêm:
"Diệp Diệp, Đản Đản, hai đứa ôm ấu tể, cùng nhau lên đi."
Long Dực không giống con trai ngốc nghếch của mình, cảm thấy ấu tể này kêu Diệp Lan là ba ba thì thật sự là con của cậu.
Tất cả cùng bò lên trên.
Diệp Lan vì ôm ấu tể dễ dàng cũng biến về hình người.
"Ba ba, đói."
Ấu tể bị Diệp Lan nhét vào trong quần áo thật dày, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ chưa hết đỏ vì bị đông lạnh.
Diệp Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ nó:
"Lát nữa sẽ được ăn, em chờ thêm một chút."
Diệp Lan cũng không vội mà sửa đúng xưng hô cho ấu tể, lúc nãy đã thử một lần nhưng ấu tể vẫn cố chấp mà gọi cậu là ba ba, thấy cậu không nhận, cặp mắt tròn xoe như trái nho màu đen lập tức rưng rưng, Diệp Lan nhìn mà tim cũng mềm ra.
Cậu ôm ấu tể dỗ dành, tiểu long ở bên cạnh nhìn, đáy mắt càng ngày càng trầm.
"Diệp Diệp."
Nghe ấu tể nhỏ kia mềm mại kêu ba ba, nhìn nó thân mật với Diệp Lan như vậy, tiểu long dùng ngữ điệu lạnh lùng mà khẽ gọi.
Diệp Lan liếc nó một cái, lại xoay mặt chỗ khác.
Cả người tiểu long căng chặt, e ngại ba ba và cha đều ở đây, mạnh mẽ ép xuống lệ khí.
Ấu tể bị đói quá đáng thương, Long Dực nghe tiếng nức nở của nó, quay đầu đưa Diệp Lan và ấu tể về xưởng Ve Chai trước.
"Diệp Diệp cho ấu tể ăn chút gì đi, ta cùng Mộc Mộc đi đón Tống Du."
"Được."
Diệp Lan bò xuống thân đại long, tiểu long tự nhiên mà xuống theo.
Không có ba ba và cha, không khí giữa tiểu long và Diệp Lan cũng khác đi.
"Cố tình không để ý tới ta?"
Tiểu long híp mắt, xoay quanh bên người Diệp Lan hỏi.
Diệp Lan:
"Hừ!"
Tiếng hừ chứa đựng mười phần cảm xúc.
Tiểu long nhìn bộ dáng Diệp Diệp thở phì phò, cũng buồn bực, sự tự tin này từ đâu mà có?
Chẳng lẽ là người bạn cùng phòng hay khóc nhè của Diệp Lan đã cho cậu, cái người mà ở ký túc xá của nó, ngủ giường của nó, bị Diệp Diệp kéo quần, quỳ bái đường* cùng Diệp Diệp ở ký túc xá?
* tập tục kết hôn của người TQ
"Cậu còn giận dỗi với ta?"
Diệp Lan im lặng không nói lời nào khiến tiểu long phải kìm xuống cảm xúc của bản thân mà hỏi để Diệp Lan mở miệng nói chuyện.
Nhưng Diệp Lan 'hừ' xong liền ôm ấu tể về ký túc xá, tìm quần áo mặc cho nó, rồi thuần thục pha sữa dành riêng cho ấu tể.
Ấu tể đói bụng đã lâu ôm bình sữa vừa uống vừa được Diệp Lan tắm bằng nước ấm.
Tắm rửa xong, mặc quần áo một lần nữa, lúc này ấu tể đã sạch sẽ, nhìn dễ thương như đứa bé trong tranh ngày tết.
Ấu tể ôm chặt bình sữa, được Diệp Lan vỗ vỗ lưng dỗ ngủ, đầu đã nghiêng về một bên.
Tiểu long đã dùng gần hết kiên nhẫn của nó để chờ đến khi ấu tể ngủ:
"Diệp Diệp."
Tiểu long lại gọi Diệp Lan.
Diệp Lan nhìn nó trong chốc lát, nhưng cũng không 'hừ' nữa, rầu rĩ mà "ừ" một tiếng, rũ mắt, bóp hộp giấy trong tay rồi đè xuống cho phẳng, làm như vậy dễ bán hơn.
Tiểu long thấy Diệp Lan không nhìn nó, bay đến trước mặt cậu nói:
"Nhìn ta."
"Không nhìn."
"Vì sao bảo người khác ngủ chung với cậu?"
"......"
Diệp Lan ngẩn ngơ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn tiểu long:
"Nhóc mới hỏi tôi cái gì?"
"Vì sao để người khác ngủ chung?"
Tiểu long thấp giọng lặp lại một lần.
Một người một rồng nhìn nhau, Diệp Lan có thể nhìn rõ ràng sự đố kị trong đáy mắt của tiểu long.
Ghen tỵ nồng đậm trong mắt như vậy, Diệp Lan thấy sợ hãi, nhưng lại cảm nhận được sự quen thuộc.
"Ninh Ninh...... chăn Ninh Ninh bị ướt, cho nên mới ngủ cùng tôi vài bữa."
Diệp Lan trả lời xong, hỏi ngược lại:
"Chiêu tài, làm sao nhóc biết tôi và Ninh Ninh từng ngủ chung?"
Tiểu long bình tĩnh nhìn cậu:
"Cậu còn kéo quần hắn."
"Hắn bị ba đánh, tôi giúp hắn bôi thuốc."
"Hai người còn bái đường trong ký túc xá."
"Đó không phải bái đường, đó là bái Văn Khúc Tinh, bởi vì ngày hôm sau tôi phải làm kiểm tra."
Tiểu long hỏi một câu, Diệp Lan trả lời một câu.
Những đoạn hình ảnh ngắn đã kích thích tiểu long, làm nó ở bí cảnh cũng không yên tâm, giờ phút này đều được Diệp Lan nhẹ nhàng giải thích.
Giải thích xong, Diệp Lan quay lại chủ đề chính:
"Chiêu tài, nhóc nên nói cho tôi biết, làm sao nhóc biết được những việc này?"
Tiểu long ngừng một chút, không muốn để Diệp Lan biết được cái gương kia, không biết sao nhưng nó có trực giác, nếu giấu cái gương đi, hình như...hình như sẽ có ích lợi gì đó trong tương lai.
"Ta đã từng đến trường học của cậu."
Tiểu long ngồi ở trước mặt Diệp Lan, trảo trảo quấn vào nhau, đầu rũ xuống, giọng nói tràn đầy tủi thân:
"Ta không ngủ, bay ba ngày, đêm thứ ba mới bay đến bên ngoài ký túc xá của cậu, sau đó nhìn cậu ngủ chung với người khác."
"Ta muốn gọi cậu, nhưng cậu chưa tỉnh, cha ta đã bay tới, hắn đánh ta một trận, đánh rất đau, ở Long Cung vài ngày ta cũng chưa xuống giường được."
Biểu tình cố nén tủi thân của tiểu long làm Diệp Lan trong nháy mắt đã đau lòng.
"Chiêu tài."
Vành mắt Diệp Lan đỏ lên, cậu ôm lấy tiểu long vì trộm đi tìm cậu mà bị đánh đến mấy ngày không xuống giường:
"Thật xin lỗi, tôi cũng không biết nhóc đã tới đi tìm tôi."
Diệp Lan sờ sờ vảy của tiểu long, hít hít cái mũi hỏi:
"Bây giờ nhóc còn đau không?"
Tiểu long lâu lâu lại bị đánh, đã sớm chai đòn, cảm thấy cũng chẳng đau bao nhiêu.
Nhưng đối với câu hỏi của Diệp Lan, nó lắc đầu, biểu tình càng thêm cô đơn:
"Đã qua rồi", lại bổ sung:
"Vì Diệp Diệp mà bị đánh, ta không cảm thấy đau chút nào."
Lời này làm Diệp Lan hết sức cảm động, ôm tiểu long càng chặt hơn.
"Diệp Diệp, ta muốn cọ cọ."
"Được!"
Diệp Lan hơi hơi cúi đầu, đưa khuôn mặt mềm mại tới gần, cọ cọ nó.
"Diệp Diệp, ta muốn thân thân."
Diệp Lan hơi do dự, nhưng nghĩ đến lời tiểu long tố khổ, lại lần nữa đến gần:
"Moah~."
"Diệp Diệp, ta...."
"Không muốn gì hết."
Diệp Lan thân xong, nhét tiểu long vào chăn ở trên giường.
Tuy cậu rất cảm động, nhưng nó cũng không thể 'được voi đòi tiên'.
Giấu tiểu long trong chăn, Diệp Lan lại bổ nhào vào trên người nó, gãi gãi chơi đùa với nó giống như trước kia.
"Nhóc con lại lớn hơn rồi."
Nháo được một lúc, Diệp Lan ngồi xếp bằng trên giường, nhìn tiểu long nói.
Lần cuối cùng nhìn thấy, tiểu long chỉ lớn bằng hai chai nước khoáng, hiện giờ đã có thể biến ra hình thể rất lớn.
Sau khi tiểu long biến lớn, lại quay về phiên bản bỏ túi, nho nhỏ, dễ dàng ăn vạ trong ngực Diệp Diệp, yêu cầu cọ mặt cũng dễ dàng được đáp ứng.
Đợi đến giữa trưa, Tống Du và Mộc Hề ngồi trên đại long trở về.
Tiểu long thấy đôi mắt Diệp Lan sáng lấp lánh nhìn cha nó, đoán ra tâm tư của cậu:
"Diệp Diệp." chọc chọc cậu:
"Cậu không cần hâm mộ như vậy, ta sẽ lớn lên rất nhanh, không bao lâu nữa, cậu sẽ có thể ngồi trên lưng của ta mỗi lần ra ngoài."
"Chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền xe."
Diệp Lan nghe vậy, ánh mắt sáng lấp lánh quả nhiên chuyển từ cha nó qua nó:
"Chiêu tài, vậy nhóc phải nhanh lớn lên."
"Được."
Ấu tể Tống Du mang về là tiểu yêu quái hóa hình không đầy đủ, xem như một loại tàn tật trong nhóm yêu quái.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mới bị vứt bỏ.
Sắp xếp cho tiểu yêu quái mới nhặt về hôm nay xong, Tống Du đi tìm tiểu long, vừa thấy nó, Tống Du hết sức vui vẻ:
"Chiêu tài."
Tống Du nhìn tiểu long, đùa nó:
"Nhà con có hai chiêu tài, sau này phải kêu thế nào đây?"
Tiểu long phồng mặt, cảm thấy không muốn nói chuyện với cha nuôi nữa.
Tên chiêu tài này, bỏ đi!
Nó phải về Long Cung lật từ điển một lần nữa, đặt tên!
Bên cạnh Diệp Lan không được bao lâu, Long Dực liếc thấy sắc mặt khó chịu của con trai, biết chân thân của nó sắp chịu không nổi.
"Diệp Diệp, ta muốn mang Đản Đản trở về."
Long Dực bắt con trai ném lên lưng:
"Bài tập của nó còn chưa làm xong, phải nhanh chóng theo kịp chương trình học."
Lưu lại cớ này, Long Dực biến mất cùng tiểu long.
Trong một mảnh phế tích, chân thân của tiểu long chợt mở mắt ra, nó tính toán thời gian rời đi của mình rồi nhanh chóng bay đến lối ra bí cảnh.
"Cha!"
"Lần sau ta ra ngoài, ta muốn đi học cao trung!"
Khóe miệng Long Dực giật giật, rất phục cái chấp niệm muốn đi học cao trung của con trai.
"Muốn học cao trung, theo lý thuyết thì có thể."
Long Dực chậm rì rì nói xong, mới ác liệt phun ra quả bom:
"Nhưng Đản Đản, con không học được, con không có hộ khẩu."
Từ lúc sinh ra, Đản Đản nhà hắn đã phản nghịch, theo đuổi tự do không trở về nhà, cho nên, đến bây giờ vẫn chưa làm hộ khẩu.
Tiểu-không hộ khẩu-long, chính là một con rồng không có hộ khẩu.
Muốn đi học cao trung.
Hứ!! Trừ khi nó cầu xin cha nó là hắn đây.
Cầu xong cũng chưa chắc là có được. ¯\_(ツ)_/¯